Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 224. Khi quan hệ trở nên độc hại
Đêm hôm qua.
Vào lúc trao trả lại cơ thể, giữa Trần Hoài Nam và "Bóng Tối" đã có một buổi nói chuyện nhỏ trong không gian ý thức.
"Giờ thì nói đến thù lao. Nói thẳng đi, cậu đang mong muốn điều gì, cộng sự?"
Bên trong không gian hắc ám, âm thanh kia lại vang lên một cách trôi chảy và lưu loát. Có vẻ như "Bóng Tối" đã học được rất nhiều thứ chỉ sau một ngày ngắn ngủi, vì dù gì thì khả năng học tập của ngài cũng vượt xa bất kì loại siêu máy tính nào.
"Ngài có cách nào để tôi sống sót qua bốn năm tới hay không?"
"Không được, việc đó phụ thuộc ở cậu, cộng sự. Ta chỉ là một ý chí mà thôi, và nghĩa vụ của ta là duy trì sự vận hành của thế giới chứ không phải là can thiệp vào vận mệnh của sinh vật sống. Đừng quên bản chất của mối quan hệ giữa chúng ta chính là giao dịch, không hơn không kém. Vì vậy, muốn giữ mạng, cậu phải trả cho ta một cái giá tương xứng"
"Hiểu rồi, yêu cầu của tôi là không đồng giá với những gì tôi đã cho ngài nhỉ...?" Trần Hoài Nam ngẫm nghĩ một chút rồi lại lựa chọn một con đường khác: "Như vậy, liệu ngài có thể giúp tôi khắc phục khuyết điểm bẩm sinh trên cơ thể tôi không?"
"Ý cậu là việc cậu không dung nạp được linh khí ấy hả? Thực tế thì đó không phải là khuyết điểm bẩm sinh đâu... Hoặc nói đúng hơn thì nó là một dạng gen lặn tồn tại từ thời đại rất lâu về trước"
"Gen lặn?"
"Đúng" Ý chí của bóng tối khẳng định: "Nhân loại trời sinh không có khả năng dung nạp được linh khí, là chính các vị Thần cổ đại đã ban cho họ đặc ân này để có thể sánh ngang với những chủng loài khác, tránh cho việc bị tuyệt chủng. Tuy nhiên vẫn có những cá nhân hiếm hoi bị Thần Linh vô tình bỏ rơi, rồi dần dần họ trở thành một dạng gen lặn vô cùng hiếm khi xuất hiện trong xã hội loài người"
"Đệt, cái loại The Chosen One khó chịu đó vậy mà lại rơi lên người mình ư?" Trần Hoài Nam thật hết biết nói gì.
"Cậu không dung nạp được là còn may đấy. Ngoài kia còn có vài người đề kháng lại cả lực lượng tự nhiên này cơ... Kết quả là ta có chứng sốc phản linh lực cấp tính. Cơ mà tỉ lệ xuất hiện lại còn thấp hơn cả những cá thể như cậu nữa, cộng sự"
"Được rồi, như thế đủ bi quan rồi. Vậy ngài có thể chữa trị giúp tôi hay không?"
"Được" Ý chí của bóng tối trả lời ngay: "Nhưng ta khuyên cậu đừng nên làm vậy. Bản thân ta cũng không muốn lặp lại sai lầm của Sinh Mệnh và Tử Vong"
"Tại sao vậy thưa ngài?" Trần Hoài Nam vô cùng thất vọng hỏi.
"Để một ý chí cải tạo thể chất của cậu đồng nghĩa với việc từ nay về sau, cơ thể cậu sẽ chỉ có thể dung nạp linh khí mang đúng thuộc tính của ý chí đó. Nếu cậu dám làm trái, hậu quả sẽ rất khôn lường"
Ý chí của bóng tối lại kiên nhẫn giải thích: "Lấy ví dụ đi, nếu như ta thành công cải tạo thể chất của cậu thì từ nay về sau, nếu vẫn còn yêu mình thì đừng có dại mà sử dụng sức mạnh của cô gái kia. Nếu không, khi hai lực lượng trái ngược tiếp tục với nhau, nhẹ nhất là cậu sẽ nổ cái bùm, tan thành xác pháo. Còn nặng hơn thì... Chắc là đủ để thổi bay cả một thành phố"
Trần Hoài Nam: "..."
"Tất nhiên, vẫn có những trường hợp hiếm hoi giống như những gì Sinh Mệnh và Tử Vong đã làm trước kia. Và thực sự mà nói, kết quả đó ngược lại là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, mãi cho đến tận bây giờ vẫn không thể giải quyết một cách triệt để"
"...Không thể nghĩ ra nổi" Trần Hoài Nam nặng nề thở dài: "Vậy theo ngài thì tôi phải đưa ra yêu cầu gì với ngài mới là trao đổi đồng giá, đồng thời cũng giữ an toàn cho chính bản thân tôi đây?"
"Hỏi ngược lại ta à? Lựa chọn thông minh đấy" Ý chí của Bóng Tối khen ngợi, đồng thời cũng nghiêm túc đáp lại mong muốn của Trần Hoài Nam: "Để thoả mãn cả hai vế trên thì chỉ có một lựa chọn hợp lí nhất, đó là phước lành"
"...Lại nữa hả? Sao mấy dạng tồn tại siêu nhiên thích chơi trò ban phước lành vậy?" Trần Hoài Nam nghi hoặc.
"Đơn giản vì nó hiệu quả, dễ điều chỉnh và cũng ít rủi ro nhất. Cho nên, cậu cảm thấy đề nghị này thế nào?"
"Vậy là được rồi, cảm ơn ngài, Bóng Tối"
"Ta mới là người phải nói câu đó, cộng sự"
Thế là giao dịch đã hoàn thành.
"À, vẫn còn một chuyện mà ta muốn nhắc cậu trước khi đi"
Giữa lúc đang đưa Trần Hoài Nam thoát khỏi không gian bóng tối thì ngài ta lại lên tiếng nhắc nhở: "Hôm đó thứ ta đã đắp lên mặt chính là "D·ụ·c Vọng". Mặc dù hung tính trên đó đã bị cô bé kia làm mềm đi nhiều lắm rồi... Nhưng sớm thôi, cậu sẽ phải lãnh hậu quả khi đắp nó lên mặt"
"Ơ kìa? Là ngài làm mà, sao tôi lại phải chịu di chứng chứ!?"
"Lộ danh tính thì phiền lắm, chẳng phải chính bản thân cậu cũng muốn thế sao? Đừng có nhỏ mọn quá, chút di chứng nhất thời thôi mà"
Trần Hoài Nam im lặng: "..."
"Vậy hậu quả đó là gì thưa ngài?"
"D·ụ·c vọng sâu thẳm nhất trên trong cậu sẽ bị phóng đại trong một khoảng thời gian không xác định. Có thể là vài ngày, vài tháng gì đó... Chắc cũng không lâu đâu"
Trần Hoài Nam: "..."
Cái di chứng kinh khủng như thế mà tại sao ngài lại có thể nói nó nghe như kiểu nhẹ nhàng lắm vậy!?
C·hết rồi! Không ổn rồi!
...
...
Thế là ta có Trần Hoài Nam của hiện tại, một kẻ lười biếng đến mức ngay cả việc hô hấp cũng không muốn làm.
Và đồng thời, đây cũng là lí do khiến Lily cảm thấy cực kì thất vọng, cho dù có đang bận ăn cơm thì trên mặt cô bé vẫn không thể nào giấu đi thứ cảm xúc đó.
"D·ụ·c vọng sâu thẳm nhất bên trong anh ấy chính là lười biếng... Không phải là mình hay chị Himiko, ha..." Lily thở dài đầy chán nản, làm cả cơm canh bữa sáng cũng không còn mặn mà gì nữa.
Himiko: "..."
Trong bữa cơm, tất nhiên là Himiko cũng có nghe Lily tóm lược đôi chút về những gì đã điều tra được... Thế nên cô ấy cũng biết con bé Lily đang thất vọng vì điều gì.
Thú thật, bản thân cô ấy cũng cảm thấy có đôi chút thất vọng về chuyện này.
Phải chi d·ụ·c vọng của anh ấy là Sắc D·ụ·c thì tốt biết mấy... Như thế thì mình chẳng cần phải cất công mời gọi, anh ấy cũng sẽ tự giác tìm tới "nấu cơm" với mình...
Đó là những gì Himiko đã nghĩ.
Và cô ấy khá chắc những gì Lily đang nghĩ trong đầu cũng tương tự như vậy... Nhưng là nhân lên gấp hàng trăm nghìn lần. Nguyên do kỳ thực cũng đơn giản, bởi vì Lily đen tối hơn Himiko cũng cỡ cỡ đó chứ không thấp hơn bao nhiêu.
"Tiếc thật chị nhỉ? Nếu là sắc d·ụ·c thì chắc đêm hôm qua em đã bị "bóc tem" mất rồi" Lily bĩu môi, chân nhỏ đá đá tỏ vẻ giận dỗi: "Nếu nó thật sự trở thành sự thật, em khá chắc là chị nằm bên cạnh cũng khó thoát số phận. Như thế, nhất định cả ba người chúng ta sẽ có những phút giây vui vẻ"
"Em thích hoan lạc thể xác đến thế cơ à?"
"Không hoan lạc thì làm sao sinh con?" Lily nghiêng đầu: "Chẳng lẽ chị không thích ân ái với người mình yêu sao? Em thì lúc nào cũng muốn hết nhưng lại không có cơ hội"
"Chị yêu nó" Himiko thừa nhận, rồi cũng lắc đầu phủ nhận: "Nhưng threesome thì thôi, chị không tiếp nhận nổi. Lily, em bớt đọc doujin lại đi, đầu óc em hỏng hóc lắm rồi đấy, đừng có nhầm lẫn cái thế giới quan băng hoại của mấy quyển truyện đen đó với đời thực nha em"
"Chưa thử thì sao biết không tiếp nhận được chứ...? Boo..." Lily phồng má: "Ngoài ra thì em bỏ đọc mấy thứ đó lâu rồi, do mấy quyển truyện đó làm em tụt IQ quá. Thà tự vẽ luôn đi, ít nhất thì cốt truyện nó vẫn còn có sự hợp lí nhất định"
Himiko cạn lời: "..."
Thằng cha đó mà nghe được mấy lời này của con bé chắc khóc ngất luôn mất.
Tạm thời từ bỏ việc giao tiếp với Lily, Himiko quay sang liên lạc với bé Hoa, đồng thời thông báo rằng Trần Hoài Nam đã quay trở về về kèm vài tấm ảnh lúc cậu ta đang ngủ.
Dĩ nhiên, để tránh những rắc rối không cần thiết, cô ấy đã giấu nhẹm căn bệnh lười của cậu ta đi, chỉ cần cho họ biết cậu ta vẫn còn đang sống khoẻ là quá đủ rồi.
"Mạng mẽo được sửa lại rồi hả chị?"
"Ừ, hình như là vậy. Nhanh thật"
"...Vậy em thử bật livestream lên đây. Sáng nay có nhiều chuyện làm em cảm thấy buồn bực quá... Thôi thì cứ vùi đầu vào công việc cho đỡ tức, em còn đang có dự định mua lại căn nhà này từ chú ấy đây"
"Mua... Đứt luôn á?" Lông mày Himiko nhảy nhảy, có chút không dám tin vào lỗ tai mình: "Đắt lắm đó, em biết không?"
"Chỉ cần chút thời gian thôi ạ. Em muốn chứng minh với chú ấy rằng em đã đủ trưởng thành để lấy chồng" Lily một mặt tự đắc chống nạnh: "Không những là đủ khả năng để lấy chồng, em còn có thể tự mình nuôi con và làm nhiều chuyện khác bằng chính sức mình nữa! Để coi sau này còn ai dám xem em như con nít?! Ít nhất cũng phải là một Single Mommy nha!"
Himiko: "..."
Đứng trước dáng vẻ đắc ý của Lily khi con bé nhắc đến hai chữ "Single Mom" Himiko thật sự không biết mình nên nói gì cho phải nữa.
Đầu óc của con bé hư hỏng nặng lắm rồi. Bình thường làm gì có ai tự hào vì mình là một bà mẹ đơn thân đâu?
Bịch~
"Oh, anh xuống ăn cơm à?"
Trần Hoài Nam xuống lầu, nhìn thấy hai nữ đang ăn cơm nhưng cũng chả thèm nói lời nào cả. Cậu ta lặng lẽ tìm đến chỗ tủ bếp, móc ra một gói mì tôm hiệu Kokomi, lạnh lùng bóp nát rồi cho hết vào miệng.
Rộp~ rộp~ rộp~
Lily: "..."
Himiko: "..."
Sau khi ăn xong, thấy cậu ta có dấu hiệu muốn phủi đít trở về phòng, Lily đã ngay lập tức phi tới dang hai tay chắn trước mặt cậu ta với vẻ mặt cương quyết: "Anh không được đi! Cơm nước dinh dưỡng đàng hoàng sao anh không ăn mà lại đi ăn mì gói!? Anh bị khùng hả?!"
"Lười"
"Nhưng mì gói không cung cấp cho anh nhiều NĂNG LƯỢNG bằng đồ ăn em nấu đâu!" Lily cố hết sức thuyết phục.
"...Có lí"
Thế là cậu ta đổi ý, quay sang chỗ bàn ăn nơi Himiko đang ngồi: "Nhờ em"
"Hả?" Himiko ngây ra.
Ban đầu cô ấy không hiểu ý cậu ta cho lắm, nhưng rồi cô ấy cũng sớm nhận ra thằng cha này đang muốn cô ấy tự tay bón cho ăn vì... Lười. Tất nhiên rồi.
Hiếm khi được cậu ta làm nũng như vậy, Himiko dĩ nhiên là vui vẻ nhận lời... Trong sự ghen tị đến cực hạn của Lily.
"Nnnnnnnnnnnnnnnnn~"
Lily ngồi một bên, lườm Himiko và Trần Hoài Nam bằng ánh mắt hết sức gay gắt. Rõ ràng cô ấy mới là người lên tiếng thuyết phục nha, thế thì tại sao chị Himiko lại là người được hưởng lợi?
Không công bằng! Hừ!
"Anh này, anh biết gì không?"
Lily hai tay chống cằm, miệng nở một nụ cười ngây thơ thuần khiết rồi nói tiếp: "Nước bọt của em cũng có thể cung cấp cho anh nhiều NĂNG LƯỢNG lắm đó nha... Vì em là Thần Linh mà~"
Himiko: "..."
"...Có lí"
"!!?" Himiko hoảng hồn: "Đợi chút, anh đang tính làm gì đấy!?"
Trước con mắt kinh hoàng của Himiko, Trần Hoài Nam tiến tới trước mặt Lily, tay khẽ nâng cằm cô bé lên rồi trực tiếp trao cho cô bé một nụ hôn theo đúng khuynh hướng "hút khô" mà cô bé đã mời gọi.
"Ưm! Ưm!"
Lily trông giống như vì sợ quá mà vô thức giãy dụa, đầu óc đều xoay mòng mòng làm cô bé bấn loạn hết cả lên. Còn Himiko thì ngồi c·hết trân ra đó, dỏng tai lên mà lắng nghe âm thanh Lily bị vắt khô.
Mãi cho đến khi khoang miệng của Lily đã bị vét sạch, Trần Hoài Nam mới chịu rời môi rồi thả cô bé xuống, sau đó lại lạnh lùng phủi đít quay trở về phòng.
Bịch~
Lily thì vô lực ngã xuống mặt đất, ngay bên khoé mắt là hai hàng lệ nóng đang lăn dài... Thế nhưng biểu cảm của cô bé lại trông không có vẻ gì là đau khổ cả, hay nói đúng hơn là hoàn toàn ngược lại.
"Ê... Em vẫn ổn đấy chứ?" Himiko thử lên tiếng hỏi thăm Lily với một chút run run trong giọng nói.
Kỳ thực, cô ấy biết rõ Lily không hề có ý định tìm đường c·hết... Mà là đang tự đẩy bản thân vào bóng tối.
"Anh ấy thật hung bạo với em..."
Lily cười một cách ngờ nghệch, đôi mắt vốn long lanh như bảo thạch nay lại trở nên không còn chút ánh sáng nào: "Anh ấy vừa rồi không hề nương tay với em một chút nào cả..."
"Tuyệt quá... Anh ấy lạnh lùng vứt em sang một bên giống như một chai nước đã bị uống cạn vậy..."
"Heeheehee... Heeheeheehee..."
Himiko nghe Lily tự kỷ, mặt mày tối sầm: "Thôi xong rồi..."
Cái bản ngã đen tối của Lily bị thằng cha kia làm cho thức tỉnh hoàn toàn rồi.
Giờ thì triệt để hết cứu luôn rồi!
Có lẽ trong căn nhà này bây giờ chỉ có Himiko mới là đứa bình thường nhất. Còn lại thì... Xong phim hết rồi. Mối quan hệ giữa ba người họ đang lao dốc trên con đường trở nên độc hại và đen tối...
"Liệu mình có trở nên tha hoá giống như hai người họ không?"
Himiko đã tự hỏi bản thân như vậy với một tâm lí lo sợ vô cùng.
"Nam ơi là Nam, làm ơn đó... Cầu xin anh hãy sớm tỉnh táo lại đi... Trước khi em không còn là chính mình nữa..."