Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 225. Teria Wang
Trong một căn tầng hầm nào đó bên dưới lòng đất.
Giữa một núi sách vở trông vô cùng cũ kĩ và bám bụi, một cô gái Thú Nhân mặc trên mình bộ váy ngủ dễ thương màu trắng chậm rãi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.
"Ể... Mình lại ngủ gật rồi à..."
Reng~ reng~
Cô gái Thú Nhân vừa mới tỉnh dậy ngáp được vài cái thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên đã làm náo động cả tầng hầm bừa bộn và yên tĩnh. Nghe vậy, cô gái cũng cố nén cơn buồn ngủ mà mò tới chỗ chiếc điện thoại, nghe máy bằng một tông giọng rất thiếu linh hồn: "Aurora đấy à... Gọi tui có vụ gì không?"
"Nghe cái giọng này chắc là mới ngủ dậy rồi nhỉ?" Giọng nữ bên trong điện thoại lên tiếng trách mắng: "Cậu có biết trong lúc cậu ngủ gật thì một kỳ Huyết Nguyệt nữa lại trôi qua rồi hay không!?"
"Ể...? Hông biết gì luôn"
"MỞ THẬT TO MẮT RA ĐƯỜNG MÀ XEM ĐI CÁI CON NHỎ HIKIKOMORI NÀY!!!"
Tút~
Ngay khi lỗ tai của mình sắp sửa bị xuyên thủng bởi tiếng la mắng chát chúa đến từ đầu dây bên kia thì cô gái đã ngay lập tức cúp máy một cách cực kì nhanh gọn và dứt khoát, tựa như một loại phản xạ không điều kiện đã có sẵn ngay từ khi sinh ra.
"Ồ... Đợt này mình ngủ tận một tháng à..." Cô gái thở dài, vừa cắm sạc điện thoại vừa buộc mái tóc vàng bồng bềnh của mình lại thành một đôi bím tóc dễ thương: "Đồ ăn trong nhà cũng hết rồi, chắc là mình phải ra ngoài thật quá... Ừm, chỉ hi vọng là mọi chuyện đã trở lại bình thường"
Khi cảm thấy ngoại hình của mình đã đủ gọn gàng, cô gái liền đứng dậy với ý định rời khỏi tầng hầm. Nhưng giữa chừng, đôi chân nhỏ của cô ấy lại vấp phải núi sách, tạo ra một cú ngã bổ chửng làm cả người cô ấy đều thấy ê ẩm: "Đau quá..."
"Biết chừng nào mình mới dọn xong cái đống này đây trời...?"
Khẽ thở dài đầy bất lực trước núi sách vở, cô gái lập tức quyết định thôi không tiếp tục để tâm đến nó nữa. Thay vào đó, cô ấy cảm thấy mình nên để tâm đến những nhu cầu thiết yếu của cơ thể hơn.
Lên đến nhà, căn nhà bây giờ đã bám bụi cực kì do không có ai quét dọn trong suốt một thời gian dài. Không gian trên này nhìn chung cũng khá giống tầng hầm bởi vì đâu đâu cũng là sách, không có chỗ nào là không có mùi giấy và bụi bẩn cả.
"...Mua đồ về rồi dọn đi"
Cứ như vậy, cô gái liền ra ngoài mua đồ.
Quả nhiên, trước mắt cô ấy, khung cảnh bây giờ đã thay đổi rất nhiều chỉ sau một kỳ Huyết Nguyệt mà cô ấy đã không may ấn nút skip.
Đa số các toà nhà trong thành phố đều đang trong quá trình sửa chữa, rất nhiều hệ thống và cơ sở hạ tầng cũng đang được khôi phục một cách gấp rút... Nhưng chí ít thì những cửa hàng phục vụ nhu cầu thiết yếu vẫn còn hoạt động, dù có bị hư hao đôi chút nhưng họ vẫn không có đóng cửa.
"Coi bộ đợt vừa rồi không đơn giản ha?"
Tạm gác đi những sự hiếu kỳ trong đầu, cô gái liền bước vào bên trong một cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng chọn cho mình một vài mặt hàng thiếu yếu rồi đến trước quầy thanh toán: "Tôi muốn mua chỗ này"
"Ô? Dương Ma Ma, thì ra cô vẫn còn sống à? May mắn thật đó, thật không ngờ tôi vẫn còn nhiều khách quen đến vậy!"
Ông chủ cửa hàng kiêm nhân viên thu ngân nhìn thấy cô gái đến thanh toán, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ: "Chắc là cô cũng thấy rồi đúng không? Nhiều căn nhà bây giờ đã trở thành nhà hoang, cả gia đình không còn ai sống sót. Nghe nói người ta cũng đang xây bia tưởng niệm các n·ạn n·hân ở khu trung tâm quảng trường thành phố... Nghe đâu nước mình có đến tận vài chục triệu n·gười c·hết lận đó"
"Nhiều đến vậy à..."
Cô gái thở dài, nơi đáy mắt tỏ ra có đôi chút nặng nề nhưng vẫn cười nói: "Gia đình ông thì sao? Ông vẫn còn sống thì chắc không sao đâu đúng không?"
"À... Không giấu gì cô, thật ra vợ tôi cũng c·hết rồi. Bây giờ tôi đang phải một mình nuôi con đây" Ông chủ gãi đầu, ngoài mặt thì cười nhưng cô gái vẫn thấu hiểu nỗi đau mà ông ta đang cố che giấu: "Vì vậy, mong là cô sẽ thương hại tôi, Dương ma ma. Nhớ hãy tới ủng hộ tôi nữa nhé"
Cô gái mỉm cười, khẽ gật đầu.
Sau đó, cô gái liền quay lưng trở về ngay sau khi vừa thanh toán xong. Còn ông chủ thì chỉ lặng lẽ đứng nhìn rồi thở dài: "Thói quen mặc đồ ngủ đi mua sắm của cô ấy vẫn không hề thay đổi nhỉ? Dương ma ma. Trong khi đó, tôi thì lại..."
"..."
Con đường mà cô gái đang đi bây giờ chỉ có ánh đèn đường và rất ít người qua lại. Dù gì thì bây giờ cũng đang là buổi tối, mà mọi người thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma mà đêm Huyết Nguyệt đã để lại... Vì vậy, việc đường xá vắng vẻ như thế này âu cũng là điều dễ hiểu.
Ấy vậy mà trên hàng ghế đá ven đường, cô ấy lại vô tình nhìn thấy một chàng thanh niên yên lặng ngồi ở đó ngẩng đầu ngắm sao trời, vẻ mặt đượm buồn, trông như thể cậu ta sắp sửa làm điều gì dại dột vậy.
"Mình rốt cục là Lục... Hay là Gaiahad?"
Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong thâm tâm làm cô ấy không nỡ bỏ mặc chàng trai trẻ. Thế là cô ấy tiến tới, tạm bỏ qua những gì cậu ta đang lẩm bẩm mà nở một nụ cười chân thành nhất có thể: "Ngoài này lạnh lắm, sao con không về nhà đi mà lại ngồi ở đây?"
"Cô là ai?" Chàng trai cúi đầu hỏi.
Chủ yếu là do cô gái có hơi nhỏ con nên chàng trai phải cúi đầu xuống mới có thể nhìn vào mắt của cô gái mà nói chuyện.
"Con có thể gọi cô là Dương ma ma"
"...Ma ma?" Chàng trai cau mày, trên mặt lộ vẻ kỳ dị: "Có thật không vậy? Làm gì có người lớn nào vô tổ chức đến mức mặc đồ ngủ đi mua sắm giữa đêm như này đâu? Hơn nữa, nhìn cô cứ như con nít ấy, nói phông lông vậy thì ai mà tin?"
"Không phải con nít nhé!!!"
Cô gái lớn tiếng phản bác hệt như con nít, nhưng ngay sau đó lại ho khan, cố gắng tạo ra aura của một người trưởng thành: "Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ma ma đâu đó... Sao con lại ngồi ở đây như vậy? Nhìn giống trẻ lạc quá, ma ma lo lắm"
"...Nói vậy cũng đúng, vì tôi bị đuổi ra khỏi nhà trọ mất rồi" Chàng trai ngẩng đầu nhìn sao trời: "Nợ tiền lâu quá thì ai dám cho thuê nữa. Nhất là sau khi thảm hoạ xảy ra, cuộc sống của ai cũng trở nên khó khăn hết cả... Vì vậy, việc xin khất nợ lại càng trở nên khó chấp nhận hơn. Chủ nhà cũng cần tiền để sống chứ, phải không?"
"...Ma ma lại có cảm giác đó không phải lí do duy nhất..."
"Thôi, đừng có lo chuyện bao đồng nữa. Hơn nữa, từ khi nào cô có tư cách nhận role làm ma ma của tôi vậy?" Chàng trai trẻ xua đuổi: "Tôi không phải trẻ lạc đâu. Cùng lắm thì vô gia cư thôi"
"Con nói thế thì ma ma lại càng không thể bỏ qua được, vì ma ma là ma ma mà!" Cô gái tỏ ra quyết tâm muốn giúp đỡ chàng trai trẻ cô độc: "Nghe ma ma hỏi nè, con có muốn đến chỗ ma ma ở hay không? Đúng lúc chỗ ma ma đang thiếu người dọn dẹp nha, chỉ cần con làm tốt thì ma ma sẽ thưởng cho chỗ ăn chỗ ở tử tế!"
"Tại sao chứ? Khi không lại muốn giúp một người dưng như tôi làm gì?" Chàng trai một mặt nghi hoặc.
"Vì ma ma là ma ma mà!" Cô gái vẫn trả lời y chang như lúc trước, thậm chí là còn có vẻ gì đó đắc ý và tự hào hơn nữa.
"..."
"...Ha ha, được rồi, nếu cô không chê thì tôi cũng đành phải chấp nhận nhỉ? Dù gì thì yêu cầu này cũng khó từ chối quá, nhất là khi tôi đang là một kẻ vô gia cư" Chàng trai đột nhiên bật cười.
Nhìn cô ấy chống nạnh tươi cười rạng rỡ như vậy, là một thằng con trai đang bị vô gia cư, cậu ta cũng không nỡ buông lời từ chối ý tốt của người ta.
"Ngoan lắm, ngoan lắm"
Cô gái nghe vậy, vui vẻ đặt tay lên xoa xoa đầu chàng trai một cách tự tiện. Dù vậy, chàng trai vẫn không hề phản kháng, ngược lại còn để cho đối phương tùy ý.
"Giới thiệu bản thân đi, cô tên gì?"
"Gọi là ma ma, Dương ma ma!"
"Tôi hỏi tên, không phải biệt danh"
"Teria..." Cô gái đột nhiên tỏ ra ngượng ngùng, hai tay nắm lấy đôi bím tóc bồng bềnh để che đi gò má đang ửng hồng: "Teria Wang... Đó là tên của ma ma. Ngại lắm nên là con đừng có gọi lung tung nhé"
Chàng trai tỏ ra ngờ vực: "...?"
"Được rồi, tôi là... Gaiahad. Mong là sẽ được cô chiếu cố, Teria"
"Hể... Đã bảo là đừng gọi tên rồi mà..."
"..."
Một lúc sau, tại nhà Teria.
"...Chỗ ở như cái chuồng lợn thế này mà cô dám bảo là tử tế hả!?"
"Ít nhất thì cũng phải là chuồng dê chứ con yêu... Vì ma ma là tộc dê mà..."
Đó có lẽ chính là nỗ lực phản kháng duy nhất của Teria, bởi vì chính bản thân cô ấy cũng không thể phủ nhận là nhà mình tồi tệ chẳng khác gì cái chuồng lợn thật.
"Ha... Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu ai mới là ma ma trong khoảng thời gian tới rồi đó"
"Ể..."
...
...
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng riêng của mình, Edgar đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, vẻ mặt thoạt nhìn trông rất lạnh lẽo, tựa như một tấm thép nguội: "Bọn chúng bắt đầu hành động rồi à?"
"Vâng, cậu chủ. Một vài lãnh chúa đang tiến quân về phía chúng ta, xin hãy cho tôi được thay mặt cậu chủ ứng chiến" Chàng quản gia nói qua điện thoại.
"Thôi, để tôi tự làm đi" Edgar đáp: "Có một vài chuyện quan trọng cần phải có mặt tôi mới được. Mấy tên lãnh chúa đó đều là những kẻ sáo rỗng thôi, dễ phá, vấn đề lại nằm ở những chuyện khác cơ. Anh điều tra được bao nhiêu rồi, Patrick?"
"Đức Vua sắp sửa băng hà rồi" Patrick nhẹ nhàng cười đáp: "Vì thế, có lẽ sắp tới các nước xung quanh sẽ phát động c·hiến t·ranh giành giật lãnh thổ khi cán cân quyền lực bị mất cân bằng. Đây là cơ hội của chúng ta, thưa cậu chủ"
"Hiểu rồi, đợi tôi trở về, chúng ta sẽ bàn bạc sâu hơn về chuyện này"
"Cậu không tiếp tục học sao? Cậu chủ?"
"Trường vẫn chưa được mở lại, hình như các thầy cô đang bận giải quyết chuyện gì đó với Chính Phủ thì phải. Vì thế nên tôi vẫn còn chút thời gian rảnh để tận dụng, hoặc cùng lắm thì nộp đơn xin nghỉ ít hôm"
"Đã hiểu, tuyệt đối đừng có bỏ học nhé cậu chủ. Lá thư tuyển sinh của trường đó không dễ có được đâu, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ hội"
"Hiểu rồi, anh cứ nói mãi. Tôi biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ mà"
"..."