Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 233. Khảo cổ
Thời gian thấm thoát tựa như thoi đưa, chỉ cần không để ý một tí thôi là đã đi đến ngày cuối tuần. Dù vậy nhưng cổng trường Học Viện Tân Sinh lại không hề vắng bóng học sinh, bởi vì bọn họ đang phải gấp rút chuẩn bị cho Lễ Hội Văn Hoá sắp tới.
Dù đã có hẳn gần một tuần để chuẩn bị thế nhưng đối với những học sinh chấp nhận đầu tư tâm huyết vào màn trình diễn của mình thì chỉ một tuần thôi là quá mức ngắn ngủi.
Nói tóm lại, việc bị deadline dí đến đít như vậy thực sự cho họ cảm giác chẳng khác gì những đợt thi cử bình thường là bao.
À, thật ra thì cũng có những điểm khác.
Thay vì vùi đầu vào sách vở và tập luyện không ngừng nghỉ... Giờ đây họ lại hẹn nhau đến trường, hàng quán hoặc chính chỗ ở của nhau để cùng nhau bàn luận, chuẩn bị cho sản phẩm mà cả nhóm đã đặt toàn bộ tâm huyết vào.
Đây là điểm hoàn toàn khác với cách thức lấy điểm thông thường, bởi vì nó đòi hỏi người ta phải hoạt động nhóm nhiều hơn, từ đó kích thích tinh thần đoàn kết và cạnh tranh lành mạnh giữa các tập thể vốn đã rời rạc và hay xảy ra mâu thuẫn vì nhiều lí do phức tạp.
Ở câu lạc bộ nấu ăn, cả bọn cũng phải mất thêm cả buổi sáng để chuẩn bị nguyên liệu và thiết kế thực đơn thì mọi thứ đến đây mới coi như hoàn thành.
Sau khi xong việc, họ đã ngồi lại bên bàn bóc bánh uống bia, nói chuyện với nhau một cách cực kì vui vẻ, tạo ra một quang cảnh trông hoàn toàn khác với cái lúc họ vẫn còn là người dưng nước lã.
Bản thân Trần Hoài Nam thì không ngừng trở nên khá hơn theo từng ngày, tuy vẫn còn rất lười nhưng ít nhất thì bây giờ cậu ta đã không còn cái tật ngủ gật ngon lành giữa lúc đang nói chuyện nữa.
Vì vậy, bữa tiệc mừng hôm nay cũng sẽ không thiếu đi cái miệng ăn của cậu ta.
"Xong rồi xong rồi! Cuối cùng mọi thứ cũng xong rồi! Giờ chỉ cần về ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai chạy bàn thôi, quá ư là dễ dàng!" Anh chàng Luka vui vẻ đưa lon bia lên miệng húp một cái thật đã: "Khà~ mạnh thật, nhưng sảng khoái!"
"Uống ít thôi, về công an thổi thì tiêu đấy" Nguyễn Mai cười tủm mỉm ngồi ăn món đậu phộng rang muối: "Nói trở lại thì... Cảm ơn Himiko và Bossu nhé. Nhờ có hai người mà bọn này hoàn toàn có đủ tự tin để lấy điểm cao rồi~"
Trần Hoài Nam phất tay cái rụp: "Tôi chỉ ngủ thôi, có làm gì đâu mà cảm ơn? Muốn cảm ơn thì mau cảm ơn bạn gái tôi đi, nhìn vậy thôi chứ cố ấy háo hức lắm đấy"
Himiko: "...?"
Nguyễn Mai cười hắc hắc, uốn éo vài cái rồi bất chợt tốc biến ra trước mặt Himiko, đồng thời còn cầm chặt hai tay đối phương cùng đôi mắt toả sáng: "Cảm ơn bà nhé Himiko~ Ngày mai trăm sự nhờ vào bà đó~ Mèo~ thần~ tài~"
Himiko nổi gân xanh, không nói hai lời liền cốc đầu Trần Hoài Nam một cái rõ đau.
Đúng thế, không phải Nguyễn Mai mà là Trần Hoài Nam... Bởi vì cậu ta chính là kẻ đầu xỏ đằng sau cái trò "mèo thần tài" đó.
Đối với cô ấy mà nói, chỉ riêng cái việc mặc đồ hầu gái phục vụ cho người ta thôi cũng đã đủ xấu hổ lắm rồi... Đã thế mà thằng cha này còn dám bày ra cái trò lắp thêm đôi tai mèo cho cô ấy nữa mới bực chứ?
Mặc dù đã được khen đáng yêu đó... Thế nhưng mà điều đó vẫn chẳng khiến cô ấy cảm thấy đỡ xấu hổ hơn được bao nhiêu. Hơn nữa, với cái tình trạng lười biếng của cậu ta hiện tại thì cô ấy cũng chẳng thể làm nũng gì được... Càng nghĩ càng bực.
Giờ cô ấy mà bày trò giận dỗi thì chắc cậu ta cũng đếch care đâu... Có khi lại còn lăn ra ngủ cả ngày ấy chứ?
Biệt khuất!
Cũng vì thế nên Himiko đang rất trông chờ vào phần thưởng mà Trần Hoài Nam đã từng nhắc đến trước đó.
Nếu thứ đó mà không khiến cô ấy cảm thấy thoả mãn sau bao ngày ủy khuất thì cậu ta chắc chắn sẽ c·h·ế·t trong tay cô ấy... Ừm, c·h·ế·t rất thê thảm là đằng khác!
"À, Himiko, vẫn còn một chuyện quan trọng mà anh quên dặn em"
"Chuyện gì?"
Trần Hoài Nam nhìn Himiko, trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng: "Nghề phục vụ là một nghề khá phức tạp, không phải cứ đợi khách yêu cầu rồi dọn thức ăn lên là xong đâu. Ý anh là... Lỡ có chuyện gì xảy ra cũng đừng có đấm khách nha em?"
Mọi người: "..."
Himiko: "..."
"Anh nghĩ em nóng tính đến mức đó à?"
"Em đẹp như vậy lại còn nóng tánh, mà trường thì lại đủ loại thành phần trời ơi đất hỡi... Thế nên anh khá chắc là chuyện đó sẽ xảy ra nếu anh không nhắc" Trần Hoài Nam nghiêm túc nói: "Nói tóm lại nếu nhịn được thì thôi, không nhịn được thì lựa lời mà đuổi khách... Tuyệt đối không được đấm khách, rõ chưa?"
Himiko một hơi nốc cạn lon bia rồi chống tay cạnh hàm, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái đấy hên xui"
Mọi người: "..."
Nhân viên tiềm năng này hơi lạ nha?
Lỡ đấm khách rồi chắc điểm tụt xuống mức âm luôn quá? Liệu cô nàng này có được tính là bom nổ chậm hay không?
"...Nếu lỡ đấm thật thì anh sẽ nghĩ cách"
...
...
Ở nhà Teria.
Nhờ có sự giúp sức của Teria mà Gaiahad đã hoàn thiện kịch bản của mình một cách tương đối hoàn mỹ, hoặc ít nhất là được lòng rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ. Đó nhất định là một tín hiệu đáng mừng dành cho con đường viết lách của cậu ta.
Việc còn lại chỉ cần chill chill và chờ đợi kết quả mà thôi.
Gaiahad thực sự rất háo hức muốn biết sự đánh giá của các thầy cô dành cho kịch bản của cậu là như thế nào... Chứ để mà trông cậy vào sự diễn xuất của mấy tay kia thì cậu lại không đặt lòng tin lắm.
"Hôm nay con có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
Gaiahad vừa uống cà phê vừa xem tin tức trên TV: "Thì công việc của tôi đã xong từ lâu rồi mà. Bao nhiêu lỗi plot cũng đã vá xong hết cả rồi, những chuyện còn lại câu lạc bộ của tôi sẽ tự lo"
"Ồ... Vậy con có muốn đi đến chỗ làm của ma ma cho biết không?" Teria cười tít mắt: "Ma ma vừa được triệu tập đến tham gia một dự án nghiên cứu rất thú vị, chắc là có sự liên quan nhất định đến thời kì tăm tối bí ẩn kia đó"
Gaiahad nghe vậy cũng xoa cằm trầm tư.
Ban đầu cậu đã định từ chối ngay lập tức rồi đó... Cơ mà nghĩ lại thì đề tài về "Kỷ Tăm Tối" thực sự khá thú vị, vì vậy, chuyến đi này nhiều khả năng sẽ tạo ra cho cậu rất nhiều cảm hứng sáng tác.
Cậu biết trên mạng bây giờ đã có không ít bộ tiểu thuyết viết về Kỷ Tăm Tối rồi, thế nhưng hầu hết trong số chúng đều xuất phát từ trí tưởng tượng của bản thân tác giả chứ không hề có tính xác thực.
Mà cậu, một người đang đi cùng với Teria, người phụ nữ được mệnh danh là "Trí Giả Lười Biếng"... Nếu như cậu tham gia vào công việc nghiên cứu của họ thì nhất định là cậu sẽ thu thập được rất nhiều thông tin thú vị, nằm ngoài sự tưởng tượng của bất kì tác giả nào trên mạng!
Nói tóm lại là chuyến này nên đi nếu cậu ta đủ rảnh rỗi.
"Được rồi, đi thì đi"
Teria thấy Gaiahad đồng ý, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Cô ấy cứ đinh ninh nghĩ rằng cậu ta sẽ từ chối nên cũng không trông chờ gì nhiều... Ấy vậy mà cậu ta đã thực sự đồng ý! Điều đó làm cho cô ấy nhất thời có hơi choáng váng.
"Sao vậy? Không được à?" Gaiahad hỏi.
"Không phải là không được" Teria lắc đầu: "Đến lúc đó, nếu có người hỏi thì đừng thừa nhận bất kì vai trò nào khác ngoài trợ lí nha con trai. Bọn bên Hội Tri Thức đó toàn lũ cứng nhắc thôi à... Nếu họ có thất lễ thì con cũng phải mặc kệ, rõ chưa?"
"Vâng"
Teria cười híp mắt: "Vậy thì chúng ta mau đi thôi, nhớ tắt TV nhé"
...
...
Rồi khoảng hai tiếng sau đó, Gaiahad và Teria đã có mặt tại nơi Hội Tri Thức đang tập trung lại nghiên cứu với mí mắt co giật: "Thôi nào, đừng trùng hợp vậy chứ?"
Teria vốn đang định tham gia nghiên cứu, mắt thấy Gaiahad có biểu cảm kì lạ liền không khỏi có chút nghi hoặc: "Sao thế Gaiahad? Trùng hợp cái gì cơ?"
"Không có gì"
Mồm thì nói vậy thôi chứ trên mặt cậu ta vẫn lộ vẻ thất vọng...
Bởi vì chỗ này chính xác là khu lăng mộ cổ mà cậu đã cùng Trần Hoài Nam tiến vào đây khám phá, đồng thời còn tận diệt cả ổ sâu mọt Huyết Giáo trong cái đêm Huyết Nguyệt kia chứ còn đâu nữa!?
"Ôi trời..."
Gaiahad lòng thầm thở dài, nói với Teria vài câu rồi lui ra một góc: "Cô vào nghiên cứu với họ đi. Mấy người này đúng kiểu học giả siêng năng, chỉ biết cắm đầu vào nghiên cứu những thứ mới mẻ chứ chẳng để tâm gì đến tôi đâu. Đừng lo nữa..."
"Ồ... Nếu cần gì thì nói cho ma... À nhầm, nói cho chị nhé"
"...Ờ"
Bàn giao xong xuôi, Gaiahad ngồi một góc lặng lẽ nhìn mấy tay kính cận và Teria làm việc cật lực với đống bích hoạ và bia đá chứa đầy văn tự cổ bên trong lăng mộ.
"Kỷ nguyên tăm tối à..."
"Quả nhiên là lăng mộ này có sức hút khủng khiếp đối với các học giả..."
Phải mất rất nhiều thời gian giải mã, rốt cục thì nhóm học giả của Teria và Hội Tri Thức cũng đã thu được một vài đoạn thông tin vô cùng rời rạc.
Chủ yếu là vì niên đại của khu lăng mộ này có hơi dài, lại còn bị Huyết Giáo phá hoại đi không ít thành ra khuyết thiếu đi khá nhiều thông tin trọng tâm, từ đó dẫn đến việc giải mã thông tin gặp thêm không ít khó khăn.
Thế nhưng đến gần cuối ngày, thu hoạch của bọn họ vẫn là có chứ không phải hoàn toàn trắng tay. Đây hẳn là kết quả đến từ sự say mê không biết mệt mỏi của họ, kể cả Teria cũng vậy.
"Ngôi mộ này thuộc về "Quân Đoàn". Họ là một tổ chức quân sự tôn thờ vị Thần tên Vanquilla, cũng là vị Thần đã nắm giữ vận mệnh [Chinh Phạt] trong quá khứ"
"Là [Chinh Phạt] ư? Coi bộ lần này chúng ta vớ được một món hời lớn rồi. Thần Chinh Phạt có sự liên quan tương đối chặt chẽ với các vị Thần khác, nên nhiều khả năng là chúng ta sẽ thu hoạch thêm rất nhiều thứ nữa ở nơi này"
"Hội Tri Thức chúng ta nợ bên quân đội một ân tình lớn rồi nhỉ?"
Teria nghe vậy, ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng phản bác: "Thật ra ngôi mộ này không phải bên quân đội phát hiện mà là những cá nhân khác... Nghe bảo là mấy đứa học viên bên Học Viện Tân Sinh... Tức là nếu nói đến mắc nợ, chúng ta hẳn là đang nợ Học Viện Tân Sinh mới đúng"
"Hả? Mấy đứa nhỏ đó á?"
"Tại sao bọn nó có thể phát hiện ra khu lăng bộ bị ẩn giấu cả nghìn năm ngay dưới lòng thành phố mà ngay cả các Thể Thăng Hoa cũng không phát hiện ra cơ chứ?"
"Đúng vậy, chuyện đó thật vô lí!"
Teria: "Nhưng đó là Học Viện Tân Sinh..."
Mọi người đột nhiên trầm mặc: "..."
"Ok, chốt, quyết định vậy đi"
Không mất quá lâu để suy nghĩ, việc khu lăng mộ cổ này được mấy cô cậu học sinh "vô tình" phát hiện ra đã được mấy vị học giả khó tính này thông qua, không còn nghi ngờ thêm gì nữa.
Gaiahad: "..."
Từ khi nào cái mác "Học Viện Tân Sinh" đã trở thành một thứ có thể hợp lí hoá mọi sự kiện bất thường vậy?
Cậu bắt đầu cảm thấy quan ngại sâu sắc về ngôi trường mà mình đang theo học.