Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 235. Đầu tuần của người lười

Chương 235. Đầu tuần của người lười


Cứ như vậy, ngày chủ nhật trôi qua thật nhanh rồi ngay ngày hôm sau, Lễ Hội Văn Hoá đã bắt đầu diễn ra.

Lễ Hội Văn Hoá sẽ diễn ra trong hai ngày một đêm, cả tiết mục ban ngày lẫn tiết mục ban đêm đều có cả. Để học sinh có được sự tự do làm mọi điều mình thích như thế này, có lẽ ban lãnh đạo nhà trường cũng đã phải sắp xếp rất nhiều.

Chỉ tiếc là lễ hội lần này sẽ không mở cửa đón du khách từ bên ngoài vào, chỉ có học sinh trong trường và các thầy cô tự chơi với nhau mà thôi. Thoạt nghe thì chuyện này có vẻ buồn, nhưng thật ra thì chỉ cần như thế là đủ rồi.

Không mấy khi trường chịu tháo dỡ các quy định cứng nhắc để chiều chuộng học sinh như thế này, những người trẻ cũng phải biết thoả mãn chứ?

Sau khi chuẩn bị mọi thứ cần thiết để có thể qua đêm tại trường, Gaiahad một mặt hào hứng bước ra cửa cùng với Teria đi theo ngay sau lưng: "Con có vẻ đã rất mong chờ luôn nhỉ, Gaiahad?"

"Dĩ nhiên rồi" Gaiahad không hề có ý định phủ nhận chuyện này.

Teria cười tít mắt: "Tiền bạc lấy đủ chưa? Quần áo mang theo đủ chưa? À, còn cả kem đánh răng, bàn chải,..."

"Đủ hết rồi, đây là lần thứ ba rồi đấy, cô có thể thôi chuyện này đi được không?" Gaiahad lên tiếng ngăn cản, cơ mà trên mặt cậu ta cũng không tỏ ra khó chịu gì: "Còn cô đó, biết là đang nghiên cứu văn tự cổ rồi nhưng cũng đừng có thức đêm đấy"

"Rồi rồi, ma ma là Trí Giả Lười Biếng mà, không có chuyện ma ma sẽ thức đêm để làm việc đâu con yêu, hì hì~"

Gaiahad nghe vậy cũng cảm thấy có chút yên tâm, tuy nhiên ngay khi cậu định đẩy cửa ra ngoài thì đột nhiên bị Teria giữ lại: "Con vẫn còn một chuyện chưa làm đấy"

"?"

Thấy Gaiahad trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, Teria khẽ cười một tiếng rồi đưa tay ôm Gaiahad vào bầu ngực đầy đặn của mình: "Oxytocin cho ngày mới tràn đầy năng lượng đây. Có lẽ con sẽ phải vất vả lắm nên việc này là cần thiết nha"

Gaiahad: "..."

C·hết tiệt, mềm quá, ấm quá, thơm quá!

Boing~ boing~

"Buông ra giùm cái"

"Thêm chút nữa đi" Teria tự nhiên ôm còn chặt hơn trước: "Tự nhiên ma ma thấy thích chuyện này quá. Chắc là cả ma ma cũng cần thật nhiều Oxytocin để có thể nghiên cứu thật hiệu quả nha"

Gaiahad cạn lời: "..."

...

...

Ở một nơi khác, Edgar tỉnh dậy trên ghế sofa với một cơn đau đầu khủng kh·iếp: "Bà nó, mình lại quá chén nữa rồi"

"Hử?"

Ngay khi vừa tỉnh lại thì cậu ta liền ngửi thấy một hương thơm kì lạ thoang thoảng trong phòng. Mùi hương này dường như thuộc về một loài hoa quý nào đó, cảm giác cực kì dễ chịu... Đến mức mà cơn đau đầu kinh khủng kia đã dần thuyên giảm chỉ sau vài cái hít thở nhẹ nhàng.

"..."

Như cảm nhận được mối nghi hoặc của Edgar, nàng hồn ma xuất hiện, giao tiếp với cậu ta bằng một bụng nghi hoặc: "Chắc anh cũng đoán ra được rồi, tối hôm qua có kẻ đột nhập... Cơ mà không có trộm đồ gì hết, trái lại còn..."

"Còn làm sao?"

"Cứ nhìn trong tủ lạnh là biết"

Edgar tỏ ra ngờ vực mà ngồi dậy mở tủ lạnh ra xem thử, kết quả là hoa hết cả mắt lẫn mũi chỉ sau giây đầu tiên: "Vãi l**!"

Nàng hồn ma: "Hạn chế nói tục đi"

"À, ừ, đúng là không nên, nhưng mà..."

Edgar chần chừ một lát rồi lấy đại món thịt xào ra ngửi ngửi, nhìn tới nhìn lui xong mới cho một miếng vào miệng: "Quả nhiên, hương vị này chỉ có thể là do cô ấy tạo ra... Trời ạ, lặng lẽ đến mà không thèm nói một tiếng, mà hơn nữa là cô ấy đến đây làm gì vậy?"

"..."

"Thôi kệ đi, cứ ăn no bụng trước rồi còn lên trường nữa, về lí do cô ấy đến đây mình sẽ liên lạc hỏi sau vậy"

...

...

Ở nhà Limia.

Không mất quá lâu để lái xe, giờ thì chị em nhà Takahashi đã có mặt ngay trước cửa nhà cậu ta... Như thường lệ.

Mới sáng sớm tinh mơ đã bị đập cửa, người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu vì chuyện này. Tuy nhiên, Limia thì đã quá quen với cảnh này rồi, chửi thì cũng đã chửi rồi... Vậy mà Hoshino vẫn cứ chứng nào tật nấy.

Cuối cùng, cậu cũng đành phải chấp nhận sự nhiệt tình của cái bà loli này.

"Từ từ thôi, tôi còn chưa kịp đánh răng nữa. Nói thật, cô có nhất thiết phải đến sớm thế không vậy?"

"Sớm cái con khỉ á, mấy người khác có khi đều tới trường rồi đó" Hoshino phồng má, ra vẻ rất "giận dữ": "Tóm lại là mau soạn đồ đi cha nội, tụi tui sẽ chờ. Ừm, nhớ là đừng có ăn sáng, chúng ta còn phải tạt qua quán của lớp trưởng nữa đó!"

Limia: "Biết rồi biết rồi, mau vào trong ngồi đợi đi, tầm cỡ mười lăm phút là xong"

Hoshino nghe vậy liền nhìn ra ngoài xe, thấy Mio không phản ứng gì liền thở dài: "Sao con bé đó ghét cậu dữ vậy Limia...? Mà thôi kệ đi, xin phép được làm phiền~"

Hai đứa nhỏ đã đi học từ rất sớm, còn ông già thì cũng đã đi làm từ đời nào rồi... Thành ra hiện tại trong nhà chỉ còn lại mỗi Limia mà thôi. Có vẻ như cậu ta đã rất mệt nên mới ngủ nướng li bì như vậy. Điều này thực sự rất hiếm khi được thấy.

"Đồ ăn vặt để trên bàn đấy, ăn đi cho đỡ buồn miệng. Chỉ có bấy nhiêu đó thì không ảnh hưởng gì đến chất lượng bữa sáng đâu"

"Ừm, ông nhớ mau lên nhé"

Ngồi vào bàn đợi Limia chuẩn bị, Hoshino rảnh tay tách vài hạt hướng dương ra ăn chơi cho vui. Không mấy khi được vào trong nhà người mình thích nên cô ấy muốn quan sát kĩ một chút... Để sau này còn đỡ bị bỡ ngỡ.

"Oh?"

Mất một lúc quan sát, ánh mắt của Hoshino chợt dừng lại ở một bức ảnh nằm ngoài mong đợi. Đó là ảnh chụp gia đình của Limia được để trên kệ TV, trong đó có cả cha mẹ cậu ta và hai đứa nhỏ nữa, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Chỉ có điều... Chẳng hiểu sao cậu ta trông không giống mẹ gì cả. Bà ấy tóc đỏ, da khá là trắng, đôi mắt đẹp long lanh như thủy tinh cao cấp... Đã thế lại còn cực kì trẻ trung nữa. Đẹp c·hết đi được!

Tấm hình này được chụp từ hồi nào vậy?

Hoshino thầm tự hỏi, nhưng mà cô ấy cũng chẳng cần câu trả lời.

"Cậu ấy khi này trông đầu gấu quá nhỉ? Hì hì, hoá ra cái quãng thời gian "đầu đường xó chợ" mà ổng từng nhắc đến không phải là nói dối ha? Tò mò quá đi, ước gì cậu ấy kể cho mình nghe nhỉ?"

"Heeheehee"

Không lâu sau đó, Limia xuất hiện sau lưng Hoshino: "Ê"

"Oái!?"

"..."

"Ha..." Limia khẽ thở dài: "Bỏ lại chỗ cũ đi, mau đi thôi còn kịp giờ. Tôi cứ tưởng còn sớm lắm chứ, hoá ra trễ be bét rồi. Qua nay đúng là ngủ nhiều thật"

"...Ồ"

Hoshino một mặt tiếc nuối để bức ảnh lại chỗ cũ rồi theo chân Limia rời khỏi nhà.

...

...

Cùng lúc đó, tại một bên khác nữa.

Cả nhà Trần Hoài Nam cùng nhau rời khỏi nhà để có thể tham gia Lễ Hội Văn Hoá.

Dĩ nhiên, tất cả mọi thứ cần phải làm trước khi lễ hội bắt đầu thì họ đều đã làm xong cả rồi. Vì vậy, hiện giờ họ chỉ cần giữ cho mình một tâm lí thật bình tĩnh và tự tin là được!

Chẳng mấy khi có dịp nên Lily hôm nay đã diện cho mình một bộ váy mới... Tuy rằng nó vẫn là một màu trắng muốt tinh khiết như thường ngày nhưng ít nhất thì nó vẫn có một chút hoạ tiết hoa ly màu vàng nhạt, coi như còn có chút điểm nhấn để không trở nên quá đơn điệu.

Thật ra thì đối với một người như Lily mà nói, bất kể em ấy có mặc cái gì thì em ấy vẫn sẽ đáng yêu thôi. Câu nói "Người đẹp vì lụa" mà người ta hay nói dường như không ứng nghiệm với em ấy cho lắm.

Ngoài ra, mặc dù có thân phận là người ngoài cuộc nhưng Lily trông có vẻ cực kì háo hức với sự kiện lần này. Dọc đường đi, cô bé cứ vừa nhảy chân sáo vừa ngâm nga trong miệng, vui vẻ hoạt bát đến mức làm một người lười biếng như Trần Hoài Nam cũng bắt đầu cảm thấy vui lây.

"Lily, chốc nữa chịu khó đi chơi một mình khoảng hai ba tiếng nha em. Đợi nào xong ca làm thì Himiko sẽ đi chơi với em" Trần Hoài Nam nhắc nhở.

"Ủa? Còn anh thì sao?"

"Anh được gọi là Bossu mà, sao có thể bỏ việc đi chơi được chứ? Có lẽ phải đến lúc quán đóng cửa thì anh mới đi với em được, thông cảm cho anh nhé"

Lily gật đầu, thế nhưng gò má lại có hơi phồng lên đôi chút vì bất mãn.

Gần nhất hình như Lily đang dần trở nên cực kì nhõng nhẽo... Chắc là do thời gian qua gánh vác nhiều việc quá đâm ra em ấy cảm thấy mệt, trong vô thức nảy sinh tâm lí muốn được chiều chuộng rồi đi.

Thực tế thì Trần Hoài Nam hoàn toàn không ngại chiều chuộng Lily... Cơ mà vấn đề là cậu không thể bỏ dở công việc khi được gọi là Bossu được...

Ừm, để lát nữa hỏi mấy người đó coi có cúp việc được không. Nói sao thì nói, giờ thì cậu đã biết đặt mong muốn của Lily lên trên cả trách nhiệm và danh dự rồi.

Ngốc lâu như vậy thì cậu cũng phải thông minh lên một chút chứ nhỉ?

Ba người cứ thế tiếp tục đến trường một cách ung dung. Cũng may là có Lily làm phép nên cả ba cũng không có bị người ta chú ý cho lắm, chứ nếu không thì đến ngày mốt họ mới có thể đến trường được chỉ vì vẻ đẹp và sức ảnh hưởng của Lily.

Brừm~ brừm~

Giữa lúc cả ba đang đi bộ chill chill thì tiếng động cơ xe nổ đùng đùng làm họ phải giật hết cả mình.

Trong vô thức, họ đảo mắt nhìn ra đường liền nhìn thấy một thanh niên quái xế nào đó đang chạy xe với tốc độ bàn thờ, thậm chí còn không thèm đội mũ bảo hiểm mà luồn lách qua từng hàng xe một một cách cực kì điêu luyện và... Đáng sợ!

"Moá thằng c·h·ó này, mày chạy đi đầu thai hả ranh con!?"

"Nón cũng đ·é·o đội, chán sống hả thằng nhãi ranh!?"

"..."

Ngay khi tay quái xế kia xuất hiện thì trên đường đã ầm ầm vang lên tiếng chửi rủa của những người khác đang tham gia giao thông trên tuyến đường đó.

Còn Trần Hoài Nam cùng Himiko thì bốn mắt nhìn nhau, mặt mày tối sầm: "..."

Lily: "Ông chú đó chạy nhanh thật, nhưng chú ấy có vẻ hoảng lắm chứ không phải đang đắc ý..."

"..."

"Himiko, anh thiếu năng lượng quá nên mắt mờ hay gì rồi... Hình như người vừa nãy đánh võng trên phố có phải là ông vua đó không em?" Trần Hoài Nam hỏi.

Himiko: "...Thế hoá ra không phải chúng ta nhìn lầm. Cặp sừng oai vệ kia chỉ có thể thuộc về ông ta thôi... Hoàng Đế Lucius của Vương Quốc Thú Tộc"

"..."

"Cho nên, ổng trốn việc rồi?" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Mà thật ra thì với phong cách làm việc của ngài ấy thì việc ngài ấy ngẫu hứng trốn việc xong chạy thẳng sang lục địa khác chơi cũng không hẳn là chuyện không thể xảy ra"

Himiko: "...Có một ông vua tính tình tùy tiện như vậy, mấy ông Nguyên Lão kia chắc hẳn là vất vả lắm. Vua gì mà vua, trị quốc không lo mà còn trốn việc đi chơi"

Lily: "...Sao nghe bết bát thế?"

"Kệ đi em, chúng ta tiếp tục đi thôi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Chốc nữa kiểu gì ngài ấy chả bị mấy anh áo vàng bắt lại? Có khi tối về xem TV chúng ta liền có thể nhìn thấy dung mạo ngài ấy rồi"

Himiko: "..."

Lily: "..."

Chương 235. Đầu tuần của người lười