Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 248. Sự chủ động.

Chương 248. Sự chủ động.


Đợi sau khi Himiko và Trần Hoài Nam đã đi mất, Lily rốt cục mới chịu xuất hiện ngay tại vị trí tên Trương Bằng đã bỏ mạng.

"Sạch sẽ thật, một chút tàn hồn cũng không để lại. Dường như việc bị deadline dí đã khiến anh ấy buộc bản thân phải tàn nhẫn hơn với kẻ địch của mình rồi"

"Phù"

"Thực lòng mình cũng chẳng biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa. Ngầu thì có ngầu thật... Nhưng mình lại sợ anh ấy sẽ trở nên biến chất giống như mình"

Ngẫm lại cũng may là đòn hắc ám nuốt chửng của Trần Hoài Nam không có nuốt luôn mấy linh hồn vô tội bám theo gã tín đồ Huyết Giáo. Hơn nữa, sau khi chứng kiến c·ái c·hết của kẻ đã tước đoạt đi mạng sống của họ, dường như chấp niệm trong lòng bọn họ cũng đã được giải toả, từ đó bước vào trạng thái siêu thoát mà không cần đến sự can thiệp của Lily.

Bằng đôi mắt có khả năng nhìn thấu muôn vàn sự vật trên đời, Lily đứng ở đó lặng lẽ nhìn những oan hồn kia tiêu tán giữa trời sao lấp lánh, cảm giác mọi thứ còn đẹp đẽ hơn những ngày bình thường rất nhiều.

Điều này khiến cho cô bé nhất thời cảm thấy có một chút "tức cảnh sinh tình".

"Cũng chẳng biết... Mình sẽ còn cảm thấy thế này được bao lâu nữa đây?" Lily thở dài: "Tại sao sinh mạng của nhân loại lại mỏng manh đến vậy chứ? Chẳng lẽ phương pháp duy nhất chỉ có cái đó thôi sao?"

Lily đã từng rất bao dung, luôn đặt lợi ích của tất cả mọi người lên trên lợi ích của bản thân, kể cả điều đó có ảnh hưởng đến sinh mạng của cô ấy, cô ấy cũng chẳng thèm màng tới.

Thế nhưng giờ đây, khi trái tim này đắm chìm trong tình yêu, cô ấy lại bắt đầu trở nên ích kỷ và xấu xa đến lạ thường.

Cô ấy không rõ những gì mình muốn làm liệu là đúng hay là sai, cũng không biết liệu anh linh của Fidus, Via, Dia và cả mẹ có cảm thấy thất vọng hay không... Nhưng nếu tự hỏi bản thân mình một câu hỏi tương tự, đáp án dĩ nhiên sẽ là không hối hận.

Cô ấy chỉ đơn giản là cảm thấy có chút khó chịu, cũng như không cam lòng trước những gì đã được định sẵn mà thôi.

Phải khó khăn lắm cô ấy mới có được hạnh phúc thực sự. Phải khó khăn lắm cô ấy mới tìm được chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích mà cô ấy hằng mong ước... Vì thế, đương nhiên cô ấy sẽ muốn níu kéo tất cả bằng mọi giá.

Kể cả có đạp đổ tất cả những gì cô ấy đã từng tin là đúng đắn.

"Để anh không về với trời sao... Em sẵn lòng bỏ ra tất cả, kể cả nhân tính của em..."

...

...

"Hắt xì!"

Trên lưng Himiko, Trần Hoài Nam đột nhiên nhảy mũi thật mạnh, kèm theo đó là một cảm giác lạnh sống lưng: "Như mọi lần, mỗi lần bị như thế này anh đều có linh cảm chẳng lành"

Himiko: "Chẳng lẽ anh đang bị bọn chúng theo dõi?"

"Cũng không phải không có khả năng đó. Chỉ là... Việc bọn chúng có thể giấu mình trước con mắt của Lily là có hơi vô lí thôi" Trần Hoài Nam cười ha ha tự giễu: "Bọn chúng lớn mạnh như vậy, chắc cũng không rảnh đi chú ý chăm sóc đặc biệt cho một thằng sinh viên năm nhất trói gà không chặt như anh đâu"

"Nói cũng đúng, vậy anh nghĩ xem thứ linh cảm xấu đó xuất phát từ đâu?"

"Lily" Trần Hoài Nam nặng nề thở dài một hơi: "Anh không muốn nói điều này đâu, nhưng mỗi lần bị như vậy, nguyên nhân không phải em thì chính là Lily"

Himiko: "..."

"Nói mới nhớ, hình như chúng ta bỏ rơi con bé hơi lâu rồi thì phải? Có khi nào anh bị như vậy là vì Lily đang giận không?"

"Lily thì không khó giải quyết đâu em... Nhưng nếu là Lycoris thì lại là câu chuyện khác em ạ" Trần Hoài Nam chợt ngẩng đầu nhìn trời: "Đã hứa sẽ trở về xem kịch với con bé mà giờ lại thành như thế này... Con bé không đấm anh mới là lạ đấy"

Himiko: "Em nghĩ anh nên viết sẵn di thư đi còn kịp"

"Đến mức đó à..."

"Em đấm thì anh có cơ may sống tiếp được chứ nếu là con bé thì không chắc à nha... Á Thần đó, không dễ chọc đâu"

"Em nói chí phải..."

Bịch~ bịch~

"Hai người có thôi bôi đen em đi được không? Đã bỏ rơi em mà lại còn dám nói xấu sau lưng em nữa, quá quắt lắm rồi đó! Hừ!"

"Không phải Lycoris?" Trần Hoài Nam mừng rỡ.

"Thế anh muốn người gank anh là Lycoris lắm à?"

Đụng trúng cái liếc mắt của Lily, không hiểu sao Trần Hoài Nam cảm thấy hơi sợ sợ. Nhưng cũng đúng lúc này, cô bé đột nhiên che miệng phì cười: "Coi hai người kìa, vai vế lẫn lộn hết trơn rồi, nhìn mắc cười quá"

Trần Hoài Nam: "..."

À.

Ngẫm lại đúng là xấu hổ thật.

"Anh ấy có nặng không chị?" Lily cười khúc khích hỏi.

"Như sợi lông gà, có khi còn thua cả thanh kiếm của chị nữa. Chậc, cứ cái đà này chắc chị phải tự tay đặc huấn cho thằng chồng thư sinh gầy yếu của chị quá" Himiko cười hắc hắc.

"...Ê, nói thật là phát đâm này đau phết đấy"

"Ha ha ha~" Lily cười to hơn, trông có vẻ rất vui vẻ nhưng vẫn hảo tâm khuyên nhủ vài câu: "Lycoris vẫn còn giận mọi người lắm, nhưng ít nhất thì cô ấy cũng chịu nói chuyện trở lại rồi. Anh đó, sau này nếu nhìn thấy cô ấy xuất hiện thì phải cố gắng cưng chiều một chút. Nói trắng ra thì cô ấy bây giờ không khác chị Himiko hồi trước là bao đâu"

"Mấy người thì giỏi làm nũng với tôi lắm"

"Fufu~"

"Vậy sau khi anh chị rời đi, em có thấy tiết mục nào thú vị không?" Trần Hoài Nam hỏi.

"Cũng có đó. Em thấy có mấy người lấy máy quay ra quay lại rồi nên có khả năng ngay hôm sau anh sẽ được thưởng thức thôi, dù không phải trực tiếp" Lily vui a đáp: "Giờ thì chúng ta mau về bằng cổng không gian đi, anh chị có vẻ mệt lắm rồi"

"Ờ, ngày hôm nay công nhận..."

Lily cười tít mắt: "Hôm sau cứ nằm phơi thây ra, em sẽ tận tình mát xa cho~ Yên tâm đi, tay nghề của em vẫn còn tiến bộ được rất nhiều đó~"

Himiko: "..."

Trần Hoài Nam: "..."

Lily mát xa thì thoải mái thật... Cái đó thì không cần phải bàn.

Chỉ có điều nó đồng thời cũng là "luyện ngục" theo một ý nghĩa nào đó...

...

..

Một bên khác.

Gaiahad sau khi lấy được con điểm mười duy nhất của Thời Khắc Hoàng Kim thì cũng hài lòng quay trở về nhà nghỉ ngơi sau cả đêm dài không ngủ.

Về đến nhà thì cũng đã ba bốn giờ sáng, thế nên cũng có thể coi như cậu đã hoàn toàn qua đêm ở bên ngoài.

Cậu cẩn thận mở cửa, rón rén tiến vào bên trong nhà. Tưởng chừng đây là thời điểm Teria đang ngủ nhưng không... Cô ấy vẫn còn thức, hay nói đúng hơn là cô ấy đã thức trắng đêm để nghiên cứu tấm văn bia được mang về từ khu di tích cổ.

Như cảm nhận được Gaiahad đã trở về, Teria khẽ đảo mắt sang một bên, ánh đèn bàn khiến cho mắt kính của cô ấy chiết xạ ánh sáng tri thức: "Con không ngủ lại trường hả? Về sớm thế này nguy hiểm lắm đó"

"Cô không có tư cách nói câu này với tôi" Gaiahad thở dài: "Không ngoài dự tính, cô đã tranh thủ quãng thời gian tôi không có ở nhà để thức đêm làm việc như mọi khi"

Hơn ai hết, Gaiahad hiểu rõ Teria là một người "tuy lười biếng nhưng lại có công tắc làm việc".

Sở dĩ phải nói như thế là vì bất kể ngày thường cô ấy có lười nhác như thế nào, một khi công tắc làm việc đã được bật lên thì cô ấy sẽ nghiêm túc với nó đến mức bất chấp, đến mức chạy đua với thời gian dù không ai ép buộc giống như hiện tại vậy.

"Xin lỗi mà, tại ma ma bị cuốn theo nó quá" Teria thè lưỡi, tinh nghịch cười hì hì.

"Thức đêm vậy mà không sợ nhan sắc tàn phai luôn hả?"

"Ma ma già khú đế rồi, có cố gắng làm đẹp cũng chẳng ai thèm nhìn đâu" Teria tỏ vẻ không quan tâm.

"Tôi thèm nhìn" Gaiahad vừa dọn dẹp vừa trả lời một cách tỉnh bơ.

"..."

Teria đột nhiên im lặng, bút cũng dừng viết, kì lạ hơn là cô ấy bất giác quay sang chỗ khác, dùng sức vỗ lên má mình mấy cái rồi to giọng nói: "Gaiahad! Có phải con luôn ăn nói như vậy với mấy cô gái khác ngoài kia không?"

Gaiahad xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Số lượng con gái mà tôi quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, ngoài ra bọn này cũng chẳng có dịp nói chuyện với nhau là mấy nên khá chắc là không đâu"

Teria: "..."

Đây không phải câu trả lời mà cô ấy muốn nghe.

Không ổn rồi, xấu hổ quá.

Tại sao già cái đầu rồi mà vẫn dễ xấu hổ như vậy chứ?

Như một nỗ lực để quên đi cảm giác kì lạ vừa mới nãy, Teria lại vùi đầu vào làm việc như một con nghiện, không muốn để tâm đến sự tồn tại của Gaiahad nữa.

Sau một lúc dọn dẹp hành trang trên gác xếp, Gaiahad lại xuống dưới nhà và bắt gặp Teria lại đang cắm đầu cắm cổ làm việc. Cậu thử đến gần, ngó qua đống văn bản phức tạp mà chỉ cần nhìn thôi đã thấy nhức đầu kia rồi lại quay sang chăm chú nhìn gương mặt của Teria.

"..."

Teria mím môi, tỏ ra giận dỗi nhìn sang Gaiahad: "Ma ma sẽ đi ngủ ngay mà... Làm ơn đừng có đứng đó áp lực ma ma nữa..."

"Đừng phàn nàn với vẻ mặt sắp khóc đến nơi như vậy, nghe giống như tôi đang cố ý bắt nạt cô lắm" Gaiahad thở dài: "Cơ mà quyết định sáng suốt đấy, mau đi ngủ đi"

Teria tháo kính ra, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Gaiahad khi đang định lên lầu nghỉ ngơi.

Tựa hồ đã ngầm quyết định chuyện gì đó, Teria nói: "Gaiahad, hôm nay con đã mệt lắm rồi... Nên liệu con có đồng ý sang chỗ ma ma ngủ không? Giường của ma ma tuy là giường đơn nhưng rộng lắm, chắc là chứa được cả hai người đó"

Gaiahad quay đầu lại, nhìn Teria với vẻ mặt kì dị: "Cô chắc chứ? Tôi là người lạ, và cũng là trai trẻ huyết khí phương cương đấy?"

"Ma ma tin là con sẽ không làm vậy với ma ma" Teria cười nói: "Vả lại ma ma cũng không sợ bị đồn gì đâu, nếu ma ma mà sợ thì đâu có chuyện ma ma dẫn con về tận đây cho ở nhờ?"

"..."

"Vẫn là thôi đi, Aurora mà biết thì chúng ta tới công chuyện với cô ấy liền"

"Nhưng ngủ trên đấy chật chội... Lại còn đau lưng nữa"

"Quen rồi. Ít ra còn đỡ hơn phải ngủ bờ ngủ bụi"

Lần này Gaiahad đã dứt khoát lên trên gác xếp trước khi bị Teria thuyết phục.

Chương 248. Sự chủ động.