Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 254. Bồng bột và nông cạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 254. Bồng bột và nông cạn


Trên phòng, Trần Hoài Nam chậm rãi ngồi dậy, để lộ ra một đôi mắt âm u, sâu hút và tràn đầy hương vị của hắc ám.

Ông thầy đó tuy mạnh nhưng cũng không có đến mức đấy.

Vì rất nhiều chuyện đã xảy ra mà bây giờ Himiko cũng không còn tâm trạng đi học nữa... Huống chi ngay từ đầu, tên Ác Quỷ kia đã không có ý định cho cô ấy đến lớp do khoá học mà hắn sắp xếp vẫn chưa được hoàn thành.

Nếu Himiko mà có mặt ở đây, có lẽ cô ấy đã lao lên chém lão ta ngay tắp lự rồi!

"Nào, đừng lạnh lùng thế chứ, nói chuyện một chút đi?"

Ngoài ra, vì tâm trạng của cô ấy không tốt nên Naberius đã cho phép cô ấy nghỉ ngơi một ngày. Cũng may thay là tên sư phụ đó rất tinh tế chứ không có như cái lão thầy giáo cục s·ú·c kia.

Chẳng biết ông thần này đang khuyên nhủ hay là đang mỉa mai họ nữa.

Mang theo câu hỏi đó trong đầu, Himiko bước đi trên phố một cách lung tung vô định, thậm chí chính cô ấy còn không nhận ra bản thân đang đi lạc chỉ vì quá mải mê suy nghĩ.

...

"Người em nên xin lỗi nhất là anh ấy chứ không phải chị"

Himiko: "..."

...

"Em thật không ngờ kể cả khi không nhớ chi tiết tất cả, anh ấy vẫn ân hận đến mức quẫn trí... Quả thật chú ấy nói không sai, lần này em không những bồng bột mà lại còn nông cạn nữa" Lily tỏ ra tự trách thủ thỉ: "Vì ích kỷ mà em đã tổn thương cả hai người một cách nặng nề... Nên là em không có gì để bao biện cả"

Nhìn cả đám học sinh nằm phơi thây trên mặt đất, Vũ Trường Phong nở một nụ cười ác nghiệt rồi quay gót rời đi: "Kết thúc được rồi, mau về lớp nói chuyện thôi nào bọn gà mờ"

"Ha ha ha, cái đó là tham vọng"

...

Cuối cùng... Vẫn là phải dựa vào chính mình là tốt nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lớp cá biệt tất nhiên đều hiểu điều đó, thậm chí còn hiểu thấu thâm tư thâm độc của lão ta đến mức cảm giác như có hàng vạn lưỡi dao đâm xuyên trái tim!

Nhưng dù có cay cú đến đâu thì thầy giáo vẫn là thầy giáo. Phận là học sinh, bọn họ phải nghe theo sự sắp xếp của cái gã Đại Đế Hắc Ám không ai ưa nổi kia, vì sự thật là học lớp lão ta cho ra kết quả không hề tệ.

"Được rồi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc đi" Vũ Trường Phong chợt nghiêm giọng: "Bản thân tôi cảm thấy mình sẽ không đủ khả năng để đưa mấy đứa đi đúng hướng nên đã đề xuất như trên, và vợ tôi đã ngay lập tức đồng ý" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay vắng mặt mất hai thành viên chủ chốt, thành ra lớp cá biệt hoàn toàn không có một chút cơ hội nào trước Vũ Trường Phong. Kết quả là chỉ vừa vào trận chưa được năm phút, cả lớp đến đây coi như đoàn diệt.

"Còn 4 ngày nữa..."

Cũng lựa đúng lúc này, Himiko quay trở về với cái bụng trống rỗng do từ sáng đến giờ cô ấy vẫn chưa ăn gì.

"Tôi thậm chí còn không hiểu khái niệm "d·ụ·c vọng" trong mắt ông là cái gì nữa..."

"Chị ơi, thật ra bên trong đó là... Ủa khoan?" Lily tỏ ra không thể tin vào mắt mình: "Sao chị vẫn tỉnh bơ được hay vậy?"

Chẳng lẽ cô ấy đã sai?

"Nhưng mà... Sự thật là anh ấy coi trọng sự trong trắng của em hơn em nghĩ"

Cay không tả nổi!

"..."

Himiko trầm mặc.

Đứng trước bàn ăn mà Trần Hoài Nam đã bỏ dở lại đêm qua, Lily gãi gãi đầu, không biết phải giải quyết như thế nào cho đúng.

Đang bực bội vì đủ thứ chuyện thì đám lưu manh lại xuất hiện để cô ấy trút giận. Thế là tuyệt chiêu Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước lại được cô ấy tung ra một cách không thương tiếc, hoàn toàn hủy diệt bộ ấm chén của đám lưu manh mờ mắt bởi sắc đẹp.

Tức muốn đập bàn, tức muốn quẳng ghế, tức muốn nổ phổi!

...

"Con đã bảo là con muốn chiến đấu cho vận mệnh của người con yêu mà đúng không?"

"Vậy con đã bao giờ tự hỏi mình sẽ làm gì sau đó nữa hay chưa? Dù ham muốn ngắn hạn kia của con có thành công hay thất bại?"

Sau khi về tới lớp, Vũ Trường Phong bước lên bục giảng, nhìn ngang nhìn dọc một lát rồi nói: "Nhà trường vừa đưa ra quyết định sẽ đưa thêm thầy cô mới đến đây dạy mấy đứa kĩ năng thực chiến. Tức là từ nay về sau, mấy đứa sẽ không cần phải đánh lộn với tôi nữa, vui không?"

"Nếu chỉ xét riêng về thực lực của mỗi cá nhân thì mấy đứa đã đủ sức để đánh tay bo với các anh chị năm hai, thậm chí là năm ba rồi nên không cần phải bàn cãi gì nhiều. Tuy vậy, con người không phải chỉ biết đánh đấm là xong chuyện, nói trắng ra là mấy đứa vẫn còn thiếu rất nhiều kĩ năng để có thể tự mình sinh tồn trên thế giới này"

Naberius cười xoà, để lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn tựa như một loài thú săn mồi vừa tìm thấy thứ mà mình mong muốn: "Đỗ"

Nhớ lại câu hỏi đó, khi được Naberius hỏi một câu như vậy với vẻ mặt cực kì nghiêm túc... Cô ấy cũng không ngần ngại trả lời rằng bản thân muốn bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, rằng đó chính là d·ụ·c vọng thực sự của cô ấy.

"Ừm... Vậy cũng được, em cũng đỡ đi một phần công việc. Cứ tưởng đời gái của em lâm nguy đến nơi rồi chứ, ha ha" Lily bỏ giỏ đồ xuống rồi lân la đến bên cạnh bóp vai cho Himiko: "Chị tha thứ cho em nhé?"

Không.

Nếu là ở thời lượng bình thường thì có lẽ tiết thực chiến sẽ kéo dài khoảng vài tiếng đồng hồ, tất nhiên là sẽ được xen giữa bởi những khoảng nghỉ... Tuy nhiên, do cảm thấy lớp cá biệt quá phế vật nếu không có hai người kia nên là lão ta đã quyết định dẹp luôn cho đỡ phí thời gian.

"Hả?"

Thấy đống đồ ăn thơm phức để trên bàn, Himiko tưởng đây là do Lily cố tình nấu ra xem như quà xin lỗi nên cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều liền ngồi vào ăn như rồng như hổ.

Một lúc sau, Lily quay trở ra, mắt thấy Himiko đang ngấu nghiến đống đồ ăn chứa xuân dược kia liền không khỏi hoá đá: "Thôi xong mình rồi..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tức quá! Tức c·hết đi được!

"Xin lỗi, chị được huấn luyện để miễn nhiễm với xuân dược nên không cảm thấy gì cả" Himiko dở khóc dở cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hửm? Sao thế?"

Dáng người của Himiko bốc lửa không phải bàn, thậm chí sau nhiều lần tập dượt với Trần Hoài Nam thì dường như khí chất của cô ấy đang càng lúc càng trở nên quyến rũ hơn. Vì lẽ đó mà kể cả khi đã ăn mặc tương đối kín đáo, cô ấy vẫn không tài nào tránh khỏi ánh mắt của đám lưu manh chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Tít~ tít~

"Trước tiên em phải trả lời câu hỏi của chị đã. Câu hỏi này cực kì quan trọng" Himiko một mặt nghiêm túc nhìn Lily: "Tối hôm qua em đã dùng dạng lớn hay dạng nhỏ?"

Đoạn, Naberius nói tiếp: "Nếu con thực sự không có d·ụ·c vọng thì mối quan hệ thầy trò của chúng ta liền kết thúc tại đây, bởi vì một con quỷ không có d·ụ·c vọng thực sự chẳng khác gì một thanh kiếm cùn cả"

Sau khi đập cho cả lũ phải gọi xe c·ấp c·ứu, Himiko lặng lẽ rời đi khỏi hiện trường trước khi cảnh sát ập đến gô cổ. Thật ra cũng nhờ có vậy mà tâm trạng của cô ấy có tốt lên đôi chút.

Chương 254. Bồng bột và nông cạn

Sao gã thầy giáo mất nết này có thể giỏi chọc tức người khác một cách vi diệu như vậy!?

...

"Tôi muốn mạnh hơn Zero, liệu như thế có được tính là "d·ụ·c vọng" hay không?" Himiko nhìn thẳng vào mắt Naberius: "Tôi muốn mạnh đến mức có thể nắm giữ mọi thứ trong tay mình, có thể điều khiển tất cả theo hướng mà tôi mong muốn... Liệu đó có phải là "d·ụ·c vọng" hay không?"

"Tuy nhiên..."

Rốt cục thì cô ấy dùng phép bảo quản lên mấy thứ nguy hiểm này làm gì vậy nhỉ?

Có lẽ là vì kẻ địch của ổng cũng không phải dạng vừa.

"Vì thế, các vị giáo viên đặc biệt được Hội Đồng sắp xếp kia sẽ thay thế tôi dạy mấy đứa những kĩ năng đó"

Lớp cá biệt: "..."

"Dẫu sao thì phương châm tối thượng của nhà trường không phải là thực lực, cũng không phải tri thức, càng không phải là đạo đức... Mà chính là "Làm cách nào để học sinh có thể sống sót sau khi rời khỏi trường". Vì sao? Vì thế giới này có thể trở nên rất tàn nhẫn đối với bất cứ ai" (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Trường Phong một mặt hăm hở nhảy chân sáo về phía cửa ra vào lớp học: "Vợ mình tuyệt quá, giờ thì mình có thêm cả đống thời gian để cày game rồi~"

Dù đã suy nghĩ cả đêm, thậm chí là cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng mông lung về mục tiêu thực sự của chính mình.

Ở trường.

"Từ hôm nay, ta - Quỷ Thượng Cổ Naberius sẽ biến con trở thành một con quỷ thực sự. Một con quỷ đủ sức để giẫm nát đám Thần Linh ích kỷ kia dưới chân"

"A, quần áo giặt xong rồi? Thôi thì mấy cái này để sau vậy"

Thực lòng mà nói, chỉ cần anh ấy dính thuốc là mấy món này liền hết nhiệm vụ rồi, đã thế cô ấy còn giữ lại làm cái gì vậy ta?

"Có khướt nha em"

"Ừm, đã vậy thì em đành phải làm mọi thứ chị muốn để chuộc tội rồi"

Naberius bỗng dưng nghiêm giọng, đồng thời còn dùng con mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào mắt Himiko: "Cũng có những vị Thần hùng mạnh đến mức có thể nắm giữ hoàn toàn vận mệnh của chính mình. Điển hình chính là người đã triệu hồi ta làm thầy của con: Zero - Hủy Diệt"

Lớp cá biệt: "..."

Himiko: "..."

Cái £$#₫!

Nói đến đây, Vũ Trường Phong nở một nụ cười thâm độc: "Mấy đứa bây giờ vẫn chỉ là những con gà để người ta tùy ý lùa tới lùa lui, không lùa vào chuồng thì sẽ lùa vào mâm. Tóm lại nếu không muốn c·hết thì cố mà học, không muốn bị lừa dối thì chỉ tin tưởng vào bản thân, chỉ vậy thôi"

AAAAAAA!!!!!!

Naberius gật đầu nhưng cũng nói thêm vài câu: "Có thể, nhưng thường thì những kẻ được thần linh lựa chọn sẽ khá là đoản mệnh. Chủ yếu là do mối liên kết vận mệnh giữa họ rất chặt chẽ, mà mạng sống của con người thì lại quá mỏng manh để cùng thần linh đối mặt với sóng gió khi đi trên cùng một con đường"

Thậm chí có khi là nó còn chưa kịp bắt đầu ấy chứ.

"Ừm"

Và tất nhiên, câu trả lời của cô ấy hoàn toàn không làm vừa lòng Naberius một chút nào cả. Trái lại, cô ấy còn bị mắng là: "Đừng có xem thường d·ụ·c vọng" nữa chứ.

Kể cả những kẻ có tâm lí dày dặn từ đời trước như Iris và Vũ Trung Ngạn cũng bị chọc cho giận đến tái mặt.

"..."

"Giờ thì mình làm gì với cái đống này đây nhỉ?"

"..."

Ngồi lại bên một băng ghế đá, Himiko ngẩng đầu nhìn lên trời, đồng thời còn tự hỏi bản thân đang làm cái quái gì cho cuộc đời mình vậy.

"Thì ra ổng cũng có bộ mặt này đấy à..." Lớp cá biệt bắt đầu nảy sinh một chút thiện cảm với vị Đại Đế Hắc Ám này.

Vũ Trường Phong chẳng những không hề bị chọc tức, ngược lại còn nhìn cả lớp với ánh mắt thương hại: "Mà, bản thân tôi cũng thấy khá hài lòng với quyết định này. Từ bây giờ tôi khỏi cần phải cất công dạy thực chiến cho mấy con gà... Coi như cũng bớt đi một phần công việc không cần thiết. Heh"

"Dạng lớn, tất nhiên rồi, chị nghĩ sao vậy?" Lily trả lời ngay với vẻ mặt có hơi thất thần: "Dù là vậy thì em vẫn không cảm thấy yên tâm, thế nên em đã phong ấn luôn toàn bộ kí ức nồng nhiệt đó để anh ấy khỏi phát điên..."

Chính miệng ổng đã từng nói rằng dù có hồi sinh được thì ổng cũng không dám chắc mình sẽ bảo vệ được Trần Hoài Nam một cách chu toàn mà.

Nghĩ vậy, Lily liền chạy đến chỗ máy giặt để tiếp tục giải quyết công việc nội trợ.

"Cái gì đây? Trông có vẻ ngon đó"

"Phù, diễn thuyết xong rồi, cả lớp giải tán"

Giữa lúc đó, Naberius xuất hiện. Hắn ngồi xuống bên cạnh Himiko, cười hỏi: "Đã suy nghĩ ra câu trả lời chưa?"

"Ừm, em vẫn đang đợi đây"

"Ha ha, đúng là lũ gà"

Lớp cá biệt: "..."

"D·ụ·c vọng thực sự của mình..."

"Vui!!!! Chúng em vui c·hết đi được luôn ấy thầy ạ!!!!" Cả lớp đồng thanh.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Himiko đột nhiên hỏi: "Thần Linh liệu có thể hồi sinh n·gười c·hết hay không? Hoặc ít nhất là thay đổi vận mệnh của một ai đó mà mình muốn?"

"Uy, cô gái, nghe anh nói này"

"D·ụ·c vọng không phải những thứ cao đẹp như "bảo vệ" hay là "hi sinh" vì điều gì đó... Mà chính là ham muốn sâu thẳm nhất bên trong thâm tâm của con, là những mong muốn ích kỷ nhất, là thứ mà con phải dành cả đời để theo đuổi bằng mọi giá"

Lily giải thích: "Đó là mấy món ăn chứa xuân dược mà em đã lừa anh ấy ăn tối hôm qua đó"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 254. Bồng bột và nông cạn