Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 255. Hành trình chuộc tội

Chương 255. Hành trình chuộc tội


Sau khi Himiko đã đi tắm, Lily liền tranh thủ thời gian chuẩn bị chút đồ ăn rồi mang lên phòng Trần Hoài Nam.

Để có thể chuộc lỗi, Lily đã đặt rất nhiều tâm huyết của mình vào bên trong bữa ăn này, trong đó đa số đều là những món mà Trần Hoài Nam rất thích.

"Em vào đây..."

Đẩy cửa tiến vào trong phòng một cách tự ý như thường lệ, Lily đột nhiên ngẩn người ra, thậm chí suýt chút nữa đã làm rơi cả mâm cơm xuống đất: "Ủa... Anh đâu rồi?"

Lily có thể chắc chắn rằng Trần Hoài Nam chưa từng xuống lầu lần nào trong suốt buổi sáng. Đã vậy thì cậu ta trốn đi đâu rồi?

Và bằng cách nào mà cậu ta có thể thoát khỏi khả năng cảm tri cực kì mạnh mẽ của cô ấy vậy!?

"...Anh ấy không muốn nhìn thấy mình nữa rồi sao...?"

...

...

Ở một nơi khác.

Dưới sự giúp đỡ của bóng tối, Trần Hoài Nam có thể di chuyển bên dưới những cái bóng một cách thần tốc, tốc độ gần như là nhanh hơn bất kì loại phương tiện nào trên đời.

Kết quả là chỉ trong khoảng mười phút ngắn ngủi, Trần Hoài Nam đã rời khỏi thành phố để tìm đến chỗ khu vực ngoại vi phần nào vẫn chưa được người ta khai phá do bên trong đó tồn tại một địa điểm rất nguy hiểm: Hầm Mộ Cổ Xưa.

Xung quanh thành phố có hai hầm mộ lớn, và Hầm Mổ Cổ Xưa này là một trong hai cái đó... Mặc dù đến gần đây thì số lượng hầm mộ đã tăng lên ba do một cái nữa đã được phát hiện tại ngay trung tâm thành phố, cơ mà khu hầm mộ mới đó lại có phần thua kém so với nơi này.

Đây là một hầm mộ hung hiểm thực sự, là nhà của các loại quái vật và tồn tại vô số loại bẫy rập, đủ để các nhà thám hiểm cấp Siêu Việt phải dè chừng.

Đó là lí do vì sao rất hiếm khi có đoàn thám hiểm nào đó tiến vào khai phá, đơn giản là bởi vì độ khó chinh phục cũng như khả năng rủi ro là quá lớn.

Trần Hoài Nam tất nhiên không cao thượng hay hiếu kì đến mức muốn nào đây thám hiểm. Cậu chỉ đến đây với một mục đích duy nhất đó là tìm cái gì đó để g·iết, dù có là cái gì cũng được, cậu không câu nệ.

Nếu còn cố kiềm chế cơn ham muốn tàn sát và p·há h·oại này, rất có khả năng cậu sẽ trở thành một con quỷ trước cả Himiko.

Một mình tiến vào hầm mộ, Trần Hoài Nam bước qua những con đường, những bậc thang bám đầy rong rêu và buổi bẩn mà chẳng cần đến một tấm bản đồ.

Với sự chỉ dẫn của "Bóng Tối" cậu có thể định vị chính xác vị trí của các loại bẫy, từ đó có thể né khỏi chúng một cách dễ dàng. Tuy nhiên, cậu lại không thể né khỏi khứu giác của ma thú, nhất là khi cậu còn đang cố tình đâm đầu vào hang ổ của chúng.

Chỉ sau khoảng năm phút tiến vào hầm mộ, từ trong bóng tối, một bầy chuột to lớn với kích thước tương đương những con c·h·ó chăn cừu xuất hiện.

Chẳng cần đến lí do, càng không cần chào hỏi, chúng lao thẳng về phía Trần Hoài Nam với chiếc dạ dày đã đói khát lâu ngày, định bụng sẽ xơi tái cậu ta đến mức chẳng còn lại mảnh xương.

"May là ngoài kia có sẵn cảnh vệ ngày đêm canh gác, chứ mà để cái loài này lẻn vào thành phố thì kiểu gì cũng to chuyện"

Dứt lời, Trần Hoài Nam hơi co ngón tay lại một chút, ngay lập tức liền có vô số sợi tơ đen kịt được giăng ra giữa không trung.

Thoạt nhìn những sợi tơ trông mỏng manh là thế nhưng thực chất chúng lại sắc bén đến kì lạ. Thế là chẳng cần cậu ta phải động đậy, lũ chuột tự đâm đầu vào thiên la địa võng rồi tự biến mình thành những khúc thịt, bao nhiêu máu tươi đổ ra, bắn thẳng vào quần áo của cậu ta.

Khoảnh khắc đó, từ sâu trong tâm khảm Trần Hoài Nam dần xuất hiện một cảm giác kì lạ.

Đầu óc lâng lâng, khả năng ngôn ngữ trở nên lộn xộn, tay chân giống như run rẩy hết cả lên... Cậu đang cảm thấy cực kì hưng phấn khi tận mắt chứng kiến c·ái c·hết của chúng, cũng như tận tai lắng nghe tiếng thét thống khổ lúc chúng lâm chung.

Lần đầu tiên trong đời... Trần Hoài Nam cảm nhận được khoái cảm từ việc g·iết chóc!

"Ha..."

"Ha ha ha..."

Cậu có cảm giác mình vẫn cần thêm nữa.

Cậu có thể cảm nhận được rất nhiều con mồi vẫn còn bên trong.

Cậu biết rõ cảm giác này là hoàn toàn sai trái...

Nhưng cậu không thể dừng lại.

Nếu như không tiếp tục g·iết chóc tại đây... Chắc chắn n·ạn n·hân đến từ sự cuồng loạn của cậu sẽ là con người.

Vì vậy...

Cho dù có trở thành quái vật, cậu cũng phải ngăn bản thân trở thành quái vật g·iết người khi lí trí vẫn còn tồn tại trong cậu.

"Ha ha ha ha ha"

Trần Hoài Nam một tay ôm mặt, cất một tràng cười quỷ dị trong vô thức. Bóng tối và sự khát máu trong mắt cậu càng lúc càng trở nên dày đặc, và điều đó gần như là minh chứng rõ ràng cho việc cậu đã dần mất đi sự kiểm soát chính bản thân mình.

Vào khoảnh khắc ngửi thấy mùi máu tươi, cậu đã không còn là con người nữa.

...

...

Khoảng một tiếng sau.

Nhóm ba người Himiko, Lily và Vũ Trường Phong đã đứng trước cửa của khu hầm mộ.

Là người đã ban phước cho Trần Hoài Nam, Lily có thể định vị chính xác vị trí của cậu ta là ngay bên trong khu hầm mộ đầy nguy hiểm này... Nhưng đồng thời, cô ấy cũng có thể cảm nhận được sự cuồng loạn của người đó, thế nên cô ấy mới không thể đi đến đây một mình.

Nếu như đi một mình, cô ấy sẽ không biết mình phải làm gì, thậm chí còn không rõ liệu bản thân có dám nhìn mặt người đó hay không nữa.

"Là chỗ này sao? Đúng là oan gia thật đấy" Vũ Trường Phong hơi ngước lên nhìn khu hầm mộ rồi nặng nề thở dài vì lí do nào đó.

Mới vừa nãy, đang lúc chơi game ngon lành thì con bé Lily này đột nhiên mở cổng không gian rồi nhào thẳng vào lòng hắn khóc bù lu bù loa hết cả lên.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, hắn ta chỉ biết làm theo những gì người kia đã gửi gắm đó là cố gắng chăm sóc con bé này hết mức có thể... Chứ không phải là vì hắn động lòng đâu, tuyệt đối không phải vậy.

Himiko dù không nói gì nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện lên từ sâu bên trong đáy mắt của cô ấy.

Cùng nhau, Himiko và Lily là những người tiên phong bước vào bên trong hầm mộ, trong khi Vũ Trường Phong chỉ lẽo đẽo theo sau với vẻ mặt kì lạ.

Dọc con đường đi, họ có thể ngửi thấy mùi máu nặng nề vất vưởng trong từng hơi thở, cùng với xác c·hết của đám quái vật nằm ngổn ngang khắp nơi, đủ loại chủng loài và cấp bậc sức mạnh khác nhau.

Tất cả chúng chúng đều có một điểm chung đó là bị cắt khúc bởi thứ gì đó cực kì sắc bén. Ngoài ra, cách thức chúng bị g·iết c·hết cũng cực kì mau lẹ và gọn gàng, đến mức không hề để lại bất kì dấu vết chiến đấu nào xung quanh các bãi tử thi ngập máu.

"Là do nó làm đấy, một mình nó" Vũ Trường Phong nói.

Mà thật ra khỏi cần hắn phải nói, hai người con gái phía trước cũng có thể tự đoán ra được chân tướng đằng sau cái mớ hỗn độn khủng kh·iếp này.

"Làm sao bây giờ..." Lily lại sụt sịt, dù đã từng nói sẽ không hối hận nhưng trái tim cô bé đang dần tạo ra những cảm xúc hoàn toàn trái ngược: "Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của em"

Himiko không nói gì, chỉ tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Không cần đến bản đồ hay khả năng định vị, chỉ cần đi theo các bãi xác c·hết là đủ để cô ấy tiến đến gần Trần Hoài Nam theo từng bước chân một.

"Hừm..."

Vũ Trường Phong xoa cằm, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hai đứa đi tiếp đi, chú phải vào Ma Giới một lát cái đã. Lát nữa nếu có gặp thì nhớ áp chế nó lại... Hiện tại chắc là nó đang trong cơn say máu nên sẽ không nghe thấy mấy đứa nói gì đâu, cứ thẳng tay dùng vũ lực trấn áp luôn đi"

"Vâng... Chú nhanh quay lại nhé"

Vũ Trường Phong nhìn Lily một lát rồi thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô gái nhỏ: "Thật ra là con làm đúng rồi, khi nào cảm thấy mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình thì cứ việc nhờ người lớn đến giúp đỡ. Chú không ngại giúp con đâu"

"Dẫu sao thì nghĩa vụ lớn nhất của người lớn như chú đó là giúp đỡ những đứa trẻ sửa chữa sai lầm của mình mà... Ha ha"

Lily lau nước mắt, khẽ gật đầu.

Đến đây, Vũ Trường Phong cũng mở cổng không gian rồi rời đi, chỉ để lại cặp chị em vẫn đang tiếp tục thám hiểm khu hầm mộ để tìm kiếm tung tích của Trần Hoài Nam.

Kết quả là chỉ không lâu sau đó, hai người họ đã bắt gặp Trần Hoài Nam đang ngồi trên một đống xác người.

Đúng thế, là xác người.

Tuy nhiên chúng lại không phải người vô tội, bởi vì chúng đang mặc áo choàng có in ấn kí của Huyết Giáo, chứng tỏ bọn chúng cũng đang trưng dụng khu hầm mộ này làm căn cứ để thực hiện những nghi lễ tà ác.

Ác nhân ắt có ác nhân trị, và kẻ đến đây để t·rừng t·rị chúng chính là Trần Hoài Nam đang trong tình trạng say máu, hoàn toàn không chút nhân từ.

Có thể nói, mối quan hệ giữa cậu Trần Hoài Nam cùng Huyết Giáo thực sự là một mối duyên nợ không thể chấm dứt trừ khi một bên nào đó bị tiêu diệt.

Nhưng vào thời khắc này, chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Với đôi mắt đặc biệt có thể nhìn thấu tâm linh, Lily nhận ra người trước mặt này vẫn là một kẻ điên cuồng sát chứ không phải người mà cô ấy yêu.

Bên cạnh, Himiko tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó... Cơ mà Lily đã ngăn cô ấy, không cho cô ấy xông vào một cách tùy tiện: "Chị ở lại đây đi, bên trong đó cực kì nguy hiểm"

"Hả!?"

Thấy Himiko nổi giận, Lily vội vàng giải thích: "Có thể chị không nhìn thấy nhưng anh ấy đã giăng ra rất nhiều sợi dây bóng tối hệt như thiên la địa võng vậy... Chỉ cần đụng trúng là đứt ra từng khúc đó nên chị đừng có làm loạn. Em xin chị!"

"Vậy chẳng lẽ em bắt chị phải đứng nhìn?"

"Em không biết... Nhưng em sẽ cố gắng vô hiệu hoá anh ấy" Lily hít sâu một hơi: "Đây là hậu quả đến từ hành động bốc đồng của em, nên nếu có thể thì hãy để em tự gánh vác trách nhiệm này"

"...Thôi được rồi, tùy em"

Không tiếp tục nhiều lời, Lily một mình bước vào bên trong. Cô ấy không thèm tránh né mà cứ tiếp tục tiến lên, dường như là cố ý để cơ thể mình bị cắt chém bởi những sợi dây vô hình sắc bén như lưỡi đao.

Đau.

Những sợi dây vô hình đó thực sự có thể tổn thương đến cô ấy.

Dù không nhiều đến mức làm b·ị t·hương hay trầy xước nhưng nó giống như những đòn roi v·út lên người cô ấy vậy... Một nỗi đau đủ để cô ấy ghi nhớ rằng mình là một đứa tồi tệ đến thế nào.

"Là lỗi của em..."

"Chính đôi tay này đã bức anh đến phát điên..."

"Vì vậy..."

"Xin anh hãy ban cho em một cơ hội chuộc lỗi..."

"Xin hãy trừng phạt em bằng mọi cách anh muốn..."

Trần Hoài Nam nhìn xuống từ trên núi xác, ánh mắt vẫn bị che mờ bởi hắc ám và sự tàn phá. Cậu ta cử động ngón tay, điều khiển những sợi dây vô hình xiết chặt lấy Lily như muốn cắt cô bé ra làm trăm nghìn mảnh...

Nhưng tất nhiên điều đó là không thể, vì cô ấy là một Á Thần hùng mạnh.

Dẫu vậy, dưới sự hỗ trợ của "Bóng Tối" và tâm lí không muốn kháng cự của Lily, những sợi dây đó vẫn cho cô ấy cảm giác tựa như đang bị quất roi tới tấp.

"Ư..."

Mọi tế bào trên cơ thể cô ấy đang cực kì đau rát, chúng cầu xin cô ấy hãy dùng linh lực kháng cự lại nỗi đau này... Thế nhưng là một người đang trên đường tìm kiếm sự trừng phạt tha thứ, Lily không thể, và cũng không muốn nghe theo những gì bản năng mách bảo.

Đoạn, cô ấy trèo lên núi xác, từ từ tiếp cận Trần Hoài Nam.

"Anh muốn trừng phạt em như thế nào cũng được, chỉ mong anh đừng như thế này nữa... Em xin lỗi"

Lily quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Hoài Nam vào lòng.

Mặc cho cậu ta phản kháng dữ dội, ra sức xiết chặt những sợi tơ thép kia lại làm Lily đau đến mức phát khóc, cô ấy vẫn quyết không buông ra mà còn ôm chặt hơn: "Em xin lỗi..."

Một lúc sau, những giọt máu đầu tiên bắt đầu rơi xuống.

Lily vẫn không quan tâm.

Mặc cho nỗi đau khủng kh·iếp đang lan toả đến mọi tế bào trên cơ thể, Lily vẫn cứ cố chấp không chịu buông tay.

"Em xin lỗi..."

Tuy nhiên, kể cả khi Lily đã cố gắng xoa dịu đến vậy, sức xiết chặt của những sợi dây kia có vẻ vẫn không hề suy giảm, trái lại còn ngày càng mạnh lên làm chiếc váy trắng của cô ấy bắt đầu bị nhiễm đỏ bởi máu.

Bên dưới, Himiko càng nhìn cảnh này lâu lại càng thấy nóng ruột. Cơ mà cũng may là Vũ Trường Phong đã kịp thời quay trở lại cùng một lọ... Mắt người?

"Con bé đang làm gì vậy?" Vũ Trường Phong nghi hoặc.

"Em không biết, chắc là đang dùng nỗi đau để chuộc tội"

"Khùng vừa thôi, đến cả nó cũng mất tỉnh táo luôn rồi" Vũ Trường Phong thở dài rồi ném cho Himiko lọ... Mắt người: "Thuốc ức chế Chu Kỳ Ác được lưu hành tại Ma Giới đấy, mau cho thằng nhóc uống đi kẻo muộn"

"Ừm... Bên trong còn nguy hiểm không thầy?"

"Nguy hiểm? À, em sợ bị cắt đứt từng khúc ấy hả? Yên tâm đi, Lily đã gánh hết sát thương rồi nên cứ yên tâm mà làm việc"

Nghe vậy, Himiko mừng rỡ lao vào như con thiêu thân.

Chương 255. Hành trình chuộc tội