Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 264. Đi đâu cũng về La Mã, mọi tuyến đường đều dẫn về thành Rome
[Ác Ma hơn cả Ác Ma: Gã nhân loại mới nhập học không những một tay dẹp gọn anh chị năm trên mà còn đánh bay các giáo viên thực tập, buộc ngài Tổng Giáo Vụ phải tự mình xuất thủ trấn áp! Liệu Trường Học Ác Ma của chúng ta sẽ còn ai có khả năng đánh bại hắn đây!?]
Lướt nhanh qua tờ báo tường quen thuộc, Trần Hoài Nam chỉ biết thở dài với dòng tiêu đề vừa giật tít vừa thổi phồng sự việc đến mức độ này.
Giờ thì tốt rồi, xung quanh cậu không những vô cùng yên tĩnh mà lại còn vắng tanh như chùa bà đanh nữa...
Ừ thì thế này cũng thoải mái đấy, nhưng chẳng phải như thế thì đồng loại của cậu... Nhân loại sẽ phải mang tiếng xấu trong mắt các Ác Ma hay sao?
Không ổn rồi.
Cứ cái đà này thì cậu sẽ trở thành đại tội đồ mất.
"Rõ ràng là anh đã nghe theo lời khuyên của em rồi mà tại sao mọi chuyện lại xảy ra không giống như anh đã nghĩ nhỉ?"
Lily nghiêng đầu: "Ừm, tại sao lại vậy nhỉ?"
Trần Hoài Nam xoa cằm, rất nỗ lực nghĩ cách cứu vãn cái tình hình tồi tệ này vì ngay từ đầu, thứ cậu muốn chỉ là không gian yên tĩnh thôi chứ không phải cái cảm giác bị xa lánh như vậy...
Hay là cậu nên cố gắng gửi tới các Ác Ma một lời chào buổi sáng thật thân thiện nhỉ?
Cảm nhận được ở góc hành lang có vài nữ Ác Ma đang nhìn lén mình, Trần Hoài Nam liền xoay người lại, như gồng hết cơ mặt lên để vặn ra một nụ cười thật dịu dàng: "Chào buổi sáng, thật ra những gì viết trên báo không phải sự thật đâu"
Mặc dù nó cũng đúng đến tám chín phần mười.
"Ah!"
"Tức là sự thật còn đáng sợ hơn cả trên báo nữa hả!?"
"Chạy thôi, sẽ bị hắn ăn mất!"
Thế rồi cả đám nữ sinh kia xách dép chạy hết, để lại Trần Hoài Nam đứng c·h·ế·t trân ra đó với vẻ mặt đen như đít nồi.
Lily ở bên cạnh thì ôm bụng cười ra tiếng: "Ha ha ha~ ha ha ha ha~ Coi bộ anh bây giờ trông không khác gì hung thần trong mắt các Ác Ma nhỉ? Ha ha ha~"
"Anh lắng nghe theo lời khuyên của em để rồi nhận phải kết cục như thế này đấy! Nghĩ thử coi là lỗi của ai hả!?"
"Của anh chứ ai?"
"Tại sao chứ!?"
"Thử nghĩ mà coi... Một học sinh vừa mới chuyển đến dăm ba ngày đã xoắn tay áo lên tẩn giáo viên trường người ta rồi. Nội việc nghe thấy hung danh thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói gì đến những Ác Ma đã tận mắt chứng kiến anh lúc đó"
Trần Hoài Nam cứng họng.
"Mà, vì em vào đây là để giải quyết mớ rắc rối do anh gây ra nên chuyện này cứ giao cho em là được rồi. Sớm muộn gì đâu cũng lại vào đấy thôi. Tin em" Lily vỗ vỗ lên đầu đối phương cùng một nụ cười sáng ngời.
Nghe thật cảm động.
Nhưng chả hiểu sao cậu lại ngửi thấy mùi âm mưu đằng sau nụ cười của Lily.
Con bé này lại tính làm gì vậy?
"Ít nhất thì hiện tại, các Ác Ma đều đã có thể tưởng tượng ra thực lực và địa vị của anh rồi. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm cách giải quyết nỗi sợ đó"
Nghĩ một lúc, Lily lại khẽ nhún vai: "Nói là thế nhưng hiện tại em vẫn chưa nhìn thấy bất kì cơ hội nào để chúng ta giải quyết vấn đề này cả, nên là trước mắt anh cứ xuôi theo chiều gió là được rồi, không cần nghĩ nhiều"
Vẻ mặt tự tin này... Chắc chắn là con bé đã nghĩ ra cách rồi nhưng lại không muốn làm!
Tuy nhiên theo cậu thấy thì có vẻ như đó là hạ sách, không nên thực hiện trừ khi họ bị dồn vào chân tường.
Đã vậy thì cậu không nghĩ nhiều làm gì nữa, cứ yên tâm đổ hết phiền phức lên đầu Lily vậy.
"Anh!"
Đúng lúc hai người đang định lên đường đến lớp cá biệt thì sau lưng họ vang lên một thanh âm quen thuộc. Đó là Nia von Bernstein, có thể xem như người khơi mào nên mọi chuyện.
"Anh đã khoẻ lại chưa? Nghe nói hôm qua anh bị lão Ratios cào cho xém đứt làm mấy khúc, chắc là đến giờ vẫn còn đau nhỉ?"
Nói đến đây, Nia thật chu đáo đem ra hai lọ thuốc dúi chặt vào tay cậu ta: "Lọ này là để trị thương và giảm đau, còn lọ này chính là thuốc ức chế chu kì ác. Mong anh nhận lấy hai món này coi như quà tạ lỗi"
"À... Cảm ơn"
Đối với Trần Hoài Nam mà nói, thuốc ức chế chu kì ác mới là thứ giá trị hơn cả... Nhất là khi hiện tại cậu còn chả biết nên đi kiếm thứ này ở đâu.
"Còn một chuyện nữa"
Đột nhiên, Nia quỳ một chân xuống trước mặt Trần Hoài Nam trong tư thế phục tùng: "Trong văn hoá của Ác Ma, việc phụ thuộc vào kẻ đã đánh bại mình là điều đương nhiên. Vì vậy, em - Nia von Bernstein sẽ chính thức trở thành người hầu của anh kể từ bây giờ cho đến lúc em đánh bại được anh"
Trần Hoài Nam: "..."
"Hay là tái đấu đi, tôi cho em thắng luôn cho nhanh"
"Anh đang xem thường lòng quyết tâm của em sao?"
"Không phải. Tôi chỉ cảm thấy... Địa vị của em có vẻ không thấp trong giới Ác Ma, nên là việc em làm người hầu của tôi hình như có hơi sai sai..."
"Sẽ không một ai ý kiến đâu" Nia khẳng định: "Vì em sẽ vượt qua anh sớm thôi"
"Vậy hả?" Trần Hoài Nam gãi đầu, cuối cùng cũng đành chịu thua trước sợ cố chấp của nữ Ác Ma dáng dấp đáng yêu trước mặt mình: "Đứng dậy đi"
"Vâng"
"Nhân tiện thì hôm trước em có nói muốn học ma thuật bóng tối từ chỗ tôi nhỉ?"
"Vâng. Vì thế mà em cũng đã xin nhà trường chuyển lớp qua chỗ lớp cá biệt để tiện bề học ma thuật từ anh rồi. Mong được anh tiếp tục chiếu cố ạ"
Trần Hoài Nam: "...Hả?"
...
...
Không lâu sau, cả ba đã đứng trước lớp cá biệt.
Là một lớp học nằm ngay bên cạnh bãi rác, khỏi phải nói cũng biết xung quanh lớp luôn tồn tại một thứ mùi rất đặc trưng, đã thế kiến trúc còn tồi tàn xập xệ không tưởng tượng nổi, sâu mọt khắp nơi, cửa kính vỡ nát, hoàn toàn không chút ra dáng một cái lớp học bình thường.
Có thể khẳng định là về cơ bản, những Ác Ma dị biệt sẽ bị cộng đồng xem như rác rưởi. Ngoài ra, là con người thì tốt nhất là đừng có giở khái niệm nhân quyền ra trước mặt Ác Ma, vì có nói họ cũng chẳng hiểu gì đâu.
"Tình trạng ở đây tồi tệ hơn em tưởng nhiều" Nia nói: "Thôi thì đành chịu vậy. Có kiến nghị cũng chắc gì Hiệu Trưởng đã quan tâm đâu, Ác Ma chính là vậy mà"
Trần Hoài Nam nghe vậy chỉ biết thở dài rồi đẩy cửa vào bên trong.
Vụt~ vụt~ vụt~
"Đứng lại, có bẫy!"
Nghe thấy tiếng động lạ, Trần Hoài Nam vội vàng đưa tay ra chặn đường hai cô gái nhỏ, đồng thời vận dụng bóng tối dựng nên một rào chắn chặn ngay phía trước mặt, dễ dàng đánh bay toàn bộ mớ vũ khí đang đâm thẳng về phía cả bọn.
"Quả nhiên là mấy trò này không xi nhê gì với gã Hung Thần đã đánh mấy Ác Ma năm trên một trận tơi tả nhỉ?"
"Được rồi, không trúng đòn nào hết cả, nên là chụy đây thắng cược nhé"
"Chán thật, ít nhất cũng phải trúng một cây kiếm chứ"
"Người ta đâu như ai đó, không thèm đỡ mà lĩnh đòn hết luôn"
"..."
Trần Hoài Nam: "..."
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Trần Hoài Nam ngay sau khi hoá giải cái bẫy chính là hình ảnh một lũ Ác Ma loi nhoi đang bày trò cá cược với việc lấy cậu ra làm chủ đề để cược.
Bằng một cách thần kì nào đó, trong lòng Trần Hoài Nam tự nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp... Như thể vừa trở về nhà sau nhiều năm xa cách vậy.
Gặp quỷ.
Cảm xúc này nhất định là ma chướng! Phi phi phi!
"Cái lớp này hoạt bát y chang lớp cá biệt của anh luôn nhỉ?" Lily cười tít mắt: "Như thế cũng tốt, ít nhất thì anh cũng không lạ lẫm gì với chuyện này ha?"
Nia: "Lúc trước hai người cũng ở trong lớp cá biệt à?"
"Anh ấy thậm chí còn là thủ lĩnh của cái hội loi nhoi đó nữa á" Lily cảm thấy tự hào thay cả phần Trần Hoài Nam: "Mấy người đó đều là mấy tên kì quái dám nghĩ dám làm, chưa bao giờ chạy theo số đông hết nha... Không biết các Ác Ma cá biệt ở đây thì có vậy không nhỉ? Thật hiếu kì"
Trần Hoài Nam: "..."
Sau một hồi tính toán tiền cược, rốt cục thì cả lũ kia cũng chịu quay lại nói chuyện một cách tử tế đàng hoàng.
"Không biết đã đủ mặt hay chưa nhưng trước mắt chúng ta cứ giới thiệu bản thân cái ha?"
Ngoại trừ nhóm ba người mới tới ra thì trong lớp hiện tại đang có đến sáu Ác Ma lạ mặt, bốn nam và hai nữ, mỗi người đều thuộc về một chủng loài khác nhau, không ai giống ai cả.
Tên mãnh nam to xác nhất ở đây có tên là Wulcan M. Rock, năng lực dòng dõi là "Eternal Furnace" xuất thân đến từ một gia tộc bậc thầy về chế tác và tinh luyện kim loại.
Tiếp theo là một tên cũng cao ráo đẹp trai, chỉ có điều ánh mắt nhìn có hơi giản xảo tên là El sana Wallace, năng lực dòng dõi là "Fur" với khả năng trộm cắp thượng thừa, dường như xuất thân từ một gia tộc với nghề nghiệp tương tự.
Tiếp theo nữa là một thường dân may mắn trúng tuyển vào trường tên là Samael Koneak, năng lực dòng dõi là "Controller" chuyên về đánh cắp và điều khiển giác quan của đối phương.
Người cuối cùng trong đám con trai thoạt trông khá là bình dị dễ gần nhưng thực chất lại rất nguy hiểm... Theo như cảm nhận của Trần Hoài Nam. Hắn là Landy, không có họ, năng lực bẩm sinh được gọi là "Trauma" có thể khơi dậy nỗi sợ lớn nhất rồi từ từ hủy hoại tâm trí của đối phương.
Đến với nhóm nữ, man... Không thể tin được đó là một cô nàng Succubus cực kì gợi cảm và quyến rũ, chỉ có điều tính cách có hơi trẻ con và năng động đến quái lạ... Cơ bản là không được phù hợp với ngoại hình cho lắm.
Sylvie Gremory, năng lực dòng dõi là "Full Love Gauge" có thể khiến đối phương say đắm bản thân bất kể giới tính, chủng tộc... Nói chúng là không có bất kì rào cản nào trong tình yêu.
Cô nàng này cũng thật nguy hiểm theo rất nhiều nghĩa.
Cuối cùng là Lana Coffin, năng lực dòng dõi là "Mourner" có khả năng điều khiển và chi phối xác c·h·ế·t... Thậm chí là mượn sức mạnh của các linh hồn. Đơn giản mà nói thì khả năng của cô ấy khá giống với chức nghiệp "Tử Linh Pháp Sư" của nhân loại, nhưng mà là phiên bản promax.
"Còn tôi thì..."
"A, cái đấy thì tụi này biết rồi, cậu nổi tiếng thế cơ mà"
"Tên cậu khó đọc quá nên tụi này gọi là Namu nhé? Nghe giống như biệt danh vậy, vừa thân thiện vừa gần gũi~"
Trần Hoài Nam: "..."
Sau đó, Trần Hoài Nam bị đẩy qua một bên bởi sức hút trời sinh của Lily: "Tôi là Lily, và nhân loại thì không có năng lực dòng dõi giống như Ác Ma. Mọi người cứ gọi thẳng tên tôi là được"
"Dễ thương quá! Ở thế giới nhân loại cô có làm thần tượng hay không? Vẻ đẹp của cô làm chụy đây say đắm mất rồi~♡"
Đó là những gì Sylvie nói.
"A ha ha" Lily cười trừ.
Cả đám cứ thể dính lấy Lily, thế rồi cả Nia cũng bị cho ra rìa.
Cô ấy thở dài, cũng mặc kệ đám bạn học để bước đến bên cạnh Trần Hoài Nam: "Tranh thủ lúc này anh dạy em ma thuật đi?"
"...Cũng được. Mong là cô sẽ không thấy thất vọng"