Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 265. Kẻ đưa tang sợ ma
"À mà, nghe nói hôm nay sẽ có giáo viên mới được bổ nhiệm đến dạy cho chúng ta thì phải?"
Nói xong, Rock lấy ra một túi đậu Ma ra nhai rôm rốp, hoàn toàn không để tâm đến phép tắc hay nội quy lớp học.
El thì khỏi cần ai mời, cậu ta cũng thò tay vào cuỗm mất một đống hạt mà chẳng ai hay biết: "Ai cũng thế thôi, làm gì có Ác Ma nào dạy nổi tụi này"
"Tự tin là tốt, nhưng đôi phúc tự tin quá chỉ tổ rước nhục thôi. Tốt nhất là đừng có bao giờ gân cổ lên gáy sớm" Landy nói.
Samael: "Kệ, hôm nay tôi vẫn sẽ cúp học. Nhà bao việc, hơi đâu mà học mấy cái vớ va vớ vẩn ở cái trường này chứ"
Sylvie thở dài: "Mấy đứa con trai các cậu không thể nghiêm túc hơn được à? Trông chẳng quyến rũ gì cả, nhìn người mới đến kìa... Người ta chăm học thấy sợ luôn. Cưng ghê á~"
Cô ấy đang nói đến Nia và Trần Hoài Nam, khi mà Nia đang tích cực học hỏi ma thuật bóng tối từ chỗ đối phương một cách cực kì chăm chú và nghiêm túc.
Lily thì chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn Trần Hoài Nam một cách hết sức gay gắt. Có vẻ như cô ấy đang cảm thấy khó chịu vì bị hai người kia cho ra rìa.
Lana Coffin thì trời sinh tính tình nhút nhát, kể cả lúc bình thường đã chẳng giao du gì mấy với lớp cá biệt rồi. Giờ có thêm người mới chuyển vào lớp càng làm bộc lộ phần tính cách nhút nhát của cô ấy hơn cả trước kia.
Bịch~
Bịch~
"Ô, mới nhắc cái đã tới luôn rồi. Mấy người yên tâm, tôi sẽ c·ướp đoạt thị giác của ông ta, sau đó chúng ta lại cùng nhau chạy trốn như mọi lần!" Samael tự tin nói.
Có lẽ sự tự tin ấy chỉ được duy trì cho đến khi cậu ta nhìn thấy vóc dáng của gã giáo viên vừa được bổ nhiệm... Kẻ được xem là chuyên trị những thành phần cá biệt không biết tuân theo quy tắc và luật pháp.
Vẻ mặt hầm hầm, ánh mắt sắc lẻm, cặp lông mày nhếch lên nhọn hoắc, đã thế những chiếc răng nanh trong miệng còn lộ ra cả bên ngoài. Ông ta chính là Tổng Giáo Vụ Ratios, người thầy đáng kính mà bất cứ học sinh nào trong trường này đều phải kh·iếp sợ dù có bố láo ă·n c·ắp đến đâu đi chăng nữa.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lớp cá biệt đều nhận ra bản thân khí số đã tận khi ông thầy này được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm thay thế cho ông thầy bất lực trước đó.
Ngay cả Samael, một kẻ kiêu ngạo như cậu ta cũng không còn chút tự tin nào trên mặt nữa.
"Trật tự"
Cả lớp im phăng phắc.
"Theo sự chỉ đạo của Ngài Hiệu Trưởng, từ bây giờ đến cuối năm tôi sẽ tiếp quản công việc giáo viên chủ nhiệm của lớp cá biệt"
Ratios chậm rãi nói với cả lớp: "Tính tôi như thế nào chắc các em cũng biết rồi nên là tôi sẽ không nói nhiều làm gì nữa. Những ai có tinh thần tự giác sẽ được thưởng, ngược lại thì sẽ bị trừng phạt một cách thật thích đáng và công bằng"
"Đặc biệt là cái kẻ nào đó, vừa mới đến dăm ngày đã thể hiện ta đây, không những làm r·ối l·oạn trật tự trong trường mà còn làm tổn hại đến danh dự của các giáo viên. Nếu Hiệu Trưởng không ngăn cản thì tên đó chắc chắn sẽ phải lĩnh nhận sự trừng phạt thật thảm khốc từ ta cho những gì nó đã làm" Ratios nói bằng một tông giọng trầm thấp, thể hiện rõ ý định đe doạ.
Trần Hoài Nam cũng không ngu. Cậu đương nhiên hiểu rõ lão giáo viên này có thành kiến vô cùng lớn với mình, vả lại lão cũng có lí nên cậu sẽ không bình luận làm gì cho to chuyện.
Nia thì định nói gì đó nhưng đã bị Trần Hoài Nam che miệng lại.
Lily thì chỉ mỉm cười: "Fufufu~"
"Được rồi, giờ sinh hoạt đến đây coi như kết thúc. Mấy đứa mau giở sách Sinh Học Ma Giới trang 178, chúng ta bắt đầu vào tiết"
...
...
Chiều hôm đó.
Tiếng kêu gào khủng kh·iếp vang lên từ trên nóc trường, chứng tỏ rằng Trường Học Ác Ma Cypus đã đến giờ tan học.
Đúng vậy, đó không phải tiếng chuông mà là một cái đầu quái vật biết la hét với mức âm lượng to khủng kh·iếp, ngang cỡ tiếng sét đánh chứ chẳng đùa.
Hơi đau tim, nhưng ít nhất thì tiếng "chuông" hoàn toàn có tác dụng khiến người ta tỉnh ngủ!
Lão giáo viên chủ nhiệm Ratios cũng không nói gì nhiều, chỉ đóng sách lại rồi lạnh lùng rời đi, kể cả một lời dặn dò xã giao cũng không thèm nói.
Có vẻ như lão rất ghét và không muốn dính dáng một chút nào đến cái lớp cá biệt này.
"Tụi này cũng về luôn đây" Rock đứng dậy xung phong đi đầu.
"Chán thật, lão giáo viên này đến làm tôi mất ối thời gian... Từ nay về sau chắc lại phải khổ tiếp rồi" Samael cũng chán nản lủi về.
Từng người, từng người một trong lớp cá biệt lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại nhóm ha người Trần Hoài Nam và một bạn nữ khác vẫn còn trong lớp... Hình như cô ấy tên là Lana.
"Chắc là em cũng về luôn" Nia đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi đầu cảm ơn trước Trần Hoài Nam: "Cảm ơn anh vì đã kiên nhẫn dạy em suốt ngày hôm nay. Hôm sau em sẽ mang quà đến cảm ơn"
"Ơn nghĩa thì không cần, sau này bớt gây chuyện đi là được"
"Cái đó thì em không dám hứa"
Nia tinh nghịch thè lưỡi một cái rồi cũng lủi đi mất.
Nhân cơ hội này, Lily tự nhiên đứng dậy ôm chặt lấy Trần Hoài Nam với hai bên má phồng to lên như hai cái bánh bao: "Không được NTR em với chị Himiko"
"...Anh mày làm thế bao giờ?"
"Không nhắc nhở trước thì kiểu gì anh cũng lại đi vào vết xe đổ cho mà coi. Thanh thiện cảm của Nia đang tăng lên nhanh lắm đó, anh không nhận ra thật à?"
"Không" Trần Hoài Nam thở dài: "Em đừng có nghĩ nhiều quá, chắc là chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu"
"A Thất mà anh còn cưa được thì em cũng chẳng lạ gì nếu một ngày nào đó đột nhiên Nia tìm đến tỏ tình với anh" Lily bĩu môi.
Trần Hoài Nam: "..."
Đậu phộng, hình như cũng có lí?
Cơ mà anh mày cưa A Thất bao giờ vậy? Là cô ấy tự tìm đến anh mày rồi tự đổ luôn ấy chứ? Anh mày đã kịp thể hiện gì đâu?
Mà, dù sao thì A Thất cũng đã quên hết tất cả rồi nên chắc là... Cậu có thể hoàn toàn bỏ qua chuyện đó và xem nó như một lần kinh nghiệm khó quên.
Đã lâu rồi A Thất không xuất hiện trở lại, có lẽ việc vứt bỏ cảm xúc đã thực sự xảy ra nhỉ...?
"Tóm lại là anh mày sẽ rút kinh nghiệm nên đừng có ôm ấp làm nũng nữa, khó coi quá"
"Trong lớp giờ làm gì còn ai đâu, anh ngại cái gì chứ?"
"Anh nhớ là vẫn còn... Ủa?"
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, nhìn qua nhìn lại một lát rồi tự hỏi: "Quái lạ, vừa rồi vẫn còn ở ngay đây mà ta? Sao cô ấy chạy đi ngay trước mắt mình được hay vậy? Truyền nhân của họ Dạ hả?"
"Hình như đúng là có người đang ở đây thật..."
Thấy Trần Hoài Nam nghi hoặc, Lily cũng cố gắng cảm nhận một chút rồi đột nhiên đỏ mặt: "Cô ấy đã nhờ vả các linh hồn để che giấu bản thân khỏi nhận thức thông thường... Nên là..."
"Là em tự mình làm nũng chứ anh mày không biết đâu nhé"
Nói đến đây, Trần Hoài Nam lại lên tiếng: "Lana, xin lỗi vì chuyện đáng xấu hổ vừa nãy nhé. Tôi sẽ không bắt cô quên hết tất cả, nhưng liệu cô có thể giữ bí mật hay không?"
"Oé! Ác Ma!"
Trần Hoài Nam cạn lời: "...Đúng ra cô mới là Ác Ma chứ?"
"À... Hình như vậy"
"Tóm lại cô có thể giữ bí mật về chuyện vừa rồi hay không?"
"Oé! Quỷ!"
"Quỷ là vợ chưa cưới của tôi"
"Ý???"
Năm phút sau.
Rốt cục thì phải đợi đến lúc Lily ra mặt thì Lana mới chịu trấn tĩnh lại mà nói chuyện.
"Vậy hai người là bạn tình của nhau có đúng không?" Lana một mặt hâm mộ.
"...Không phải, nhưng nó cũng đúng theo một ý nghĩa nào đó" Trần Hoài Nam tái mặt: "Bộ các Ác Ma đều thô tục trong chuyện tình cảm đến vậy à?"
Lana: "???"
Ok, lại một lần nữa, cách biệt về văn hoá là quá lớn.
Có lẽ trong văn hoá của Ác Ma hoàn toàn không có những danh từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ như "người yêu" "bạn trai" hay "bạn gái" này nọ mà chỉ đơn giản là "bạn tình" thôi.
Thực chất, cậu cũng có thể hiểu vì sao chuyện này lại xảy ra.
Ma Giới là một thế giới cực kì khắc nghiệt, đến mức chỉ cần một sai ngu ngốc thôi cũng đã đủ để m·ất m·ạng. Chính vì tính mạng của Ác Ma quá ư là rẻ mạt nên họ mới phải lựa chọn sinh sản thật nhiều để tiếp tục duy trì nòi giống... Nếu không, sớm muộn gì họ cũng sẽ diệt vong.
Và tất nhiên, cũng vì hoạt động duy trì nòi giống diễn ra hơi thô bạo quá nên họ mới không để tâm đến "tính thẩm mỹ" của t·ình d·ục, cứ thích là nhích thôi...
Nói chung, có lẽ khái niệm về "tình yêu" trong mắt các Ác Ma khá là mờ nhạt.
Mà thôi được rồi, tạm bỏ qua vấn đề này đi.
Lily khẽ gật đầu: "Tôi sẽ rất vui nếu anh ấy chịu đối xử với tôi giống như vậy... Mặc dù hiện tại cũng không tệ lắm"
Nói đến đây, Lily thậm chí còn ném về phía Trần Hoài Nam một cái đá lông mi đầy mị hoặc.
Thế nhưng hiệu quả với ai thì không biết chứ với riêng cậu thì miễn nhiễm hoàn toàn: "Anh mà dám xem em rẻ mạt như thế thì chú của em chắc chắn sẽ tìm đến cửa mạt sát anh"
Lily bĩu môi: "Em không nói, anh cũng không nói thì chú ấy sẽ không biết đâu. Hừ, đó là lí do vì sao em ghen tị với chị Himiko. Chị ấy muốn là có liền... Còn em thì phải ép anh mới chịu làm, mà có khi anh còn kháng cự ấy chứ"
Trần Hoài Nam cốc đầu Lily một cái rõ mạnh: "Bỏ ngay cái thói vạch áo cho người xem lưng đi mẹ trẻ!"
"Ui da!"
"E hèm" Trần Hoài Nam họ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Để cậu chê cười rồi, đầu óc con mắm này hơi có vấn đề một tí, đừng để tâm làm gì"
Lana: "À... Ừm..."
Lily: ( ≧Д≦)
"Mà hơn nữa, cậu không về hả?"
Lana dùng sức lắc đầu, tỏ ra sợ hãi nói: "Nhà tôi ở ngay nghĩa địa toàn ma là ma, không phải ác linh thì là xác sống, tóm lại là không muốn về chút nào cả. Tối hôm nào đi ngủ cũng bị chúng hù doạ một trận, đáng sợ lắm!"
Trần Hoài Nam: "..."
Tại sao một người... Ác Ma sinh ra trong gia tộc đưa tang lại sợ ma được hay vậy?
Cái lớp cá biệt này cũng toàn những cá nhân kì khôi thật.
"Vậy cậu tính ở đâu?"
"Tôi định sẽ ngủ lại đây luôn. Có các linh hồn giúp đỡ rồi nên các giáo viên sẽ không phát hiện được tôi đâu" Lana nói.
Trần Hoài Nam và Lily nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau: "..."