Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 278. Những điều dang dở
Tại một quốc đảo nào đó ở lục địa phía Đông.
Một thiếu nữ thân mang theo đủ loại hành lí nặng nhọc, cô độc bước đi dưới những gốc cây anh đào với vẻ mặt khắc khoải và đượm buồn.
Không lâu sau, cô ấy đã về đến nhà của mình. Đó là một căn nhà gỗ đã được chốt chặt cửa, bầu không khí lạnh lẽo hoàn toàn không có hơi người, thế nhưng không gian xung quanh nhà thì lại sạch sẽ đến kì lạ.
Ngay khi thiếu nữ vừa đút chìa khoá thì một cái đầu đột nhiên xuyên qua cánh cửa, nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ: "Mio? Con về rồi đấy à? Chị con đâu?"
"..."
Mio không trả lời, chỉ tiếp tục mở cửa rồi tiền vào nhà.
Bà mẹ hồn ma tuy thoắt ẩn thoắt hiện sau những bức tường nhưng bà ấy luôn dõi theo từng bước chân nặng nề của Mio.
Sau cùng, bà ấy kết luận: "Hai đứa lại cãi nhau rồi à?"
"Không có. Chuyện lần này là do con tự quyết định. Con cảm thấy không hợp với nơi đó nên sẽ không tiếp tục học nữa, chị thì giỏi hơn con nên con chắc là chị ấy sẽ tự mình lo liệu được"
Bà mẹ hồn ma nghe vậy, trên mặt thoáng lộ ra biểu cảm kì lạ rồi đột nhiên thở dài: "Hai đứa con thật là... Mẹ đã c·h·ế·t rồi mà hai đứa vẫn không làm mẹ bớt lo để còn siêu thoát được"
"Vậy để con siêu thoát cho mẹ ngay tại đây luôn nhé"
Mio rút cây shotgun chỉa thẳng vào mặt mẹ mình, làm bà ấy một trận sợ hết hồn: "Đ·ạ·n vật lí không có tác dụng với mẹ đâu"
"Đây là vũ khí săn ma nên tất nhiên là nó đã qua cải tạo rồi" Mio trả lời tỉnh bơ.
"..."
"Con tính làm thật hả?"
"Tất nhiên là không. Con chỉ đang đùa thôi" Mio cất s·ú·n·g đi.
"Đó không phải vẻ mặt của một người đang nói đùa đâu, Mio" Bà mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy con về đây rồi làm gì nữa? Học tiếp hay làm kiếm việc làm luôn?"
"...Vẫn tác nghiệp cũ thôi mẹ ạ. Con đã quen với việc săn ma rồi, và đó cũng là nguồn nguyên hồn duy nhất mà con có thể thu thập về cho mẹ hấp thụ"
Bà mẹ trầm mặc một hồi lâu rồi trả lời: "Nhưng Hoshino-chan sẽ rất buồn đấy, Mio"
"Chị ấy sẽ vượt qua được thôi"
Mio chỉ nói vậy rồi thu dọn đồ đạc, tiến hành dọn dẹp lại căn nhà cho nó trông giống một nơi dành cho người sống hơn.
Đối với Mio, người luôn xem mình là hậu phương của Hoshino thì chuyện này hoàn toàn không hề khó, cô ấy có thể tự mình giải quyết được. Huống hồ mẹ cô ấy thi thoảng cũng có tỉnh dậy làm phép quét dọn nên căn nhà cũng không đến nỗi bám bụi.
Bà mẹ hồn ma vẫn thế. Bà lặng lẽ nhìn con gái dọn dẹp nhà cửa với bộ mặt bí xị mà chẳng biết phải nói gì hơn nữa, bèn thở dài rồi biến mất vào hư không.
...
...
"Về đề nghị hôm qua của cậu, ta đã suy nghĩ khá nhiều, nhóc ạ"
Ngồi đối diện với Trần Hoài Nam, Lycagon nghiêm túc nói: "Kế hoạch của cậu tồn tại rất nhiều lỗ hổng khó mà chắp vá được... Nhưng cũng không phải là không có tiềm năng"
"Ngoài dịp đó ra, tôi không thể nghĩ ra thêm bất kì phương thức nào khác để hoàn thành nhiệm vụ mà ngài Ma Vương đã giao cho tôi. Theo như dự tính của tôi, nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ có được hai yếu tố "thiên thời" và "địa lợi" chỉ cần "nhân hoà" nữa là đủ để hoàn thành"
"Các Ác Ma ích kỷ hơn cậu nghĩ nhiều lắm đấy, nhóc con. Đó là lỗ hổng lớn nhất trong kế hoạch của nhóc đấy"
Lycagon nheo mắt lại, tựa như đang biến ánh mắt của mình thành một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía người đối diện: "Cậu có chắc chắn rằng mình sẽ dạy được cho chúng cách hoạt động đoàn thể, thứ mà được các người tự hào gọi là "đoàn kết" hay không?"
"Thành thật mà nói, tôi không dám chắc"
Trần Hoài Nam đáp lại với một nụ cười tự tin: "Nhưng tôi đã cho Lily vai trò then chốt nhất trong kế hoạch, và tôi sẵn sàng đặt niềm tin tuyệt đối vào em ấy. Miễn là em ấy làm tốt, chúng ta nhất định sẽ thành công"
Lycagon trầm mặc nhìn cặp đôi trẻ một hồi lâu rồi thở dài: "Đây cũng gọi là tinh thần "đoàn kết"... Hay là sự "tín nhiệm" nhỉ? Có quá nhiều thứ mà Ác Ma cần phải học để tiếp tục phát triển..."
"Học? Tôi cảm thấy ngài đã trao cho Ma Vương một niềm tin vững chắc tương tự như cái cách tôi tin tưởng Lily rồi đó, ngài không nghĩ vậy ư?"
"..."
"Có lẽ cậu nói đúng. Đúng vậy, tôi tin tưởng ngài ấy, một niềm tin tuyệt đối, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng, tôi vẫn sẽ tin tưởng và phục vụ cho ngài ấy cho đến giọt máu cuối cùng"
"Đó là "tín nhiệm" đúng không?"
Trần Hoài Nam nhún vai: "Chính ngài đã biết câu trả lời rồi mà. Tôi không nghĩ rằng Ác Ma là một giống loài hoàn toàn khác biệt với nhân loại đâu... Tuy rằng vẫn còn nhiều thiếu sót về mặt cảm xúc, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Ác Ma chỉ giống như lũ dã thú ích kỷ chỉ biết hành động cho bản thân"
"Chính vì vậy, trong kế hoạch lần này mà tôi đề ra không chỉ có niềm tin của tôi vào Lily... Mà còn là niềm tin của tôi vào tiềm năng của Ác Ma nữa, thưa thầy"
"..."
Lycagon lại thở dài.
"Thôi được rồi, ta sẽ cố gắng đáp lại sự nhiệt huyết của cậu, nhóc con nhân loại"
Cuối cùng, ông ta chậm rãi nở một nụ cười: "Ta sẽ can thiệp và sửa đổi quy chế theo đúng ý cậu. Còn lại sẽ là sân khấu của cậu đấy... Kẻ phản diện ba xu"
"Thầy cứ yên tâm giao cho em, thưa Hiệu Trưởng!"
"À, vẫn còn một điều nữa ta muốn nói"
"?"
"Kĩ năng thương lượng của nhóc tệ lắm đấy, nếu không có Ma Vương đứng ra bảo lãnh thì còn lâu ta mới đồng ý... Dù sao thì ý tưởng của cậu tồn tại quá nhiều rủi ro, mất nhiều hơn là được. Tóm lại, quay về nhớ trau dồi thêm kĩ năng này đi"
Trần Hoài Nam: "..."
...
...
"Đặt niềm tin tuyệt đối nơi em luôn ư? Heehee... Heeheehee, anh nói nghe mà mát lòng mát dạ lắm luôn á..."
Trên đường trở về từ phòng Hiệu Trưởng, Lily hai tay dâng kín mặt, miệng cứ cười không ngớt làm Trần Hoài Nam cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
"Anh mày nói thế cho ngầu thôi chứ có khướt anh tin mày nhé"
"Hì, nói dóc kìa. Mấy thời khắc quan trọng như thế này anh sẽ không lừa được em đâu~☆"
Lily dù đã rất cố gắng tỏ ra nghiêm chỉnh nhưng cô ấy vẫn vô thức nhảy chân sáo: "Được rồi, vì lần này anh đã tin tưởng em đến vậy nên em sẽ làm hết sức để đáp lại niềm tin của anh!"
Trần Hoài Nam: "...Hi vọng là em nói được làm được"
Lily: "Eheeehee... Cứ yên tâm giao cho em!"
Giữa lúc hai người đang cười nói vui vẻ thì một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ phía sau lưng họ, thoăn thoắt lao tới chỗ Trần Hoài Nam như thể tên lửa siêu thanh: "Anh Namu!"
Trần Hoài Nam: "Oạc- !?"
Bị bóng đen bất ngờ tông trúng, Trần Hoài Nam bị nó lôi theo bay xa hàng chục mét như thể vừa va chạm với một chiếc xế hộp ở tốc độ cao.
Khi từ từ ngồi dậy từ dưới đất, Trần Hoài Nam sờ sờ vùng da xung quanh xương sống, đau muốn bật khóc: "Tía má ơi cái lưng trăm tuổi của tôi..."
Lily: "..."
Mới vừa nãy còn cười tươi như hoa, vậy mà bây giờ gương mặt của Lily đã trở nên tối đen, trông như kiểu vừa lâm đại địch.
"A ha ha"
Thủ phạm đứng sau là Nia đứng dậy phủi phủi váy áo, sau đó dùng sức kéo Trần Hoài Nam ngồi dậy: "Mấy nay toàn ở nhà, không gặp anh nên hồi nãy em có hơi cao hứng quá, hì hì~"
Trần Hoài Nam vẫn ra sức xoa bóp sống lưng một cách khổ sở: "Mau ý thức lại về cái sức mạnh thể chất như quái vật của em đi! Ôi trời ạ... Không đứng vững nổi nữa rồi..."
Nia: "Để em cõng anh về..."
Lily lớn tiếng phản đối: "Không được! Lana đá chén cơm của tôi đã đủ lắm rồi, giờ đến cả cô cũng muốn dòm ngó anh ấy hả?"
Nia: "...?"
Trần Hoài Nam: "Lily, đừng có ăn nói linh tinh. Nia mới tí tuổi thôi, không có thứ cảm xúc phức tạp đó được đâu em, bình tĩnh lại đi"
Lily nhào tới hôm lấy cánh tay của Trần Hoài Nam rồi dìu cậu ta đi trước khi Nia kịp làm gì đó... Thậm chí giữa chừng, cô ấy còn quay đầu lại thè lưỡi với Nia.
Nia: "..."
Nia đứng c·h·ế·t trân ra đó khoảng nửa ngày trời mới ngộ ra được vân đề: "Ồ, thì ra cô ấy ghét mình theo nghĩa đó..."
Nhận ra xong, Nia nhanh chóng đuổi theo bóng lưng khổ sở của Trần Hoài Nam: "Túi hạt mà hôm trước anh để lại cho em đã nảy mầm rồi. Nó rốt cục là gì vậy?"
"Ồ, thỉ ra nó cũng có thể sinh trưởng tại Ma Giới... Thật sự ngoài mong đợi" Trần Hoài Nam duỗi tay xoa xoa đầu Nia: "Đó là một loại cây rất thú vị. Mong rằng em sẽ sớm hiểu được bài học mà tôi dành cho em"
"Bài học gì mà lại liên quan đến cây chứ?" Nia tỏ ra không hiểu.
"Tự hiểu ra sẽ dễ ghi nhớ và thấm thía hơn là nói trực tiếp"
"Bộ con người các anh thường giảng dạy theo cách này sao?" Nia tiếp tục hỏi.
"...Cũng không hẳn. Nhưng anh nghe nói các Tiên Nhân thời xa xưa thường xuyên làm vậy để truyền thụ đạo thống cho học trò của mình. Họ rất coi trọng khả năng cảm ngộ và sự thấu hiểu đối với thế gian vạn vật... Theo một góc độ nào đó mà nói, khả năng của anh cũng tương đối giống bọn họ"
"Tiên nhân?" Nia tiếp tục nghiêng đầu với vẻ mặt mơ hồ.
"Thôi, càng nói càng khiến cho mọi chuyện trở nên tối nghĩa. Tóm lại, em cứ cố gắng chăm sóc cho mấy cái cây đó lớn lên là được rồi... Anh cũng chẳng hi vọng em sẽ thông minh đến mức tự rút ra được bài học mà anh đã ngầm cài cắm đâu"
"Anh chê em ngốc hả!?"
Nia phồng má, duỗi nắm đấm nhỏ đập một phát vào lưng Trần Hoài Nam khiến cậu ta suýt văng luôn hai lá phổi ra ngoài.
"Tha, anh sắp c·h·ế·t đến nơi thật rồi đấy Nia"
Lily phồng má, duỗi tay lên tung một chưởng trời giáng đánh bay Nia thẳng về nơi xuất phát: "Anh xoa đầu cô ấy mà không thèm xoa đầu em, hừ!"
"...Có thế thôi đã ghen rồi?"
"Thì làm sao? Em ghen rồi đó, mau nghĩ cách dỗ em đi!"
"...Nay để anh mày nấu cơm vậy"