Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 279. Nghiện

Chương 279. Nghiện


Mất cả ngày trời tìm kiếm, Limia và Hoshino vẫn chẳng thu được bất kì kết quả nào. Có vẻ như lần này Mio đã rất quyết tâm rời đi, thế nên cô ấy mới không để lại cho họ dù chỉ một dấu vết.

Bất lực, tuyệt vọng, Hoshino ngã đầu vào vai Limia oà khóc, bởi vì cô ấy biết rõ giờ chỉ còn lại mỗi cô ấy ở lại mảnh đất xa lạ này... Trong khi Mio đã bỏ lại cô ấy rồi lặng lẽ trở về quê hương mất rồi.

Hoshino thiên tính trẻ con, việc phải một mình ở lại nơi đất khách mà không có ai nương tựa đã làm cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, cô ấy càng sợ cô em gái ngốc đó trở nên thu mình, vì cô ấy hiểu Mio hơn ai hết... Rằng Mio là kiểu người sẽ tự hủy hoại bản thân khi cô độc nhưng lại luôn cố gắng để khiến bản thân trở nên cô độc.

Limia thì chẳng biết làm gì khác ngoài ngồi yên ra đó cho Hoshino dựa vào mà khóc, bởi vì bản thân cậu biết cho dù cậu có nói gì thì Hoshino vẫn sẽ không bớt đau buồn đi chút nào.

Trong lúc đó, cậu sẽ thử suy nghĩ xem cả hai có nên đến tận quê hương của hai chị em họ để kéo Mio về đây hay không.

Mà trước tiên là...

Bằng cách nào?

Hoshino thì không biết, nhưng nếu không có ai đó đứng ra bảo lãnh, cậu sẽ khó mà xuất ngoại được một cách đường đường chính chính. Ngoài ra, việc chuẩn bị các loại giấy tờ cũng sẽ tốn không ít thời gian, nhiều khả năng sẽ đến lúc thi mới xong...

"Tóm lại, muốn kéo Mio về đây thì mình không thể đi đường thẳng... Chỉ có thể đi đường tắt để tiết kiệm thời gian"

Giữa lúc cả hai đang rối rắm thì một nữ sinh tóc dài bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, ân cần hỏi thăm tình hình hết sức tồi tệ của Hoshino: "Em không sao chứ? Bị ai bắt nạt sao?"

"Cô ấy chỉ hơi đau buồn vì bị người thân bỏ lại thôi, không sao đâu... Mà em là?"

"Em là Elaina, đang học ở trường trung học cách đây không xa. Nghề nghiệp của em là tư tế phụng sự Địa Mẫu, nên là em không thể bỏ mặc những người đang gặp khó khăn được" Elaina ngượng ngùng gãi má.

Limia tỏ ra ngạc nhiên: "Còn trẻ vậy mà đã là tư tế rồi sao? Em giỏi thật đó"

"A ha ha. Em không giỏi đến vậy đâu ạ... Ngoài việc biết chút phép thuật hữu ích ra thì thành tích học tập của em chỉ ở mức trung bình thôi"

Elaina nói rồi vào mục đích chính: "Nhân tiện thì em cũng là lính đánh thuê của Hội... Nếu hai người có gặp khó khăn gì không giải quyết được thì cứ việc đến đó đưa ra yêu cầu. Chỉ cần phần thưởng đủ hấp dẫn thì kiểu gì cũng sẽ có người nhận thôi"

"Cái này có được tính là đang quảng cáo tiếp thị không?"

"...Em nghĩ là có"

"Vậy được rồi, dẫn anh đến chỗ Hội của em đi. Anh có biết về Hội nhưng lại không biết trụ sở của họ ở đâu để mà đến tìm... Kể ra thì gặp em đúng lúc thật"

"Vậy ạ? Em mừng vì đã giúp được cho anh điều gì đó"

Limia khẽ gật đầu, sau đó nhéo má Hoshino một cái: "Nào, mau xốc lại tinh thần đi, chúng ta chuẩn bị đi bắt Mio về"

"Ừm..."

Hoshino đứng dậy, lau lau nước mắt rồi nói: "Tiện đây thì tui đã mười tám tuổi rồi... Nên là Elaina phải gọi tui bằng chị nhé"

Elaina: "...Hể?"

...

...

Không lâu sau, tại trụ sở của Hội.

Được Elaina đích thân dẫn đường, Hoshino và Limia đã nhanh chóng tìm đến nơi. Ngay khi vừa mở cửa chính ra thì một không gian ồn ào huyên náo đã hiện lên trước mắt họ, tạo cho họ một cảm giác như thể đây là quán nhậu chứ không phải một tổ chức đánh thuê nhận tiền làm việc.

Thấy Elaina trở về, chị lễ tân mỉm cười: "Mừng em đã về Elaina, việc học của em ở trường vẫn suôn sẻ đấy chứ?"

"A ha ha... Tất nhiên là không rồi chị"

"Thật là, em nên tập trung vào phát triển bản thân thay vì cứ bị lũ anh chị kéo đi làm nhiệm vụ dẫn đến cúp học suốt đi. Việc học quan trọng lắm đó!" Chị lễ tân tận tình khuyên nhủ.

Elaina cười trừ một lát rồi vội chuyển chủ đề: "Em có dẫn về cho các anh chị hai khách hàng tiềm năng nè. Họ đang tìm người nên độ khó nhiệm vụ cũng không cao, ai đang rảnh thì có thể ứng việc được đó"

"Khách hàng?"

Đến tận lúc này, chị lễ tân mới bắt đầu để ý đến hai gương mặt mới đã đứng sau lưng Elaina từ nãy đến giờ mà cô ấy không để ý.

Đó là một thanh niên cao lớn bất thường, chắc là khoảng ba đến bốn người cộng lại mới bằng được. Mặc dù diện mục tương đối hiền lành nhưng xuất phát từ trực giác của mình, chị lễ tân có cảm giác người đàn ông này là kiểu người không hề ngại va chạm.

Người còn lại là một cô bé rất dễ thương, trông vô cùng hiền lành và vô hại, thậm chí là có phần mong manh dễ vỡ. Bằng chứng dễ thấy nhất là hốc mắt cô bé đang đỏ hoe, chứng tỏ cô gái nhỏ này vừa mới khóc xong trước khi đến đây.

"Ồ, là khách sao? Vậy mời hai cha con đến đây viết đơn yêu cầu" Chị lễ tân niềm nở cười nói.

Thế nhưng ngay sau câu nói của mình, chị lễ tân lập tức nhận thấy biểu cảm của hai người họ đang dần trở nên kì lạ.

Limia thì cứng mặt, vô thức quay đi chỗ khác. Còn Hoshino thì hoàn toàn c·h·ế·t lặng, miệng chỉ biết lẩm bẩm theo chu kỳ: "Cha... Con? Là cha con ư...? Là cha con thật đấy ư?"

Chị lễ tân: "...?"

"Chị..."

Elaina kéo kéo góc áo chị lễ tân rồi thì thầm vào tai đối phương bằng giọng điệu hết sức bồn chồn: "Hai người họ là bạn thân, thậm chí có khả năng là còn xa hơn khái niệm đó nữa... Tóm lại là chị nhận lầm rồi"

"!!?"

"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tại hai người chênh lệch quá làm tôi cứ tưởng hai người là cha con! Xin lỗi!"

Nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình, chị lễ tân cuống quýt cúi đầu xin lỗi, làm cả hội vốn đang ồn ào huyên náo cũng bắt đầu chú ý đến chỗ này.

"Elaina đi học về rồi đấy hả em? Mau lại đây, chúng ta chuẩn bị lên đường" Cung thủ tộc Elf vui vẻ nói.

"...Chị gấp như vậy, có phải vừa thua kèo 50/50 trong tựa game gacha nào đó rồi có phải không?"

Bị Elaina nói trúng tim đen, nàng cung thủ cười ha ha phủ nhận: "Làm gì có, em nghĩ chị là loại gì vậy?"

"Nghiện" Elaina nói.

Cả hội nghe xong, được một trận cười to.

Thấy Hoshino vẫn còn shock sau khi bị xem như con gái của bạn học, Limia đành thay mặt cô ấy tiếp tục công việc với cô lễ tân: "Ở đây có người nào chuyên về mảng tìm kiếm người mất tích không chị?"

"Em có biết đại khái địa điểm mà người em muốn tìm hướng đến hay không?"

"Lục địa phía Đông, đảo quốc Jinzhu" Limia trả lời.

"Em có thể cho chị sơ qua về lí lịch của người em cần tìm hay không? Bằng những thông tin này, mấy người trong hội sẽ dễ dàng theo dấu hơn"

"Cô ấy tên Takahashi Mio, 18 tuổi, cao cỡ mét bảy, dáng người tương đối gầy gò, trên người luôn mang theo công cụ trừ tà"

"Cái gì?...Trừ tà?" Chị lễ tân tái mặt.

"Không sai... Mặc dù có hơi khó tin nhưng cô ấy thật sự là một thợ săn ma có chứng chỉ hành nghề đó chị" Limia giải thích.

"Chỉ mới mười tám tuổi đã biết săn ma rồi cơ á? Thế giới ngoài kia đúng là có nhiều kì nhân dị sĩ thật..."

Thấy chị tiếp tân cũng có vẻ hơi sốc, Limia đành phải giấu nhẹm đi thông tin rằng Hoshino cũng là một tay thợ săn ma điêu luyện. Như thế sẽ đỡ lằng nhằng hơn nhiều.

"Được rồi, thông tin đã thu thập đủ. Em sẽ trả bao nhiêu cho người thực hiện nhiệm vụ này?"

Nghe đến đây, Hoshino bừng tỉnh, vội vàng giơ hai tay ra: "Mười triệu, hoặc cũng có thể hơn bởi vì em sẽ đưa ra thêm yêu cầu bổ sung"

"Cụ thể là...?"

"Em cần người đứng ra đưa tụi em đến tận nơi đó để dẫn em gái trở về đây. Tất nhiên, việc này sẽ không hề quang minh chính đại đâu vì bọn em thực sự không còn nhiều thời gian nữa" Hoshino nói.

Chị lễ tân nghe vậy, trên mặt thoáng lộ vẻ do dự: "Một yêu cầu xuất ngoại phi pháp sao...? Em sẽ phải trả thêm rất nhiều đấy, ít nhất phải năm mươi triệu mới có người đồng ý giúp em"

"Dễ ợt ạ, một trăm cũng được. Công việc săn ma của bọn em kiếm được nhiều tiền từ khách lắm. Mấy đồng vặt này thật chả thấm vào đâu" Hoshino vui vẻ cười nói.

"Hả?"

Thấy Hoshino tươi cười sáng lạn khi kể về nghề nghiệp phi thường của mình, chị lễ tân rốt cục cũng phải c·h·ế·t lặng: "Cả hai chị em đều làm cái công việc nguy hiểm đó luôn sao?"

"Vâng ạ"

"..."

Một lúc sau, chị lễ tân khẽ thở dài: "Được, vậy em mau chuyển khoản tiền cọc cho tài khoản chung của Hội đi... Tầm cỡ một nửa những gì em muốn trả là được, chị sẽ đưa lên bảng nhiệm vụ ngay lập tức"

"Cảm ơn chị"

...

...

Trong một quá bar ở thế giới ngầm.

"Kéo-búa-bao!"

"Kéo-búa-bao!"

"Đệt"

Sau hai lần oẳn tù xì ngắn ngủi, Dạ Trầm Uyên đã giành chiến thắng và được phép nghỉ ngơi như thoả thuận, còn Edgar với vị thế của một kẻ thua cuộc đã phải rửa hết đống bát dĩa còn thừa lại trong nhà bếp.

"Cố gắng lên nhé"

Dạ Trầm Uyên vỗ vai Edgar với vẻ mặt thương cảm: "Còn tôi tiếp tục ở ngoài kia học hỏi thêm vài mánh khoé vậy"

Edgar ỉu xìu, tiếp tục rửa chén.

Về cơ bản là Edgar cực kì giàu. Cậu ta hoàn toàn có thể trả hết đống nợ mà hai người đang mang một cách dễ dàng... Tuy nhiên, là kẻ đã nắm giữ lí lịch của Edgar, lão thầy giáo phụ trách của hai người họ đã ra tay trước, nhân lúc họ say ngủ đã cuỗm sạch tất cả...

Thế nên họ mới lâm vào cái tình cảnh khốn đốn như hiện tại mà chẳng thể đưa ra bất kì lựa chọn nào khác.

Ra bên ngoài, chủ quán nhìn thấy Dạ Trầm Uyên liền cười hỏi: "Ồ? Hôm nay nhóc là người dành chiến thắng sao?"

"Ồ? Chú nhìn thấy cháu thật hả?"

"..."

"Để cháu nói trước. Đúng là cháu đã giành chiến thắng... Mặc dù cũng chả vẻ vang gì" Dạ Trầm Uyên thở dài: "Có lẽ cháu nên xin lỗi vì đã âm thầm sử dụng mánh khoé tâm lí học lên cậu ấy"

"Ha ha ha. Có tiến bộ"

Lão chủ quán vỗ vỗ tay vài cái rồi nói: "Nếu đã tay chân rảnh rỗi thì lại đây đánh vài ván đi. Nếu năm trận thắng ba thì chú sẽ cho nhóc một cốc Gin Lime miễn phí"

"Thật sao? Cơ mà nếu cháu thua thì sẽ..."

"Như thường lệ, cộng thêm một công việc"

"...Cháu sẽ chơi"

"Mạnh đấy. Hi vọng là tay nghề của nhóc cũng có tiến bộ như mánh khoé của nhóc"

Chương 279. Nghiện