Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 280. Ngồi chơi nhớ vợ
Sau nhiều ngày chăm bón kỳ công, rốt cục thì những cái cây bí ẩn mà Nia trồng trong vườn đã lớn lên và bắt đầu kết quả.
Đây là một loại cây kì lạ với phần thân mềm đứng thẳng, lá rất to và quả cũng to không kém. Đặc biệt nhất là phần quả, dù vẫn chưa hề chín nhưng lớp vỏ của nó lại trơn bóng và óng ánh đến kì lạ, tạo cho người ta cảm giác muốn cắn một miếng cực kì.
Nhìn thấy những gì mà mình bỏ ra đã cho lại thành quả, Nia thật vui vẻ chạy ra khỏi nhà tìm Trần Hoài Nam để khoe thành tích mặc dù cậu ta hôm nay đã xin nghỉ phép vì lí do cá nhân.
Kể từ ngày hôm đó, tần suất Trần Hoài Nam xin nghỉ trở nên dày đặc đến kì lạ.
Ban đầu thì Nia cũng chẳng để ý là mấy, thế nhưng kể từ lúc nhìn thấy mấy cái cây này trổ hoa, Nia đã luôn muốn gặp lại cậu ta, vừa là vì muốn nói chuyện, vừa là muốn khoe những gì mình đã làm được.
Tất nhiên, Nia ngoan ngoãn đã không chạy đến đập cửa nhà người ta chỉ vì lí do không đâu ra đâu... Thay vào đó, Nia đã "thân thiện" chào hỏi Lana, người bạn cùng lớp nhút nhát kiêm luôn vai trò người giúp việc cho hai người đó trong những ngày vừa qua.
Vì thế, Nia đã biết được Trần Hoài Nam đang ngầm ấp ủ một kế hoạch lớn nào đó không muốn cho người khác biết được.
Tuy vậy...
Ngày hôm nay Nia nhất định phải gặp người đó. Dù có bị mắng đôi chút cũng chẳng sao hết!
Thế là không lâu sau đó, Nia đã đứng trước căn phòng dành riêng cho khách được đích thân hiệu trưởng sắp xếp ngay trong khuôn viên trường... Một nơi có thể xem như là cấm địa đối với các học sinh khác theo nhiều nghĩa.
Cốc~ cốc~
Sau vài cái gõ cửa hết sức lịch sự, Lily liền mở cửa ra, vừa nhìn thấy Nia đã lộ vẻ dè chừng: "Anh ấy đang bận lắm, hôm nay sẽ không tiếp khách được đâu"
"Xạo, để tôi vào!"
Trước sự bất ngờ của Lily, Nia bướng bỉnh chạy thẳng vào trong nhà mà không thèm xin phép.
Ngay sau đó, Nia bắt gặp Trần Hoài Nam đang ngồi bất động giữa nhà, đôi mắt nhắm chặt, xung quanh linh khí lưu chuyển mập mờ, trông giống như một pho tượng có linh tính vậy.
"?"
Nia tỏ ra không hiểu Trần Hoài Nam đang làm gì, buộc Lily phải giải thích: "Anh ấy đang ngồi thiền... Nói cách khác chính là gạt bỏ tất cả tạp niệm trong lòng để hoà mình với cả thế giới"
"Để làm gì?" Nia hỏi.
Lily nghe vậy, khoé miệng hơi nhảy lên: "Thôi được rồi, cứ hiểu là anh ấy đang luyện tập theo cách riêng của mình đi. Tôi có giải thích cô cũng không hiểu được đâu"
Nia phồng má: "..."
"Quay trở lại vấn đề, cô đến đây để làm gì nữa vậy?" Lily lườm nguýt: "Nói trước luôn nhé, nếu mà cô có ý đồ kì quặc với anh ấy thì tôi sẽ tống cổ cô về nhà ngay lập tức!"
Nia bĩu môi: "Sao cô ghét tôi dữ vậy? Tôi có giành anh Namu với cô đâu nhỉ?"
"Cẩn tắc vô ưu, lo trước khỏi hoạ" Lily cười nhạt: "Ngồi ở đây đợi đi, dù gì thì cô cũng là khách, tôi sẽ pha cho cô chút đồ uống để thiết đãi, kẻo anh ấy lại mắng tôi"
"À? Cảm... Cảm ơn?"
Thấy đối phương tự nhiên có ý tốt làm Nia không khỏi bối rối.
"Đạo đãi khách căn bản mà thôi. Sự thật là tôi vẫn không ưa gì cô đâu Nia von Bernstein, hứ!"
Nhìn Lily lặng lẽ tiến vào bên trong nhà bếp, Nia đột nhiên bật cười trong khi bản thân cô ấy còn chẳng hiểu lí do vì sao.
"Ảnh đang ngồi im lặng như vậy... Hay là mình nghịch ngợm một chút nhỉ?"
Nia cười toe toét lấy ra một cây bút mực, dáng vẻ vô cùng hào hứng vẽ bậy lên mặt Trần Hoài Nam một cách đầy tâm huyết.
Một lúc sau.
Lily bưng một ít đồ uống cũng như đồ ăn vặt mà cô ấy đã cất công chuẩn bị ra phòng khách.
Khi nhìn thấy Nia đang bày trò nghịch ngợm trên gương mặt của Trần Hoài Nam, Lily đã đứng hình mất khoảng vài giây. Tuy vậy, cô ấy vẫn không vô ý đến mức làm rơi hết đồ đạc, trái lại còn lên tiếng với một tông giọng lạnh ngắt: "Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?"
Nia giật nảy mình.
"..."
"A ha ha" Nia đột nhiên cười lên một cách thật ngây ngô.
Chỉ có điều thần kĩ giả ngây này không có tác dụng với Lily... Bởi vì cô ấy là người giỏi ở lĩnh vực này nhất.
Lily thở dài, để đống quà vặt xuống bàn rồi lấy ra một cây bút: "Tránh ra, cô toàn vẽ bậy vẽ bạ thôi. Yên lặng đứng một bên xem tôi biểu diễn đi, rồi cô sẽ biết thế nào mới là nghệ thuật!"
Nia: "..."
Tưởng đâu cô ấy sẽ nổi giận... Hoá ra lại còn hùa theo luôn á?
Điều này thực sự hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Nia.
Hơn nữa...
Cô ấy vẽ cực kì đẹp!
Ác Ma vốn có thẩm mỹ quan hoàn toàn khác so với nhân loại, thế mà Nia còn cảm thấy Lily vẽ đẹp... Như thế đủ để hiểu tài năng của Lily ở các lĩnh vực nghệ thuật là to lớn đến mức nào!
Chỉ có điều giây phút vui vẻ này chẳng thể kéo dài được lâu.
Vẽ vời được một lúc, Trần Hoài Nam chậm rãi mở mắt, trong vô thức đưa tay lên chụp đầu Lily: "Lily, em mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò quỷ này vậy?"
Mãi đến khi bị chụp đầu, Lily mới thoát khỏi trạng thái mê man khi tâm hồn nghệ sĩ trỗi dậy: "Hể?"
"..."
Nhận ra Trần Hoài Nam đã tỉnh lại và đang lườm mình, Lily khẽ nở một nụ cười sáng lạn: "E he he~☆"
Trần Hoài Nam thở dài cốc đầu Lily một cái.
"Ui! Em không phải người bày đầu đâu! Là Nia dụ dỗ em chứ bộ!"
"Lily, em sa ngã đến mức đổ tội cho người khác rồi sao?" Trần Hoài Nam tỏ ra bàng hoàng đến mức không thể tin vào mắt mình.
"Em nói thật mà!"
"..."
Thấy ánh mắt của Trần Hoài Nam vẫn không thay đổi, Lily hét lớn: "Mặc dù em đã trở nên rất hư hỏng nhưng cũng không có đổ đốn vô liêm sỉ đến mức đó đâu! Anh nhất định phải tin em!"
Trần Hoài Nam đảo mắt nhìn về phía Nia, tựa như đang chờ đợi câu trả lời.
Nia sau một hồi trầm mặc đã nói: "Em không có dụ dỗ. Là cô ấy tự tham gia chứ không ai rủ cô ấy hết"
Lily ngã quỵ: "..."
"Được rồi, anh mày chỉ giỡn tí thôi. Tuy anh mày đang thiền định nhưng tình hình bên ngoài như thế nào anh mày đều biết hết đấy" Trần Hoài Nam vỗ vỗ đầu Lily.
"Không công bằng... Ánh mắt lẫn biểu cảm đó không giống như đang đùa chút nào... Sợ c·hết đi được"
"Em mà còn biết sợ á? Có quỷ mới tin em"
Nói rồi Trần Hoài Nam đứng dậy, dùng khăn ướt lau đi mấy vết mực được vẽ lên mặt: "Nia, mười ba tuổi rồi thì cũng không còn nhỏ gì nữa, đừng có nghịch thế chứ em?"
"Ai bảo mấy ngày nay anh không chịu đi học? Mấy tên trong lớp cá biệt toàn kiểu Ác Ma kì kì quái quái, em không muốn chơi với họ tí nào!" Nia điêu ngoa hất cằm.
"Lo tập luyện đi chứ chơi gì mà chơi? Lễ hội thu hoạch sắp đến rồi đó em không biết luôn hả?"
"Kiểu gì chả đậu. Em không quan tâm" Nia vẫn ngoan cố.
Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán.
Cậu chợt nhận ra mình lại vừa thành lập quan hệ với một sinh vật phiền phức.
"Thế hôm nay em đến tận đây chỉ để chơi thôi à?"
"A, quên mất. Túi hạt anh đưa em trồng đã lớn lắm rồi đó, cao cỡ anh chứ không ít. Em đã chăm chỉ lắm rồi, nên là mau khen em đi chứ? Khen em đi?" Nia đắc ý ưỡn ngực.
Trông rất ngạo mạn, và cũng cực kì cute.
Trần Hoài Nam: "..."
Nhìn Nia trưng ra cái bộ dạng tự đắc đó, cậu ta không khỏi quay đầu lại nhìn Lily một hồi lâu.
Lily: "...?"
"Chờ đã" Trần Hoài Nam chợt nhận ra một vấn đề: "Sao nó lớn nhanh vậy? Bình thường phải mất cả tháng mới đến được tầm đó đấy"
"Em tự có cách của riêng em. Tóm lại là khen em đi? Lời khen của anh đâu rồi?"
Trần Hoài Nam dở khóc dở cười, đặt tay lên xoa đầu Nia: "Thôi được rồi, em giỏi lắm đó Nia... Thật không ngờ một đứa não cơ bắp như em lại biết chăm bón cho cây trồng giỏi đến vậy"
"Anh đang khen hay đang khịa em vậy?" Nia phồng má tỏ vẻ bất mãn.
Không lâu sau.
Cả bọn ngồi lại bên chiếc bàn tròn trong phòng khách, chỉ có mỗi Lana như thường lệ vẫn cứ giấu mình ở một góc nào đó trong nhà, quyết tâm không gặp mặt bất kì ai.
"Anh nghỉ học mấy ngày để chuẩn bị cho kế hoạch gì vậy?"
Nia vừa nhồi một đống thức ăn trong miệng vừa lên tiếng hỏi, trông giống như một chú Hamster lông trắng ham ăn vậy.
"Sao em biết vậy?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Em đánh tiếng từ chỗ Lana đó"
"Đánh tiếng?" Trần Hoài Nam hơi ngây ra: "Nghĩa là đánh cho ra tiếng hả? Chơi gì chơi ác dữ vậy em?"
"Em là Ác Ma mà?" Nia hỏi ngược lại với vẻ mặt đương nhiên.
Chỉ bằng một câu nói đơn giản ấy, Trần Hoài Nam chợt tỉnh ngộ.
"Tóm lại là kế hoạch của anh nhất định phải được giữ bí mật. Cho dù có là em cũng không được phép biết đâu, rõ chưa?"
Nia phồng má: "..."
Mặc dù hai bên má cô ấy vốn đã phồng lên như bánh bao ngay từ đầu cuộc trò chuyện.
"Đồ ăn vặt của nhân loại có hợp khẩu vị của em không?" Trần Hoài Nam chủ động chuyển chủ đề.
"Cũng được... Nhưng mà ngọt quá. Phải chi có thêm một chút vị cay thì tốt rồi"
"Chocolate vị cay à? Hôm sau em sẽ lại làm thử một mẻ vậy. Lần trước làm gacha chocolate em vẫn còn nhẹ tay chán" Lily ghi chú lại: "Xem ra dự đoán của em đã đúng rồi, Ác Ma rất là thích vị cay, đồ càng cay thì họ càng thích"
"...Ác Ma thích chứ anh thì không nhé"
"Không biết. Anh phải ăn cho em, hoặc là em sẽ ép anh phải ăn"
Xem ra Lily vẫn còn giận lẫy vụ lúc nãy.
Mà thôi vậy, chỉ chút khổ sở này thì chẳng là gì so với những điều cậu đã phải gánh chịu từ hai cô nàng quậy phá nhà mình.
Nói gì thì nói Lily vẫn là một cô gái... Nên là mấy cái trò giận lẫy vu vơ này chắc sẽ qua nhanh thôi.
Tự nhiên muốn gặp lại Himiko quá.
Không biết lúc này cô ấy đã như thế nào rồi? Ăn uống có điều độ hay không?
Chỉ hi vọng là có. Đằng nào thì cái người đó cũng chẳng biết cách chăm sóc cho bản thân mình.
"Ảnh nhớ vợ rồi kìa"
"Im đê"