Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 281. Vấn đề với phú nhị đại

Chương 281. Vấn đề với phú nhị đại


"Đảo quốc Jinzhu à..."

Nhìn lên tờ nhiệm vụ được dán trên bảng, ngay cả ông chú Hội Trưởng cũng tỏ ra đôi phần ngán ngẩm lắc đầu: "Xa quá xa rồi, muốn nhập cảnh cũng khó, kể cả với phần thưởng này thì chắc cũng chả ai dám mạo hiểm mà nhận"

"Hội Trưởng, yêu cầu này quả nhiên là không được sao?" Chị lễ tân tiến đến hỏi.

"Sáng giờ đã có tên ngốc nào trong Hội dám nhận đâu? Cô nghĩ sao mà lại đồng ý tiếp nhận yêu cầu vô lí này vậy?" Hội Trưởng cười hỏi.

"Yêu cầu này là do hai đứa nhóc đưa ra... Chúng khá là dễ thương, được Elaina đích thân dẫn về, đồng thời còn đến từ Học Viện Tân Sinh nữa nên khó mà từ chối lắm ạ" Chị lễ tân thành thật đáp.

Hội Trưởng hơi cau mày: "Dạo này hay gặp bọn sinh viên bên đấy thật. Từ Huyết Nguyệt đến tận bây giờ rồi... Ngẫm lại đúng là rất có duyên"

"Ngài định gỡ yêu cầu sao thưa Hội Trưởng?"

"Thôi. Thật ra vẫn có vài phần khả năng sẽ có một đứa nào đó trong Hội nhận đấy... Mặc dù nó chẳng mấy khi ra ngoài làm việc nên ta cũng không dám chắc có kịp thời hạn hay không"

"Hội Trưởng, chào buổi sáng"

Giữa lúc hai người lớn đang mải nói chuyện thì một cô gái trẻ tuổi đột nhiên bước ra từ trong bóng tối, tay dụi đôi mắt thâm quầng mà ngáp ngắn ngáp dài, điệu bộ trông có vẻ rất chi là mệt mỏi thiếu sức sống.

"Giờ đang là nữa đêm đó con ạ" Hội Trưởng thở dài: "Làm một ly rượu cho tỉnh không?"

"Không. Uống rượu vào ngủ còn nhanh hơn ấy chứ. Con đang bận chạy deadline rồi, nên là chú có pha sẵn cà phê không?"

"Tự pha đi, cái con quỷ nhỏ"

Chị lễ tân che miệng cười vài tiếng rồi nói: "Tiểu Vũ, em có muốn kiếm tiền thật nhanh hay không? Kèo này vừa hay phù hợp với lĩnh vực mà em giỏi nhất đấy, chỉ là quãng đường thực hiện nhiệm vụ có hơi xa hơn bình thường thôi"

"Kèo gì nghe thơm vậy chị?" Tiểu Vũ vừa pha cà phê vừa hỏi lại.

"Hộ tống hai đứa đàn em đến đảo quốc Jinzhu gặp người thân ấy mà. Do trong người không có hộ chiếu, thời gian lại gấp gáp nên việc em cần làm là giúp họ nhập cảnh trái phép vào bên trong đảo quốc, xong nhanh thì về nhanh"

"...Từ khi nào Hội trở nên đổ đốn đến mức phải tiếp nhận loại yêu cầu này vậy? Trong trường hợp có bị điều tra bởi cơ quan trực thuộc chính phủ, em xin phép phủ nhận toàn bộ trách nhiệm luôn nhé"

Chị lễ tân mỉm cười: "Thế em có nhận làm hay là không?"

"...Trời ạ, mức thưởng là bao nhiêu chị?"

"Một trăm triệu trên giấy. Thực tế cũng có thể nâng lên gấp đôi gấp ba nếu muốn"

"Em nhận"

Ngay sau khi nghe sơ qua phần thưởng từ miệng chị lễ tân, Tiểu Vũ đã gật đầu đồng ý ngay tức khắc.

"Tốt, quả nhiên vẫn phải dùng tiền vỗ vào mặt thì em mới chịu là chính mình"

"Hứ!"

Hội Trưởng khẽ vuốt trán, miệng trút một hơi thật dài: "..."

...

...

Sáng hôm sau.

Nhận được thông báo từ Hội, Limia và Hoshino đã mau chóng tìm đến điểm hẹn là một quán cà phê trông rất chi là bình dân.

Tại một chiếc bàn tương đối khuất tầm nhìn, họ nhìn thấy một cô gái trẻ có khí chất cực kì u ám và mệt mỏi. Người gầy nhom, mắt thì thâm quầng đen kịt, dáng vẻ trông cứ giống như một cây sậy khô khốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi mất.

Người đó chính là Tiểu Vũ, một h·acker đến từ khu vực Trung Địa, hiện đang làm nhân viên duy trì mạng lưới an ninh mạng của Hội, tuy tuổi đời cẫn còn trẻ nhưng cả tài năng lẫn địa vị đều rất cao.

"Cô là Tiểu Vũ có đúng không?" Hoshino thấy hơi sai sai liền hỏi cho chắc.

"Là tôi" Tiểu Vũ khẽ gật đầu: "Bộ tôi trông khác với hai người tưởng tượng lắm à?"

"Khác xa. Nhưng đó không phải vấn đề. Nghe nói cô có thể giải quyết được tình cảnh ngặt nghèo của bọn tôi đúng không?"

"Chỉ cần soạn vài cái hộ chiếu giả và cẩn thận che giấu tung tích là được rồi. Việc hai người cần làm về sau chỉ đơn giản là hoàn thành công việc trước thời hạn, nếu trễ hơn thì có thể sẽ bị cảnh sát phát hiện và trục xuất" Tiểu Vũ nói thật nhanh.

"Hộ chiếu hả? Tui có sẵn một cái rồi. Chỉ có Limia chưa từng ra nước ngoài nên không có thôi á" Hoshino nói.

Thật ra thì trong lớp cá biệt ai cũng ra nước ngoài ít nhất một lần rồi... Là cái Lãnh Nguyên lạnh lẽo tàn khốc đó chứ đâu?

Chỉ là nơi đó hơi kém phát triển nên xuất nhập cảnh rất dễ, chỉ cần có một cơ thể khoẻ mạnh trước cái lạnh và lòng can đảm chứ chẳng cần giấy tờ phiền phức gì cả...

"Tui? Hiếm có ai xưng hô như cô đấy" Tiểu Vũ chống cằm cười.

"Như thế nghe thân thiết hơn nhiều có đúng không?" Hoshino một mặt tự đắc cười nói.

"Ha ha. Có lẽ tôi hiểu vì sao chị ấy muốn tôi nhận cái nhiệm vụ phiền phức này rồi"

Tiểu Vũ thở dài, vẻ mặt làm như kiểu không còn cách nào khác: "Cho tôi thêm một ít thời gian làm giấy tờ đi. Trong lúc đó, hai người hãy thay đổi danh tính theo ý của tôi, chuyện này rất quan trọng nên phải làm sao cho thật giống đấy nhé"

"Aye sir"

...

...

Cùng lúc này.

Với vai trò là phụ huynh của Vũ Cẩm La, Vũ Trường Phong đã âm thầm đi theo cô bé đến trường, quan sát xem xung quanh cô bé còn vấn đề nào nữa hay không.

Sự kiện bắt nạt lần trước đã được hắn giải quyết rất triệt để... Nhưng nếu đặt góc nhìn một cách rộng hơn thì nó chẳng qua cũng chỉ là một giải pháp trị ngọn chứ không trị được gốc.

Sự kì thị đối với những người da màu đã ăn sâu vào tư tưởng của rất nhiều thế hệ. Cho dù hiện tại người ta có tích cực truyền bá tư tưởng chống phân biệt đến đâu thì nó vẫn cứ len lỏi trong từng ngõ ngách nhỏ nhất và tăm tối nhất của xã hội này.

Suy cho cùng thì "tư tưởng" là một thứ vô cùng khó thay đổi. Con người luôn có xu hướng bảo vệ những gì họ tin là đúng, thế nên rất khó để khuyên họ tin vào thái cực còn lại kể cả khi thái cực đó có được số đông ủng hộ và được xem như là lẽ phải.

Tóm lại, tạm gác hết những vấn đề vĩ mô. Với cương vị là một người cha, Vũ Trường Phong muốn đảm bảo rằng con gái sẽ không b·ị b·ắt nạt thêm một lần nào nữa.

Thế nên hôm nay, hắn sẵn sàng cúp việc một hôm để dõi theo con gái trong suốt buổi học, xem thử con bé còn gặp vấn đề gì không để có thể giải quyết kịp thời.

Đúng vậy.

Đây không phải là vì hắn không muốn làm việc đâu.

Vũ Cẩm La vẫn thế, vẫn lon ton đến trường mà không hề hay biết người cha già đáng kính đang âm thầm theo dõi mình từ phía sau lưng.

Đi được một lúc thì bụng của cô bé lại bắt đầu réo lên ọc ọc dù rằng cô bé chỉ vừa mới ăn sáng xong nửa tiếng trước. Thấy cứ như vậy thì không ổn, Vũ Cẩm La liền ghé vào một xe kem lưu động ở gần đó mua món kem bạc hà mát mẻ mà cô bé ưa thích.

Dẫu sao thì nhà cô bé cũng không thiếu tiền, thế nên dăm ba cái que kem vớ vẩn này chẳng qua cũng chỉ là sợi lông nhỏ trên lưng chín con trâu.

Ông chú bán kem mắt trợn trắng trước lời order của cô bé, thật thận trọng hỏi lại: "Mười que kem là nhiều lắm đấy, con có chắc là con sẽ ăn hết được chúng hay không? Mà cho dù có hết đi chăng nữa... Liệu đường huyết của con sẽ ổn chứ?"

"Mẹ nói con không thể bệnh được nên là không sao đâu chú. Chú cứ yên tâm bán cho con đi, lỡ ăn không hết thì con sẽ chia cho bạn" Vũ Cẩm La lễ phép đáp lời ông chú bán kem.

Ông chú trầm tư nhìn cô gái nhỏ da màu một lát rồi thở dài: "Thôi được rồi, con có lòng thì chú cũng có dạ với con. Dù sao cũng là khách quen, lần này chú lấy rẻ với giá tám que thôi, hai cái còn lại coi như bonus cho con đó"

"Không cần đâu ạ" Vũ Cẩm La để lên trên bàn đầy đủ tiền mười que kem: "Chú dắt xe đi bán dạo nghĩa là kinh tế nhà chú không quá ổn định. Trong khi đó, nhà con thì lại khá là dư dả... Nên là chú không cần phải tặng gì cho con đâu. Mặc dù không nhiều nhưng chú cứ để lại lo cho gia đình đi ạ"

Ông chú nghe xong, ngây ra mất mười mấy giây mới tỉnh lại được.

Những lời từ cô gái nhỏ da màu trước mặt này nghe giống như những lời được trích ra từ sách giáo khoa... Nhưng thật sự đó, chỉ cần như thế thôi trái tim của ông chú đứng tuổi đã tan thành vũng nước mất rồi.

"Con mấy tuổi rồi mà ngoan dữ vậy?"

Ông chú vừa gói mớ kem lại một cách cẩn thận, vừa hỏi thăm cô gái nhỏ.

"Con á? Con không biết nữa, con được cha nhận nuôi mà. Cha muốn con học ở đâu thì con sẽ học ở đó thôi, đằng nào thì mấy thứ đó cũng dễ nên khối lớp này nọ không thành vấn đề với con"

"...Ồ, là thiên tài nhí à? Bảo sao con mới tí xíu đã biết đâm thủng trái tim của một thằng già đầu như chú rồi. Giỏi!"

Ông chú bán kem cười ha hả nhận lấy số tiền của cô bé: "Đã vậy thì chú sẽ không khách khí với con nữa đâu. Lần sau lại đến ủng hộ chú nhé!"

"Dạ!"

Thật may mắn, ông chú chất phác này hoàn toàn không để tâm đến điều mà người ta thường ghét ở Vũ Cẩm La.

Vũ Cẩm La nhận lấy túi kem, vui vẻ nhâm nhi chúng trên đường đến trường.

Còn Vũ Trường Phong ở trong góc tối âm thầm quan sát mọi chuyện, nhiều lúc chỉ muốn lao vào ôm con gái mình thật chặt.

D·M! Con gái tôi dễ thương nhất trần đời!

Cứ như vậy, cha thì âm thầm đi theo, còn con thì hoá thân hốc trưởng, chẳng mấy chốc mà túi kem to bự đã muốn hết nhẵn trước sức ăn đồ ngọt của Vũ Cẩm La.

Cho đến que kem cuối cùng, như trong kịch bản phim điện ảnh, cô bé lại gặp chuyện.

"Ê, cái con da đen đó lại tới kìa? Trêu nó tí không tụi bây?"

"Chơi luôn, tụi mình là con trai mà sợ gì?"

"..."

Thế là cả đám ba đứa con trai vóc dáng bảnh bao tiến tới, chặn Vũ Cẩm La ngay trước cổng trường.

Vũ Cẩm La miệng ngậm que kem, mặt mũi tỉnh bơ như thể đã đối mặt với những chuyện tương tự như thế này vô số lần.

"A? Xem kìa, con nhỏ da đen thấp kém đang ăn cái thứ kem rác rưởi ngoài chợ kìa?"

"Tụi bây mau lại đây mà xem nè! Tại sao trong trường lại có đứa thấp kém như thế này chứ? Khó coi quá! Cút về đi!"

"..."

Vũ Cẩm La làm ngơ trước những lời sỉ vả phía sau... Duy chỉ có câu đầu tiên là chạm đến được cơn thịnh nộ của cô bé.

Vũ Cẩm La nhìn que kem bạc hà một lát há miệng rồi cắn nuốt tất cả chỗ còn lại, sau đó dùng chiếc que gỗ ném thẳng về phía ba thằng con trai nhà giàu đang cố gắng kích động đám đông cô lập cô ấy.

Ầm một tiếng, que gỗ găm thẳng lên trên lớp tường bê tông, dính chặt trên đó tựa như một mũi tên vừa đi chệch hồng tâm.

Tất nhiên, Vũ Cẩm La đã cố tình làm vậy với mục đích cảnh cáo.

"Mấy que kem bình dân đó còn ngọt ngào hơn cái lũ cao ngạo tự đại các người"

"Mày!"

Ba tên con trai bị hù một trận hết hồn, thậm chí một tên trong bọn còn vô thức tè ra quần. Điều này làm hai tên còn lại muối mặt, thẹn quá hoá giận: "Mày nghĩ mày là cái thá gì? Đừng tưởng là con gái mà tao không dám đánh nhé!"

"Hay đấy, nhào vô?"

Vũ Cẩm La nở một nụ cười khinh thường: "Cùng lắm thì tôi chuyển trường thôi, xem thử ba thằng bây có bị tôi đánh cho nhập viện hay không?"

Tuy rằng sự đe doạ của Vũ Cẩm La trong mắt người thường chỉ dừng lại ở mức "đáng sợ"... Thế nhưng trong mắt Vũ Trường Phong, hắn lại nhìn thấy nhiều thứ hơn là một lời đe doạ.

"Sức mạnh của mặt trời. Quả nhiên vợ mình đã giấu mình chuyện gì đó cực kì quan trọng mà"

"Hơn thế nữa..."

"Cớ gì con gái mình cứ có vấn đề với lũ phú nhị đại thế nhỉ? Không còn loại nào khác có thể bắt nạt con bé nữa hay sao?"

"...Mà thôi kệ đi. Cái cách con bé giải quyết vấn đề cũng khá là hợp ý mình. Cứ quan sát tiếp đi vậy"

Chương 281. Vấn đề với phú nhị đại