Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 282. Các loại thần kĩ

Chương 282. Các loại thần kĩ


Sau khi tự tay giải quyết đám phú nhị đại phiền nhiễu cố bày trò bắt nạt mình, Vũ Cẩm La tiếp tục tiến vào trong trường với phong thái không sợ trời không sợ đất.

Ấy là cho đến khi cô bé bắt gặp cô giáo chủ nhiệm đã và đang lặng lẽ quan sát tình hình từ lâu.

Cô giáo không biết phải nói gì với Vũ Cẩm La, chỉ thở dài rồi khuyên nhủ: "Lần sau cố gắng đừng đánh bạn nữa, có gì nhớ nói với cô là được rồi"

"Không đánh thì cái lũ đó không bỏ tật đâu" Vũ Cẩm La bĩu môi, tỏ ra không đồng tình.

"Hết nói nổi với em. Thôi vậy, lần này cô tạm bỏ qua cho em, em có bị thương ở đâu hay không?"

Vũ Cẩm La lắc đầu khinh thường: "Bọn đấy chưa đủ trình để làm được điều đó"

Cô giáo dở khóc dở cười gõ nhẹ lên đầu Vũ Cẩm La một cái: "Em mau vào lớp đi, giờ cô phải ra mặt giải quyết cho mấy đứa nhóc đó cái đã, kẻo bọn nó lại làm phiền mấy bác bảo vệ"

"Dạ"

Cho đến tận lúc bắt đầu buổi học, ngoài lũ phú nhị đại ngoài cổng trường vừa rồi ra đã không còn ai dám đến trêu chọc Vũ Cẩm La nữa... Đồng thời, cô bé cũng chẳng có ai đến làm bạn nốt.

Có thể là vì kì thị, cũng có thể là vì bọn nhỏ sợ hãi cái tính cách có phần quá mạnh mẽ và cương trực của Vũ Cẩm La.

Dẫu sao thì với mọi đứa trẻ bình thường, việc ném một chiếc que gỗ đâm thủng một bức tường là một việc hết sức đáng sợ.

Nhân tiện nói đến chiếc que gỗ, Vũ Cẩm La đã bị nhà trường yêu cầu bồi thường nội trong ba ngày do gây thiệt hại về cơ sở vật chất...

Tuy nhiên, trước con mắt kinh ngạc của hội đồng nhà trường, Vũ Cẩm La lấy tấm thẻ ngân hàng của cha già ra quẹt một cái, tức thì mọi khoản tiền đều được thanh toán chỉ trong nháy mắt.

Vũ Cẩm La khác với đám con trai đó, cô ấy là một tiểu thư nhà giàu thẳng thắn và giỏi giang chứ không phải đám phú nhị đại phế vật chỉ có mỗi tiền tiền và tiền.

Mà quan trọng hơn là việc con bé cứ cô độc như vậy làm Vũ Trường Phong cảm thấy hết sức đau đầu.

Dù có khôn ngoan đến đâu thì nhóc La vẫn còn rất nhỏ, con bé vẫn cần đến bạn bè để có thể trưởng thành một cách bình thường như bao đứa trẻ khác. Thậm chí, đó còn là lí do quan trọng nhất khiến cả hắn và Tiểu Na La quyết tâm đưa con bé đi học.

Rồi bây giờ kết quả lại thành ra như thế này... Thật sự không ổn chút nào hết.

"Phải có cách nào đó để giải quyết chuyện này chứ nhỉ?"

"Chẳng lẽ mình phải bế Lily về đây để đi học chung với nhóc La? Không được, con bé còn đang bận chuộc tội với chồng yêu của nó nữa, hơi đâu mà đi làm mấy chuyện này?"

"Chậc chậc chậc..."

"..."

"Thôi được rồi, có lẽ chỉ còn mỗi cách đó"

...

...

Trên một con tàu vận chuyển đang trên đường cập bến đảo quốc Jinzhu.

Bằng các loại thủ pháp làm giả giấy tờ tinh vi và thần kĩ dịch dung trứ danh đến từ khu vực Trung Địa, nhóm của Limia đã thành công trà trộn vào thủy thủ đoàn, cùng nhau dong buồm lên đường đến đảo quốc để bắt Mio về.

Theo ước tính sơ bộ thì có lẽ bọn họ sẽ mất khoảng hai đến ba ngày mới có thể cập bến đảo quốc. Mặc dù vẫn mất khá nhiều thời gian nhưng họ thực sự không thể đòi hỏi nhiều hơn được nữa.

Đi bằng máy bay đương nhiên sẽ nhanh hơn so với đi tàu... Và đồng thời, rủi ro bị phát hiện cũng sẽ cao hơn gấp bội phần do công tác kiểm tra được thực hiện vô cùng gắt gao để đảm bảo an toàn cho hành khách.

Thế nên khi được Hoshino đề nghị, Tiểu Vũ đã ngay lập tức từ chối ý kiến đó.

Gì thì gì, lỡ làm chuyện đó mà bị phát hiện thì chắc kèo là ăn cơm nhà nước!

Tóm lại là đi tàu an toàn hơn nhiều, dù có bị phát hiện thì họ vẫn có thể bỏ chạy được!

Chỉ là, có một điều mà họ không ngờ tới đó là Limia mắc chứng say sóng khá nặng. Càng nghiêm trọng hơn, cậu ta hiện đang là một thành viên cốt cán trong thủy thủ đoàn, lỡ mà để người khác biết bản thân say sóng thì kiểu gì cũng sẽ bị nghi ngờ...

Thế nên, để mà nói thẳng thì cậu ta mới là người vất vả nhất cả bọn khi cậu ta vừa phải è cổ ra làm việc, vừa phải cố gắng che giấu các triệu chứng say sóng vô cùng khó chịu kia trước mặt những người khác.

Sau một buổi làm việc mệt mỏi, Limia được đổi ca làm, lủi thủi trở về phòng với gương mặt nhợt nhạt nằm vật ra trên giường: "C·h·ế·t tiệt, nào giờ chưa đi tàu nên đâu có biết chứ... Nếu mà mua mấy chai thuốc chống say sóng thì ngon rồi... Đằng này..."

"Ọc..."

Hoshino từ trong chiếc chăn ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Ông có ổn không vậy Limia?"

Do Hoshino đang dịch dung thành một gương mặt xấu đến mức ma chê quỷ khốc nên ngay khi nhìn thấy Hoshino, Limia vốn đang buồn nôn đã không nhịn được nữa mà phun hết cả ra ngoài trong vô thức.

"Oái!"

Hoshino phản ứng kịp thời, cơ thể cô ấy linh hoạt tránh né rồi đáp xuống sàn gỗ một cách an toàn... Mặc dù chiếc chăn mà cô ấy vừa cuộn mình xong thì không có may mắn đến vậy.

Còn Limia thì sau khi nôn xong, cậu ta đã kiệt sức mà ngất xỉu.

"C·h·ế·t- ... c·h·ế·t rồi... Mình phải làm sao bây giờ? A... A... Trước tiên phải s·ú·c miệng cho cậu ấy cái đã!"

Hoshino vội vàng chạy đi kiếm một cốc nước sạch, sau đó lại vụng về đổ hết vào trong miệng Limia, làm cậu ta kém chút nữa sặc nước bẩn mà c·h·ế·t.

Ít nhất thì công tác rửa sạch khoang miệng đã được cô ấy hoàn thành.

Xong xuôi, Hoshino gắng sức lôi Limia qua nằm ở giường của mình rồi lại loay hoay trước bãi nôn trên giường cậu ta: "Thấy gớm quá... Mình cũng muốn nôn luôn rồi"

"..."

Hoshino khẽ mím môi, đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn dùng sức vỗ lên mặt một cái: "Không được chùn bước nha Hoshino, tương lai mình còn phải làm nhiều thứ hơn thế này nữa mới có thể có được một gia đình hoà thuận và hạnh phúc"

"Hơn nữa... Cậu ấy vì mình mà cố gắng đến thế này rồi... Làm sao mình có thể vô ơn đến vậy được chứ?"

Với lại Hoshino cũng là một thủy thủ phụ trách vệ sinh xung quanh tàu nên những chuyện này cũng dễ giải quyết thôi!

Nghĩ là làm, Hoshino lấy tấm khăn quàng buộc lên làm một chiếc khẩu trang vô cùng đơn giản, sau đó đi kiếm dụng cụ, từ từ quét dọn mớ hỗn độn mà Limia đã vô tình để lại trước lúc ngất đi.

Lần đầu tiên tự mình làm những việc như thế này, dù đúng là có thấy hơi ghê nhưng Hoshino cũng không có ghét bỏ gì mấy.

Ít nhất là so với những điều mà cậu ta đã làm cho cô ấy, chỉ mới có chừng này thì thật chẳng bõ bèn gì.

Thực chất, cô ấy vẫn còn nợ Limia cả sinh mạng này.

Sau khi giặt giũ rồi phơi tất cả lên trước ánh nắng mặt trời, Hoshino dùng tay lau đi đống mồ hôi trên trán, trong lòng tự nhiên cảm thấy hết sức vui vẻ và đắc ý.

Cô ấy trở về phòng, nằm xuống bên cạnh Limia, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của cậu ta: "Không dễ gì có được những dịp như thế này, mình phải chụp lại vài tấm làm kỉ niệm mới được!"

Tách~ tách~

"À phải rồi, mình còn phải kiếm cái gì đó làm thuyên giảm triệu chứng của việc say sóng mới được"

"Nhưng không có mạng thì tra cứu kiểu gì bây giờ?"

"Ừm..."

"Thôi thì để lát nữa qua hỏi Tiểu Vũ vậy"

Hoshino quyết định sẽ ngắm thêm một chút nữa rồi mới tiếp tục làm việc mình cần phải làm.

"Heeheehee..."

"Mấy khối cơ này trông tuyệt quá đi..."

...

...

Ngày hôm nay cũng giống như thường lệ, Trần Hoài Nam vẫn cúp học rồi lặng lẽ tìm một bãi cỏ nào đó thoáng đãng rồi ngồi thiền cả ngày.

Lily thì bận công chuyện khác. Cô ấy vẫn sẽ đi học, vẫn ra sức lấy lòng các Ác Ma khác thay cả phần của Trần Hoài Nam, từ đó phần nào cải thiện được hình ảnh của nhân loại trong mắt các Ác Ma... Một thứ vốn đã bị Trần Hoài Nam phá hủy ngay từ những ngày đầu.

Lily biết rất rõ về kế hoạch bí ẩn của Trần Hoài Nam, thế nên điều này thực sự cần thiết, thậm chí còn là nền tảng quan trọng nhất cho kế hoạch đó!

Sau khi tan học, Lily đã theo chân Sylvie đi chơi cùng nhóm các nữ Ác Ma khác cùng khối, trong khi Lana nhút nhát thì trở về phòng chuẩn bị cơm nước thay cho Lily.

Mặc dù rất khó chịu nhưng Lily đã chọn ưu tiên kế hoạch của Trần Hoài Nam thay vì lòng ích kỷ của mình.

"Lily, cái tên đó hôm nay vẫn nghỉ học hả? Lần trước ở quán rượu trông cậu ta chiến trường lắm mà, sao tự nhiên lại cụp đuôi ở nhà rồi?" Sylvie buông lời trêu ghẹo.

"A ha ha... Anh ấy cần phải củng cố sức mạnh trước khi Lễ Hội Thu Hoạch diễn ra á. Để có thể trở về thế giới cũ, anh ấy cần phải tạo ra một màn trình diễn thật ấn tượng... Em đoán vậy"

"Tên đó vốn đã khủng khiếp lắm rồi, giờ lại còn mạnh hơn nữa thì ai mà chơi với hắn?" Nữ Ác Ma lớp bên tỏ vẻ buồn phiền nói.

"Chỉ cần hợp tác với nhau thì các chị sẽ thắng ảnh thôi" Lily cười nói: "Dù sao thì trong nhân loại cũng có câu "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" cơ mà"

"Hợp tác? Có lẽ sẽ có, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chỉ có trời mới biết lúc nào kẻ đang hợp tác với mình sẽ lật lọng, thế nên tốt nhất là không nên hợp tác làm gì" Sylvie nhún vai.

"Đúng đúng. Suy cho cùng khi việc tính điểm vẫn chỉ tính theo cá nhân chứ không tính điểm theo đội. Đã thế thì còn hợp tác làm gì cho tăng thêm rủi ro cơ chứ?"

Lắng nghe các Nữ Ác Ma nhao nhao phản đối ý kiến của mình, đôi lông mi dày của Lily hơi chùn xuống, thầm nghĩ: "Mình thực sự không hiểu bằng cách nào Ác Ma có thể tồn tại cho đến bây giờ luôn đó"

"Vậy đến lúc đó, nếu có cơ hội thì các chị có đồng ý hợp tác với em không?"

Lily ngẩng đầu, dùng đôi mắt cún con mà nhìn cả nhóm nữ Ác Ma sau lưng mình.

Đây là thần kĩ khiến ngay cả một vị Thần Mặt Lạnh như Vũ Trường Phong còn không chịu nổi thì bằng cách nào các nữ Ác Ma này có thể kháng cự được?

Đáp án thực sự đã quá rõ ràng rồi.

"Có, chị nhất định sẽ đồng ý! Cho dù có bị em lừa tụi chị cũng sẽ đồng ý!

Chương 282. Các loại thần kĩ