Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thanh Thu Linh Nguyệt
Unknown
Chương 20: Hà Đạo Thành
Thấy Thanh Thu cũng đưa mắt nhìn lại, đối phương cũng không né tránh, thậm chí đối mắt một hồi mới gật đầu một cái.
Thanh Thu thu hồi ánh mắt, giả bộ như không nhìn không quan tâm đến đối phương. Nhưng mà ánh mắt rơi vào trên chén rượu thì lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng đã nhảy ra nghìn vạn suy nghĩ.
Hà Đạo Thành, đại thiếu gia của Hà gia, cũng là nhân vật “bệnh nặng sắp c·hết” chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi trong nguyên tác kia.
Nhân vật như thế đáng lý không nên xuất hiện ở nơi này mới phải. Theo hiểu biết của Thanh Thu thì vị đại thiếu gia này thậm chí còn phải ở trong biệt viện riêng biệt, c·ách l·y nghiêm ngặt có thị nữ c·ách l·y riêng, hình thành từng tầng phòng hộ. Gặp mặt cũng khó chứ đừng nói là xuất hiện trước mặt người ngoài.
Nhưng lúc này hắn lại xuất hiện ở đây, quá không hợp lý.
Hắn sẽ không nhận lầm ký hiệu của Hà gia, tơ màu xanh trắng thêu ngang chín đường tạo thành một đám mây, ở trên đám mây lại có sợi tơ thêu thành thình vòng xoắn tựa như mặt trời. Nếu là đệ tử dòng chính vậy thì hình dáng mặt trời sẽ dùng tơ vàng, mà Thanh Thu đã xác nhận được ký hiệu được thêu lên của đối phương.
Lại kết hợp với bộ dáng bệnh trạng này thì không thể nhận sai được.
Trước kia cảm thấy thân thể này đã yếu ớt lắm rồi, tự gọi là thủng trăm nghìn lỗ. Nhưng mà nhìn thấy Hà Đạo Thành thì Thanh Thu mới biết được đâu là thủng trăm nghìn lỗ.
Thậm chí không thể gọi là thủng nữa mà là không còn lành lặn chút nào, rách nát đến như chỉ mành treo chuông.
Thanh Thu chắc chắn rằng bản thân không giao tế gì có thể ảnh hưởng đến Hà gia hay là Hà Đạo Thành. Càng không làm gì để cho Hà Đạo Thành “mạo hiểm tính mạng” xuất hiện ở nơi này hay là cố ý đến tìm mình.
Cho nên gặp mặt là trùng hợp, Hà Đạo Thành xuất hiện ở đây là có nguyên nhân khác, hoàn toàn không liên quan đến Thanh Thu.
Đã không phải nguyên nhân của Thanh Thu, vậy thì vì cái gì đây?
Thanh Thu rà soát lại một lượt nguyên tác, so sánh với tin tức mình thu thập được xem đã chênh lệch đến cỡ nào.
Quế Hiên tiên sinh...Lý Đạo Linh rời đi...Hà gia Hà Đạo Thành...
Cuối cùng ánh mắt của Thanh Thu híp lại giống như nguyệt nha, dứt khoát uống một ngụm lớn cạn sạch rượu trong chén. Cảm giác mát lạnh thông thấu sảng khoái làm cho đầu óc nhẹ nhàng, ý nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng quét sạch sành sanh, tựa như bầu trời quang đãng thanh minh.
Ý nghĩ cuối cùng của Thanh Thu cũng nổi lên, rõ ràng ở giữa trời đất trong sáng.
“Thì ra là thế! Người có vấn đề ở đây là Hà Đạo Thành”.
Bất kể là việc tác động đến các thao tác của Hà gia hay là việc khôi phục được một phần sức khỏe để chạy ra khỏi biệt viện, chuyện này chỉ có bắt nguồn từ Hà Đạo Thành mới hợp lý.
Nhất là vừa rồi đối diện với đôi mắt kia, không giống như đôi mắt của người bị bệnh tật dày vò lâu ngày. Bất kể là nhìn thấu thế sự hờ hững hay là điên cuồng phẫn hận hoặc là tuyệt vọng, tất cả các cảm xúc này đều không tồn tại.
Cảm xúc của Hà Đạo Thành rất ổn định đồng thời còn ẩn chứa mục tiêu của riêng mình. Kiên định bởi vì có mục tiêu cho nên sinh ra “sinh cơ” đôi mắt linh động chứ không tịch mịch tiêu vong.
Chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn ra được rất nhiều thông tin cho nên mới nói đôi mắt là cửa sổ của linh hồn. Nhưng mà nguyên nhân mà Thanh Thu có thể đánh giá ra nhiều thông tin như vậy là bởi vì Hà Đạo Thành vô ý lộ ra sơ hở lớn, hắn gặp được Thanh Thu có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên cho nên không che giấu tốt bản thân mình.
Đương nhiên khi mà Thanh Thu chuyển rời ánh mắt thì hắn cũng tỉnh táo lại, cảm xúc chỉ lướt qua liền thôi. Thanh Thu không biết tất cả những bí ẩn này, cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm.
Nội tâm của Hà Đạo Thành phong phú thế nào tạm thời còn không liên quan đến Thanh Thu, việc mà Hà Đạo Thành làm mới là điều quan trọng.
“Bất kể là trùng sinh, xuyên không, thức tỉnh hay là lý do gì, Hà Đạo Thành đều là một biến số. Tựa như ta. Cho nên nguyên tác không thể quá tin tưởng”.
Thanh Thu tự nhủ, sau đó khóe miệng không khỏi hơi ngoắc lên một độ cong nhẹ, giống như ý cười rất nhạt, trong lòng không khỏi tự nhủ.
“Một người chuyển thế cùng hai biến số, mỗi gia tộc độc chiếm một vị. Thành trì này quá loạn, tương lai...cũng quá thú vị”.
Nguyên tác đã không có nhiều tính tham khảo, tương lai lại chú định trời long đất lở nhưng mà Thanh Thu cũng không hốt hoảng. Từng bước đều tiến triển theo đúng kế hoạch, tính đến hiện tại đã có một chút năng lực tự vệ, chỉ cần đủ cẩn thận thì tương lai cũng không đáng sợ.
Thanh Thu lên xe ngựa của Huyền Uyển Lâu trở về, chỉ phải chi trả mấy lượng bạc mà thôi. Xuống xe ngựa che ô đi vào trong phủ viện, xe ngựa dừng ở cửa chính cho nên Thanh Thu phải xuyên qua một quãng đường khá dài mới có thể trở về đến biệt viện.
Hắn tự bung dù vượt qua một đoạn đường khá dài, mưa đã ngớt nhưng bởi vì thời gian vào buổi trưa mà có rất ít bóng người qua lại. Cho dù sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều thì Thanh Thu vẫn không tương giao gì với những người khác trong Hà gia, đi ngang qua không nhận ra người quen nào.
Nhưng mà nửa đường lại có một người bung dù đi đến, vừa lúc đối diện đi vào trước mặt Thanh Thu. Váy gấm dài lê đất che khuất đôi chân, eo váy thật cao bó chặt lấy áo giao lĩnh xanh nhạt, trên vai khoác áo lụa mỏng.
Khí chất tiểu thư cao quý không làm giả được, điềm đạm nhã nhặn cùng với kiểu tóc được chăm sóc tỉ mỉ để người nhìn thấy đã yêu thích.
“Thất tỷ vừa ra ngoài trở về sao?”
Thanh Thu quan sát một chút gương mặt tinh xảo phía đối diện, tướng mạo chừng mười hai mười ba tuổi, vẻ non nớt rõ ràng chưa hiện góc cạnh, vô cùng đáng yêu. Thanh Thu lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Tiểu cửu Lạc Trường Nguyệt, cũng là con gái của gia chủ Lạc Thủy Nhất.
Một trong ba nữ tử trong thế hệ này của dòng chính Lạc gia, cũng là người nhỏ tuổi nhất, chỉ có mười ba tuổi, kém hơn Thanh Thu bốn tuổi.
Thanh Thu dừng bước lại, khẽ gật đầu nói.
“Vừa từ bên ngoài trở về, A Cửu đang định đi nơi nào à?”
Lạc Trường Nguyệt cười nói.
“Ta vừa đi tìm Thất tỷ nhưng ngươi không ở nhà”.
“Tìm ta?”
Thanh Thu không biết tiểu cô nương này tìm mình làm gì cho nên hơi nghi hoặc, dù sao đôi bên cũng không có gặp nhau hay giao tiếp thường ngày gì. Nhưng mà đứng ở dưới trời mưa nhẹ giữa sân thế này không thích hợp để nói chuyện, hắn liền nói.
“Đi vào tiểu viện của ta rồi nói”.
Lạc Trường Nguyệt gật đầu, mi mắt cong cong đi theo sau lưng Thanh Thu trở về biệt viện. Ngồi vào thủy đình, Tiểu Tuệ dâng trà lên, nước trà ấm áp hương trà thơm mát xua tan khí lạnh của mưa rào.
Lạc Trường Nguyệt ngắm nhìn biệt viện một vòng, đây không phải lần đầu tiên nàng đến nơi này nhưng mà khoảng cách lần trước ghé thăm đã cách rất lâu, bố cục cũng đã thay đổi một lượt.
Hoa thơm nở rộ đủ loại màu sắc, hồ sen cá chép sinh động rực rỡ, có thể nói là sinh cơ rực rỡ. Lạc Trường Nguyệt không nhận ra là mấy loại hoa trong sân chính là thành phần của Thập Hoa Hương, thông thường có thể trợ giúp an giấc dưỡng thần.
Lại nói Lạc Trường Ngọc có mục đích đến nơi này cho nên không nghiên cứu tỉ mỉ những hoa cỏ này, nàng đặt chén trà xuống nhìn về phía Thanh Thu, nghiêm túc hỏi.
“Thất tỷ, cha ta đem Lê Hoa Trang chuyển đến danh nghĩa sở hữu của ngươi đúng không?”
...