Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Cuồng giáo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Cuồng giáo


Thùy Dương gật gù đầu nhất trí. Hai cô nằm yên dưới đất chờ đợi. Sau cùng hơn hai mươi phút ra ra vào vào, bọn chúng cũng khiêng đồ xong, đồng loạt bước lên xe. Thấy vậy, Thanh Thảo và Thùy Dương lập tức vác ba lô lên vai rồi quấn chặt tay mình vào gầm xe, cố gắng giữ cơ thể mình hổng mặt đất.

Thảo nghe vậy giật thót tim, vội vàng xoay mặt nhìn, cô chỉ có thể trông thấy một khu rừng tối mịt phía sau, không rõ có ai hay không.

Lũ dị hợm há to cái miệng máu mà hét, chúng bám sát không buông.

"Một, không có đứa trẻ nào ở đó." Hình ảnh gã đạo sĩ Cảnh Phổ với lời dặn xuất hiện trong tâm trí của Thanh Thảo. Cô vội vàng níu tay ngăn Thùy Dương lại, Dương nhỏ giọng nói: "Phía đó không có người, mình qua xem thử." Thảo nhìn nét mặt cương quyết của Thuỳ Dương một lúc, cô gật đầu, cùng Dương chậm rãi bước về phía đó, đúng như Dương nói, phía bên này cũng không có một thực thể nào ngăn cản, hai cô đi theo tiếng trẻ con khóc, cuối cùng một núi xác trẻ em xuất hiện trong máy quay, tiếng trẻ con quấy khóc cũng im bặt. Thảo và Dương cảm thấy lạnh toát cả người vì hình ảnh trước mặt, đếm không hết bao nhiêu thi thể trẻ em trần truồng được chất thành núi, mùi thi thể tanh tưởi phát ra nồng nặc, Dương không nhịn được xoay mặt qua một bên nôn mửa. Thảo mím môi, cô lia camera thu lại hết toàn bộ hình ảnh trước mặt.

"Lũ ác quỷ!" Thanh Thảo tức giận mắng qua kẽ răng. Cô đã không còn từ gì để diễn tả sự man rợ của Hội Trăng Tàn, đáng hận thay bọn chúng vẫn lộng hành vô pháp vô thiên, trong tay chúng ngoài việc sở hữu những con quỷ đáng sợ còn có hỏa lực khủng khiếp mà không phải tổ chức khủng bố bình thường có thể so sánh, cảm giác trong Thảo lúc này ngoài lửa hận thì chỉ có bất lực vô cùng.

“Hà... hà... hà...” Thanh Thảo há miệng ra hô hấp khó khăn từng hơi, tầm mắt cô trở nên mờ ảo, đợi đến khi cô cúi mặt xuống nhìn đường, đã thấy Thùy Dương đi trước mình một đoạn. Thảo cố gắng mở mắt nhìn theo bóng lưng của Dương, nhưng bóng lưng cô ấy ngày càng mờ nhạt đi, cuối cùng trong một khoảng khắc ngắn, bóng lưng Thùy Dương bỗng hóa thành một bóng lưng quen thuộc, đó là mẹ cô.

Ầm!

“Tui cũng không rõ, chỉ là thấy nó không được bình thường.”

Đ·ạ·n pháo bay ra khỏi nòng, bắn thẳng lên người Chanavy rồi nổ tung, khiến cho không gian tối mịt đột nhiên sáng rực một sắc đỏ, ánh sáng chói chang đến mức đôi mắt mèo của Chanavy phải nhắm chặt, ả giận dữ hét: "Yeeee.".

Chương 13: Cuồng giáo

Lũ C·h·ó Săn và Hữu Ngải ăn trực tiếp cơn mưa đ·ạ·n lên người thì lục tục ngã xuống, thế nhưng đám người này vẫn không ngừng lại, nòng s·ú·n·g vẫn tóe lửa đỏ, vừa hết đ·ạ·n thì chúng lại thay băng khác và xả tiếp.

Xèooo!

Thùy Dương thì dùng đôi mắt bạc của mình cố gắng quan sát xung quanh, tầm mắt của cô giống như một lớp hồng ngoại, giữa một cánh rừng trắng dã, cô trông thấy có một thân ảnh tản ra khí tức đen ngòm đang đuổi theo hai cô, ả ta len lỏi giữa những thân cây, bay lơ lửng giữa không trung, thoắt cái ả lại chạy trên mặt đất, thoắt cái ả lại bò trên thân cây. Thùy Dương trông thấy bóng đó liền sợ hãi, cô nhỏ giọng kêu lên: “Thảo ơi, con quỷ tay dài đang đuổi phía sau!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Gã nhỏ con Borey cười điên dại: “Bắt được rồi, bắt được rồi! Tao sẽ lột da lũ ma quỷ tụi mày. Tao sẽ thanh trừng tụi mày!”

Đoàn người cứ thế nối đuôi nhau rời đi, Thanh Thảo và Thùy Dương nằm yên bất động dưới đất, mặt mũi máu me bê bết, bị Boray tùy ý kéo đi.

Hai cô gái lập tức vác ba lô lên, hướng về nơi xa chạy vội, tuy trời tối âm u nhưng nó vẫn đủ để hai cô nhìn thấy đường đi. Ngay khi hai cô rời đi không lâu, một nhóm Hữu Ngải hình thể vạm vỡ xuất hiện tại chỗ đó, chúng quỳ mọp người xuống đất, cử động cặp mũi sâu hoắm của mình, cố gắng ngửi lấy ngửi để.

Giọng nói của Thùy Dương kéo Thanh Thảo khỏi cơn mộng mị, cô giật thót mình khi nhìn thấy người đứng trước họng s·ú·n·g là Thùy Dương!

....

Thảo nâng camera lên, phóng to hết cỡ để quan sát bọn chúng. Nhờ vậy mà cô và Thùy Dương mới thấy rõ tình huống đằng kia. Đếm không hết người mặc áo mưa đang khiêng các hòm thép từ trong nhà máy ra đặt lên xe, bọn hắn hành động gọn gàng có tổ chức.

Ngọn pháo sáng sau đó còn nổ rất nhiều tàn dư ra xung quanh, tạo ra khói bụi mịt mù, lũ C·h·ó Săn bị tiếng pháo nổ inh ỏi làm cho quay cuồng, chúng không thể xác định được phương hướng lúc này.

“Có thể là vậy.” Vũ giám mục gật gù.

“Yaaaaa!”

Thùy Dương có khả năng ngoại cảm bẩm sinh, từ nhỏ cô đã có khả năng nhìn thấy những điềm xấu và những thứ không sạch sẽ. Ở cơn mưa lâm râm lạnh lẽo này Dương cảm nhận thấy có thứ gì đó xấu xa tồn tại bên trong hạt mưa, chỉ có điều nó quá mơ hồ và cô cũng không đủ kiến thức để nói ra đó là thứ gì.

“Bắt buộc phải liều.” Thảo dứt khoác đáp.

“Là nó!” Thùy Dương hoảng hốt.

Gã mập Boray cũng nhìn về phía đó, tên nhỏ con với cơ thể quắn đầy băng gạc chỉ chừa mỗi đôi mắt hưng phấn kêu lên: “Boray Boray đi về phía đó! Borey tìm thấy con mồi rồi!” Borey nói rồi liền lấy tiễn lắp vào cây nỏ trong tay, còn Boray thì nhấc cái cơ thể mập mạp đuổi theo.

Động cơ nổ máy, xe chậm rãi lăn bánh.

Thảo biết rằng ngay khi viên đ·ạ·n pháo sáng đó bắn ra thì vị trí của hai cô đã lộ ra rồi, lũ dị hợm đang quay về, nếu chậm lại một nhịp chắc chắn sẽ c·h·ế·t.

Ngay lập tức, toàn bộ lũ Hữu Ngải và C·h·ó Săn đang trông chừng đội ngũ bê hòm đồng loạt dâng lên, hướng về phía pháo sáng phát ra. Thế nhưng từ trong cánh rừng đó có một thứ bay ra nhanh hơn, chủ tịch Trương và Vũ giám mục nhíu mày mà nhìn. Hóa ra, thứ ánh sáng đó là một đầu đ·ạ·n pháo!

Thùy Dương vui mừng, cả hai nhanh chóng lục lọi ba lô đồ, quả nhiên cái hai bộ áo mưa, Thảo và Dương nhanh chóng mặc nó lên. Chuẩn bị xong, Thảo và Dương lần nữa lên đường, hai cô men theo con đường lộ giữa rừng đi tới, máy quay cầm chắc trên tay.

Lúc này, ở giữa sân trống chỉ còn lại một trận khói lửa do đ·ạ·n rơi, lũ C·h·ó Săn và Hữu Ngải đang nằm yên bỗng cử động trở lại, trên người bọn chúng có vô số lỗ máu đen ngòm, ngoài ra không có ai khác.

Viên đ·ạ·n lập tức nổ tung, tạo ra một màn sáng rực. Borey và Boray dặm chân tại chỗ, lấy tay che mắt lại. Lũ dị hợm thì không sợ ánh sáng này, chúng điên cuồng lao vào bên trong.

Cuối cùng, hai cô thành công trèo lên trên chòi cao, ở trên này vốn dĩ đã bỏ hoang từ lâu, đồ đạc lăn lóc. Đứng từ đây, Thảo có thể nhìn được quang cảnh rất xa, cô cố tình phóng to camera để tìm nơi có cầu bắc ngang thung lũng, thế nhưng tán cây che phủ kín mít khiến cho cô đành bất lực lắc đầu.

“Đúng ý tui.” Thanh Thảo gật đầu.

Phần Thanh Thảo sau khi lộn một vòng tránh né, cô lập tức rút s·ú·n·g ra chỉ vô đầu Chanavy mà bóp cò.

Đáp lại lời hắn, tiếng pháo nổ liên tục vang lên. Gã đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy toàn bộ mặt sân trống trước nhà máy bị pháo sáng nổ tung, đếm không hết tàn dư của nó bắn ra ngoài và tiếp tục nổ, tạo ra một khung cảnh chói sáng giữa trời đen. Nhất thời khiến cho lũ C·h·ó Săn mất đi phương hướng chạy tứ tung, đám Hữu Ngải cũng tương tự như vậy, mũi của bọn chúng bị mùi hôi nồng của khói pháo che lấp, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.

Thảo và Dương chạy phía trước, hai cô chỉ biết men theo mép thung lũng mà chạy, cuối cùng cũng bị một đám dị hợm bắt kịp, chúng có tốc độ vượt trội vô cùng, rất nhanh có mấy cá thể phóng tới há miệng táp hai cô. Thảo và Dương phải nhào lộn mấy vòng mới có thể tránh thoát. Thảo đứng phất dậy, tiếp tục dắt tay Thùy Dương chạy vội.

Thấy cô nổ s·ú·n·g, Thùy Dương cũng nhanh tay rút s·ú·n·g ra bắn vô đầu ả.

“Trò hề gì vậy?”

“Ha ha ha ha.”

Chủ tịch Trương ôn tồn ra lệnh: “Bắn.”

Lũ dị hợm bị thứ ánh sáng hấp dẫn, chúng gào rú lên rồi tăng tốc đuổi theo, gã Boray và Borey cũng hưng phấn truy đuổi.

“Trốn!” Thảo cả kinh hô.

“Chạy!”

“Chắc bà căng thẳng quá rồi.” Thanh Thảo giải hoặc.

Gã gắng gượng đứng dậy, ôm lấy bụng mình, tay còn lại giữ chặt khẩu s·ú·n·g. Thế nhưng, Gia Huy chỉ đi được mấy bước, có một đôi chân mang giày tây đứng chặn trước mặt hắn lại.

Thảo và Dương nhô lên khỏi mặt nước, hai cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện xung quanh con suối không có ai, bèn nhanh chân leo lên bờ.

Rất nhanh, tiếng bước chân nặng nề của lũ dị hợm đuổi tới, chúng đi luẩn quẩn xung quanh thân cây này. Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn ra ngoài thông qua họng cây, chỉ thấy tứ chi khô gầy của chúng đi qua lại liên tục, cô và Dương bất giác co rút chân lại, sợ lộ ra ngoài bị chúng thấy.

Thanh âm thanh lưỡi hái vang bên cạnh Thảo, cô và Dương đang nằm rạp dưới đất, được bụi rậm che lại, hai cô nín thở lại. Cuối cùng, Chanavy lướt ngang bụi rậm của hai cô, bay về phía ngôi làng trước mặt.

“Có ác quỷ vào làng!”

Mấy đôi chân rắn rỏi xuất hiện trước mặt bụi rậm của Thảo và Dương đang nấp, Thảo giật mình, vội vàng nín thở. Mấy con C·h·ó Săn nối đuôi nhau xuất hiện, chúng đi ngang bụi rậm của hai cô, có mấy cá thể hôi hám còn cố ý cử động đôi tai mang cá để lắng nghe, Thảo và Dương cố mọp người xuống, lẩn tránh trong bụi rậm. Được một lúc chúng lại dẫn nhau bò đi nơi khác, Thảo và Dương thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Có vẻ như việc tiếp xúc với lũ quỷ này nhiều lần khiến cho Thảo quả cảm hơn, cô bèn nói ra một kế hoạch trong đầu mình: "Chúng ta sẽ trốn ra ngoại trận bằng mấy chiếc xe đó."

Ngay lập tức, toàn bộ giáo dân đang quỳ lạy phía trước đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.

Bà ấy vội vàng chạy đến gần Thanh Thảo đỡ cô lại, ngăn cô ngất xỉu, bà thì thầm bên tai Thảo: “Con nấp vào đây, đừng lên tiếng.”

“Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.” Thanh Thảo thì thầm, cô cả gan nói: “Hai đứa mình sẽ đột nhập vào ngôi làng, từ trong đó trốn ra ngoài.”

ẦM!

Thùy Dương sợ hãi nói khẽ: “Nguy rồi, hình như bọn chúng đang truy tìm bọn mình.”

Pháo sáng nổ tung tạo ra một chùm sáng đỏ chói lòa, tàn dư của nó rơi xuống đất và nổ liên tục, khói bụi dâng lên.

Đứng trên bờ vực, hai cô nhìn xuống thung lũng đen ngòm bên dưới, rồi lại nhìn bờ vực bên kia, khoảng cách năm mét ngắn ngủi bây giờ sao mà xa xôi.

“Graaa!”

Vũ giám mục nheo mắt mà nhìn, gã ra lệnh cho gã thuộc hạ phía sau: “Mở đèn lên.”

“Thảo nè, dù khó khăn thế nào đi nữa thì tui với bà nhất định phải trốn khỏi đây, tui không muốn thấy người vô tội hy sinh nữa.”

Kẻ mập này thân cao hai mét, da thịt tràn trề như một đống bùn nhão, mặt gã sắp không nhìn ra nhân dạng bởi vì các thớ thịt chồng chất lên nhau, mụn mủ nổi khắp. Điều đặc biệt chú ý là một bên thân của gã mập đó có dính lại một bộ áo, áo siết chặt vào thịt, rách rưới vô cùng. Nhưng Thảo và Dương sẽ không nhìn lầm, bộ áo đó chính là quân phục màu xanh công an!

Thảo và Dương chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, men theo con đường mòn làm phương hướng. Vì quá tối, Dương vô tình vấp phải chân, cô té xuống đất, lũ giáo dân liền bám sát tới sau lưng, Thảo bên cạnh vội vàng ôm cô đứng dậy, cả hai nhanh chân chạy tiếp, may mắn tránh thoát được mấy dao. Cả hai cố chạy được một lúc, ngã tư trước mặt đột nhiên xông ra một nhóm giáo dân khác chặn đường, bọn chúng hét to lên những lời lẽ chói tai.

Ành! Ành! Ành! Ành!

Thảo và Dương cẩn thận tiếp cận nơi phát ra thanh âm này, ánh lửa bập bồng lập tức xuất hiện trong mắt hai cô. Ở giữa sân rộng có một nhóm người dân đang quỳ lạy trước bức tượng người phụ nữ che nửa mặt, trên người ả ta mọc đầy rễ cây, có lẽ là vị Huyết Cô trong miệng bọn hắn.

Borey hưng phấn hú hét: “Đây rồi, đây rồi!”

“Chạy nhanh.” Thảo ra lệnh.

Thùy Dương đột nhiên vỗ mạnh vai cô, chỉ tay: “Thảo, bà nhìn bên kia, có một cái tháp canh!”

Viên đ·ạ·n pháo bay một mạch lên trời, phải mấy giây sau đó, tiếng nổ đì đùng mới phát ra, cả một vùng trời bị thắp sáng.

“Chắc chắn rồi.” Thảo kiên quyết đáp.

Reng... reng... reng...

Mưa rơi nhẹ hạt phủ lên khắp khu rừng, không khí lạnh lẽo len lỏi qua các hàng cây, gió thổi cành lá kêu xào xạc. Thanh Thảo và Thùy Dương nằm yên trong kén rễ, hứng chịu hàng mưa lạnh trút lên mặt, hai cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhân lúc này nghỉ ngơi hồi sức.

Thảo nghe vậy giật mình, cô nhìn thân cây rỗng gần đó quả quyết nói: “Trốn vào đó.”

....

Đúng như Thanh Thảo dự đoán, những thực thể gai góc đã kéo nhau đi hết, hai cô đã len lỏi trong ngôi làng này một đoạn đường dài nhưng không gặp ai cản đường. Dưới màn hình trắng bạc của camera, ngôi làng tỏ ra xơ xác đìu hiu, nhà cửa mục nát, máu me nhơ nhuốc khắp nơi, quang cảnh đổ nát như vừa trải qua một cuộc chiến tranh dai dẳng. Càng tiến tới, càng nhiều thứ kỳ lạ xuất hiện trong máy quay, đáng nói chính là biểu tượng thánh giá cùng với bức tượng của một người phụ nữ che mặt được đặt khắp nơi, nhìn bức tượng này Thanh Thảo liền liên tưởng tới Tả Ngải với cái khăn trùm đầu tương tự.

Hàng dài những chiếc xe 16 chỗ nối đuôi nhau rời khỏi nhà máy, chủ tịch Trương cùng tên vệ sĩ đầu trọc thì ngồi trên chiếc bốn chỗ sang trọng đi đầu. Vũ giám mục đưa mắt nhìn theo hàng xe cho đến khi biến mất rồi mới âm trầm nói:

Hai cô gái đứng trên bờ vực, vô lực nhìn cánh rừng đối diện, gió lạnh và mưa rào cứ thế rơi lên người. Cảm giác tuyệt vọng tràn chề trong lòng hai cô gái, hai cô cứ ngỡ đã thoát được, nào ngờ đường lui cuối cùng bị đoạn mất.

Ành! Ành! Ành! Ành!

Borey cười khằn khặc, gã trêu tức: “Mấy con ác quỷ này muốn trốn thoát chúng ta dễ vậy sao? Huyết Hồn Ngải của Thánh Cô giỏi nhất là truy sát bọn chúng.”

Gã mặc suit xám hừ lạnh, nói: “Có mấy con chuột trong địa phận Nội Trận của các ông đấy, còn mang cả s·ú·n·g, là đặc vụ sao?”

Gã tài xế nghe có tiếng lạ phía sau xe bèn đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, khi nhìn thấy một mặt đường trống rỗng, gã lại tiếp tục nhấn ga cho xe chạy đi.

Điều này khiến cho Thanh Thảo và Thùy Dương phải cẩn trọng từng bước đi, có cảm giác như khắp cánh rừng này đều có thứ gì đó ẩn nấp vậy. Hai cô càng đi tới, các dấu hiệu này càng kinh tởm hơn. Thảo lia máy quay một vòng, dưới chế độ ban đêm chỉ thấy toàn bộ cây cối xung quanh đều có treo xác c·h·ế·t. Người bị treo không ai toàn vẹn, lớp da bên ngoài bị lột sạch, để lộ toàn bộ cơ thịt bên trong, thịt thối rửa và đỏ hỏn. Có kẻ còn bị thiêu đen thui, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g rơi lòng thòng.

Hai cô gái không suy nghĩ quá lâu, chỉ nhìn về phía ngôi làng, mối lo ngại nhất lúc này là nữ quỷ Chanavy, ả ta quá nhanh và mạnh mẽ, chỉ với một nhát chém đã bổ gãy gốc đại thụ thì Thảo và Dương biết mình không phải đối thủ của ả ta rồi. Rất may mắn là dưới sự theo dõi của hai cô, Chanavy lần nữa treo ngược mình lên không trung rồi xách cây lưỡi hái bay đi nơi khác, chẳng mấy chốc mà trong camera đã mất dấu ả ta.

Nghe đoạn di ngôn này, Thảo chỉ biết nhíu mày, nhất thời không biết đối phương đang nói về cái gì, cô bèn ra lệnh: "Trốn ra ngoài mình nghiên cứu sau." Thảo cất tờ giấy rồi hai cô gái cẩn thận bước ra khỏi căn nhà, s·ú·n·g trực chỉ về trước.

Pháo sáng cứ cách vài giây lại nổ lên một lần, thắp sáng cả quảng trường nhà máy.

“Qua đó.” Thanh Thảo hét to đáp trả.

Phừng!

Vừa nói, Borey vừa phun ra một ngụm máu đặc quánh vào hai tay rồi chét lên mặt Thảo và Dương, hai cô muốn lắc đầu tránh thoát cũng vô dụng, mùi máu tanh tưởi phủ kín mặt hai cô. Borey cười khà khà: “Tao thay Huyết Cô thanh lọc tụi mày, tao sẽ được thưởng thêm Huyết Họa Hồn, ha ha ha.”

Lúc này, một tia pháo sáng nhỏ nhoi từ nơi thật xa rơi vào đôi mắt vô hồn của Gia Huy, gương mặt mệt nhoài của hắn biến sắc, vui mừng lẩm bẩm: “Thảo, Dương.”

“Ân xá? Huyết Họa Hồn?” Thanh Thảo nghi hoặc lẩm bẩm, cô ẩn mình sau hàng rào, ghi lại những hình ảnh trước mắt. Theo cô thì đây là hành động tẩy não của hội Trăng Tàn, nhưng vấn đề là tại sao lại có vô số người ở trong làng này c·h·ế·t, họ không nghe theo sự tẩy não sao?

Xèooo!

Đi được một lúc, Thảo ngẩng đầu nhìn bầu trời, những hạt mưa lâm râm đều đặn rơi lên mặt cô, cái cảm giác lạnh lẽo từ hạt mưa dường như khiến cô mụ mị đi.

Những cá thể vừa xuất hiện chính là con ác quỷ ngồi trên người nạn nhân Nguyễn Minh Long mà cô thấy hôm ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, tiếng bước chân biến mất, Thảo nhìn ra ngoài cũng không thấy bàn chân nào đi lại nữa.

“Ừm, linh cảm của tui không bao giờ sai.” Thùy Dương gật đầu khẳng định, cô nhíu mày suy đoán: “Hơn nữa, bà nhớ đám người Intertella lúc này đều mặc áo mưa không? Bọn chúng rõ ràng biết cơn mưa này có vấn đề.”

“Hey!”

Thảo cố gắng nhìn mặt bà, cô nuốt nước bọt, lựa chọn im lặng. Mẹ cô liền đậy nắp tủ lại, để cho cô chỉ nhìn thấy bà ấy qua khe tủ nhỏ.

Thanh Thảo vội nhìn sang cô, Thùy Dương ra hiệu im lặng, chỉ tay vào camera của mình. Thảo liền nhìn vào đó, ở trong camera của Thùy Dương là hình ảnh một ngôi làng ở nơi xa, tâm điểm trong đó là thân ảnh dị hợm của một kẻ mập mạp cao lớn đang đi loanh quanh ở đó, trên vai gã ta còn ngồi một kẻ nhỏ nhắn cũng dị hợm không kém.

Gã vừa dứt lời, Boray liền đập mạnh đầu hai cô lại với nhau, lực đạo của gã ta lớn vô cùng, chỉ thấy đầu hai cô phún máu, cả hai mất đi nhận thức, tầm mắt tối đen.

Ở thật xa bên ngoài khu rừng, có một thân ảnh nam tử ngồi tựa lưng vào thân cây, trên người anh ta vết thương chồng chất, giữa bụng còn có một vũng máu lớn. Nếu nhìn kỹ gương mặt nhơ nhuốc đó, thì chính là đội trưởng Gia Huy, anh ta vô lực ngồi đó, hơi thở yếu ớt vô cùng.

Tuy nhiên, hai viên đ·ạ·n cứ thể đi xuyên qua đầu Chanavy, không để lại giấu vết gì. Ả ta lại nâng lưỡi hái lên, mái tóc bồng bềnh đột nhiên dài ra, cuốn về phía Thùy Dương, lũ C·h·ó Săn cũng lấy tốc độ như gió cuốn lao tới. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Thảo nhào tới ôm lấy người Thùy Dương lăn lộn một vòng trên đất, may mắn tránh thoát nanh vuốt con C·h·ó Săn vồ qua người. Mái tóc của Chanavy lại dí sát tới hai người các cô, Thùy Dương ngẩng đầu dậy, vội vàng bóp cò.

“Mất xác luôn rồi sao?” Chủ tịch Trương nghi hoặc. “Mấy con c·h·ó săn của ông bị bỏ đói quá lâu rồi à Vũ giám mục?”

Đây rõ ràng là hàm Thiếu tướng tương tự như của Phó cục trưởng Cục an ninh điều tra Mai Duy Nam!

"Tui hiểu rồi." Thùy Dương quả quyết gật đầu. Cô vừa nói dứt câu, liền trông thấy một thân ảnh đen đúa xuất hiện phía sau Thanh Thảo, đôi mắt ả ta sáng rực như mắt mèo!

“Pháo sáng.” Thảo với miệng máu cố gắng nói.

Đợi đến khi ánh sáng tan biến, Thanh Thảo và Thùy Dương đã biến mất tại chỗ rồi.

Lũ dị hợm vừa xuất hiện, nghe theo lệnh của gã nhỏ con trên ngườu Boray, chúng lập tức chia nhau ra lùng sục khắp nơi, trông chúng như đàn kiến vỡ tổ đi săn mồi, đếm không hết có bao nhiêu cá thể tràn ra ngoài.

Thanh Thảo nhíu mày thật chặt, cô cố gắng động não tìm biện pháp. Theo lý mà nói thì hai cô phải tránh né ngôi làng trước mặt này càng xa càng tốt, nhưng đám dị hợm kia đang hướng ra ngoài truy đuổi, nếu hai cô vòng ra ngoài thì khả năng cao sẽ đối đầu bọn chúng.

Lạch tạch....

“Chúng ta không đủ sức bám theo xe để thoát khỏi đây. Cố gắng giữ chặt tay cho đến khi qua cầu, hoặc ít nhất đi đến chỗ không người thì mới được buông tay.”

“Thảo.” Thùy Dương nhỏ giọng bên tai cô, “Hử?” Thảo nghiên tai lắng nghe. Thùy Dương che miệng cô lại, tay còn lại chỉ vào camera của mình. Chỉ thấy trong camera của Thùy Dương, có một nhóm C·h·ó Săn đang đứng ngóng mặt nhìn về phía hai cô. Bọn chúng có vẻ như đang đi tuần tra quanh đây, cho nên vị trí của chúng rất xa so với hàng ngũ đứng trước cửa nhà máy. Thảo hít sâu một hơi, cô bặm môi lại, đưa mắt nhìn về phía nhà máy, cô chú ý đến những chiếc xe 16 chỗ gầm cao đó, rồi đảo mắt về phía trước, Thảo di chuyển camera theo để quan sát. Căn cứ theo lời của lão đạo sĩ Đinh Lăng thì Hội Trăng Tàn có hai thung lũng ngăn cách Nội Trận và Ngoại Trận, nếu như vậy mấy chiếc xe này có mặt ở đây thì chúng phải chạy qua cầu mới vào được. Đinh Lăng đạo sĩ cũng đã chỉ phía trước có cây cầu, Thảo nhớ rất rõ. Nhưng quan sát một hồi, Thảo đành lắc đầu bất lực, bởi cô không thấy cây cầu nào từ nơi này, có lẽ nó phải cách đây rất xa.

“Rốt cuộc thì giáo hội Trăng Tàn đang thực hiện tội ác gì vậy?” Thanh Thảo thì thầm.

Hơn nữa, cầu vai quân hàm vẫn còn dính trên đó, cầu vai đỏ với một ngôi sao.

“Những cái hòm đó chứa gì vậy?” Thùy Dương nhíu mày, cô suy đoán: “Ma túy? Hay s·ú·n·g đ·ạ·n? Rõ ràng bọn chúng không chỉ lừa đảo c·ờ· ·b·ạ·c online mà còn buôn bán gì đó.”

“Thảo!” Thùy Dương sợ hãi nhào tới ôm lấy Thảo lộn ngang một vòng, vừa vặn tránh thoát nanh vuốt của bọn chúng.

Ả ta đảo người xuống đi bộ dưới đất, khi ả bước đến ngôi làng, tên mập Boray liền đứng dậy, gã nhỏ con ngồi trên vai gã ta thì nói gì đó với Chanavy. Một lúc sau, Chanavy nâng lưỡi hái lên, gã nhỏ con liền nghe lệnh, hắn hú hét gì đó, chỉ thấy từ bên trong ngôi làng vốn im ắng bỗng tràn ra vô số kẻ dị hợm khác, lũ này gầy trơ xương, mặt mũi hung ác, da dẻ đỏ hỏn, trên lưng còn mọc ra vô số gai nhọn.

“Thảo... tui nghĩ mình nên bắn pháo sáng ngay lúc này và chạy thôi...” Thùy Dương quan sát phía sau bỗng sợ hãi nói.

Đứng ở trước cửa nhà máy, gã giám mục bụng bự nhìn về nơi pháo sáng phát ra, gã thì thào: “Chuyện gì lùm xùm ở đó vậy? Tiếng hét vừa rồi hình như là Chanavy?”

Nhân lúc này, Thanh Thảo ra lệnh: “Hành động.”

Không biết chạy được bao lâu, trước mặt Thảo và Dương đã không còn ngôi nhà nào nữa, đường lộ dẫn thẳng một mạch tới vực sâu, phía trước chính là cái thung lũng thứ hai.

Cô lại nhìn theo hàng xe, khi trông thấy bọn chúng biến mất ở cuối con đường, Thảo mới đứng dậy cùng với Thùy Dương hợp lại. Thùy Dương nhỏ giọng hỏi: “Nơi này chắc chắn là Ngoại Trận rồi. Mình làm gì tiếp đây bà?”

Nên nhớ là hai cô đang đứng giữa rừng chứ không phải vách núi, ở đây cổ thụ cao ngút ngàn, cành lá chằng chịt không thấy được trời sao. Nếu đứng dưới này bắn pháo sáng lên khả năng thất bại rất cao. Hơn nữa cái tháp canh đó nhìn từ bên ngoài không có kẻ địch, khá an toàn.

Chạy được một lúc lâu, Thảo và Dương thở hồng hộc đứng lại, tựa lưng vô thân cây mà thở gấp, thể lực không cho phép hai cô tiếp tục chạy nữa, tim Thảo đập như muốn rơi ra ngoài. Thùy Dương vội xoay mặt nhìn về sau kiểm tra, cô phát hiện bóng đen Chanavy đã biến mất tự lúc nào rồi.

Cho đến khi màn sáng do đ·ạ·n pháo biến mất, chủ tịch Trương mới hạ tay xuống, đám người này mới ngừng xả s·ú·n·g.

Thanh Thảo không đáp lời Dương, cô móc khẩu s·ú·n·g pháo sáng ra. Vừa thấy khẩu s·ú·n·g này, Thùy Dương lập tức hiểu Thanh Thảo muốn làm gì, hai cô nhìn nhau rồi quyết tâm gật đầu. Thảo và Dương nhanh chóng lấy đ·ạ·n pháo sáng ra lắp vào, khẩu s·ú·n·g này mỗi lần chỉ có thể bắn một viên, cho nên Thảo nhắc nhở: "Chúng ta thay đ·ạ·n yểm trợ cho nhau, trải một thảm sáng đến trước cửa nhà máy, cố gắng làm chúng náo loạn nhiều nhất có thể." Lắp đ·ạ·n xong, Thảo nghiêm giọng nói: "Trong trường hợp tui với bà không thể lẩn trốn xuống gầm xe thì mình chuyển sang kế hoạch B, công khai cướp xe!".

“Vậy thì tốt quá.”

“Cầu đâu?” Thùy Dương hoảng sợ hỏi.

“Hey!”

Thanh Thảo lắc đầu, đáp: “Bây giờ lo lắng cũng vô dụng, tui với bà còn một chặn đường dài phía trước. Mình phải vượt qua thung lũng Ngoại Trận mới có thể bắn pháo sáng cho đội trưởng trông thấy.”

“Anh Huy và mọi người chắc lo lắm. Không biết bọn họ thế nào rồi, có tiếp được cận biên giới ngoài của Ngoại Trận chưa?” Thùy Dương lo lắng.

Xèoooo!

“Thảo, bọn nó đuổi tới rồi!”

Chủ tịch Trương lắc đầu, ra lệnh: “Được rồi, có mấy con chuột nhỏ không làm nên sóng gió gì. Nhanh tay lên, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”

Thảo hét lên, hai cô lập tức đứng dậy chạy vội. Đám giáo dân đồng loạt đứng lên, chúng ồ ạt đuổi theo hai cô, trên tay chúng đều cầm theo dao quắm.

Theo lời cô, Chanavy với vóc dáng cao hơn 3m của mình cử động cánh tay dài vung lưỡi hái ngang người Thảo. Thanh Thảo đột ngột khuỵu người xuống, vừa vặn tránh được lưỡi hái vụt ngang đầu.

Vừa chạy chúng vừa hét, bám sát hai cô không buông.

Phụp!

Đột nhiên, nòng s·ú·n·g bị người cầm lại, giọng nói của Thùy Dương vang lên: “Thảo!”.

Thảo và Dương bèn mang theo camera tiến về phía tháp canh, hai cô cẩn thận hướng máy quay lên quan sát, sau khi xác định không có ai chặn cầu thang thì mới chậm rãi trèo lên.

Lạch tạch....

Nghe vậy Thùy Dương giật mình, hai cô gái nhìn nhau gật đầu hiểu ý rồi cẩn thận tiến về phía trước, xuyên qua hàng cây, hai cô ẩn mình trong bụi rậm. Lúc này Thảo và Dương mới kinh ngạc trông thấy thật xa phía trước là một khu vực trống trải và rộng lớn, có một tổ hợp nhà máy to lớn đặt giữa trung tâm. Trước cửa nhà máy trải dài một hàng xe 16 chỗ, có vô số người mặc áo mưa đang loay hoay nơi đó. Những chiếc xe này được thiết kế gầm cao, thay bánh bám địa hình, rất rõ ràng được đặc chế để chuyên chạy trên đường gồ ghề như rừng núi này.

Đoàng!

Đột nhiên, số rễ cây quắn chặt hai cô có dấu hiệu mềm trở lại, các đóa hoa sen theo đó úa tàn, rồi nó hạ hai cô xuống, các rễ chậm rãi chui xuống đất.

“Không bình thường chỗ nào?” Thanh Thảo nghi hoặc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xong xuôi, Thảo cầm lá bài mà Cảnh Phổ đưa lên xem, lần này cô nhìn kỹ đồ án trên lá bài, bên trên khắc họa một người phụ nữ mặc áo gấm tao nhã, đầu đội mão vàng cao quý, hai mắt lạnh nhạt nhìn xuống. “Lâm Cung... Thánh Mẫu...” Thảo lầm bầm hàng chữ trên đó, cô quyết định bỏ nó vào túi áo. Sau khi chứng kiến uy lực của Lục Cát Bình An, cô biết lá bài này không phải tầm thường, thậm chí nó còn quý giá hơn cả Lục Cát Bình An. Nếu không, gã đạo sĩ Trần Cảnh Phổ đó đã không căn dặn cô tới lúc không còn đường sống mới được dùng.

“Gruuu” Miệng chúng kêu gào.

Thanh Thảo dẫn đầu chạy trước, Thùy Dương đuổi theo phía sau. Rừng cây ẩm ướt tựa như một tầng vật cản tự nhiên, hạn chế tốc độ của hai cô lại. Thảo không biết mình có đi đúng đường hay không, chỉ biết phía trước không hề có bóng dáng con Hữu Ngải nào cản đường, cứ thể mà cô tiến tới.

"Đi nhanh, bọn chúng không biết khi nào mới quay trở lại làng." Thanh Thảo cắn răng ra lệnh.

Thảo nghiêm mặt lại không đáp, cô lia camera sang chỗ khác để nhìn, khi trông thấy hàng chữ “Intertella” in trên xe 16 chỗ, cô lập tức nhớ lại cái ký tự “I” được vẽ trên nóc đại điện, nơi cô và Dương gặp mặt gã Đức hồng y. Nét chữ của chúng tương tự nhau nên không thể nghi ngờ là cùng một loại. Thảo nhỏ giọng nói: “Bà nhìn chữ trên mấy chiếc xe này xem, hội Trăng Tàn không đơn giản chỉ có một mình nó hoạt động. Rất có thể còn liên quan đến cái tên Intertella đó nữa!”

Chủ tịch Trương nhếch môi cười lạnh: “Tổ chức của chúng ta tồn tại đã ba mươi năm, thâm căn cố đế, tôi căn bản không lo mấy con chuột nhắt này. Nhưng tổng bộ bên trên có suy đoán giới đạo sĩ Ngũ Hành đạo sơn đang hoạt động trở lại, ông nên cẩn thận hơn, không thì người c·h·ế·t đầu tiên là ông đấy, Vũ giám mục.”

Lột xột!

Bang!

Thảo vội vàng xoay lại nhìn vào camera của Dương, chỉ thấy có vô số kẻ dị hợm đang từ trong ngôi làng chạy về phía này. Chúng đang cố tình giãn cách ra để lùng sục toàn bộ vách thung lũng.

“May quá.” Thảo cũng thở gấp đáp. Bất chợt, Thảo trông thấy có ánh sáng lấp lánh phía xa, cô sợ mình hoa mắt cho nên nheo mắt nhìn thật kỹ, ở một hoàn cảnh tối tăm như lúc này thì thứ ánh sáng dù nhỏ nhoi ấy quá nổi bậc, cuối cùng Thảo kinh ngạc thốt lên: “Dương, bên kia có ánh sáng, hình như là đèn xe!”

“Hey!”

Những giáo dân này gầy guộc vô cùng, trên người quấn xích đủ chỗ, hai mắt đen ngòm vô hồn, nhìn tựa như người c·h·ế·t.

Lời gã vừa dứt, trên nóc nhà máy có vô số cái đèn pha đồng thời bật lên, gọi xuống trước sân. Thế nhưng ngoài lũ C·h·ó Săn và Hữu Ngải, ở nơi này chẳng còn ai khác. Nữ quỷ Chanavy đứng trong rừng cây nhìn ra ngoài, đôi mắt mèo của ả nhìn chằm chằm mấy chiếc xe, cuối cùng treo ngược mình lên không trung, xách theo chiếc lưỡi hái bay đi.

Đoàng!

Trước sau đều thụ địch, hết cách, Thảo đành cắn răng rút ra s·ú·n·g pháo sáng, cô bắn về đám giáo dân trước mặt.

Bùm! Bùm!

“Bà chắc chứ?” Thùy Dương e ngại.

....

Bất chợt thân cây rách toạc, Thảo và Dương kinh hoảng. Gã Boray mập mạp vừa xé mở nó ra thì túm lấy cổ hai cô đưa lên cao, nhẹ nhàng như nhấc một chiếc lá. Thảo và Dương chỉ biết giãy giụa trong vô vọng, hai mắt trừng to nhìn gã nhỏ con trên vai Boray, một tiếng ú ớ cũng không thể phát ra.

Thảo đột nhiên sực nhớ lại nạn nhân Nguyễn Minh Long. Ngày ấy khi hắn ta gặp mặt Phó cục Mai Duy Nam, gã bỗng nhiên sợ hãi hô to Boray liên tục. Chẳng lẽ là gã này? Gã ta mặc bộ quân phục có quân hàm Thiếu tướng như Mai Duy Nam!

“Thoát rồi.” Thùy Dương kinh ngạc. Thảo vội vàng nhắc nhở: “Dùng băng gạc quắn vết thương nhanh!”. Nghe theo lời Thảo, Thùy Dương và cô nhanh chóng đặt ba lô xuống, lấy mấy cuộn băng gạc ra quắn các lỗ máu to nhỏ trên người lại. Có trời mới biết lũ Hữu Ngải có gần đây không, cẩn thận là trên hết.

Thảo đưa tay chỉ: “Bà thấy con đường lộ đi xuyên qua ngôi làng không? Chắc chắn với bà khi mình đi xuyên qua ngôi làng theo hướng này sẽ gặp được cây cầu bắt qua thung lũng ngoài cùng.”

Thùy Dương ngưng trọng gật đầu. Hai cô liền hạ thấp người xuống bước về trước, nương theo thanh âm đó ngày càng gần, hai cô càng nghe rõ ràng hơn: "Thế giới này bị ác quỷ chiếm giữ, thiên đàng đã sụp đổ, thần linh đã bỏ rơi chúng ta, nhân loại nhỏ bé đang phải gồng mình gánh chịu đau đớn."

Hay nói đúng hơn nội bộ của Nội Trận mà hai cô vừa trốn thoát chính là cái nhà máy khổng lồ này, và trước mặt hai cô chính là cửa ra vào.

“Nhanh lên.” Thảo đành ra lệnh, tay rút s·ú·n·g ra. Thùy Dương sợ hãi nhìn về sau, chỉ thấy Chanavy đuổi sát phía sau không buông, ả ta còn bám lên thân cây, nhảy nhót dí theo, khoảng cách ngày càng rút ngắn.

Cả hai lập tức đảo hướng chạy sang phía con suối, việc hai cô đảo hướng đột ngột khiến cho mấy gã dị hợm đuổi sát phía sau không kịp trở người, chúng té lăn ra đất, thế nhưng có một đám khác thay thế vào và tiếp tục dí theo hai người.

Thảo và Dương chỉ biết thở dốc, nằm nhoài trên bờ, thể lực hiện tại của hai cô đã cạn kiệt, không thể chạy nổi nữa. May mắn mà máy quay của hai cô được thiết kế đặc biệt, có thể hoạt động dưới nước, nếu không tất cả đã trở nên vô nghĩa.

Kẻ dẫn đầu đứng trên cao tiếp tục hô hoán:

Cô và Thùy Dương lập tức rời khỏi lùm cây, một tay cầm máy quay một tay cầm theo s·ú·n·g ngắn, từng bước tiếp cận ngôi làng. Toàn bộ ngôi làng chìm trong bóng tối, không có nổi một ngọn nến thắp sáng, đến lúc này Thảo và Dương đã không thể dùng mắt thường để nhìn đường đi nữa rồi, hai cô phải thông qua ống kính ban đêm của camera để quan sát, vừa để quay lại những thứ diễn ra trước mặt.

Lúc sắp tới con suối, một tiếng kêu xé gió phía sau Thảo truyền tới.

Mà hành động này của hai cô cũng thu hút sự chú ý bên ngoài ngôi làng, đếm không hết lũ dị họm đồng loạt xoay mặt nhìn về phía ánh sáng lập lòe trong làng rồi chúng tăng tốc đuổi theo.

Thấy cảnh này, chủ tịch Trương cười nhạt, gã đưa tay lên, những kẻ đang bưng hòm đồ lập tức bỏ hết đồ trên tay xuống, chúng đồng loạt rút s·ú·n·g trường trong áo mưa ra, hướng nòng s·ú·n·g lạnh căm vào màn sáng.

“Những đứa trẻ được sinh ra là ác quỷ đầu thai, phải g·i·ế·t sạch bọn chúng, phải thanh lọc sự ô uế của chúng!”

"Chanavy phía sau!" Thùy Dương hét to.

Thanh Thảo thở hồng hộc, cô đưa mắt nhìn Thùy Dương ở phía lề bên kia, trông thấy cô ấy cũng nhìn mình, Thảo mới yên tâm thở nhẹ một hơi.

Cô lập tức lắp đ·ạ·n pháo sáng bắn lên trời cao, rồi hai cô tức tốc trèo thang xuống.

“Quay về, chuẩn bị cho lễ ân xá của Đức Hồng Y, nhớ dẫn theo hai đứa trốn ngục, Giáo hoàng muốn bằm thây chúng.”

“Được, tới nước này còn sợ cái gì nữa.” Thùy Dương quả quyết đồng ý.

Lúc này, Thùy Dương đã ngừng sụt sùi, cô gái yếu ớt ngày nào hôm nay trở nên cứng cáp hơn, cô nhẹ giọng nói:

Hai cô gái liền lấy máy quay ra, bật chế độ ban đêm để nhìn đường rồi cất bước đi tới. Sắc trời vẫn tối tăm như cũ, tiếng cây rừng kêu xào xạc tựa như một hồi trống căng thẳng gõ lên tim hai người.

Đ·ạ·n pháo sáng của hai cô ban đầu có 20 viên, bây giờ chỉ còn lại 3 viên mà thôi. Thùy Dương liền lấy s·ú·n·g pháo sáng ra bóp cò, bắn xuống mặt đất trước mặt hai cô.

Thanh Thảo rất nhanh lấy lại tinh thần, cô gấp rút suy nghĩ, nói nhanh: “Ở nơi này chúng ta có thể bắn pháo sáng lên trời được rồi. Cái thung lũng này chính là rìa của Ngoại Trận, anh Huy và mọi người sẽ thấy được, họ sẽ hỗ trợ chị em mình.”

“Graaaaa!” Tiếng hét của Hữu Ngải từ phương xa truyền tới, từ nhỏ dần dần to lên.

BÙM!

Hai cô gái mừng rỡ khôn cùng, tuy nhiên, sắc mặt Thảo và Dương rất nhanh đọng lại.

“Gruuu!”

Thanh Thảo cảm giác như suy nghĩ của mình bị quá tải, cô lắc đầu lấy lại tinh thần. Thùy Dương lần nữa che miệng cô lại, hai mắt Thùy Dương rưng rưng nước mắt vì sợ hãi.

Đột nhiên, cửa nhà bị kẻ xấu đá tung, hai ba gã đàn ông tràn vào, chúng tóm lấy đầu mẹ cô lôi đi, bà ấy sợ hãi hét lên và giãy giụa, một kẻ trong số chúng liền tát lên mặt bà. Thảo mơ hồ nhìn thấy bàn tay kẻ đó xăm hình “I” quen thuộc. Trông thấy mẹ sắp bị hội Trăng Tàn bắt đi, Thanh Thảo thuở nhỏ chỉ biết sợ hãi co ro người lại nhìn, nhưng lần này cô đã lớn, trên tay lại là khẩu s·ú·n·g quen thuộc, Thảo run rẩy nâng s·ú·n·g lên, nét mặt cô điên cuồng, hướng họng s·ú·n·g về gã trước mặt, chuẩn bị bóp cò.

Ầm!

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thảo chỉ biết nhắm mắt cố gắng phát lực đu bám, mỗi giây trôi qua đối với hai cô dài như một giờ. Cuối cùng, Thảo trông thấy mặt đường ghồ ghề bỗng xuất hiện một mặt bằng phẳng, nhìn ra ngoài thì có thể trông thấy một thung lũng tối mịt, rõ ràng đây chính là cây cầu bắc qua địa phận của Ngoại Trận!

Thùy Dương ngẩng đầu nhìn trời mưa, cô quyết đoán nói: “Cơn mưa này thật sự có vấn đề.”

“Hãy hướng tất cả lòng thành của mình đến Huyết Cô, hãy hướng tất cả sự trung thành của mình tới Hội Trăng Tàn, chúng ta sẽ được tự do, được bất tử!”

Bọn chúng không hề biết rằng có hai cô gái trẻ đang nằm dưới gầm chiếc xe ngoài cùng. Thảo và Dương cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhân lúc náo loạn vừa rồi, hai cô đã chạy một mạch tới đây. Lợi dụng thời điểm mỗi viên pháo sáng nổ lên thì hai cô liều mạng chạy qua chúng. Khi mà đám người kia nổ s·ú·n·g, hai cô may mắn đã chui vào gầm chiếc xe đầu tiên, rồi bò từ gầm xe này sang gầm xe khác, cho tới chiếc cuối cùng này.

Thảo theo lời Dương nhìn lại, quả nhiên trong thấy một cái tháp canh ở cách đó không xa, chí ít phải cao hơn 15 mét.

Hay những cái thi thể bị lột da là nạn nhân bỏ trốn khỏi Nội Trận lần trước?

Tiếng cây lưỡi hái bị kéo lê trên đất xuất hiện phía sau lưng Thảo và Dương, nó ngày càng tiến gần bụi rậm hai cô đang nấp.

“Được rồi, đi thôi bà.” Thùy Dương gật đầu, cô chỉ tay theo con đường đất: “Bây giờ mình men theo con đường này chắc chắn sẽ thấy đường ra.”

"Cướp xe?" Thùy Dương cả kinh. Thanh Thảo lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Cướp xe sẽ trở thành mục tiêu mà chúng truy sát, trời mới biết bọn chúng đông quân như thế nào. Mình chỉ có thể trốn trong âm thầm, tui với bà sẽ bám vào gầm xe của chúng.". Thảo nói ra kế hoạch táo bạo của mình, dọa cho Thùy Dương hoảng sợ, cô nghi hoặc: "Bà điên à, bọn chúng quá đông phía trước, làm sao mà tui với bà tiếp cận mấy chiếc xe đó được?"

“Mấy con chuột nhắt!” Chủ tịch Trương dùng khăn tay che mũi, giận dữ mắng.

Thùy Dương không đáp ngay, đôi mắt cô từ màu đen chuyển sang màu bạc, Dương nhìn lên trời một hồi, cuối cùng lắc đầu đáp:

Thùy Dương bỗng nhăn mặt lại, giọng nói e dè: “Bà ơi, cơn mưa này không bình thường.”

Sau lưng bọn chúng có thanh lưỡi hái khổng lồ bị kéo lê trên đất, Chanavy với cơ thể treo ngược giữa không trung xuất hiện, tóc ả bồng bềnh trong gió mưa. Ả đưa hai hốc mắt đen ngòm nhìn theo hướng Thảo và Dương vừa chạy trốn, bỗng nhiên đôi mắt vốn không tròng của ả mọc ra hai con ngươi như mắt mèo, vàng óng và sáng rực trong bóng đêm. Trong khi lũ Hữu Ngải còn cố gắng đánh hơi, Chanavy xách theo lưỡi hái bay theo hướng hai cô vừa rời đi.

Boray và Borey phía sau cười khằn khặc, tên nhỏ con Borey lại gài tên vào nỏ. Mà Thảo chỉ vừa khuỵu người xuống, một đám dị hợm liền bổ nhào về phía cô.

Đùng!

Thảo lại lia máy sang hướng khác, hòng ghi lại hết toàn bộ hoạt động của chúng. Nương theo những hình ảnh khác xuất hiện trong camera, Thảo và Dương càng kinh hãi hơn, hai cô nuốt nước bọt liên tục. Lúc này, đứng bảo vệ hàng ngũ người vận chuyển là vô số C·h·ó Săn cùng với Hữu Ngải, chúng vây chặt các lối vận chuyển, mắt dáo dác nhìn xung quanh cảnh giác. Thảo lại lia camera đến gần cửa nhà máy, hình ảnh gã giám mục bụng phệ xuất hiện, nhìn thì có vẻ như gã ta là người chỉ huy của lũ Hữu Ngải và C·h·ó Săn. Mà đứng bên cạnh gã giám mục đó còn có một người đàn ông khác, kẻ đó mặc suit xám cổ điển, vóc dáng cao ráo, khí chất cao quý, được một kẻ bảo vệ cầm ô che mưa. Thanh Thảo cố gắng hướng camera quay thật kỹ anh ta, ở sau lưng nhìn tới thì nét mặt kẻ này rất giống người châu Á, cô còn trông thấy hình xăm ký tự "I" sau cổ hắn ta. Thanh Thảo thầm suy đoán người đàn ông này chính là kẻ chỉ huy bên phía mấy tên mặc áo mưa của Intertella.

“Bọn hắn tẩy não người dân, lại g·i·ế·t người vô tội, vì mục đích gì chứ? Sẽ không đơn giản là kinh doanh c·ờ· ·b·ạ·c thế chứ?” Thùy Dương cũng nhíu mày khó hiểu.

Reng...

Nhìn mấy cái hòm đồ bằng thép đó, Thảo rất nhanh nhớ đến những chiếc hòm đặt trong tủ đông và đặt khắp khu vực nhà kho ban nãy. Chẳng lẽ nhà máy này liên thông đến nhà kho Nội Trận ư?

Một cơn mưa đ·ạ·n lập tức bắn ra khỏi nòng, tạo ra tiếng s·ú·n·g đinh tai nhức óc, tia đ·ạ·n sáng rực lưu lại đường đi trong không khí, gần trăm người mặc áo mưa đồng thời xả s·ú·n·g vào màn sáng, bất chấp lũ C·h·ó Săn và Hữu Ngải đứng trong đó.

Pháo sáng nổ tung, tạo ra một màn khói sáng đỏ rực trên đất, nhấn chìm đám giáo dân vào bên trong. Thảo và Dương nắm chặt tay nhau chạy xuyên qua chúng, đám giáo dân đuổi phía sau cũng bị đoàn pháo sáng cản bước.

Thùy Dương nâng s·ú·n·g lên chỉa vào mặt gã trước mặt, Thanh Thảo vội giữ tay cô lại, Thảo quát: “Lũ ác quỷ ở xung quanh, đừng để chúng nghe thấy!”

“Có con suối!” Thùy Dương hét to, chỉ tay về phía bên cạnh, ở đó có một con suối dài chảy ngang.

“Đuổi theo hạ lưu con suối!” Borey hét to ra lệnh, gã vỗ vai Boray dẫn đầu đi trước, lũ Huyết Hồn Ngải lũ lượt đuổi theo sau.

Thùy Dương chùi miệng, cô cố gắng lấy lại tinh thần đứng thẳng lưng dậy, hai cô tiếp tục lên đường, men theo con đường lộ đi tới. Rất nhanh, những thi thể người bị lột da xuất hiện nhiều hơn, đồng thời Thảo còn nghe thấy có ai đó đang hô hào ở phía trước. Cô cứ tưởng mình nghe lầm cho nên hỏi Dương: "Bà nghe không?".

Nhìn thấy đối phương, hai mắt của Gia Huy tràn đầy không thể tin được, gã tuyệt vọng mở to miệng, khẩu s·ú·n·g trong tay cũng không cầm nổi rơi xuống đất.

Khi Thảo tiếp cận ngôi làng, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi tử thi thoang thoảng trong không khí, mùi này không quá nồng nhưng nơi đâu cũng có. Vừa tiếp cận ngôi nhà đầu tiên, Thảo liền đưa máy quay vào trong quan sát thông qua cửa sổ, cô lập tức trông thấy thi thể một người đàn ông ngã trên bàn, mặt bàn còn để lại một tờ giấy chi chít chữ. Thấy vậy, Thảo bèn vỗ vai Dương ra hiệu, cả hai liền đột nhập vào ngôi nhà này, Thảo đem camera quay thật kỹ hiện trạng của người đàn ông này, khác với những thi thể bị lột da khác, người này còn khá nguyên vẹn, ở cổ có một vết cắt, rất giống với tự sát. Thảo nâng tờ giấy lên xem, tiếc là bên trên ghi bằng chữ Cam nên cô không hiểu. Thùy Dương ở bên cạnh thì nhận ra mặt chữ này, cô thì thào: "Tội ác ở khắp xung quanh, trong đầu tôi bị ám ảnh bởi cái ác của những kẻ trước mặt, nó khiến tôi g·i·ế·t chính con gái ruột của mình. Tôi không muốn tâm trí mình bán cho ác quỷ, tôi tự sát. Người ở lại hãy trốn xa nơi này!"

Thảo sợ hãi quá độ, cô rút s·ú·n·g lại, miệng bấn loạn: “Tui... tui... tui sao thế này?”. Mới một khắc vừa rồi cô bị cơn giận dữ chiếm mất lý trí, suýt chút nữa đã bóp cò. Thùy Dương vội vàng ôm cô vào lòng, trấn an: “Bà đừng sợ, tui đây mà.”

Cuối cùng thì đó là ai?!

Gã giám mục nheo mắt lại, đáp: “Để chủ tịch Trương chê cười rồi, bọn nó không thoát được đâu.”

Thảo và Dương kinh hãi quá đỗi, chỉ biết che miệng lại để không thốt nên lời.

“Những kẻ không tuân theo Hội Trăng Tàn đều là quỷ dữ đội lốt người, phải tiêu diệt bọn chúng! Tiêu diệt càng nhiều quỷ dữ, ta càng được Huyết Cô yêu thích và ban tặng cơ hội Ân Xá, được ban thưởng Huyết Họa Hồn!”

Lưỡi hái theo quán tính giáng một nhát hung hăng lên thân cây bên cạnh, cái cây cổ thụ một người ôm không xuể cứ thế bị chém gãy ngang!

Đi được một lúc, trước mắt hai người bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đáng sợ, chỉ thấy xác người thối rữa nằm lăn lóc khắp nơi, già trẻ lớn bé đầy đủ, thi thể bọn họ máu me bê bết, vết thương giống như bị cào xé đến c·h·ế·t.

Đột nhiên, ở bên cạnh có người kêu to. Thảo và Dương giật mình nhìn sang đó, chỉ thấy phía đối diện có một giáo dân đang nhìn chằm chằm hai cô, hắn mở miệng quát:

“Ả ta biến mất rồi.” Thùy Dương thở không ra hơi báo cáo.

Thảo và Dương có thể nhìn thấy những bước chân vội vã của bọn chúng ngoài xe. Tranh thủ lúc này, hai cô cất camera vào ba lô, rồi lấy ra mấy cái áo thun, đem tay mình cột lên những bộ phận gầm xe, chân thử tìm nơi gác lên, hai cô gái đang tìm cách để có thể bám vào gầm xe này. Loay hoay một hồi thì hai cô cũng tìm được nơi để bám vào, cả hai lại nằm yên xuống đất để tiết kiệm thể lực, lúc này Thảo mới dùng ngôn ngữ ký hiệu nói:

Gia Huy ngẩng đầu nhìn đối phương, một bóng đen bí ẩn với vô số C·h·ó Săn đứng phía sau hắn ta, còn có lũ dị hợm Huyết Hồn Ngải đứng ôm lấy thi thể không toàn thây của Trọng Nhân và Quốc Thịnh.

Thanh Thảo và Thùy Dương thoát khỏi sự truy đuổi của nhóm giáo dân, hai cô chân không ngừng vó chạy khỏi ngôi làng, mặc dù mệt thở không ra hơi cũng không dám ngừng lại.

Cuối cùng, gã ta thả hai cô xuống đất, rồi nắm lấy chân hai cô kéo lê trên đất, Borey cười to: “Về làng thôi, tao muốn lột da tụi nó!”

Thảo vui mừng quá đỗi, cô gật đầu ra hiệu cho Thùy Dương, hai cô đã tới giới hạn sức lực của mình rồi, không thể đu bám thêm được nữa. Ngay khi chiếc xe vượt qua cầu đá, Thảo và Dương đồng loạt buông tay ra, cả hai rơi xuống đất, xe tiếp tục chạy vút qua người, hai cô nhanh như chớp lăn một vòng rời khỏi mặt đường, ẩn mình vào hai mép lề đầy cây cỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thảo không biết khi nào cái kén rễ này mới thả hai cô ra, nhưng nhờ nó mà lũ Hữu Ngải bị đánh lạc hướng, chúng kéo bè lũ đi tìm hai cô nơi thật xa, chỉ còn lại hai người các cô nơi này.

Một mũi tên xiên bả vai Thảo, khiến cho cô đau đơn ngã khuỵu xuống.

Ầm! Ầm!

Reng... reng... reng...

Ngay khi viên pháo bay đến trước mặt chủ tịch Trương, gã vệ sĩ của hắn liền hạ ô dù xuống che chắn, để lộ cái đầu trọc cùng vết sẹo dài trên mặt của gã vệ sĩ.

“Ý bà là cơn mưa này có thể mê hoặc tâm trí sao?” Thanh Thảo lấy lại bình tĩnh hỏi.

Thảo nhìn vào camera, cô định tìm đường chạy tiếp, vô tình nhìn thấy một thân cây to rỗng ruột nằm dưới đất phía xa. Thùy Dương bên cạnh thì cảnh giác nhìn xung quanh, dưới đôi mắt bạc của cô, có vô số thân ảnh tản ra khí tức đỏ lòm từ phương xa đuổi tới, Dương cả kinh vội nói:

Ầm! (đọc tại Qidian-VP.com)

....

“Ừ. Tui cũng không tin một tức tội phạm quốc tế được chính quyền hậu thuẫn sẽ đơn giản như vậy, phía sau chúng chắc chắn còn rất nhiều kẻ liên quan.” Thùy Dương gật đầu.

Theo lệnh của chủ tịch Trương, nhóm người mặc áo mưa lại tiếp tục công việc, chúng lục tục nâng hòm thép đặt lên xe.

Thanh Thảo bèn nói: “Qua đó xem. Nếu may mắn thì mình tìm được thang bắc qua cầu, dù không thấy thì ở trên đó bắn pháo sáng cũng cao hơn.”

Tiếng hét của Thùy Dương vừa rồi cũng thu hút lũ C·h·ó Săn gần đó, bọn chúng hú hét lên rồi xông về phía hai cô. Nhóm người đằng nhà máy cũng ngừng động tác trên tay, đồng loạt xoay mặt về phía này, gã giám mục nheo mắt lại nhìn.

Đột nhiên, camera thu lại hình ảnh ở nơi xa thật xa, có một thực thể giống người đang gặm nhắm cổ thi thể treo trên cây. Thứ đó có tứ chi như người thường, phần đầu là một cục thịt bùi nhùi, khắp toàn thân mọc ra vô số gốc rễ cây. Thảo giật mình sợ hãi, vội vàng che miệng lại. Đột nhiên, Thùy Dương bên cạnh bỗng đè vai cô ngồi mọp xuống đất, kéo Thảo vô một bụi lùm.

Hai cô gái gắng gượng đứng dậy, cất tất cả đồ vào ba lô, chỉ chừa lại một khẩu s·ú·n·g ngắn rồi dìu tay nhau chạy đến thân cây rỗng ruột, chui vào trong, im lặng chờ đợi.

Phía Thùy Dương, với đôi mắt bạc luôn mở ra, cô nhìn thấy những thi thể bị lột sạch da treo lên thánh giá và nằm lăn lóc khắp ngõ ngách ngôi làng, có nhiều thi thể đen đúa như bị thiêu sống, cô hướng camera ghi lại tất cả những hình ảnh này. Đi được một đoạn, Thảo và Dương đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít, một tiếng rồi hai tiếng, dần dần tiếng trẻ con khóc lóc thay nhau vang lên, hai cô nhìn nhau bằng ánh mắt căng thẳng.

Nghe cô phân tích vậy, Thanh Thảo mới gật gù đồng ý, cô nói nhanh: “Ba lô đồ của mình có áo mưa! Hồ sơ trọng án từng đề cập hội Trăng Tàn có mưa quanh năm nên anh Huy đã chuẩn bị cho mình.”

Hàng xe dài chạy trên đường tối, tốc độ không quá nhanh, cơn mưa lạnh lẽo vẫn không ngừng rơi. Thảo và Dương cắn chặt răng giữ cơ thể mình dưới gầm, tay chân các cô run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, mặt mày đỏ ửng, biểu hiện của gồng quá sức.

“Vâng.” Vũ giám mục khép nép gật đầu. Đoạn, lão phất tay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Cuồng giáo