Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Tội ác kinh hoàng
"Làm cách nào để mang những bằng chứng này ra khỏi đây bây giờ?" Thùy Dương thì thào. Cô gái nhỏ thông minh này cũng đã liên kết được cách thức hoạt động của Hội Trăng Tàn, thế nhưng việc hai cô có thể toàn mạng trốn khỏi đây không mới là chuyện quan trọng. Nếu không thoát được, những phát hiện này lại rơi vào đáy biển, như cái cách mà Hội Trăng Tàn đã tồn tại hơn ba mươi năm mà không ai biết bọn chúng đã làm gì.
Những con bọ ngọ nguậy dưới chân theo lời hắn càng cử động kịch liệt, mặt đất bên dưới theo đó nứt vỡ. Phong Quỷ hạ lệnh: “Sát Quỷ, mày g·iết hai con ranh đó.”
Lũ dị hợm đi đến trước mặt lão đầu trọc liền quỳ lại lão ta, miệng chúng khàn khàn lên tiếng: "Giáo hoàng Veha!"
Thảo và Dương dìu tay nhau chạy giữa thông đạo, ánh nến vàng lập lòe soi đường cho hai cô đi, may mắn là nơi này không có Tả Ngải trông chừng, thế nhưng hai cô thừa biết bọn chúng đang truy đuổi phía sau cho nên không dám dừng lại thở dốc. Cả hai kéo căng tinh thần, nâng s·ú·n·g chỉ về trước, đi được một lúc thì đồng loạt bước ra khỏi lối thông đạo này, tiến vào một đại sảnh khác.
Thanh Thảo thấy tình huống không ổn, cô vội cất máy quay vào ba lô. Chỉ thấy Sát Quỷ cười lạnh, cơ thể gã đột ngột biến mất, một giây sau liền xuất hiện trước mặt Thảo, việc diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng.
Vừa nói, Vũ giám mục vừa chỉ tay vô người Thảo và Dương giữa đám đông.
Mặt đất bị đập cho nứt toác, đếm không hết Hữu Ngải b·ị đ·ánh lún xuống đất sâu.
Chanavy treo ngược bản thân lên trần nhà, tóc ả thả xuống kéo hai cô đi như một gói hàng. Ở khoảng cách gần thì Thảo mới nhận ra nữ quỷ Chanavy chỉ có một cánh tay, tay kia đứt gãy ở bả vai, rất giống bị người xé toạc ra.
Thảo và Dương hì hục chạy phía trước, Đinh Lăng bám theo phía sau, nhân lúc này lão vội nói:
Borey và bè lũ giáo dân ở phía sau điên cuồng hú hét vì kích động, gã lại ra lệnh: "Boray, lột da thân trên của ả, xẻo v·ú ả cho ta!". Nghe theo lệnh hắn, Boray rút con dao giữa đùi Thùy Dương ra, sau đó lại đâm mạnh vào tim cô. Tuy nhiên, khi m·ũi d·ao vừa chạm nhẹ vào ngực Thùy Dương, viên lục bảo trên tay cô vỡ toang.
Thanh Thảo ôm chặt Thùy Dương, tay còn lại mò lá bài trong ba lô, tuy nhiên hành động của cô quá chậm so với Chanavy. Mái tóc của ả ta đột nhiên vươn ra, chớp mắt cuốn chặt Thảo và Dương lại, nhấc bổng hai cô lên không trung. Dương bị chạm đến chân đau điếng, cô chỉ biết há miệng rên rỉ yếu ớt, Thảo thì cắn răng cố gắng tìm cách. Tiếc rằng trước sức mạnh vượt trội của Chanavy, hai cô gái giống như cá nằm trên thớt bị ả tùy ý mang đi.
“Chanavy, đuổi theo g·iết tụi nó!” Darany lại tiếp tục ra lệnh.
Mắt thấy bọn nó muốn đuổi theo hướng Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương. Đinh Lăng cười lên khằn khặc, lão tự vấn lòng:
Gã nghiêng đầu nghi hoặc, chậm rãi bước đến gần, chỉ vừa tiếp cận cái bàn đó, một bàn tay từ sau lưng xuất hiện bóp chặt miệng gã ta rồi bẻ cổ sang một bên, gã giáo đồ không kịp lên tiếng, cả người bị quật xuống đất, Thanh Thảo rút dao găm xiên mấy nhát liên tiếp vào cuống họng của hắn, tên giáo đồ này liền nằm yên bất động. Thanh Thảo và Thùy Dương gật đầu, nhận thấy thời cơ đã tới, cả hai nhanh chóng nhào lộn một vòng, dấn thân vào lối thông đạo trước mặt, nhân lúc lũ giáo đồ khác còn say mê công việc trên tay, hai cô vội vàng t·ẩu t·hoát.
Phong Quỷ vô tình nhìn thấy hành động của hai cô, nào ngờ Vũ giám mục vừa lúc bước lên trước mặt bọn hắn che chắn lại.
“Truy, tao muốn xem xem nó có mấy cái mạng!” Phong Quỷ hừ lạnh.
Thảo biết rằng, tận dụng khoảng thời gian quý giá của Đinh đạo trưởng cho hai cô mới là cách đáp trả ơn nghĩa của lão tốt nhất.
Nghe Thùy Dương nói như vậy, Thảo hít sâu một hơi, cô lập tức nhìn xung quanh để nắm tình huống. Chỉ thấy lúc này hai kẻ dị hợm Boray và Borey đã nằm yên bất động, lũ giáo dân cũng không ngoại lệ, có vẻ như uy lực của sáu viên lục bảo càng về sau càng mạnh, cô lại nhìn thấy gần đó hai cái ba lô đồ của mình và Thùy Dương, quần áo cũng bị chúng ném ở đó. Thảo lập tức nói: "Đừng bỏ cuộc, bọn chúng ngất rồi, chúng ta có thể trốn.". Dứt lời, Thảo đặt Thùy Dương xuống rồi vội vàng chạy lại lấy hai cái ba lô vác trước ngược, cô lục lọi trong chiếc áo cũ lấy ra lá bài cuối cùng rồi nhét vào ba lô, sau đó Thảo nhanh chân chạy lại định cõng Thùy Dương lên lưng. Nào ngờ Thùy Dương rơi lệ lắc đầu, cô thì thào: "Không kịp rồi."
"Vâng thưa Đức hồng y." Vũ giám mục gật đầu, gã lại mở miệng cười đê tiện, hỏi nhỏ: “Trước mắt thì tôi định tha mạng hai con điếm này lại, cơ thể nó rất tuyệt, có thể phục thị cho ngài.”
Tại giữa đại sảnh có một đài cao, lão Đức hồng y với gương mặt gầy guộc đứng trên đó, lão nhìn lứa n·ạn n·hân co ro bên dưới, cực kỳ vừa lòng ồ lên: "Rất tốt, tín đồ được ân xá lần này đều có tuổi đời rất trẻ." lão cười cợt: "Chắc chắn sẽ rất được giá, tất nhiên rồi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g càng tươi trẻ càng ít bệnh, giá thành càng cao."
Trời ạ, phải g·iết bao nhiêu mạng người mới đổ đầy cái ao máu đó chứ?!
"A!" Thảo đau điếng người, cô vội vàng cắn răng chịu đựng, hai mắt hằn lên vô số tơ máu. Chưa hết, tên Borey lại trèo qua phía còn lại, tiếp tục giáng một đinh vào bàn tay còn lại của cô.
Thảo ngạc nhiên trước biến cố trước mặt.
Lão giáo hoàng Veha lại phất tay, mấy dòng máu liền kéo lê Thảo và Dương trên đất, chậm rãi kéo về phía đại điện.
Ầm!
"Được rồi, nhanh tay xử lý đi." Đức hồng y Darany mất kiên nhẫn nói, lão ra lệnh: "Vũ giám mục, lựa chọn những t·hi t·hể tốt đưa đến chỗ Giáo hoàng, ngài ấy cần luyện thêm Huyết Hồn Ngải."
"Dương ơi, Dương, bà đừng c·hết mà Dương!" Thảo run giọng nhìn Thùy Dương thoi thóp trong tay mình. Thùy Dương không đáp lời cô, ánh mắt Dương mệt nhòa, cô run rẩy tháo chiếc vòng Lục Cát Bình An chỉ còn lại viên cuối cùng ra đeo vô tay Thảo, rồi cô yếu ớt nói: "Bà chạy đi, tui không đi nổi nữa, bà nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt bọn chúng.".
Lũ giáo đồ quay phắt đầu lại nhìn, khi trông thấy những ống nghiệm đổ bể lộn xộn, chúng mắng nhiếc nhau bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Và rồi một nhóm người được cử đến đó để thu dọn hiện trường, nhóm còn lại thì nhìn theo một lúc rồi tiếp tục loay hoay việc trên tay, trong lúc đó có hai bóng đen nhanh nhảu lăn lộn qua các bàn đá gần vách tường mà chúng không hề hay biết. Đám giáo đồ chặt các khúc xương người ra, rồi móc phần tủy xương sền sệt bỏ vào một cái chậu, phần xương còn lại thì ném vào cái xô dưới chân, ngay sau đó liền có kẻ bê cái chậu tủy đó đi đến cái bàn khác, ở đó chúng rắc vào một vài lọ dung dịch cùng với một số lá thuốc không rõ tên, rồi khuấy đều tay, nhất thời tạo thành một chậu nước sệt quánh có màu máu. Phần xô xương được bê đến chỗ bàn khác, tại chỗ này có nhóm giáo đồ khác lấy xương đó ngâm vào cái bồn chứa chất lỏng sệt sệt kỳ lạ, rồi vớt ra bỏ vào cối xoay và bắt đầu xoay nhuyễn nó thành bột trắng.
Nương theo thanh âm vang vọng của Đinh Lăng kéo dài, cơ thể lão bỗng nhiên lan tràn ra vô số rễ cây, rễ đan vào nhau liên tục trào ra ngoài, nhất thời tạo thành một vách tường cổ thụ tự nhiên, tường cao hơn một trượng, hơn nữa còn không ngừng lan tràn ra, ngăn cản mọi bước tiến của lũ Hữu Ngải, cơ thể Đinh Lăng cũng chẳng mấy chốc hòa vào rễ cây này...
BÙMMMM!
Borey đang vui vẻ cười to bị Thanh Thảo chọc tức, gã ghét nhất ai mắng mình hư thối, cho nên sắc mặt gã âm trầm lại, mở miệng mắng: "Tao sẽ cho mày ngậm miệng lại, con điếm.". Dứt lời, gã phóng khỏi vai Boray, trèo lên cây thánh giá của Thùy Dương, gã rút ra mấy cây đinh dài cùng cây búa nhỏ, ngay lập tức gã hung hăng đóng cây đinh đó vào bàn tay Thảo.
“Tao sẽ cho tụi mày gặp nhau ở địa ngục sớm thôi.” Sát Quỷ cười lạnh.
“Điểm Mộc Thành Tinh!” Đinh Lăng khàn giọng hét.
"Aaaa." Thùy Dương đau điếng, cô ngẩng đầu hét to, hai mắt nhắm nghiền tuôn tuôn nước. Thấy cô la hét, Borey càng hưng phấn cười to, gã Boray sau khi xiên dao vào đùi cô thì tiếp tục đẩy con dao sang một bên khác, xé toạc một phần đùi của Dương, máu tươi từ v·ết t·hương chảy ra như thác đổ.
Tuy nhiên, lão Darany mới nói xong, Sát Quỷ liền nổi đóa lên mắng: “Tha mạng tụi nó? Hừ! Thằng già dê họm, mày đừng tưởng là đàn em của Veha thì tao lại sợ mày. Tao muốn mạng hai con c·h·ó cái đó, ai cản được tao?!”
Chanavy mang Thảo và Dương đến trước một khu vực trống trải cuối đại điện rồi thả hai cô ra, ả đi sang một bên khác đứng. Thảo vội lồm cồm ngồi dậy ôm lấy Thùy Dương, hai cô sợ hãi nhìn xung quanh. Lúc này, bên Thảo và Dương còn có rất nhiều n·ạn n·hân khác, Thảo nhanh chóng phát hiện cô bé Linh mũm mĩm cũng ở trong số này. Thảo muốn tìm đường thoát nhưng cô tuyệt vọng phát hiện toàn bộ đại sảnh này đều bị đám đồ tể thân cao 3 mét bảo vệ chặt chẽ, trên tay bọn chúng cầm con dao phay lớn lấm lem máu tươi. Ánh mắt Thảo vô tình v·a c·hạm với gã giám mục mập mạp, bất ngờ là gã ta đang âm trầm nhìn cô, bên cạnh hắn ta còn có Tương Tây Tam Quỷ, tên lùn đầu to Sát Quỷ cười gằn, đưa tay ra hiệu cắt cổ Thảo. Hóa ra, ở đại sảnh này đã quy tụ rất nhiều gương mặt cốt cán mà Thảo biết. Cuối cùng, Thảo trông thấy t·hi t·hể mất hết hai tay của lão đạo sĩ Đinh Lăng cũng nằm gần đó, Cốt Kiếm của lão đang nằm trong tay Kiếm Quỷ.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập từ phía đầu thông đạo truyền tới. Thảo vô lực ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đám người Tương Tây Tam Quỷ, Chanavy dẫn đầu bởi gã Vũ giám mục đuổi tới, gã ta tức giận mắng:
“Nếu ngươi đã quyết không chịu thuần phục với giáo hội, vậy thì... g·iết đi.” Lão lạnh nhạt ra lệnh.
Van cầu xong, bọn chúng khom người quỳ lạy mấy lần. Cuối cùng, Boray đứng dậy, mang theo gã nhỏ con Borey tiếp cận Thùy Dương, Thanh Thảo biết chuyện chẳng lành, cô vô lực hô: "Không."
Hai cô chật vật ngồi dậy, khi trông thấy cả đại điện rơi vào hôn mê, Thảo có phần vui mừng, cô nhanh tay đỡ Thùy Dương dậy nói: “Cơ hội! Chạy nhanh!”
Đùng! Đùng!
"Đừng khóc, bà không phải người yếu đuối như vậy mà." Thùy Dương lau nước mắt cho Thảo, cô quả quyết nói: "Nhanh lên, nhiệm vụ quan trọng nhất!"
Có lẽ cô chỉ thấy những cảnh như vậy trên phim nên lý giải theo cách đó, ngoài đời còn có kẻ dùng phép lạ đỡ đ·ạ·n ư? Đạo sĩ là cái quái gì vậy?!
Phó cục trưởng Mai Duy Nam chính là thanh gươm của công lý, xưa nay hành sự cực kỳ tàn nhẫn với t·ội p·hạm, với những bằng chứng mà cô quay được này, anh ta sẽ cho Hội Trăng Tàn biết vì sao biển xanh lại mặn!
"Ặc!" Thảo không kiềm nổi sặc ra một ngụm nước dãi vì đau đớn. "Tao sẽ nhổ từng cái răng rồi cắt lưỡi của mày sau khi lột da con nhỏ kia xong." Borey ác nghiệt thì thầm bên tai Thanh Thảo, gã phóng trở lại vai của Boray, lớn giọng ra lệnh: "Lột da nó!"
Nương theo lời lão, Cốt Kiếm từ sau lưng lão bay ra, rơi vào tay Thanh Thảo. Mất đi Cốt Kiếm làm xương sống, Đinh Lăng liền khuỵu người quỳ xuống đất, hai chân gỗ bất động.
Mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
"Thứ ma quỷ đội lốt người như mày, moi tim móc gan mày ra chính là ân xá cho mày đó." Gã cười lạnh.
“Không, chúng ta có thể trốn cùng nhau mà Đinh đạo trưởng.” Thanh Thảo hoảng hốt nói.
Sát Quỷ nhanh như chớp vung đoản kiếm chém xuống đầu Thanh Thảo trước sự kinh ngạc của Darany và Vũ giám mục. Thế nhưng, ngay khi đoản kiếm rơi lên cổ Thanh Thảo, viên lục bảo cuối cùng p·hát n·ổ!
"Quyết định vậy đi, tui cũng không biết lá bài cuối cùng mà đạo sĩ Trần Cảnh Phổ đó cho bà có tác dụng gì. Chỉ mong rằng nó giúp một trong hai chúng ta thoát ra ngoài là tốt rồi." Thùy Dương gật đầu.
Nương theo lời khẩn niệm của bọn hắn, những họa đồ ma quỷ trên trần nhà bỗng chốc chảy ra từng giọt máu máu, máu nhiễu xuống ao.
Tổng thể mà nói thì khu vực này lớn hơn rất nhiều so với Đặc khu Ân Xá, ở giữa đặt vô số cái bàn đá làm việc, Thảo tinh ý trông thấy trên bàn đặt đủ loại ống nghiệm, thảo dược và... xương người.
Lệnh vừa xuất, hai cánh tay cây cối của lão bất chợt vươn dài ra ngoài, quất lên thân những cổ thụ gần đó. Ngay lập tức, những cổ thụ bị quất trúng lộ ra ngũ quan, mở ra hai mắt, miệng há ra hố đen, bọn chúng cử động các cành cây to như những cái tay, lũ Hữu Ngải vừa mới nhào tới liền bị những cổ thụ này hung hăng quất mạnh xuống.
Đột nhiên, giáo hoàng Veha trầm bổng lên tiếng, mắt lão từ nơi xa xăm nhìn thẳng về chỗ Thảo và Dương.
“Đinh Lăng à Đinh Lăng, đời ngươi học pháp tới đây đã tận lực rồi.”
Gã đồ tể giơ con dao phay lên, xẻ ngang một đường trên bụng Linh khiến cho cô hét dài chói tai, sau đó gã thuần thục đưa tay móc lá gan của cô ra, Linh trợn to mắt ọc máu miệng, gã đồ tể tại nâng giao cắt lá lách của cô, cả quá trình máu me đặc quánh tuôn trào, nhuộm đỏ bàn sắt. Linh ban đầu còn đau đớn la hét, cho tới khi gã ta móc tiếp lá phổi của cô ra, Linh đã không thể giãy giụa được nữa, chỉ biết trợn trừng mắt mà nhìn. Những n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mà tên đồ tể moi ra được gã đặt vào cái hòm sắt trên bàn, giờ thì Thảo và Dương đã hiểu bên trong cái hòm sắt đó chứa gì rồi!
"C·hết vui vẻ nhé hai con điếm!" Borey nhìn theo nhóm người Chanavy rút về trong Nội Trận mà cười trêu ngươi.
"Đừng mà, tha mạng cho tôi, cầu xin mấy người!" Linh giãy giụa kịch liệt.
Thanh Thảo theo bản năng suy nghĩ, may mắn mà nhờ có viên đ·ạ·n của cô nên ngắt quãng được thuật pháp của lão Giáo hoàng, Thùy Dương từ trên không rơi xuống đất.
Hai cô gái bất lực ngã xuống sàn, há miệng rên rỉ vì đau đớn.
Cả hai không dám chần chừ, đồng loạt đứng dậy chạy thoắt qua vách tường đổ nát, thành công bước ra rừng rậm bên ngoài.
Thùy Dương bỗng khều vai Thảo, cô chỉ một lối thông đạo khác ở đầu bên kia đại điện. Thảo liền hiểu ý Thùy Dương, cô gật đầu, cô tìm tòi dưới chân mình, phát hiện một bãi xương khô.
Máu phún ra như sương mù, toàn bộ chân của Thùy Dương đỏ hỏn màu máu thịt, các khối cơ còn động đậy cho biết nó là thịt tươi. Cả Thảo và Dương đều trố mắt mà nhìn chân cô, tựa hồ không tin chuyện diễn ra trước mắt.
Bọn chúng vừa trèo ra khỏi ao máu liền lựng khựng đi đến cuối đại điện, ở đó đã đợi sẵn hai người, một kẻ ngồi trên vương vị và một kẻ đứng cạnh bên như nô thần. Thùy Dương phóng to camera lên để ghi lại gương mặt hai kẻ này, vừa trông thấy diện mạo của chúng, Thảo và Dương lần nữa cả kinh, kẻ ngồi trên vương vị chỉ là một người bình thường, toàn thân mặc kín hắc bào, chỉ chừa lại mỗi cái đầu trọc trắng bệt, trông không khác gì đầu lâu. Nhưng kẻ đứng cạnh lão ta mới thật sự đáng sợ, kẻ đó thân cao hơn trượng (5m) có sáu cánh tay dài thòng phía sau, phần đầu giấu trong áo bào chỉ lộ ra đôi mắt đỏ, Thảo nhất thời không biết đó là quỷ hay là người.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vũ giám mục bày ra gương mặt đểu cáng, cười đáp: "Giáo hoàng đang làm lễ ân xá cho mày không thấy sao?"
Cả ba người bọn họ ở đây đều vì chánh nghĩa, vì lê dân bách tính làm việc. Đinh Lăng quyết tử để hai cô t·ẩu t·hoát, thì Thảo buộc phải quyết sinh để hoàn thành nhiệm vụ!
Giáo hoàng Veha ngồi tại chỗ phất hai ngón tay về trước.
Nói rồi, hai cánh tay bằng rễ cây của lão chụm lại với nhau, khàn giọng hô: “Mộc hành đạo pháp, Mộc Tức Hồi Linh!”. Phép vừa niệm xong, lão há miệng phun ra một hạt mầm lên chân của Dương, cô đau đớn cắn chặt răng, chỉ thấy từ hạt mầm chồi ra vô số dây leo mềm mại, nó nhanh chóng bao phủ bắp chân không một mảnh da của cô, xoa dịu đi v·ết t·hương tức khắc.
Nương theo lệnh gã, tên Boray lập tức đưa hai tay nắm lấy phần thịt chỗ vết cắt giữa đùi Thùy Dương, rồi dùng lực một hơi kéo phăng một lớp da người từ đùi cô xuống tới bàn chân!
“Vâng, thưa ngài.”
“Mộc hành đạo pháp, Lấy Thân Hóa Rừng! Haaaaaaa!”
....
“Chạy nhanh!”
Hai cô gái vác ba lô lên, khập khiễng dìu nhau chạy theo hướng thông đạo đối diện, mặc dù không biết nó sẽ dẫn tới đâu. Thế nhưng, khi nãy Thảo cũng nhìn thấy mấy gã đồ tể xách ba lô n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đi lối này, chúng còn dùng băng ca khiên xác theo hướng này, cho nên Thảo đoán rằng lối đi trước mặt sẽ thông tới nhà kho ban đầu.
"Aaaa." Thuỳ Dương thét gào, thanh âm tê tâm liệt phế. Thanh Thảo hai mắt đục ngầu, cô giận quá hóa điên hét lên: "Thằng c·h·ó c·hết, thằng rẻ rách hư thối, mày có ngon qua đây đánh tao nè!"
Thùy Dương lớn giọng hô:
"Cảm tạ Đức hồng y Darany ban ân." Vũ giám mục và Tương Tây Tam Quỷ đồng loạt khom người cảm tạ lão ta. Đức hồng Y Darany mỉm cười, khàn giọng đáp: "Đây là thành quả xứng đáng vì sự cống hiến của các ngươi cho Giáo hoàng và Huyết Cô.
Vũ giám mục nhíu mày, gã gằn giọng: “Làm sao? Mày định không nghe lời Đức hồng y?”
Thảo sợ hãi đến mức gai ốc nổi đầy người, cô đã không cách nào hình dung được sự man rợ của Hội Trăng Tàn nữa rồi.
“Biết ngay mấy con c·h·ó này không tầm thường mà, còn định tha cho nó?!”
....
"Đạo sĩ Trần Cảnh Phổ nói đúng, đạo sĩ Đinh Lăng nói đúng. Chúng ta bước vào đây, không có con đường sống..." Thùy Dương bất lực lẩm bẩm, cơn đau ở chân khiến cô rơi nước mắt mãi không ngừng. Thanh Thảo nhíu mày không hiểu bạn mình nói gì, rất nhanh, đáp lại nghi hoặc của cô, xung quanh lại truyền tới vô số tiếng bước chân. Thảo ngẩng đầu lên nhìn, cô mở to mắt sợ hãi khi trông thấy xung quanh đếm không hết kẻ dị hợm thân đầy rễ cây vây kín, dẫn đầu chính là nữ quỷ Chanavy cùng với thanh lưỡi hái trên tay.
“Cùng vào đi, nên tạ lỗi với giáo hoàng một tiếng.” Vũ giám mục ra lệnh.
“Ha ha ha.” Sát Quỷ bật cười, gã trêu ghẹo: “Cảm động chưa kìa, nó nghĩ mình trốn được à, còn đòi vĩnh biệt? Ha ha ha.”
Vũ giám mục ổn định lại thân hình, hắn vội khom người đáp:
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Nhắc đến Ân Xá, Thảo nhíu mày. Cô nghe được hai chữ ân xá này từ miệng của mấy tên giáo dân, có vẻ như chúng rất muốn được đến nơi này. Hơn nữa, nếu nghĩ kỹ lại thì ngày ban đầu tên Đức Hồng Y cũng luôn miệng nhắc đến hồng ân của Thánh Cô. Chẳng lẽ là nơi này?
Phía trước chính là một ao máu hơn có đường kính hơn năm mét! Vì quá nhiều máu tụ lại nên nhìn nó ra màu đen!
Một vùng sáng thánh khiết nương theo v·ụ n·ổ kinh hoàng tản ra, chớp mắt thổi tung toàn bộ gã đồ tể cũng như người có mặt tại đại điện bay đi thật xa, Đức hồng y Darany hay nữ quỷ Chanavy cũng không ngoại lệ, chúng va đập vào vách tường mới dừng lại rồi nằm yên bất động. Ngạc nhiên là chỉ có thế lực Hội Trăng Tàn mới bị đẩy văng, còn những n·ạn n·hân nằm bên cạnh hai cô thì không bị tác động đến.
Tới lúc này thì Tăng Thanh Thảo đã hiểu được cách thức hoạt động sơ lược của Hội Trăng Tàn rồi, ký ức trong đầu cô giống như một thước phim tua ngược cấp tốc. Ban đầu Hội Trăng Tàn sẽ dùng hình thức dẫn dụ, b·ắt c·óc dân lành để tống họ vào ngục sâu trong rừng, ở chỗ này chúng sẽ bắt n·ạn n·hân điều hành đường dây c·ờ b·ạc o·nline quy mô đa quốc gia. Nạn nhân nào hoàn thành được chỉ tiêu mà chúng đưa ra sẽ được ân xá, nhận hồng ân từ Huyết Cô.
Hết Hồi 14.
Thanh Thảo vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, hai cô gái xoay người tiếp tục chạy ra khỏi thông đạo, trên đường đi Thảo không quên nã s·ú·n·g về phía đối phương.
Thanh Thảo không đáp, cô nhìn viên ngọc lục bảo cuối cùng của Lục Cát Bình An trên tay, rồi lại đưa mắt nhìn Tương Tây Tam Quỷ cùng với Chanavy gần đó. Hai mắt Thảo hạ quyết tâm, cô thì thầm vào tai Thùy Dương: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợt, gã nhếch môi khinh thường: “Tiếc là ông ta quá già yếu rồi, chỉ điểm hóa được có năm đầu Mộc tinh. Để ta coi lão ta duy trì được bao lâu.”
"AAAAA!" Sau cùng, Thùy Dương khản họng hét lên, cho đến khi tiếng hét tắt hẳn, hai mắt cô lờ đờ, cô muốn ngất xỉu nhưng cơn đau đớn tột độ lại khiến cho cô nửa tỉnh nửa mê. Thanh Thảo bên cạnh há to miệng mà nhìn, cô đau lòng không kiềm được nước mắt rơi lả tả.
Tương Tây Tam Quỷ và Chanavy bị đẩy lui, nhưng lũ Hữu Ngải thì không, chúng lợi dụng số lượng đông đảo cùng thể chất vượt trội, len lỏi qua khe hở của các đại thụ, chớp mắt tràn ra phía sau chỗ Đinh Lăng.
ẦMMM!
"Phim à?" Cô bất giác thốt lên.
Thảo lén lút lấy máy quay trong ba lô ra ghi lại hình ảnh này. Hành động của cô bị Vũ giám mục nhìn thấy, nhưng gã lựa chọn im lặng.
Thanh Thảo đổ mồ hôi lạnh vì những thứ mình phát hiện. Càng nhận ra bộ mặt thật của chúng, cô càng kinh hãi trước sự đồ sộ của Hội Trăng Tàn, bọn chúng có tổ chức chặt chẽ, vũ lực khủng kh·iếp cùng những thứ ma quỷ đáng sợ. Thảo có thể chắc chắn rằng, những câu hỏi của mình sẽ được giải đáp nếu mình có thể trốn khỏi đây và truy lùng theo tội ác của chúng ngoài kia. Bởi vì nơi các cô đang bị giam giữ chỉ là một giáo phận Takeo mà thôi, chúng vẫn còn rất nhiều giáo phận khác!
Thảo lờ đờ mở mắt, cô thở ra từng hơi yếu ớt, tầm nhìn của cô từ mờ ảo dần dần tỉnh táo lại. Cô nhận ra bản thân bị treo trên thánh giá, tay chân buộc chặt không cử động nổi, trên thân chỉ còn lại mỗi nội y. Thảo nhìn sang bên cạnh, Thùy Dương cũng vừa lúc bơ phờ nhìn sang cô, thể trạng của hai cô y đúc nhau. Lúc này, nhóm giáo dân gầy guộc được Boray và Borey dẫn đầu đang quỳ lại bức tượng Huyết Cô gần đó, chúng mừng rỡ hô hào: "Bẩm Huyết Cô ở trên, giáo dân của ngài đã bắt được hai con quỷ đội lốt người này, chúng con sẽ lột bỏ lớp da người của chúng, để lột trần linh hồn ma quỷ của chúng hiến tế cho ngài!"
Chanavy lập tức treo người lên không đuổi theo phương hướng của Thảo.
Vừa nói, bọn hắn vừa tiến tới, dự định cùng bước vào đại điện thú tội với Giáo hoàng Veha.
Giáo hoàng Veha mặt không đổi sắc, phất tay. Lũ dị hợm liền đứng dậy, dựa vào lối thông đạo bên cạnh rời khỏi đại điện. Sau đó, một nhóm t·hi t·hể khác treo trên trần nhà rơi xuống sàn, đám giáo đồ đi đến mấy cái rương gần đó và lấy ra một đống rễ cây lạ lẫm, chúng nhét vào từng t·hi t·hể của n·ạn n·hân, rồi dùng dụng cụ chuẩn bị sẵn may bụng họ lại và ném vào ao máu, bọn chúng tiếp tục đứng thẳng người niệm chú.
Đang lúc tình huống ngày càng nguy cấp.
Thùy Dương cẩn thận ghi lại hết tất cả.
Sát Quỷ cười gằn: “Đuổi theo nhanh lên, để tao lóc thịt hai con điếm đó.”
"Nhìn đủ chưa, chuột nhắt?"
Thế nhưng, một hình ảnh máu me trái ngược lại làm cho không khí trang nghiêm bị phá vỡ. Đếm không hết n·ạn n·hân t·rần t·ruồng bị chúng móc vào lưỡi câu sắt, treo toòng ten ở khắp đại sảnh, máu từ họ không ngừng chảy ra, phủ kín mặt sàn. Bằng cách nào đó thì họ vẫn còn sống dù bị treo xuyên người như thế, không một ai được lành lặn, tay chân bị chặt mất đoạn, trông họ không khác gì miếng thịt heo được treo trên kệ.
"Nguy rồi! Chạy!" Thảo giật mình hô lên.
Cục bột vừa thành, lại thấy nó được bưng qua cho một nhóm giáo đồ khác ở cuối đại điện, bọn chúng cắt cục bột ra thành nhiều mảnh và chia nhau bỏ vào khuôn sắt, rồi ép nó thành những viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay. Bọn chúng làm việc rất thành thạo, một nhóm nhanh tay ép thuốc thành viên, nhóm còn lại thì bỏ thuốc vào túi nhỏ, đóng dấu ký tự chữ "I" lên đó và cất vào các rương thép.
“Lại để giáo hoàng đích thân ra tay, mẹ nó chứ! Tao nên g·iết tụi mày sớm hơn.”
“Cuối cùng cũng được thẳng tay g·iết thằng già này.”
Giáo hoàng Veha mặt không đổi sắc nhìn tất cả vừa diễn ra, lão gãi cái trán của mình, tiếc nuối nói:
Phong Quỷ cao giọng nói: “Đinh Lăng, kết thúc rồi. Nể tình là đạo sĩ với nhau, ông tự mình kết liễu đi, đừng để bọn ta động thủ, ông sẽ không toàn thây đâu.”
"Thỉnh ngài ban tặng Huyết Họa Hồn cho chúng con!"
Thế nhưng là bọn chúng lấy xương người để làm cái gì?
"Tui băng bó cho bà trước." Thanh Thảo nhỏ giọng đáp, cô vội vàng lấy tất cả băng gạc trong ba lô ra quấn chặt chân cho Thùy Dương.
“Muộn rồi.” Đinh Lão lắc đầu.
Dứt lời, gã dặm mạnh chân xuống đất, chớp mắt tung cước bay lên. Kiếm Quỷ rút ra trường kiếm cắm đầu lao tới, Chanavy cũng xách theo lưỡi hái đuổi theo, lũ Hữu Ngải há miệng hét to, đồng thời lao lên, bọn chúng tốc độ nhanh nhất, chỉ vài hơi thở đã tiếp cận Đinh Lăng.
Đang lúc đám giáo đồ cặm cụi làm công việc trên tay, một chiếc xương khô lúc không ai chú ý bay ra, giáng thẳng vào các ống nghiệm ở đầu hành lang, làm cho một nhóm đồ vỡ tung.
Nhìn cái xô quen thuộc đó, Thảo bất chợt nhớ lại lúc mình được cho ăn trong máng lợn, gã đồ tể xách cái xô bầy nhầy này đổ vào cho cô ăn, hóa ra là thịt n·gười c·hết. Dù là người cứng rắn như Thảo khi nhớ tới chuyện đó cũng phải ôm bụng ói một trận, đừng nói tới Thùy Dương và những n·ạn n·hân bên cạnh, họ sợ hãi tái mặt n·ôn m·ửa liên tục.
Bọn hắn không hề chú ý tới, Đinh Lăng vốn nằm yên bất động đột nhiên mở mắt, đôi tròng tử của lão sáng rực màu xanh lá. Đồng thời, thanh Cốt Kiếm khi Kiếm Quỷ té ngã làm rơi ra ban nãy, đột nhiên cử động theo.
Viên đ·ạ·n cuối cùng cũng hết, nhưng tất cả đều dừng lại trước gương mặt lạnh nhạt của lão giáo hoàng Veha. Đổi lại, Dương và Thảo đã thành công chạy vô lối thông đạo cũ, khuất tầm nhìn của lão ta. Bất quá, lão ta lại nhấc hai con tay dùng phép, chỉ thấy từng dòng máu đỏ từ các con lạch bay lên không đuổi theo Thảo và Dương, chẳng mấy chốc mà dí sát theo hai cô.
Thảo và Dương vừa bước ra được bên ngoài liền cắm đầu chạy vội, Đinh Lăng cũng đuổi theo hai cô.
Cái chân không có miếng da của Thùy Dương chắc chắn sẽ hạn chế di chuyển của cô, khoan hãy nói tới chuyện đau rát, máu từ nó cũng khiến lũ Hữu Ngải bám theo không buông. Cơ hội sống của hai cô suy đi tính lại cũng không vượt qua nổi 1%!
Thấy tình huống nguy cấp, Thảo không nghĩ nhiều nữa mà nã đ·ạ·n về lão giáo hoàng.
ĐÙNG!
Thảo nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại tỉnh táo, rồi cô đưa mắt nhìn xuống, lúc này có một nhóm giáo đồ thân cao hai thước đứng xung quanh cái ao nước đen giữa đại điện, miệng bọn hắn không ngừng đọc chú ngữ. Thảo nhìn thật kỹ cái ao đó, nó được đổ đầy bằng rất nhiều con lạch dẫn nước từ các ngóc ngách đại điện, chính xác là một hệ thống dẫn nước tinh vi.
Phong Quỷ, Kiếm Quỷ và Chanavy cũng b·ị đ·ánh bật ra ngoài, Phong Quỷ nhẹ nhàng tiếp đất, hắn âm trầm rên lên: “Mẹ kiếp, lão già sắp c·hết tới nơi còn dùng được đại chiêu này, ghê tởm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo lý mà nói thì để xoay nhuyễn xương ra như vậy thì cần rất nhiều sức lực và thời gian, nhưng ngạc nhiên thay khi ngâm qua cái dung dịch đó thì bọn chúng nghiền xương trắng cực kỳ dễ dàng, chỉ mấy lần xoay cối đã nghiền khúc xương to dài thành bột phấn.
Vừa xuất hiện, Đinh Lăng liền há miệng phun ra một chùm rễ khác cắt đứt các tơ máu xiên qua người Thảo và Dương, lão quát to:
"Mấy thằng nghiệt s·ú·c, có giỏi thì h·ành h·ạ bà mày!" Thanh Thảo cười lạnh khiêu khích hắn. Borey chỉ đơn giản cười điên dại, đáp: "Từ từ rồi tới lượt mày, đứa nào cũng có phần."
Thùy Dương rơi nước mắt, cô bịn rịn không nỡ rời đi, nhưng Thanh Thảo bặm môi, nắm lấy tay Dương xoay người chạy vội.
Men theo con đường này đi tới, cũng không lâu sau đó, Thảo và Dương ngửi thấy mùi máu tươi cay nồng sống mũi, mà càng đi vào sâu hơn thì mùi máu càng nồng nặc, tựa như trước mặt hai cô là một biển máu vậy. Thảo và Dương nhíu mày thật chặt, cảm giác nguy hiểm tột độ xuất hiện, thế nhưng hai cô vẫn ngựa không ngừng vó dìu nhau đi về phía trước. Cuối cùng, một cánh cổng cao lớn xuất hiện, tiếng tụng niệm trầm bổng của một nhóm người cũng từ trong đó phát ra, thanh âm bọn hắn giống như một bản giao hưởng của c·ái c·hết. Thanh Thảo hạ thấp người xuống, tay nâng s·ú·n·g lên trực chỉ về trước, Thùy Dương giữ chặt camera đi sát phía sau, hai cô gái cẩn thận tiếp cận cánh cổng.
Toàn bộ vách tường thông đạo bị một rễ cây khổng lồ phá tung, Vũ giám mục cùng Tương Tây Tam Quỷ chới với lùi về sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thảo không biết cách sử dụng nó, gã đạo sĩ Trần Cảnh Phổ khi đưa nó cho cô cũng không hướng dẫn cách dùng, nhưng Thảo cảm nhận được chỉ cần mình tập trung là sẽ kết nối được thứ năng lượng bên trong lá bài này.
Một gã đồ tể gần đó tiến tới nắm cổ Linh nhấc lên, cô sợ hãi la hét, bất chấp sự giãy giụa của Linh, gã đồ tể mang cô đến cái bàn sắt gần đó đặt lên, rồi trói chặt tay chân cô vào vòng sắt.
Thảo chắc chắn sẽ không lầm, đó là xương người còn lấm lem máu tươi. Lũ đồ tể sau khi mổ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g phanh thây n·ạn n·hân ra, bọn chúng lốc xương bỏ vào một cái máng khác, Thảo khi nãy trông thấy có một nhóm đồ tể xách theo những cái máng xương người đi về phía này.
Sát Quỷ đã nổi điên trước việc bị Thảo và Dương đá lên mặt, cho nên sát tâm quá lớn.
Chanavy dẫn Thảo và Dương bước vào nội bộ của Nội Trận, chính xác là cái nhà máy khổng lồ mà hai cô suy đoán, lũ dị hợm Huyết Hồn Ngải thì đứng yên ngoài. Nhìn những vách tường lạnh lẽo quen thuộc, Thảo và Dương chỉ biết mỉm cười đắng chát.
Sau cùng, bột xương và nước tủy được chúng bỏ vào chậu và mang đến khu vực tế lễ giữa đại điện, chỗ này có một nhóm giáo đồ khác đợi sẵn, những kẻ này tiếp nhận và đặt nó vào giữa tế trận. Trận này rất rộng, nến vàng cắm khắp nơi, phía trên thờ di ảnh khổng lồ của một kẻ có da dẻ đỏ hỏn, mắt mũi bặm trợn, răng nanh nhọn hoắt, sừng trâu trên đầu to tướng, hai mắt trừng to nhìn xuống tế lễ. Những tên giáo đồ quỳ lạy kẻ này mấy hồi, miệng đồng loạt niệm câu chú bằng tiếng Cam đầy ma mị. Một lúc sau đó, hai mắt bức ảnh đột nhiên chảy ra máu đen, máu lăn thành dòng rơi xuống hai cái chậu chứa bột xương và nước tủy. Thấy vậy, những giáo đồ này liền nhanh tay đem hai cái chậu đổ lên bàn đá gần đó rồi ra sức nhào nặn, kết quả tạo thành một cục bột màu máu nhơ nhuốc.
Đột nhiên.
Tổng thể đại điện này giống như một nhà máy công nghiệp, mà công nhân thạo nghề là những gã giáo đồ mặc áo bào đen. Chúng chặt xương cốt n·ạn n·hân và dùng tủy để chế tạo thành những viên thuốc lạ, động tác rất thành thạo và nhanh chóng, như thể bọn chúng đã làm công việc này từ rất lâu rồi. Chúng không nhận ra rằng, toàn bộ hành động của mình đều được một camera giấu kín gần lối thông đạo quay lại, một gã giáo đồ nhạy bén phát hiện khác thường cho nên liếc nhìn, camera nhanh chóng rút lại.
Hai cô vừa nói xong thì tóc của Chanavy liền siết chặt miệng hai cô lại, ả lửng thửng bước tiếp.
...
“Chắc chắn không phải bắt giam mình lại đâu.” Thanh Thảo trêu ngươi.
Điều này khiến cho n·ạn n·hân nỗ lực hoàn thành chỉ tiêu, lừa gạt tiền của cho chúng. Sau đó, nhóm người này sẽ nhận được hồng ân - ân xá, ở nghi lễ này chúng mổ xẻ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g n·ạn n·hân và trữ đông nó cho một tổ chức mang tên Intertella vận chuyển đi. Tuy nhiên, nhiều dấu hỏi lớn được đặt ra là Intertella là tổ chức nào? Huyết Cô là ai? Huyết Họa Hồn là thứ gì? Cơn mưa ở Ngoại Trận từ đâu mà có? Vì sao lại có một giáo phái tà đạo đáng sợ ngoài kia?
Đứng trước sóng to gió lớn, Đinh Lăng điềm tĩnh dị thường, lão đưa mắt xanh nhìn theo bóng lưng của Thảo và Dương, thấy hai cô đã chạy xa, lão mới yên tâm xoay mặt lại, rồi ngạo nghễ quát to:
Phốc! Phốc!
"Mà thôi, bị Nội Trận bắt được tụi mày sẽ thấy bị tao lột da còn sung sướng hơn, ha ha ha." Borey cười điên dại.
Đinh Lăng lắc đầu: "Lão phu đã sức cùng lực kiệt."
Đằng kia, Sát Quỷ sau khi nhận lệnh thì thình lình biến mất. Phong Quỷ hừ lạnh: "Đừng tỏ ra cao thượng với ta, đạo sĩ chánh đạo thì sao? Cuối cùng cũng thành cái xác khô, tất cả cùng lên!"
Đức hồng y Darany nhìn cơ thể săn chắc của Thanh Thảo, lão liếm mép, ừm ừ: “Tốt, dẫn hai đứa nó vào phòng riêng của ta.”
Sự thật đang dần xuất hiện, nội bộ của Nội Trận chính là một nhà máy khổng lồ, mà Nội Trận lại là vùng đất nằm trong thung lũng đầu tiền, Ngoại Trận là vùng đất nằm trong thung lũng ngoài cùng.
Sau tất cả cố gắng nỗ lực, hai cô vẫn quay về nơi này.
Borey lúc này đã lựng khựng đứng dậy với gã mập Boray, gã trêu tức: "Hai con điếm tụi mày đúng là nguy hiểm thật. Bây giờ ma cô Chanavy từ Nội Trận đích thân xuất trận, coi tụi mày trốn thế nào được. Tiếc là không được lột sạch da tụi mày."
“Vâng!” Vũ giám mục sắt mặt lạnh lẽo đáp.
Thảo và Dương tựa lưng sau cái bàn đá có vị trí kế lối thông đạo, hai cô thở gấp nhìn nhau, đợi qua một hồi không thấy có ai đến chỗ này, hai cô khẽ nghiêng đầu ra nhìn tình huống trong đại sảnh.
Thấy cảnh này, Thanh Thảo đắng chát nhắm mắt lại, cả trước và sau đều có địch, hai cô không còn đường sống nữa rồi. Thảo run rẩy đưa tay lên túi áo, cô chạm đến lá bài trong túi, từ trong lá bài có thứ năng lượng gì đó truyền vào tay cô.
Thanh Thảo và Thùy Dương mới rời đi không lâu, tại chỗ đại điện đám người Hội Trăng Tàn lục tục đứng dậy. Sát Quỷ nghiến răng nghiến lời mắng:
Càng tiếp cận đặc khu ân xá, tiếng la hét tê tâm liệt phế của n·ạn n·hân càng vang lên to rõ. Cuối cùng, Chanavy cũng kéo hai cô bước vào nơi này, không gian trước mặt liền thay đổi, một khu vực rộng lớn xuất hiện, đèn chùm treo trên trần cao, ở giữa lại đặt vô số nến vàng, tổng thể mà nói rất cổ kính và trang nghiêm.
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Tương Tây Tam Quỷ và Chanavy. Tương Tây Tam Quỷ nhếch môi cười, Phong Quỷ lắc cái cổ mình, nói:
Đi được lúc lâu, phía trước bỗng truyền tới tiếng la hét thất thanh của vô số người, nghe thanh âm có thể suy đoán họ đang gặp đau đớn tột cùng. Thảo cố gắng xoay mặt nhìn theo hướng đó, cô trông thấy một tấm bảng treo trên đỉnh đầu thông đạo.
Dứt lời, Đinh Lăng tụ lực vào người, gã hô to, thanh âm kéo dài:
Đinh Lăng cười khằn khặc, đáp: "Nể tình đạo sĩ với nhau? Bọn mày không xứng với cái danh đạo sĩ này đâu, Tương Tây Tam Quỷ!"
Ngay lập tức, một chùm sáng thánh khiết lấy Thùy Dương làm trung tâm nổ mạnh ra xung quanh, uy lực từ v·ụ n·ổ này mạnh đến mức đẩy văng Borey, Boray và bè lũ giáo dân trước mặt đi thật xa trên không trung. Hai thánh giá treo Thảo và Dương cũng gãy nát, hai cô vô lực rơi xuống đất. Thấy tình huống này, Thảo cắn răng chịu đau để rút hai cây đinh khỏi lòng bàn tay, rồi cô vội vàng lại nâng đỡ Thùy Dương ngồi dậy.
Đoàng!
Đột nhiên, cái Linh n·ạn n·hân sợ hãi nói lớn:
Chương 14: Tội ác kinh hoàng
Ầm!
Đằng kia, sau khi gã đồ tể mổ hết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Linh đặt vào hòm sắt, gã ta lại nhấc dao lên chặt một nhát ngang người cô.
Lập tức, dòng máu giống như kim khâu bắn xuyên bả vai và bắp chân của Thanh Thảo, nó còn vòng lại xiên thẳng qua bụng và bắp đùi Thùy Dương, chớp mắt trói chặt hai cô lại với nhau.
Nói đoạn, lão hướng những gã quản lý khen ngợi: "Làm rất tốt, ân xá cho bọn chúng xong các ngươi có thể nhận Huyết Họa Hồn cao cấp từ Giáo hoàng." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đinh lão, chúng ta cùng đi!” Thùy Dương gấp rút đáp.
Đáp lời lão, Tương Tây Tam Quỷ và Chanavy cùng vô số Hữu Ngải xuất hiện phía sau. Trông thấy bọn chúng, lão quát to: “Chạy nhanh, ta giữ chân bọn chúng!”
“Đinh Lăng à, tại sao ngươi cứng đầu như vậy? Thuần phục với ta, làm Huyết Hồn Tướng chẳng phải sung sướng hơn sao?”
“Ả đang dắt mình đi đâu vậy?” Thùy Dương yếu ớt hỏi.
Ánh nến rực rỡ từ trong cánh cổng phát ra, Thảo cẩn thận nép người vào vách tường, đưa mặt ra ngoài nhìn, cô lập tức há hốc mồm vì choáng ngợp trước khung cảnh bên trong. Đại điện này cực kỳ rộng lớn, được xây dựng theo phong cách Phục Hưng, trần nhà khắc họa hình ảnh của rất nhiều thực thể ma quỷ đáng sợ, nhưng làm cho Thảo kh·iếp đảm nhất chính là đếm không hết xác người bị mổ sạch n·ộ·i· ·t·ạ·n·g được treo trên trần nhà, tay thòng xuống đất, trông không khác gì một giàn mướp với vô số trái lủng lẳng.
Thanh Thảo mở to mắt nhìn cảnh tượng này, cô đã trải qua nhiều vụ án phanh thây g·iết người, nhưng gặp trường này cũng không kiềm được sợ hãi.
"Máu!" Thảo không nhịn được thốt lên khẽ.
“Lão phu sẽ chặn đường bọn chúng, hai cô cầm lấy Cốt Kiếm mà trốn, chỉ có thứ này mới có cơ hội giúp hai cô trốn khỏi Ngoại Trận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta... thua rồi sao.” Thùy Dương nói không ra hơi, hai mắt cô ngấn lệ.
“Hai con nhỏ đó?”
“Đinh lão!” Thảo và Dương kinh hỉ.
Làm xong, lão lại nói: “Giữ lấy nó.”
“Đinh lão, chúng con sẽ mãi mãi nhớ ơn ông! Vĩnh biệt!”
Không gian hiu hắt lập tức bị vô số ngọn nến trong đại sảnh thắp sáng, một nhóm người mặc áo bào đen che kín đầu đồng loạt quay mặt lại nhìn. Tuy nhiên, bọn hắn nhìn một lúc cũng không thấy khác thường, cho nên tiếp tục cặm cụi làm công việc trên tay.
Đức hồng y không cãi lại, lão âm trầm ra lệnh: “Vũ giám mục. Đuổi theo chúng, ta không muốn mấy con chuột nhắt này làm phiền tới Giáo hoàng Veha.”
Những n·ạn n·hân thay nhau rên rỉ, người còn khỏe sợ hãi rên to, người yếu ớt nhắm mắt thều thào, họ biết mình không thể nghịch lại số phận cho nên chỉ biết bất lực rên rỉ để lột tả cơn đau mình đang nếm trải, nhất thời tạo ra một bản hòa tấu đau khổ và ghê rợn du dương.
Thảo nhíu mày, cô nhìn theo một con lạch từ ao nước dẫn tới dưới vách tường dưới chân mình, Thảo khẽ ngồi xuống chấm tay vào dòng nước rồi đưa lên mũi ngửi, ngay lập tức cô sợ hãi nhướng mày.
“Hoàng Liên đạo sĩ có ta Đinh Lăng, yêu ma quỷ quái không sống qua đêm dài!”
Chỉ hai dao hạ xuống, cơ thể của Linh bị chặt lìa làm hai khúc, gã đồ tể hốt hết phần ruột rà của cô ra rồi vung dao liên tục bằm nhuyễn nó, xong rồi gã hốt đống bầy nhầy đó bỏ vào cái xô. Xử lý xong phần ruột, gã đồ tể đặt con dao phay xuống bàn sắt, gã lấy phần thân trên với cái mặt vô hồn của Linh treo lên móc sắt, sau đó quay lại nắm lấy con dao, đem phần thân dưới của Linh tiếp tục băm nát bỏ vào xô.
Đang lúc Thảo còn chìm trong kinh hoảng, Thùy Dương khẽ vỗ vai cô, Thảo vội vàng nhìn lại giữa đại điện. Chỉ thấy ao máu đột nhiên dậy sóng, sau đó từ bên dưới bỗng trồi lên những thực thể với cái đầu trọc lóc, gương mặt hốc hác, da dẻ khô quắp, lưng mọc đầy gai nhọn. Vừa nhìn thấy những kẻ này, Thảo và Dương lập tức nhớ đến những gã dị hợm bên ngoài Ngoại Trận!
Đặc khu Ân Xá.
"Dạ thưa giám mục, chẳng phải ngài nói con được ân xá sao? Nơi này là đâu vậy ạ?"
Đinh Lăng theo đó xuất hiện, lúc này cả gương mặt của lão đều bị rễ cây bao phủ, hai cánh tay vốn đã gãy mất được thay bằng hai chùm rễ cây già, mà cốt kiếm thì trở thành xương sống của lão!
"Cái gì?" Linh sợ hãi.
Gã dứt lời, tên mập Boray với cái mặt vô hồn rút ra một con dao nhọn đâm mạnh vào đùi Thùy Dương, một hơi xiên thẳng ra sau.
Hai cô gái lập tức xoay người chạy. Đằng kia, giáo hoàng Veha hờ hững nâng một tay lên, Thuỳ Dương liền trợn to mắt, cổ của cô như bị người xiết chặt, máy quay không cầm được rơi xuống đất. "Dương!" Thảo hoảng hốt vội quay lại nhặt máy quay lên, cô muốn nắm lấy Thùy Dương, nào ngờ giáo hoàng Veha thu tay lại, Thùy Dương theo đó bay ngược về sau, cấp tốc bay về phía lão.
Tiếng s·ú·n·g vừa nổ, viên đ·ạ·n lập tức bay đến trước mặt lão ta, thế nhưng nó lại đứng sựng giữa không trung, tựa như có một lực cản vô hình ngăn nó lại. Hóa ra, lão nâng tay còn lại lên để làm điều đó. Chứng kiến cảnh này, Thanh Thảo nhất thời bị chế trụ, suy nghĩ đình trệ.
Đúng như Thanh Thảo dự đoán, chiếc vòng tay này càng về sau uy lực càng mạnh, nhưng v·ụ n·ổ vừa nãy chính là viên cuối cùng rồi, hai cô sẽ không còn cái mạng thay thế nào nữa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.