Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Lá Bài Cuối Cùng
Cành cạch!
Thanh Thảo ăn một cước của gã ta, cả người bay ngược ra sau, văng khỏi lang can cầu, rơi xuống vực sâu. Chuyện diễn ra như một thước phim chiếu chậm, Thùy Dương sợ hãi nhào tới lan can cầu, cô đưa tay với theo Thảo, hai mắt Dương lưng tròng nước. Thanh Thảo trong khoảnh khắc này chỉ biết mở to mắt nhìn Dương, rồi cả người bị bóng tối của vực sâu nuốt chửng.
Boray quá khổ xuất hiện ở cuối con đường, mang theo gã lùn Borey trên vai. Gã lấp tên vào nỏ, cười khằn khặc: "Đây rõ ràng là Huyết Cô thử thách chúng ta, chỉ cần g·i·ế·t hai con c·h·ó cái này thì chúng ta sẽ được trọng thưởng đó, các giáo đồ, cùng xông lên cho ta!"
Kiếm Quỷ không nhiều lời, gã kéo lê trường kiếm lao vút lên, một đầu Mộc tinh thấy gã tới gần liền vung cành đập xuống. Kiếm Quỷ nhanh chóng xoay người một vòng, dễ dàng tránh né, thuận theo thế đó gã vung trường kiếm chém ngang người nó.
"Vậy thì tốt quá rồi, cố gắng chạy thôi bà." Thanh Thảo vui mừng.
Xenggg! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, Thanh Thảo liền vận hết sức lực để phóng ra ngoài, Thùy Dương cũng không chịu kém cạnh mà hét to: "Yaaa!". Vừa hét, Thùy Dương vừa lấy hết tốc lực phóng ra ngoài, ngay khi cô vừa lao vút ra, Chanavy đã đuổi tới nhưng ả dừng bước lại, còn lũ Huyết Hồn Ngải thì không màn sống c·h·ế·t nhảy theo.
Lạ lùng là Cốt Kiếm trong tay Thanh Thảo không hề uốn lượn mềm mại như trong tay Đinh Lăng.
Thấy tình cảnh này, Thùy Dương nhíu mày, cô nhìn sang Thanh Thảo, cô biết rằng bạn mình vừa dùng lá bài cuối cùng, chỉ là không biết khi nào nó hết tác dụng, có đủ thời gian để hai cô trốn khỏi nơi địa ngục trần gian này không?
Đôi mắt bạc của Dương trông thấy Thanh Thảo đang bị một hư ảnh to lớn của một vị phu nhân mặc áo bào xanh bao trùm, bà ấy tay cầm quạt xếp, đầu đội mão gấm, tà áo tung bay.
Nghe lời cô, hai cô gái nhìn sang phía bên kia, cái thung lũng như một biển đen chắn ngang con đường phía trước, bờ bên kia chỉ cách sáu mét mà giờ sao quá xa xôi. Thùy Dương mở camera lên hòng tìm đường thoát thân, cô lập tức nhìn thấy cái tháp canh sừng sững gần đó. Thùy Dương thở dài một hơi nặng nhọc, cô thều thào: "Chúng ta... lại trốn đến chỗ cũ rồi."
Thảo bất lực mở to mắt mà nhìn, còn Thùy Dương, cô ở ngay phía trên Thảo mà thôi, cũng vì thế mà không thể chạm tới bất kỳ cành lá nào, Thế nhưng, lũ Huyết Hồn Ngải có thể chất vượt trội hơn nên nhảy xa hơn hai cô, một cá thể trong tích tắc dùng móng vuốt bấu lấy người Thùy Dương, khiến cô sợ hãi biến sắc. Cũng vì con Huyết Hồn Ngải này bấu vào người mà Thùy Dương lập tức rơi xuống nhanh hơn Thảo, lúc rơi đến ngang tầm của Thanh Thảo, Thùy Dương cắn chặt răng, vung tay đẩy người Thảo về phía trước.
Bùm!
Thảo dẫn đầu chạy qua trước, vừa mới đặt chân qua bờ bên kia, từ trong bụi cây bên cạnh bỗng nhào ra hai gã giáo dân ôm chầm lấy cô. Thảo giật mình té ngã, bọn chúng há miệng rên rỉ, ôm chặt cô không buông. Thùy Dương ở phía sau lao tới, cô không dùng s·ú·n·g mà lấy dao găm ra nắm đầu gã giáo dân lên rồi cắt ngang cổ hắn, tên còn lại bị Thảo vùng vẫy thoát ra được, cô lập tức tiến lên ôm lấy đầu hắn bẻ sang một bên. Vừa giải quyết xong hai gã này, Thảo và Dương dìu nhau đứng dậy, định tiếp tục chạy trốn. Nào ngờ, tiếng rên rỉ của lũ giáo dân đã bủa vây hai cô lại, trong camera của Thảo chậm rãi hiện ra thân ảnh của vô số giáo dân điên cuồng, kèm theo đó là đám Huyết Hồn Ngải đói khát.
Thấy vậy, Phong Quỷ lạnh lùng ra lệnh: “Kiếm Quỷ, ngươi xử lý những đầu mộc tinh đó đi, Đinh Lăng c·h·ế·t rồi, bọn chúng đã suy yếu.”
"Rúuuu"
Thanh Thảo bỗng chỉ mũi kiếm về phía trước, cô nghiêm giọng nói: "Rừng thiêng nước độc ta quản hạt, yêu ma quỷ quái chớ cản đường, Khai Lộ!"
Phong Quỷ nhìn vách tường bằng đại thụ trước mặt mà nhíu mày, nặng giọng nói:
Gã cùng với lũ Huyết Hồn Ngải liền bước lên cầu, Sát Quỷ thì lười nhát quan tâm đến Thùy Dương nữa, gã xoay người trở về Nội Trận.
ẦM! ẦM!
"Chạy nhanh! Chúng đuổi tới rồi!" Thùy Dương sợ hãi quát to.
Thảo và Dương chân không ngừng vó chạy về phía trước, Thảo mở camera ban đêm để dẫn đường, tay còn lại nắm chặt Cốt Kiếm, Thùy Dương thì cầm s·ú·n·g chỉ về trước bám sát theo cô. Dương nhờ có lớp dây leo quắn chân mà giảm đi rất nhiều đau đớn, cho nên cô di chuyển nhanh chóng không thua Thảo.
Pháo sáng rực rỡ phủ kín cây cầu, che lấp tất cả vào bên trong, Sát Quỷ và lũ Hữu Ngải, giáo dân có vẻ sợ ánh sáng chói lòa, bọn chúng đưa tay che mắt, lùi về sau mấy bước, vô tình thả lỏng xích sắt cho Thùy Dương. Thảo nhân lúc này lộn một vòng chụp lấy khẩu s·ú·n·g bên cạnh Dương, vừa lúc pháo sáng hạ nhiệt xuống lộ ra thân ảnh của mấy tên lùn Sát Quỷ cầm xích, cô liền nã s·ú·n·g về phía chúng.
"Đứng trước Thánh nhân, đạo sĩ là cái thá gì? Chạyyy."
Kiếm Quỷ lại xách trường kiếm hướng những đầu Mộc tinh khác lao đi.
Đúng lúc này, ánh sáng sau lưng Thanh Thảo dập tắt, cô bất lực ngã người ra sau, Thùy Dương nhanh tay đỡ cô lại. Ngỡ rằng Thanh Thảo sẽ bất tỉnh như đã nói, nào ngờ Thùy Dương giật mình khi trông thấy Thảo đang hung hăng cắn lưỡi mình, khiến cho máu miệng trào ra, việc này giúp cho Thanh Thảo có thể duy trì tỉnh táo, mặc dù thể trạng cô đã suy nhược tột độ, thở không ra hơi.
Thùy Dương dừng bước lại, cô vô lực thở ra. Thảo thì cất máy quay vào ba lô, đưa mắt nhìn vực thẳm bên dưới.
ẦM!
Đột nhiên, một bàn tay đầy máu nhô lên chụp lấy thành vực, theo đó Thùy Dương với một mặt toàn máu trèo lên. Thanh Thảo cả kinh, cô vội vàng nhào tới nắm người Thùy Dương phụ kéo lên.
Kiếm quang lóe lên, thân đại thụ của Mộc tinh trong nháy mắt bị chém thành hai đoạn, nó vô lực ngã xuống đất, mặt mũi biến mất, hóa thành gốc cây bình thường.
Hai cô chạy ngược lên cầu. Thảo và Dương lúc này tựa như con kiến bị lửa đốt tới chân, chỉ có thể chạy bừa đến nơi nào trống trải mà không còn lựa chọn nào khác.
Thảo và Dương miệng thở hồng hộc, cố gắng gia tăng cước bộ để chạy về trước. Thảo còn khá hơn, cô được huấn luyện qua một lớp đặc chủng, thể lực hơn xa người thường, chỉ có Dương là sức cùng lực kiệt, chạy bằng ý chí. Lần này, hai cô gái đã biết phương hướng để đào tẩu, cho nên không lâu sau đó đã nhìn thấy cây cầu dẫn qua Ngoại Trận.
Sát Quỷ hưng phấn cười vang, gã trêu chọc: "Khóc đi, khóc to lên, đau lòng lắm phải không?"
"Thế thì còn gì bằng thưa ngài." Borey mừng gỡ đáp.
"Bà?" Thùy Dương rưng rưng nước mắt.
"Tại sao lại tuyệt đường sống của chúng ta chứ? Trời cao có mắt hay không?!" Thuỳ Dương căm phẫn quát to.
Đổi lại, Thanh Thảo cảm giác cơ thể mình bị rút cạn sức lực, ngay cả nhấc tay lên cũng thấy khó khăn.
Nghe phía sau tiếng gầm gú không ngừng, Thanh Thảo nhìn vực sâu heo hút dưới kia, cô nuốt nước bọt, lấy hết can đam quát: "Nhảy!"
Hiểu vậy, Thùy Dương liền dìu tay Thảo đi theo con đường mà cô ấy mở ra, hai cô gái một đường thẳng tiến không gặp kẻ nào ngăn cản, mỗi bước Thảo đi đều để lại hoa cỏ phía sau. Tuy nhiên, càng đi tới, thứ ánh sáng sau người Thanh Thảo càng suy yếu. Khoảng nửa nén nhang sau đó, ánh sáng sau người Thảo mờ nhạt thấy rõ, đặc biệt là hư ảnh người phụ nữ đang ngồi trên người cô càng trở nên mơ hồ, sắc mặt của Thanh Thảo lộ ra nét yếu ớt vô cùng. May mắn mà Thùy Dương đã trông thấy thung lũng của Ngoại Trận trước mặt, cô vội vàng giương đôi mắt bạc nhìn xung quanh và phía sau, trông thấy không có một ai theo đuôi, Thùy Dương mới thở phào một hơi.
Thùy Dương kinh ngạc muôn phần, cô không tin được quay mặt lại nhìn. Chỉ thấy Tăng Thanh Thảo từ dưới vực sâu bay lên cao, lơ lửng giữa không trung, một tay cầm lấy Cốt Kiếm. Thần thái của Thảo nghiêm nghị, hai mắt hữu thần, ánh sáng thánh khiết từ người Thảo tản ra liên tục. Dương vừa nhìn liền nhận ra người trước mặt mình không phải Thanh Thảo mà cô quen biết.
Cuối cùng, Thanh Thảo đặt chân lên cầu, cô nắm bàn tay lại, theo đó một đống rễ cây cứng cáp từ dưới đất rừng trồi lên cuộn cả người Sát Quỷ vào trong, rồi lại quặn chặt cơ thể gã ra bã vụn, máu tươi tung tóe ra ngoài, việc diễn ra trơn tru thuận lợi vô cùng, tựa như bóp c·h·ế·t một con kiến hôi, cho đến lúc c·h·ế·t Sát Quỷ cũng không thể thốt ra một lời. Thanh Thảo nâng tay còn lại lên, mắt nhìn thẳng về trước, cô nhẹ nhàng cất tiếng: "Hầu ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô lập tức đỡ Thanh Thảo dậy, cả hai không dám chần chừ chạy thẳng về phía tháp canh, vừa lúc nữ quỷ Chanavy lộ diện, ả ta hét to: "Yeeee!"
Thảo nhíu mày, cô nâng Cốt Kiếm bày ra thế phòng thủ. Nào ngờ, một đôi bàn tay đen ngòm từ sau lưng Thảo xuất hiện, nó ôm chặt lấy người cô. Chỉ thấy Sát Quỷ lạnh giọng cười: "Tương Tây Sát thuật, Hắc Ma Thủ!". Thảo và Dương bị bất ngờ, đôi tay đen như gọng kìm siết chặt khiến Thảo không thể động đậy. Sát Quỷ phóng tới, gã tung hai cước đạp mạnh lên người Thảo.
Thanh Thảo gắng gượng ngồi dậy, ôm lấy Dương vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu. Thảo trấn an: "Đừng khóc, chị em mình vẫn có thể trốn, có tui đây mà. Chúng ta sẽ tìm cách được chứ, chúng ta vẫn còn động đội bên ngoài mà, bà nhớ chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thùy Dương nuốt nước bọt, cô nhanh trí đứng dậy đỡ lấy tay Thanh Thảo, dẫn cô đi về phía trước, nơi mỗi bước chân mà Thanh Thảo đi qua, từ dưới đất liền đâm chồi nảy lộc một nhóm hoa tươi nhỏ nhắn, phát sáng trong đêm. Hai cô bước tới một bước, lũ Huyết Hồn Ngải và giáo dân điên loạn liền lùi một bước, ánh sáng mà Thanh Thảo mang tới khiến bọn chúng không dám bén mảng đến gần. Thế nhưng lũ Hữu Ngải và Chanavy thì không như vậy, bọn hắn duy trì khoảng cách với Thanh Thảo và bám theo phía sau.
Sát Quỷ hét to ra lệnh: "Tất cả đứng yên, để tao chính tay g·i·ế·t hai con điếm này."
Thùy Dương thút thít, kiềm lại nước mắt, cô kiểm tra lại đ·ạ·n pháo sáng, cuối cùng lắc đầu, Dương nhớ ra: "Viên cuối cùng mình dùng ở trên cầu rồi."
"Ô kìa, hai con quỷ ranh này trốn thoát khỏi Nội Trận à? " Giọng nói chói tai của Borey theo đó truyền tới.
Thanh Thảo vừa rơi xuống đất, cô há miệng sặc ra một ngụm máu tươi, hai mắt phiếm hồng nhìn về phía vực thẳm. Thảo không dám tin vào mắt mình, miệng lắp bắp, cô run rẩy bò về phía đó. Chanavy đứng trên tháp canh bên kia nhìn cô, ả hét to đinh tai nhức óc rồi xoay người trèo xuống, Thảo lúc này không hề quan tâm đến ả ta, cô bò về phía vực thẳm, không dám nhìn xuống dưới.
Theo tiếng ả, lũ Huyết Hồn Ngải từ bốn phương tám hướng lao ra như c·h·ó điên, chúng đuổi theo Thảo và Dương lên tháp canh. Hai cô gái vừa trèo lên cầu thang được mấy bước, lũ Huyết Hồn Ngải đã bám tới chân, Thùy Dương vội xoay người lại, hung hăng tung cước lên đầu con gần nhất, đẩy ngã nó ra sau, ép được mấy con phía sau ngã chới với theo. Nhân cơ hội này hai cô gia tăng cước bộ chạy lên, đám Huyết Hồn Ngải thì chồng chất lên nhau bò theo, hơn nữa nữ quỷ Chanavy còn xách theo lưỡi hái trèo lên tháp canh bằng mái tóc dài của ả, vừa mới trèo tới gần, ả liền vung lưỡi hái bổ vào một nhát.
"Lùi lại!" Thanh Thảo hét lên.
Đằng kia, lũ Hữu Ngải bị Đinh Lăng cản đường, bọn chúng muốn trèo qua khỏi bức tường cây, nào ngờ năm gốc Mộc tinh dũng mãnh bật rễ lên, chúng đì đùng di dời cơ thể mình tiếp cận lũ Hữu Ngải rồi hung hăng vung cành nện mạnh xuống.
Hai viên đ·ạ·n cuối cùng bắn vào gã cầm xích ở đầu và ở tay, bọn hắn la hét vì đau đớn, cơ thể hóa thành đống bùn nhão nhập vào những tên bên cạnh. Thùy Dương vừa thoát khỏi hiểm cảnh, cô vùng vẫy để thoát khỏi những sợi xích còn lại, Thanh Thảo cố gắng vung kiếm vào kẻ gần nhất, khiến cho bọn hắn thả dây xích ra, Thùy Dương thành công thoát cảnh ngũ xích phanh thây, cô run rẩy tựa người vào Thảo, các khớp xương của cô như rụng rời, mất hết sức lực. Thảo một đầu máu, hai mắt mơ hồ ôm vai Dương.
Thảo nghe vậy nhíu mày, cô đưa mắt nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt Thảo rơi lên tháp canh gần đó, nó cao và được xây gần mép vực. Thảo trầm tư một lúc, cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, bèn nói: "Chúng ta sẽ nhảy qua bên kia!"
Các khớp xương của Thùy Dương theo đó râm rỉ máu, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ phanh thành năm mảnh. Lúc nguy cấp, Thảo gắng gượng ngồi dậy, cô run rẩy móc khẩu s·ú·n·g pháo sáng với viên đ·ạ·n cuối cùng ra, bắn xuống đất.
Chương 15: Lá Bài Cuối Cùng
Nhìn Thùy Dương một thân nhuộm máu đỏ, trên ngực còn có mấy lỗ máu sâu hoắm, Thanh Thảo rơi nước mắt ôm cô vào lòng, hai cô gái ôm nhau rơi nước mắt, vô vàn lời muốn nói đều chuyển thành cái ôm xiết chặt. Ánh mắt Thảo tràn đầy sợ hãi và vui mừng, còn Dương thì đượm buồn khó hiểu.
Đáp lời gã, tiếng s·ú·n·g đinh tai từ Thùy Dương truyền tới, kẻ trúng đ·ạ·n lại là Boray, viên đ·ạ·n bắn xiên đầu mỡ của gã ta, tuy nhiên nó chỉ để lại một lỗ máu to đùng mà không thể g·i·ế·t gã. Boray lựng khựng cơ thể mình, Borey sau lưng gã ló đầu dậy, sợ hãi nhìn Boray, chỉ thấy Boray đột nhiên nổi điên gầm lên, sau đó nhấc cơ thể quá khổ của mình xông về phía Thảo và Dương, đám Huyết Hồn Ngải cũng điên cuồng đuổi theo.
Sắc trời tối mịt, rừng sâu lạnh lẽo.
"Nhưng, bà có chắc với độ cao mười mét khi rơi xuống thì mình có thể sống không?" Thùy Dương nhíu mày.
Sát Quỷ hét to ra lệnh, gã nhanh chóng lẩn trốn cơ thể mình, dẫn đầu chạy trước, nếu biết Thanh Thảo có thể nhập tràng Hầu Thánh như thế này, cho gã mười cái mạng cũng không dám làm càn. Thế nhưng, Thanh Thảo đưa tay chỉ về phía gã, Sát Quỷ liền hiện nguyên hình, đứng yên bất động. Sát Quỷ sợ hãi há hốc miệng, gã muốn van nài nhưng lại không nói được chữ nào.
Dứt lời, năm người bọn hắn móc ra sợi xích dài, thoắt cái lao lên, tốc độ như thiểm điện, chỉ để lại tàn ảnh phía sau. Vừa mới lao tới, một sợi xích đã vung mạnh lên đầu Thảo, cô choáng váng ngã xuống đất, máu đầu tuôn chảy, tốc độ của bọn hắn đã nhanh đến mức Thảo không bắt kịp. Thùy Dương nâng s·ú·n·g lên, cô truy theo bóng lưng của Sát Quỷ, đang lúc lớ ngớ thì một sợi xích quật mạnh vào chân cô, Dương đau đớn té ngã, sợi xích đó liền quắn chặt lấy chân cô, một sợi khác quắn chân còn lại. Thùy Dương ra sức giãy giụa, thế nhưng hai gã dị hợm khác lại vung xích xiết chặt hai tay cô, khẩu s·ú·n·g rơi khỏi tay Dương, bọn chúng ra sức kéo tứ chi của cô ra.
"Pháo sáng bà còn không?"
Nói rồi, gã nuốt đoản kiếm vào miệng rộng, hai tai chấp lại niệm to: "Tương Tây Sát thuật, Ngũ Mã Phanh Thây!". Lệnh vừa ra, cơ thể của Sát Quỷ rung động kịch liệt, từ cái đầu to như cái thúng của gã bắt đầu tách ra, cuối cùng tạo thành năm bản thể dị hợm với cái đầu nhỏ lại. Bọn chúng ác liệt cười vang, đồng thanh nói: "Tụi mày chịu c·h·ế·t đi!"
Dứt lời, thân hình gã ta biến mất, Thanh Thảo kéo căng tinh thần nhìn về phía đó, một hơi lạnh xuất hiện trước mặt cô, Thảo lập tức ngửa đầu ra sau tránh né, chỉ thấy thanh đoản kiếm vụt ngang đầu cô. Không để cho gã ta kinh ngạc, Thảo đã đứng thẳng dậy tung một cước lên người hắn, Sát Quỷ hừ lạnh, lộn một vòng tránh thoát. Gã vung tay lên, một luồn khói xám liền bủa vây lấy Thảo, khiến cho cô không thể thấy gì.
Thùy Dương đáp lời cô: "Tụi mình đang ở thung lung của Ngoại Trận."
"Mày c·h·ế·t đi con nhóc!"
Lưỡi hái chém ngang đầu Thanh Thảo, nhưng may mắn cô phản xạ nhanh chóng khom người xuống tránh thoát, lưỡi hái sán mạnh vào thành lan can và kẹt lại, Thùy Dương tranh thủ lúc này khòm người bò qua. Hai cô gái thành công trèo lên đỉnh tháp canh, Chanavy giận dữ nhấc lưỡi hái lên, ả bò vào cầu thang, đuổi theo hai cô, lũ Huyết Hồn Ngải cũng bắt kịp.
"Aaaa!" Thùy Dương thống khổ hét toáng lên, nhưng sau đó tiếng hét của cô lại tắt ngấm. Chỉ thấy một sợi xích khác từ gã còn lại quắn lấy cổ cô, gã ta cũng ra sức kéo đầu cô ra, Thùy Dương trợn to mắt, mặt mũi đỏ lòm căng cứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sát Quỷ lùi lại, gã giận dữ mắng: "Mấy con ranh đáng c·h·ế·t, tao sẽ cho tụi mày biết cái gì gọi là ma đạo sĩ!"
Bang!
Mà Sát Quỷ vừa trông thấy tình huống này, gã sợ hãi tột cùng, mặt bành đổ mồ hôi lạnh, mở miệng mắng to: "Con mẹ nó lại là nhập tràng Hầu Thánh!"
"Ha ha ha, được rồi, tao sẽ không g·i·ế·t mày dễ dàng như con điếm kia đâu. Borey, bắt nó về lột da đi, cho nó c·h·ế·t trong đau đớn tột cùng cho tao." Sát Quỷ ra lệnh.
Thảo và Dương lại nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hỉ trong mắt đối phương. "Là mọi người!" Cả hai đồng thanh.
Nhớ lại tình huống lúc ấy, khi Thanh Thảo rơi xuống vực sâu mà tay chân còn bị trói chặt không thể làm gì, mạng sống của cô chỉ còn đếm bằng giây, cô cứ nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Nhưng trong khoảnh khắc như thời gian đọng lại ấy, Thảo cảm nhận được một hơi thở mát mẻ từ trong lá bài đang liên kết với cô, Thảo thử dùng tâm can của mình để liên lạc với nó, chuyện sau đó thì cô không nhớ nữa, quá mơ hồ, nhưng nhìn tình huống hiện tại thì có vẻ cô đã thành công.
Đoàng!
...
"Nhắm mắt lại là c·h·ế·t." Thanh Thảo yếu ớt đáp, cô hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"
Chuyện diễn ra như một cảnh phim chiếu chậm, Thanh Thảo vùng vẫy tay chân về phía trước, cành cây um tùm đã ở trước mặt cô nhưng trớ trêu thay... cô vẫn thiếu một chút xíu nữa mới chạm tới!
"Tại sao vậy? Tại sao ông trời không giúp chúng ta chứ? Tại sao?!" Thùy Dương vô lực bật khóc.
Hai cô không còn gì để mất nữa rồi, phải liều thôi!
Đáp lại kinh ngạc của Dương, Tăng Thanh Thảo bỗng nhiên xiết chặt tay Dương lại, Thùy Dương nhìn sang bạn mình, khi trông thấy Thảo vẫn nhìn chăm chăm phía trước, cô liền hiểu ý Thanh Thảo, bản thân cô cũng nhớ đến lời căn dặn của đạo sĩ Trần Cảnh Phổ, đó là khi lá bài cuối cùng hết tác dụng, Thảo sẽ ngất đi một lúc, phó mạng cho trời. Có lẽ cô ấy đang nhắc Dương rằng tranh thủ lúc này tìm nơi ẩn náu.
"Chắc chắn sếp Nam sẽ dấn sâu vào biên giới của bọn chúng để đón chị em mình, chỉ cần mình đưa những bằng chứng này cho anh ấy thì nhiệm vụ của tụi mình thành công mỹ mãn rồi! Lúc đó lại tìm đội trưởng Huy và mọi người cũng không muộn, họ ở bên ngoài sẽ ít nguy hiểm hơn chị em mình mà."
Thảo vừa dứt lời, không gian tối mịt chỗ hai cô bỗng lấp lóe ánh sáng đỏ, Thảo và Dương kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy nơi xa Ngoại Trận, một đoàn pháo sáng đang nổ tung tóe giữa trời cao.
Tia lửa bắn ra.
"Hỏng bét rồi." Thùy Dương sợ hãi lầm bầm.
"Thảoooo." Thùy Dương thét to, tiếng thét của Dương ngày càng yếu dần, cô khuỵu người ngồi xuống, cất tiếng khóc to, Dương khóc như một đứa trẻ, chẳng màn tới Sát Quỷ đứng phía sau.
“Đinh Lăng, lão phu tâm phục khẩu phục ngươi. Ở thế đạo ngày nay, đạo sĩ dám tử vì đạo như ngươi được mấy người? Tiếc thay, nếu ngươi chịu gia nhập cùng với chúng ta thì tốt biết bao.” Phong Quỷ lắc đầu tiếc nuối, gã hừ lạnh: “Ngũ Hành Đạo Sơn cũng chỉ có thế, Mộc hành đạo trưởng thân tử đạo tiêu tại chỗ này, cũng không thấy tên đạo sĩ Hoàng Liên Sơn nào đến cứu, chánh đạo là giả tạo như thế!”
"Nhảy.... qua kia?" Dương trố mắt, cô nghi hoặc: "Bằng cách nào?"
Ánh sáng ấy tựa như một đóa hoa hồng nở rực rỡ giữa cánh đồng đen, đốt cháy lên hy vọng sống mãnh liệt của hai cô gái.
Thanh Thảo nâng Cốt Kiếm lên đón đỡ, quả nhiên, đoản kiếm của Sát Quỷ từ phía này đâm ra, vừa vặn chạm với kiếm của Thảo.
Thảo chỉ tay về phía tháp canh, cô giải thích: "Chúng ta sẽ trèo lên đó và nhảy qua, tháp canh này cao tầm mười mét, từ trên đó nếu dùng hết sức thì mình có thể nhảy qua bên bờ bên kia khi rơi xuống."
Nương theo đó, giọng của Tăng Thanh Thảo vang vọng, thanh âm thần thánh trang nghiêm: "Sơn lâm thượng ngàn này ta cai quản, núi non vạn dăm không một tai tinh. Cớ sao yêu ma lại lộng hành, có biết tên ta Lâm Cung Thánh Mẫu?!"
Thanh Thảo vừa dứt lời, mặt đất trước mặt hai cô bỗng đì đùng thay đổi, ánh sáng từ tay Thanh Thảo bay thẳng về trước, dọa cho lũ Huyết Hồn Ngải sợ hãi chạy trốn chới với. Nương theo ánh sáng bay tới, mặt đất bị xới tung từng mảng lớn, đại thụ bị đẩy dạt sang hai bên, tạo thành một con đường bằng phẳng và bao trùm ánh sáng nhu hòa. Thùy Dương kinh ngạc há hốc mồm, vô số lời muốn thốt lên không biết nói từ đâu.
Chưa dừng lại ở đó, Thanh Thảo còn chỉ tay sang phương hướng khác, bất cứ nơi nào bị cô chỉ qua, đại thụ mộc lên ồ ạt như nấm, chôn lắp toàn bộ lũ giáo dân bên dưới, Borey và Boray đã bỏ trốn từ sớm, ngay khi Sát Quỷ vừa bị bóp c·h·ế·t đã không thấy mặt hắn đâu. Khi Thanh Thảo xoay người về sau, cây rừng trồi lên như sóng biển, phá vỡ cây cầu thành nhiều mảnh, Chanavy bị đẩy đi như món đồ chơi, vô số Hữu Ngải bị chèn ép tan tành.
Mỗi lần Mộc tinh vung tay, mặt đất theo đó run rẩy, đếm không hết Hữu Ngải bị đánh nát tươm, hóa thành một đống thịt vụn. Bọn chúng nổi điên, đổi đối tượng sang Mộc tinh, chúng ồ ạt nhào vô xâu xé Mộc tinh như một bầy linh cẩu đói khát. Mặc dù Mộc tinh rất mạnh mẽ, mỗi lần xoay người đều hất văng một Hữu Ngải đeo bám, nhưng không bù lại số lượng chúng quá nhiều, chẳng mấy chốc mà thân đại thụ dính đầy vết rách sâu hoắm, cành cây rơi xuống liên tục.
Đoàng! Đoàng!
Thời gian lại khôi phục như cũ, chỉ thấy Thanh Thảo đột ngột bay tới trước, cô theo bản năng ôm lấy cành cây, lá cây, cứ thế mà rơi xuống liên tục, còn Thùy Dương thì rơi một mạch xuống đất, đập mạnh vào rìa thung lũng, rồi cùng với lũ Huyết Hồn Ngải rơi xuống vực sâu.
Đúng lúc này, một thứ ánh sáng nhu hòa từ sau lưng cô xuất hiện, nó dần dần sáng rực, chiếu gọi cả một gốc rừng. Borey và Boray bị dọa sợ lùi lại, lũ Huyết Hồn Ngải cũng sụt lùi liên tục. Sát Quỷ dừng bước, gã kinh ngạc nhìn về phía Thùy Dương, cụ thể là phía sau lưng cô. Đoàn ánh sáng ấy từ dưới vực thẳm chậm rãi bên lên cao, những nơi bị chiếu gọi qua đều hù dọa cho lũ Huyết Hồn Ngải và đám giáo dân phải sợ hãi tránh xa.
Thùy Dương buồn bã lắc đầu: "Ở chỗ này không có cầu, mình tới đường cùng rồi."
Bất quá, hai cô chỉ mới chạy tới giữa cầu đã trông thấy từ trong Nội Trận có một đám Hữu Ngải hình thể rắn rỏi đuổi tới, dẫn đầu là Sát Quỷ, bên cạnh còn có nữ quỷ Chanavy xách theo lưỡi hái. Bọn chúng vây c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u cầu bên kia lại, không một kẻ hở.
Trông thấy xung quanh vắng vẻ không một bóng kẻ ác, Thùy Dương chỉ biết nuốt nước bọt kinh ngạc, không còn lời gì để diễn tả nội tâm dậy sóng của mình lúc này.
"Không, chúng ta không nhảy xuống đất. Bà nhìn thấy mấy cây to ở bờ bên kia chứ?" Thảo chỉ tay cho Dương, cô nói tiếp: "Chúng ta sẽ cố gắng bám trụ vào nó, cho dù là cành cây hay lá cây cũng được, chỉ cần có thể giảm bớt gia tốc rơi xuống cùng trọng lực, mình có thể sống."
Thùy Dương nhìn Boray và Borey đến gần, cô cắn răng ngừng khóc, thút thít sóng mũi, Dương nâng dao găm lên kề cổ mình, đôi mắt bạc hạ quyết tâm.
Sát Quỷ hợp thành một thể đứng đối diện hai cô, gã cười điên dại: "Khà khà khà, thế mà không c·h·ế·t nhỉ? Hai đứa mày khá đấy, nhưng mà tới đây thôi." nói đến cuối cùng, gã cười lạnh.
Bất quá, mới cười được một hơi, Thùy Dương liền sợ hãi nhìn về phía rừng sâu, trong mắt cô liên tục xuất hiện vô số bóng trắng quen thuộc, bọn chúng đang đuổi về phía này, dẫn đầu không ai khác chính là nữ quỷ Chanavy với thanh lưỡi hái dài trong tay.
"Bên trái!" Thùy Dương ở sau hét lên.
Nghe Thảo chỉ dẫn, hai mắt Thùy Dương sáng lên, cô gấp giọng bổ sung: "Chỉ cần mình vượt qua được bờ bên kia, và cố gắng trốn thêm một chút nữa sẽ gặp được lực lượng biên phòng mà sếp Nam bố trí!"
Tiếng Hữu Ngải gầm thét vang vọng phía sau, Dương vội vàng đưa mắt bạc nhìn lại, cô căng thẳng nhìn khắp nơi nhưng không thấy dấu hiệu gì của chúng. Tuy nhiên, linh cảm mách bảo Dương rằng bọn chúng sắp đuổi tới rồi, cô bèn hối thúc: "Nhanh lên bà ơi."
Nói rồi, Phong Quỷ nhìn gương mặt già nua của Đinh Lăng hằn trên chuỗi cây cối gần đó, gã lắc đầu.
"Thật à trời?" Cuối cùng cô không nhịn được đành hỏi trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỉ một chút nữa thôi mà, nếu lá bài có thể duy trì thêm một chút nữa thôi, bà đã có thể làm phép cho chúng ta vượt qua rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.