Thất Sơn Đạo Sĩ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Đạo Sĩ Hạ Sơn
“Chuông đình sẽ không vì một kẻ dẫn quỷ đơn giản như vậy mà bị đánh động, chỉ có thể nói kẻ này có liên quan đến Bất Tán Vải và Thất Tử Đồng.”
“Tư Đó tao đã làm gì nên tội, tại sao tụi mày lại hết c·h·ế·t vợ tao, giờ lại muốn g·i·ế·t con tao?!”
Phổ nhìn sắc mặt ông già một chút, gã nói.
Thấy cảnh này, Khâm không chịu được nói.
“Có chí khí.” Cảnh Phổ mỉm cười.
“À phải rồi, dâu.” Tâm Đoan gật gù đầu, cô chép miệng nói: “Một đứa dâu này như tôi lại sinh ra hai cô công chúa cho nhà anh, một tay tôi giúp anh Vinh quản lý cả Lê gia, nhìn vợ chú xem, làm được gì cho cái nhà này ngoài bám theo đít chú?”
“Nếu tiếp tục gõ, thất khiếu nạn nhân sẽ chảy máu, đến lúc đó cả người mẹ... cũng phải c·h·ế·t.” Phổ từ tốn nói.
Phừng!
Chỉ cầu đủ sống đi về hương xưa.”
Hai gia đình Vinh Hiếu đối mắt nhìn nhau, ở giữa không giấu được sát khí lạnh lẽo, muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Lão già trợn trừng mắt, tay chân giãy giụa, sau một hồi thì mới ngừng cự quậy, đôi mắt lão có hồn trở lại, nhìn sang Cảnh Phổ.
“Mà sư phụ, chúng ta đi đâu trước đây?”
“Đúng là có chút quái lạ.” Cảnh Phổ gật đầu.
“Khâm, lấy cho thầy chuông đồng, linh phù, đinh tán, gạo trắng, vải liệm và... dạ minh châu.”
Gã điềm nhiên đóng mắt ông ta lại, sau đó nhìn phần bụng trướng to, trong đó không biết có thứ gì đang không ngừng ngọ nguậy.
Thời Khâm bên cạnh kinh ngạc há to miệng.
“Dạ thầy, linh cẩu, dẫn đường!” Thời Khâm hô.
Đây là một buổi trời chiều, thời điểm này gian bếp chỉ còn lại mấy cô giúp việc và Ánh Nguyệt đang làm đồ ăn.
Tâm Đoan nhìn Ánh Nguyệt đăm đăm, cô tiếp tục khua đũa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cút ra ngoài!”
Cảnh Phổ rút con dao kim cang trong túi áo ra, gã cắt một đường lên ngón tay mình, lấy máu vẽ một trận ấn nhỏ lên bàn ăn, một tay gã đặt lên đó, tay còn lại lấy ra một đồng xu rồi tung nó lên thật cao. Phổ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng niệm một câu chú:
“Bên trên là ngải trừ tà chứ không phải bùa gì, dẫn quỷ mới qua mấy ngày đã có thể phá vỡ ngải trừ tà này, xem ra kẻ dẫn quỷ khá cao tay, bây giờ có khi còn không kiểm soát được con quỷ đó.”
“Vừa mở miệng nói chuyện là một phần hồn phách cuối cùng của anh ta, hai phần khác sớm đã bị lấy mất, không thể c·h·ế·t cũng không thể sống đàng hoàng, e rằng sẽ trở thành người thực vật cả đời.”
“Kỷ Đông Nam.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh Phổ và Thời Khâm bước xuống lầu, Khâm liền đến hộp gỗ lấy ra mấy lá cờ nhỏ, chuẩn bị hành pháp truy tìm dấu vết quỷ khí.
“Tao phải tụng kinh siêu độ cho vợ tao, tao đã làm gì nên tội.”
Mỗi lần Đoan gõ đũa xuống, Ánh Nguyệt đều ôm chặt bụng mình, cơn đau đớn quặn thắt bất chợt ập đến và ngày càng nặng hơn khiến cho Nguyệt nhất thời rên to.
“Nhân quả ơi nhân quả, ngươi thật biết cách sắp đặt, cuối cùng ta cũng gặp được manh mối của bất tán vải.”
“Tốt tốt tốt!”
“Ôi chu cha mẹ ơi, nhà này bự gấp tám trăm lần cái đình của mình luôn. Đây là nhà ai mà giàu thế kia?”
“Nhân đã gieo, quả dù muộn vẫn sẽ đến!”
Hai thầy trò không đùa giỡn nữa, chậm rãi cất bước đi vào dinh thự, lúc đi qua cánh cửa nhà.
Ầm!
Cảnh Phổ đứng dậy, gã đi đến cạnh bàn, đặt tay lên chỗ cũ, nhắm mắt lại, đồng xu trên không trung trở về tốc độ rơi xuống vốn có của nó, hạ xuống tay còn lại của gã.
“Hả?!” Lê Vinh và Tâm Đoan mở to mắt, tưởng mình nghe lầm.
Cảnh Phổ lấy găng tay đen đeo vào, rồi đưa tay ấn mạnh vào mụn mủ trên người ông ta, nương theo đó, một đoàn mủ trắng trong suốt tuôn ra, chậm rãi chảy xuống sàn.
Tất cả dấn thân vào bóng đen, chỉ còn lại tiếng gõ mõ của ông tư Đó trên nhà vẫn vang đều đặn.
Để cho người đệ tử bày trận, Cảnh Phổ đi sâu vào trong căn nhà hơn, khi đi đến cầu thang, gã nhìn thấy trên lầu vẫn còn ít ánh sáng le lói.
Gã đi đến chỗ Lê Hiếu.
“Tạm thời ông ta chưa c·h·ế·t được, quỷ khí trong nhà vẫn còn, con đi bày trận thiên linh cẩu đi, chúng ta sẽ lần theo dấu vết quỷ khí đuổi theo. Thầy sẽ tìm hiểu ân oán nhà này một chút, tìm đường giải quyết nhân quả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ông lão này cũng là nạn nhân, nhưng chỉ mất đi một hồn và ba phần vía, vẫn còn chút tỉnh táo.”
Đang lúc Thời Khâm đang loay hoay cắm đèn cầy, gã vô tình lui trúng mép giường, khiến cho một bàn tay rơi lên người hắn.
Cảnh Phổ mỉm cười, tùy tiện đáp.
Bất chợt, lá bùa số hai không lửa mà cháy, chậm rãi hóa thành tro tàn.
“Trước mắt cứ đi theo hướng kẻ dùng thuật dẫn quỷ mấy hôm trước.”
Thanh âm đó hướng ra cửa sau mà sủa.
Lá bùa treo trên cao bị xé nát cùng với Bát Quái trấn sát đồ vẽ trên cửa rơi vào mắt bọn họ.
Trời xanh có thấu cho mình hồi dương.”
“Hết cứu.”
Thời Khâm há miệng ồ lên, trong đầu mở mang một kiến thức mới.
Nào là xăm bùa phép, nuôi Kumanthong rồi lên đồng nhập xác, đủ kiểu hình thức.
“Đợi chút đã.” Cảnh Phổ mỉm cười.
Cảnh Phổ đốt điếu thuốc đưa vào miệng rít một hơi, nói:
“Cứu được không?”
“Xem ra là cùng một kẻ làm ra chuyện này, mà người khởi xướng là hai vợ chồng cậu cả.”
“Nghịch Tri Vị Lai.”
Lời vừa nói ra, hai vợ chồng ông tư cùng vợ chồng Lê Vinh cả kinh.
“Nhà mình còn vài chuỗi khách sạn đó, đưa cho vợ chồng chú út đi, bấy nhiêu cũng đủ hai vợ chồng nó cả đời không lo rồi.”
“Em nghỉ ngơi đi Nguyệt, để chị cả làm cho.”
Làm xong hết thảy, Tâm Đoan bày biện thức ăn ra bàn.
Lê Hiếu và Ánh Nguyệt thì không kiềm được cười mỉm.
Cảnh Phổ điềm tĩnh nhìn bóng lưng Tư Đó, đáp.
Cảnh Phổ nói.
“Cổ trùng đuông dừa.”
Cảnh Phổ xòe tay ra, chiếc lá khô bỗng nhiên động đậy, nó tự động tách ra thành một đôi cánh rồi bay lên không trung, loay hoay mấy vòng rồi chậm rãi bay về phía trước.
Cảnh Phổ trầm ngâm một lúc, gã nói tiếp.
Đột nhiên, giọng nói của ông tư Đó xuất hiện sau lưng Cảnh Phổ.
Khâm đặt chiếc hộp gỗ trên lưng xuống, lấy ra mười hai cây đèn cầy cùng một cái la bàn phong thủy bằng đồng, sau đó gã lần mò đi quanh tiền đường, vừa xem la bàn vừa đặt đèn cầy xuống.
Cả nhà Lê gia lại quây quần vào mâm cơm.
“Anh ta đã c·h·ế·t rồi.” Phổ lắc đầu.
“Đó là gì vậy thầy?” Khâm nhíu mày hỏi.
“Sư phụ, thiên linh cẩu đã làm xong, nhưng mà quỷ khí của con quỷ đó với lại khí tức của gã làm phép đều bị che dấu, chỉ có thể truy tung được phương hướng là khu rừng phía sau nhà, vị trí cụ thể không thể xác định, có lẽ gã ta đang lẩn trốn trong một pháp trận, rất cao tay.”
Nghe vậy, Khâm nhanh tay lấy đồ trong hộp gỗ ra đưa cho Phổ rồi bản thân lui về sau.
Tuy nhiên, do không có xe máy, cũng không có tiền đi taxi, hai thầy trò một đường nhàn tản đi bộ như thế, cho đến tận cuối ngày mới thấy con bướm rơi xuống đất, hóa thành một chiếc lá bình thường.
Đằng kia, Cảnh Phổ nghe vậy liền rảo bước lại.
Leng keng!
Thời Khâm nghiêm túc gật đầu, gã cẩn thận lấy bùa phép ra thấm giọt máu trên tay Cảnh Phổ, rồi hai thầy trò bước ra đại sảnh.
“Là nó.”
“Dạ” Khâm đáp.
“Xem ra ân oán xuất phát từ nơi này.” Phổ nói.
“Khởi!”
Thời Khâm không nhịn được thốt lên:
Hơn nữa còn có tiếng gõ mõ liên hồi, quá nhỏ để người bình thường nghe được.
Ngay lập tức, ông ta ngồi bật dậy, há miệng phun ra vô số máu tươi, bên trong còn có rất nhiều dị vật lạ.
Khâm tằng hắng mấy tiếng, nói:
Thời Khâm vội vàng đi đến trước trận pháp, gã nắm lá bùa thấm máu, tay bấm pháp quyết, lá bùa đột ngột bùng cháy, Khâm liền vung lá bùa xuống người con c·h·ó giấy.
“Con cứ ngỡ kiếp này sẽ không chờ được, nào ngờ cơ hội báo thù đã ngay trước mắt.”
Nói rồi, Nguyệt rời khỏi gian bếp.
Gã banh con mắt của người này ra để xem, vốn dĩ con ngươi ông ta đang nằm im bất động đột nhiên liếc sang nhìn Phổ.
Đối với chuyện này, Phổ vẫn duy trì bình thản.
Khâm nhướng mày, nói.
“Thừa kế! Thừa kế! Tụi mày mở miệng ra chỉ biết nói chuyện thừa kế! Tao còn chưa có c·h·ế·t đây lũ bất hiếu!”
Tâm Đoan liền đổ vong nhi cổ trùng một đĩa mì xào, cô lại lấy tiếp một bình sứ khác, ở bình sứ này lại là một con đuông dừa khô quắp.
Gã nhìn xa hơn người đệ tử của mình, bèn điềm đạm giải thích.
“Tôi cứ tưởng mình trong mắt họ là một chàng trai lãng tử, phong độ bất phàm, nhan sắc như trích tiên giáng trần.”
Cảnh Phổ trước tiền dùng dao cắt mấy sợi chỉ trên miệng người đàn ông đi, sau đó vẽ một đồ án họa tiết lên bụng ông ta, cuối cùng lấy ra một lá bùa dán lên đó, Phổ nói: “Khu Trục!”
Tâm Đoan nghiêng đầu giả vờ chờ nghe, Lê Vinh bật cười khinh thường nhìn Hiếu.
Lão già nhả viên đá ra, lấy giọng yếu ớt hỏi.
Nói đến ông ta, trong đầu Cảnh Phổ liền hiện lên hình ảnh lão già Chey Sok cầm quải trượng đứng trước núi xác cười điên dại.
Vợ ông tư ngồi kế bên vuốt vai khuyên ngăn, bà tư có gương mặt phúc hậu, ánh mắt hiền hòa.
“Tụi mày cãi nhau đủ chưa!” Ông Tư Đó quát to.
“Thứ mà ta có thể làm đó là giúp anh ta kết thúc đoạn ác nghiệp này thôi.”
Nói rồi, ông Tư Đó lom com ngồi dậy, không đợi Cảnh Phổ trả lời, ông ta lủi thủi bước về cầu thang lên lầu, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm.
“Để chị làm, mì xào hải sản đúng không? Dễ mà!”
Khâm định xông lên trấn áp lão ta, nhưng Cảnh Phổ đưa tay ngăn lại, ra lệnh: “Đá định âm.”
“Tao phải tụng kinh siêu độ cho vợ tao, tao đã làm gì nên tội.”
Sắc mặt Thời Khâm ngưng trọng hơn, hắn có chút không thể tin nói:
“Khi hạ bộ người mẹ chảy máu thì nên dừng lại, vì thai nhi đã c·h·ế·t.”
Cảnh Phổ gật đầu.
Bỗng nhiên, Tâm Đoan từ bên ngoài bước vào, sắc mặt cô vẫn đoan trang như cũ, nhưng Cảnh Phổ có thể nhìn thấy trong mắt cô ta đang có sự căng thẳng cùng với nhẫn tâm.
“Sư phụ định...” Thời Khâm kinh ngạc hỏi.
“Ba, không phải tụi con muốn nhắc đến chuyện thừa kế, nhưng mà cái chức chủ tịch hội đồng quản trị chỉ có một, mà ba nhìn lại ba đi, bây giờ ăn uống còn khó khăn, nếu không nói chuyện thừa kế, lỡ như...”
“Nguyệt ơi!”
Đối diện với ông Tư Đó có năm người, chia ra ngồi hai bên bàn ăn, có lẽ là hai đôi vợ chồng, ngồi ở gốc bàn bên kia là một người thứ năm, nhưng gã không thấy mặt người này, gương mặt của người đó bị bóng đen che phủ.
“Cản thi.” Cảnh Khổ đáp.
...
Cảnh Phổ lấy hai viên dạ minh châu lắp vào, máu mủ theo đó ngừng chảy.
“Thằng con út của tôi thì cơ thể trướng to, không cách nào ăn uống, còn tôi, đầu óc đột nhiên không được tỉnh táo, trước khi tôi trở nên mê muội hẳn, tôi đã mời bác sĩ về nông ống vào cổ nó để bơm thuốc dinh dưỡng.”
“Ba hồn bảy vía thì vía mất hết, hồn mất hai còn một, người này sống cũng không phải sống, nói c·h·ế·t cũng không phải c·h·ế·t.”
“Vong nhi cổ trùng, nghe lệnh người hạ cổ, mỗi một lần gõ tiếng sẽ cắn thịt thai nhi.”
Cảnh Phổ đi vòng quanh bàn ăn, nhìn Tâm Đoan khua đũa, gã lắc đầu.
Nghe vậy, ngồi kế bên Vinh là một người phụ nữ có nét mặt sang trọng lên tiếng.
“Còn giọt nước?”
Thời Khâm đôi khi thấy mình may mắn khi được đồng hành cùng một đạo sĩ chân chính như Phổ, được tận mắt chứng kiến khía cạnh tâm linh hiện hữu, đó là một vinh hạnh.
Thời Khâm vui vẻ nói. “Thầy ơi, thiên linh cẩu tìm được rồi! Đi thôi!”
Người vừa nói chuyện nếu Thùy Dương ở đây sẽ nhận ra, đó là Lê Vinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh Phổ bước đến nhẹ nhàng mở cửa ra.
“Sao? Làm được gì kể nghe, tôi lóng lỗ tai nghe đây.”
“Vong nhi cổ trùng?”
“Còn ông già đó, làm sao cứu ổng đây sư phụ?”
Ứng với lời của Cảnh Phổ, Ánh Nguyệt đau đớn đến mức điên dại, cô té ghế ngã xuống sàn, máu tươi đặc sệt từ dưới hạ bộ của cô chảy ra, ướt đẫm cả sàn.
“Thầy Phổ, ông đừng quá để ý, họ không biết được sự hy sinh cao cả của ông nên nói đùa ấy mà.”
“Bà nhà tôi đột ngột c·h·ế·t.”
Thân thể chương sình quá khổ của Lê Hiếu bất khả tư nghị bật dậy, một hơi đứng thẳng, hai tay đưa về phía trước.
Tâm Đoan lúc này ném ánh mắt cay nghiệt nhìn Ánh Nguyệt lăn lộn dưới sàn, cô khua đũa không ngừng tay, liên hồi không dứt.
Lúc này, trước mặt Cảnh Phổ đã là một căn dinh thự sa hoa rộng lớn, cửa dinh thự được mở toang, bên trong không có ánh đèn, chỉ có một màu đen tĩnh mịch.
Dứt lời, Cảnh Phổ rút ra hai lá bùa, gã lấy bút chu sa vẽ lên hai con số một và hai, rồi bắt pháp quyết, sau đó đưa hai lá bùa đến trước mặt Lê Hiếu.
Đèn trần trong nhà cũng theo đó vụt sáng trở lại, mang đến không gian sáng sủa cho căn dinh thự.
“Vừa xong.”
Cuối cùng, Cảnh Phổ lấy tấm linh phù vẽ đầy bùa chú trên đó dán lên trán Lê Hiếu.
“Căn nhà này oán khí quá nặng rồi.” Thấy cảnh này, Cảnh Phổ bèn ra lệnh: “Khâm, bày trận Hồi Thiên Phản Nhật giúp ta.”
Nay ta đoạn mệnh giữa đường,
Con c·h·ó giấy theo đó bốc hỏa, chỉ vài hơi sau liền tan thành tro tàn.
Dẫn hồn mang xác về quê yên nằm.”
Thời Khâm hoảng hốt xoay người lại, vội vàng đốt đèn cầy lên để xem, gã liền giật mình trông thấy một nam trung niên đang nằm bất động trên giường, cả cơ thể hắn ta sưng to, phồng rộp, lởm chởm vô số mụn mủ.
“Thầy Phổ! Bên này có người!”
“Thầy Phổ, tìm cách cứu anh ta đi.”
Cảnh Phổ và Thời Khâm theo linh cẩu chỉ dẫn, hai thầy trò theo cửa sau mà đi, phía sau lưng bọn hắn, thân xác quá khổ của Lê Hiếu nhảy theo tiếng chuông của Cảnh Phổ.
Phổ lắc đầu.
Nhưng chung quy họ chỉ nhìn thấy mặt hình thức bên ngoài của các thầy pháp đó làm, thực hư thì không rõ, đặc biệt là không có hình ảnh hiện hữu thực tế để chứng minh.
Phổ điềm đạm nói.
“Vinh! Con nói vậy là bất hiếu, đại nghịch bất đạo con biết không!”
Nếu để họ chứng kiến Trần Cảnh Phổ tùy tiện phù phép lại khiến cho chiếc lá sống dậy như thế, không biết họ sẽ kinh ngạc như thế nào?
Đang lúc cao hứng quá độ, ông tư buộc miệng nói:
Tâm Đoan lập tức thay đổi sắc mặt, cô hướng mấy người giúp việc quát:
“Canh Chánh Tây.” Khâm thì thầm, coi theo la bàn rồi đặt xuống.
“Còn muốn cứu ông ta, phải biết được nguyên nhân nào khiến cho gia đình này lại ra nông nổi như vậy, là nạn nhân hay là thủ phạm còn chưa biết.”
“Đừng khách sáo, chị em trong nhà không mà. Em đang mang trong bụng cháu đích tôn của ba đó, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, đi nghỉ ngơi đi.”
Phổ mỉm cười:
“Tao g·i·ế·t mày!”
Đập vào mắt bọn hắn là một cái xác đã c·h·ế·t sình, cả thi thể thối rữa chương sình đang bị lũ giòi ăn, đám giòi trắng dã như hạt gạo, mà ông Tư Đó thì thản nhiên ngồi kế bên gõ mõ như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Rắc rối thật, con quỷ còn chưa xuất hiện, mà đã thấy hai người sắp hóa quỷ, rốt cuộc ai mới là kẻ ác bày ra chuyện này đây?”
“Tao sẽ g·i·ế·t mày!”
“Chuyện thừa kế, tụi mày cũng đừng bàn nữa, cháu trai tao sẽ là người hưởng hết!”
Phổ xòe tay ra lệnh: “Dao, bút mực chu sa.”
Cảnh Phổ đi đến gần để nhìn rõ hơn, kết quả vẫn y như vậy, một màu tối đen. Người này chỉ im lặng nghe cả nhà nói chuyện mà chẳng hề hó hé lời nào.
Theo lời gã, lá bùa bừng cháy, đồ án họa tiết dường như ngấm vô thịt người đàn ông.
Chương 4: Đạo Sĩ Hạ Sơn
Còn Cảnh Phổ, gã đi khám phá dinh thự, khi đi đến phía phòng bếp, nơi này bàn ghế đổ ngã, rất lộn xộn, phía dưới nền còn có vết máu bê bết.
Nói rồi, Cảnh Phổ dẫn đầu bước vào trong đại sảnh, gã lập tức chứng kiến khung cảnh hỗn loạn ngay giữa trung tâm.
Cảnh Phổ từ tốn giải thích cho đệ tử mình nghe.
Thời Khâm xoa trán, khó hiểu nói.
Ánh Nguyệt vùng vẫy khỏi tay chồng, cô co rúm cả người vì đau, mặc cho Lê Hiếu hô hào, hai mắt Ánh Nguyệt chảy ra máu đỏ, miệng cũng tràn ra vô số máu tươi, lỗ tai và lỗ mũi cũng theo đó xịt máu.
“Tâm Đoan, chuyện chị nói em ít học em cũng không có gì phản bác, nhưng chuyện thừa kế nhà em, phận làm dâu như chị, có quyền gì lên tiếng?”
Gã đưa tay ra, trên đầu ngón tay là giọt máu đỏ, chính là giọt máu gã lấy được từ pháp Nghịch Tri Vị Lai.
“Mấy con đuông cổ này mập mạp như thế, chắc là ăn hết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của người này rồi.”
Cảnh Phổ từ tốn xoay người lại, chỉ thấy ông tư Đó với sắc mặt mệt nhoài nhìn gã nói chuyện.
“Dạ em làm được ạ.” Ánh Nguyệt ngây ngô đáp.
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.”
Thậm chí, miệng của ông ta còn bị khâu lại, có một ống dẫn được đâm xuyên vô cuống họng.
“Cấp cứu! Gọi cấp cứu nhanh!”
“Gâu!”
“Ông đạo sĩ dị hợm xuống núi rồi kìa bà con!”
“Đi thôi.”
“Mục đích cuối cùng của thầy trò mình tới đây là để tìm bất tán vải và cứu người, kẻ kia đã dùng nó để dẫn quỷ, vậy chỉ cần tìm con quỷ là được.”
“Nhả viên đá ra.”
Cảnh Phổ banh mắt của Lê Hiếu ra, hai con ngươi của Hiếu vẫn đờ đẫn nhìn gã. Cảnh Phổ dùng lực tay ấn vào, dứt khoát móc hai con mắt của Hiếu ra, để lộ hai hốc mắt đen ngòm, máu mủ trong hốc chảy ra không ngừng.
Người đàn ông ói liên tục mấy phút đồng hồ, biến chiếc giường đang nằm ói thành bê bết máu đặc quánh, rồi bất lực ngã ra sau.
“Thiên linh cẩu có thể tìm tới kẻ dẫn quỷ, còn cương thi Lê Hiếu thì có thể tìm tới người có nhân quả gia đình với mình, một lần bắt trọn.”
“Mình bình tĩnh lại một chút, ông bệnh tim đó.”
“Tới giờ này con mới nói? Haha, cuối cùng Lê gia ta cũng có đứa nối dõi tông đường rồi.”
Thấy cô nhiệt tình như thế, Nguyệt cũng buông tay.
Nói rồi, người đàn ông lần nữa đờ đẫn, hai mắt nhắm lại, nằm yên bất động.
Khâm khựng người lại, miệng há to như quả trứng, mức độ tự tin của Cảnh Phổ lần nữa phá nát tam quan của hắn, Khâm không biết phải an ủi thế nào, bèn đổi đề tài:
Thời Khâm liếc mắt nhìn sư phụ mình, hắn bặm môi lại, cố gắng để không phì cười.
Khi Cảnh Phổ mở mắt ra, khung cảnh trước mặt chớp mắt trở về với thực tại, bên ngoài cửa nhà bếp là một bầu trời tối mịt.
Cảnh Phổ gật gù đầu, khung cảnh trước mắt gã lại thay đổi.
Chỉ có Lê Vinh và Tâm Đoan duy trì sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười hả hê.
“Tôi biết cậu nghe được lời tôi. Cậu đã c·h·ế·t rồi, một phần linh hồn còn lại bị nhốt trong thể xác này, gánh chịu đau đớn đọa đày qua mỗi giờ mỗi khắc.”
Cảnh Phổ vừa dứt lời, một hơi lạnh sau lưng hắn ập tới, Phổ liền nghiêng đầu sang một bên, vừa lúc tránh được con dao phía sau đâm tới, xẹt qua tai gã.
“Sư phụ, ông ta sao thế?” Khâm nhíu mày hỏi.
“Giáp Chánh Đông.”
“Dạ”
Tổng thể mà nói, cả căn nhà ngoài việc chìm vào bóng tối ra, chỉ có ở giữa đại sảnh là bày biện vô số chỉ đỏ, bàn thờ đổ sập, ghế ngã lung tung, phần còn lại thì rất ngăn nắp.
“Hay nói đúng hơn, ông già kia đã có dấu hiệu hoạt động trở lại rồi, chỉ có nhân quả mới đánh động được chuông đình.”
Ánh mắt Phổ lóe lên, gã bật cười.
“Mày nói tao là heo à?” Cảnh Phổ mắt tròn mắt dẹt hỏi lại.
“Tụi mày định làm gì con trai tao?”
“Đừng động vào ông ta, vía ông ta còn rất yếu, tác động vô coi chừng mất hết luôn đấy.”
Vừa nói, ông ta vừa lủi thủi bước đi. Vừa hay Thời Khâm từ bên ngoài bước vào, hắn dè chừng nhìn ông tư, Phổ đằng này mới nói đến:
Dứt lời, Cảnh Phổ cầm chuông đồng lắc kêu.
“Âu cũng là nhân quả.”
“Kia là giọt nước mưa của ngày chuông đình gõ vang, tôi tính toán phương vị của người dẫn quỷ lưu lại trong đó, nếu không cậu nghĩ chúng ta sẽ tìm tới đó bằng cách nào qua nhiều ngày như vậy?”
“Còn có người phía trên sao?” Cảnh Phổ hồ nghi.
“À không, ý con nói ở đây là, nếu chúng ta khéo léo một chút, biết đâu chừng gia chủ người ta phúng viếng cho vài trăm triệu, Thất Sơn Quán cũng có tiền sửa sang đúng không sư phụ?”
“Vừa rồi trận pháp Hồi Thiên Phản Nhật xua tan đi oán khí trong nhà, giúp ông ta tỉnh táo lại một chút, cho nên bước xuống nhà bảo vệ con ông ta, bây giờ thì đâu lại vào đấy.”
Gió lạnh bất ngờ nổi lên, Phổ vẫn bình tĩnh giữ yên hai lá bùa.
“Nguyệt! Em sao vậy?” Hiếu hoảng hốt ôm vai vợ.
“Dĩ nhiên, dù chọn cách nào, cậu cũng sẽ chịu hành hình dưới âm ti vì nghiệp lực cậu mang.”
“Chuyện thừa kế bỏ qua một bên, tao không muốn nghe lại nữa, tao tự có sắp xếp!” Ông nói.
Người bình thường khi nhắc đến bùa phép, họ đều nghĩ đến các vụ cúng kiến linh đình của các thầy pháp.
Một tiếng c·h·ó sủa bất chợt xuất hiện.
“Làm ơn... hãy g·i·ế·t tôi đi... đau quá... tôi không chịu được nữa...”
Cảnh Phổ ném ánh mắt đánh giá nhìn Khâm, gã nói.
“Đi theo nó sẽ tìm được nơi dẫn quỷ.”
Thời Khâm sượng miệng, biết mình lỡ lời, gã vội phân bua:
Đang lúc cả nhà ăn uống vui vẻ, Tâm Đoan bất chợt gõ đũa vào đĩa của mình, đối diện, Ánh Nguyệt dừng đũa trên tay, sắc mặt cô nhăn lại, đưa tay ôm bụng bầu.
Câu chú vừa ra khỏi miệng, đồng xu đứng sững lại giữa không trung, Cảnh Phổ mở mắt ra.
Thời Khâm hô lên.
Trong vũng máu hắn ta ói, đếm không hết những con đuông dừa to cỡ con chuột bò lúc nhúc, chúng ngọ nguậy mấy hồi rồi nằm yên bất động.
Thời Khâm sáng mắt lên hỏi: “Đó có phải là thuật Oán Toàn Tạo Hóa không sư phụ?”
Giữa đại sảnh lúc này đang bày ra một trận pháp, xung quanh cắm mấy lá cờ nhỏ, cờ không gió mà bay, ở trung tâm là một hình giấy được cắt ra tứ chi cùng lỗ tai.
“Cổ trùng đuông dừa!” Thời Khâm cả kinh nói.
Tiếng gõ mõ đều đặn lại vang lên.
Lúc này, người đàn ông tựa như lấy lại được chút hơi sức, hắn ta thều thào.
Lê Hiếu và vợ chồng ông tư tá hỏa, vội vàng tụm lại chống đỡ cô dậy.
Ông Tư định thần lại, ông ngẩng đầu cười to.
Lê Hiếu là người ngồi đối diện hai vợ chồng Lê Vinh, vợ của cậu ta là một cô gái khá nhút nhát, khi gặp cảnh nhà tranh chấp thế này chỉ biết rúc cổ trốn sau Lê Hiếu.
“Mủ dừa, gã này bị người bỏ Cổ Trùng Đuông Dừa vào bụng.”
“Ba, vợ con Ánh Nguyệt có bầu rồi, con trai.”
Trong phút chốc, gian bếp chỉ còn lại một mình Tâm Đoan, Cảnh Phổ bước lại gần cô ta, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tâm Đoan lấy trong túi một bình sứ nhỏ, trút ra một con trùng bé xíu.
Vừa làm, Cảnh Phổ vừa đọc trong miệng một câu phù. Gã dùng tay đống bốn cây đinh vào khớp gối và khớp tay của Lê Hiếu, máu mủ phún ra từng dòng.
Cảnh Phổ rảo bước ra sau lưng bọn họ, nhìn thật kỹ gương mặt điển trai của Lê Hiếu, bằng đoạn nhân quả mà Phổ nhìn thấy, gã lắc đầu tiếc hận.
“Đây chắc là người nằm ở trên giường rồi. Tuổi trẻ, tài sắc vẹn toàn, lại bị người dùng cổ trùng biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, đời đúng là vô thường.”
“Gâu gâu!”
Ông Tư Đó ngồi giữa bàn ăn đập tay xuống bàn, tức giận mắng:
“Nay ta Cảnh Phổ cản thi,
“Bớt luyên thuyên, vào việc đi.”
Nghe vậy, Cảnh Phổ lập tức chắp hai tay lại bấm quyết, miệng hô:
Nghe vậy, Thời Khâm mới đi đến trước mặt Phổ báo cáo.
“Em đau quá chồng ơi! Em đau bụng quá!”
Lời vừa khỏi miệng, toàn bộ đèn cầy đột nhiên bừng cháy, đồng thời, bóng tối giống như miếng vải bị người kéo đi, trong chớp mắt rút lui khỏi căn nhà thông qua các lối cửa.
“Trận bày xong chưa?”
Thất Sơn Quán ngụ trên sườn núi, núi này tên Thiên Cấm Sơn, dân bản địa hay gọi là Núi Cấm - một trong bảy ngọn núi vùng đất Thất Sơn trứ danh của tỉnh An Giang.
“Dạ em cảm ơn chị.”
“Mẹ, anh Vinh nói sai, nhưng việc thừa hưởng công ty ba cũng nói qua, anh Vinh học rộng tài cao hơn chú út Hiếu, quan hệ xã hội cũng rộng rãi hơn, rất thích hợp là người thừa kế, chi bằng lúc này làm lễ bàn giao cho cha về nghỉ ngơi sớm an hưởng tuổi già.”
Nghe vậy, Khâm vội vàng khom người lấy trong hộp gỗ ra một viên đá đen nhỏ, còn Cảnh Phổ thì một bước tiến tới gạc chân lão già, khiến cho ông ta ngã ra sau, Phổ nương theo đó tiến tới, đè ông ta xuống đất, một tay bóp miệng ông ta ra.
Nhìn thấy thể trạng đáng sợ của người đàn ông, Cảnh Phổ mặt không gợn sóng, gã hỏi:
Lê Hiếu nhíu mày đáp trả.
Ông Tư Đó nói xong lời này, thần thái của ông ta lại trở nên đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
Dứt lời, gã cúi người nhặt lấy một chiếc lá khô, quan sát thấy xung quanh không có người, Cảnh Phổ liền chắp tay lại, miệng thì thầm chú ngữ rồi thổi một hơi vào phiến lá, sau đó một tay gã bóp chặt nắm đấm, vắt ra một giọt nước nhiễu lên chiếc lá.
Bà tư rớm nước mắt lớn giọng mắng con.
Hai thầy trò lập tức xuất phát, đi theo con bướm lá chỉ dẫn.
“Ý mày nói lỡ như tao c·h·ế·t bất đắc kỳ tử không kịp lập di chúc phải không thằng cả?!” Ông Tư Đó trợn mắt quát.
Cảnh Phổ chuẩn xác chụp lấy cổ tay đối phương, dùng sức vặn rơi con dao. Phổ và Khâm đồng loạt quay phắt người lại, phát hiện hung thủ là một ông lão tuổi gần bảy mươi.
Khâm vừa lao tới liền nhét viên đá vào miệng lão.
Tâm Đoan lấn tới giành rổ rau trong tay Nguyệt.
“So với cái dinh thự này, Thất Sơn Quán mình giống như cái chuồng heo vậy sư phụ.”
Ánh Nguyệt ngừng rên rỉ giãy giụa, hai tay cô buông xuôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Tâm Đoan.
Cảnh Phổ lắc đầu, tất cả người trước mặt gã biến mất, chỉ còn lại vũng máu tươi dưới sàn. Phổ tiến lại gần, gã ngồi xuống lấy tay chấm vào vũng máu rồi đưa lên mũi khẽ ngửi.
Ông ta ở trần, trên người có mỗi chiếc quần cộc, toàn bộ cơ thể đều bị phồng rộp lên, mụn mủ nổi khắp người, có vài thớ thịt mọc lên ngay cổ và khóe mắt, phần thân chướng to như sắp nổ tới nơi.
“Chẳng mong sống tiếp trăm năm,
“Cả hai thứ này đều bị ma vật phá bỏ, con ma này không yếu đâu sư phụ.”
“Để cơ thể biến chuyển tồi tệ như thế này, đến bác sĩ giỏi nhất cũng bó tay.”
“Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tôi sẽ kết thúc tính mệnh của cậu ngay bây giờ, hai là tôi giúp cậu chính tay kết thúc ân oán.”
“Muốn tìm ngày hôm ấy, nhất định phải lưu phương vị ngày hôm đó lại, nếu không nhân quả tuần hoàn, ngày mai sẽ biến mất.”
Có đủ đồ nghề, Phổ liền banh miệng Lê Hiếu ra, nhét vào một nắm gạo trắng, sau đó dùng vải liệm quắn lấy miệng gã lại.
Nhắc đến chuyện chính, sắc mặt Cảnh Phổ nghiêm túc trở lại, gã nói.
Gã không trả lời mà chỉ im lặng lắng nghe.
So với quá khứ, Lê Hiếu bây giờ không khác gì một con quái vật, tay chân phồng rộp mủ.
“Ai ngờ họ lại xem tôi như thằng dị hợm, sự thật phũ phàng quá mà.”
Tuy mới sáu giờ tối, sắc trời còn khá tỏ, nhưng bên trong căn dinh thự lại chìm vào khung cảnh tối mịt dị thường, không khác gì nửa đêm.
“Sao vậy con? Bụng làm sao?” Hai vợ chồng Tư Đó cũng luýnh quýnh lên.
“Thi, lên.”
Trần gian oán khổ kêu trời nào hay.
Tâm Đoan đi một mạch đến sau lưng Ánh Nguyệt, nhẹ giọng nói:
“Trời cao có mắt mà xem,
“Rốt cục thì gia đình này đang gặp thảm trạng gì vậy? Kẻ ra tay quá tàn ác! Vừa dẫn quỷ g·i·ế·t người, và hạ cổ trùng khiến người ta sống không bằng c·h·ế·t.”
Sắc mặt Trần Cảnh Phổ lúc này tối đen, gã thở dài:
“Cô!” Lê Hiếu tức giận đứng dậy.
Thấy ông Tư Đó lên lầu, Cảnh Phổ và Thời Khâm cũng chậm rãi đi theo, chỉ thấy lão bước vào một căn phòng, từ trong đó một mùi hôi thối tanh tưởi xộc ra.
“Ê coi kia, ông đạo sĩ của Thất Sơn Quán xuống núi rồi kìa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân ảnh người đàn ông cũng hiện ra rõ ràng.
“Ồ wow.”
“Cái gì?!”
Lê Hiếu nuốt nước bọt lấy lại điềm tĩnh, đột nhiên hắn mỉm cười, đối với ông tư nói:
Nghe vậy, Thời Khâm liền lấy một cây bút lông chấm vô nghiên mực chu sa đỏ rồi đưa bút cho gã.
“Nghe đồn ổng ở trên đó cả chục năm rồi chưa xuống núi lần nào, lười biếng chảy thây, ăn không ngồi rồi, toàn nhờ đệ tử xuống núi làm việc!”
“Gâu!”
Trên đường hạ sơn, hai thầy trò Cảnh Phổ nhận lấy vô số ánh mắt ngờ vực của người dân, có người thì thào.
“Cho thiên linh cẩu nuốt nó, dù trốn ở chân trời gốc biển nào cũng có thể tìm được.”
“Cậu hãy cứu nhà tôi với, có thứ gì đó đang hại nhà tôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.