Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Rừng Thiên Nước Độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Rừng Thiên Nước Độc


Bất chợt, nữ quỷ bước khỏi người Lê Vinh, cùng lúc đó, giọng nói của Tâm Đoan vang lên:

Nữ quỷ đứng dậy, giữa bụng phình to, ả đi từng bước về phía gã, trong đêm tối chiếc áo dài đỏ của ả ta nổi bậc dị thường.

Cô vừa dứt lời, nữ quỷ liền chụp lấy cổ Thùy Dương.

Cái đèn pin sớm đã rơi ra, nó gọi về phía Thảo, giúp cho cô có thể thấy nữ quỷ đang bặm trợn đi về phía mình.

Hóa ra, Lê Vinh đang tựa người vào thân cô ta chứ không có gốc cây nào ở đây cả.

Lê Vinh tá hỏa hét to, cơn đau điếng khi bị ăn thịt khiến gã tỉnh táo trở lại, gã vẫy vùng, dùng chân còn lại đạp vô đầu con ma lết.

“Với lại nếu ổng không cho... tao g·iết quách luôn cho xong, dù sao tao với ổng cũng đéo có tình thân gì.”

Vinh kinh hồn táng đảm, gã lồm cồm bò về phía trước, trong lòng gã hoảng loạn không nghĩ được gì nữa.

Gã bị nữ quỷ áo đỏ đó lùa hơn lùa vịt, con ả đó rõ ràng đang đùa giỡn gã!

Đúng lúc này, cái đèn pin trong tay Thảo vô tình rọi lên thân cây bên cạnh, chiếc áo lót màu đen đập vô mắt cô.

Vinh tựa người vào gốc cây để nhìn xung quanh, đáp lại lời gã chỉ có một màn đêm tĩnh mịch, rừng cây như cái lồng lớn vây nhốt gã lại, không thấy được lối thoát.

Thảo nghiêm giọng lại, tự nói với bản thân.

Thảo nhíu mày, lấy lại bình tĩnh, cô soi đèn xung quanh, khi soi đến gốc đại thụ bên cạnh mình, Thảo suy nghĩ một chút, cô bèn loay hoay cởi áo ngực của mình ra, rồi cột lên cọng dây leo trên thân cây.

Dương mở to mắt, cô bị nhấc bổng lên không trung, nữ quỷ lấy tay còn lại xé rách một bên lỗ tai của cô ra, máu tươi phun lên.

“Có ai không cứu tôi với!”

Bâng cười gằn.

“Cẩn thận!”

Thảo căng thẳng rút s·ú·n·g ra chĩa về phía đó, cô đã không thể nhìn thấy gì nữa, cả khu rừng rơi vào tối đen.

“Haaaa!”

Cô cố gắng hít thở sâu để điều hòa cơn mệt mỏi.

Lê Bâng bật cười, thời điểm này trên miệng gã vẫn còn vết rách chưa lành, gã dở giọng trêu tức.

Thảo cắn răng, cô mắng. “Tôi không tin có ma quỷ!”

“Ổng bả không coi tao ra cái thá gì, tới lượt tụi mày lại coi tao là c·h·ó hoang, lợi dụng xong rồi đuổi tao khỏi nhà, Lê Bâng tao sẽ cho tụi mày thấy cảnh khi chọc điên tao đáng sợ như thế nào!”

Quặp!

“Aaa!” Thùy Dương đau đớn gào lên.

Thế nhưng khi hai cô ngừng tay lại, nữ quỷ vẫn chậm rãi đến gần, trên người không có nổi một v·ết t·hương.

“Cả mày tao còn g·iết, ruột rà đã cắt một lần, cắt thêm lần nữa có khác gì nhau?”

Khi gã nghe được lời này, cũng là lúc gã cảm thấy gốc cây mình đang tựa có phần lạnh lẽo và mềm mại hơn.

“Muốn bao nhiêu tiền tao đều cho mày, tha cho tao.”

Ở trên cao, Thùy Dương thấy con ma há miệng ra muốn táp vào chân Thảo thì cô vội nhắm mắt lại, không dám nhìn người bạn của mình bị tổn thương.

Thảo sờ soạng dưới đất, tiếng rơi vừa rồi khiến cô liên tưởng đến chiếc đèn pin, vì trong tay cô đã rơi cái đèn pin ra lúc nào không hay.

Thứ này tay chân khô quắp, gương mặt hốc hác, đầu lỏm chỏm mấy cọng tóc, tứ chi nó dài, bò trên đất như nhện.

Lần này, Thảo quyết tâm không đuổi theo Dương nữa, Thảo giữ chặt đèn pin gọi vào bóng lưng của cô ta.

“Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Vợ ơi! Trời ơi! Cứu anh!”

Giọng nói của Tâm Đoan lần nữa xuất hiện bên tai gã.

Thảo cảm nhận được gì đó, cô rọi đèn nhìn xung quanh, cô hoảng hốt khi nhìn thấy thân ảnh Thùy Dương xuất hiện phía xa, quay lưng về phía cô.

Gã lúc này mới phát hiện, tại đây còn có người khác.

Thảo lập tức xoay người lại, đèn gọi về phía sau.

Ả ta nắm lấy tay còn lại của Vinh, dùng lực xoay lắc.

“Xin lỗi anh.”

Bâng nhìn Vinh, nhếch môi cười.

Dứt lời, Thảo rút dao găm ra, xông về phía nữ quỷ.

Vinh hóa điên lên mắng.

Gã không dám dừng lại, tay chân gã vẫn bò tới trong hoảng loạn, con ma lết bò ngang hàng với gã, nó vừa nhai thịt nhồm nhoàm vừa nhìn gã, Lê Vinh hú hét, cố gắng đổi hướng để bò, gã gắng gượng bò dậy, vô tình nắm lấy một thứ mềm mại như dây leo, gã nắm lấy nó để đứng lên.

Vinh không thấy bóng dáng nữ quỷ, nhưng gã nào quan tâm, tiếp tục chạy về phía trước.

Tiếng sói tru như hồi chuông cảnh tỉnh Thảo, cô vì quá lo lắng cho Dương mà quên rằng mình đã dấn thân quá sâu vào khu rừng, nếu cô và Dương không tranh thủ rời khỏi đây, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm.

“Thảo! Tui bị ma giấu!”

Bây giờ nhìn lại, Thảo mới chợt nhận ra khung cảnh dường như rất quen thuộc.

Đoàng!

Thanh Thảo dừng lại, cô chống tay vào thân cây để thở, từ tối hôm qua, cô đã đuổi Dương đến kiệt sức.

Ở giữa rừng thiêng nước độc thế này, cả hai tìm thấy bạn đồng hành của mình, đều cảm thấy trong lòng được đặt xuống một gánh nặng.

Thảo xoay người rọi đèn pin về phía đó, cô quyết định đi tới, dựa theo hướng của Thùy Dương khi nãy đuổi theo.

“Tui đây Thảo, kéo tui ra với!” Thùy Dương cố gắng í ới.

“G·i·ế·t bấy nhiêu là đủ rồi, còn lại tao tự tay làm.”

Dương muốn hét lên nhưng cô bất lực vô cùng, tay chân không có chút sức nào cả, ngay cả nói cũng không thể.

Cọng dây vừa được kéo xuống, Thảo mở to mắt bất khả tư nghị, chỉ thấy Thùy Dương bằng một cách nào đó rơi từ trên thân cây xuống phía cô, sau lưng cô ấy còn có một thứ quái dị không có mặt mũi ôm chặt.

Phựt!

Cùng lúc đó, cánh tay của Vinh bị thứ gì đó cắn trúng, gã đau điếng kêu lên, quay phắt đầu sang nhìn, chỉ thấy con ma lết đang cắn lấy bả vai gã.

“Tha tao!”

Cô cố gắng tìm kiếm cái gì đó để bản thân không còn cảm giác bất lực như thế nữa.

“Tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác của thằng út, sống không bằng c·hết!” Lê Bâng cay nghiệt nói.

“Cảm giác bị ma dẫn đường vui không anh cả.”

Nhìn người bạn của mình loay hoay bên dưới, Thùy Dương chảy nước mắt vì sợ hãi và lo lắng.

“Nhanh lên anh! Sắp đến rồi!” Tâm Đoan đốc thúc gã.

“Mình điên quá rồi.”

Bên cạnh Lê Vinh lại có tiếng lá khô bị giẫm nát, gã hoảng hốt nhìn sang, một thứ gì đó dị họm đang bò bên cạnh gã, nó đồng thời nhìn Vinh mà nhe răng cười.

“Hai vợ chồng tụi mày mua cổ trùng của tao để g·iết vợ chồng thằng út, bây giờ mở miệng ra nói chuyện anh em ruột?”

“Con mẹ mày tha tao!”

Vinh thở gấp, miệng rên rỉ đủ thứ tiếng vì sợ, gã bò về trước, luồn lách qua gốc cây bụi gặm, con ma lết tay chân dài thòng bò sát theo sau, Vinh làm sao bò lại nó, ma lết lấn tới, nó há miệng quặp vào bắp đùi của gã.

“Xin lỗi anh, em chỉ muốn được giải thoát. Em đau quá!”

Cô có cảm giác như mình là cơn gió, chỉ bay ở trên cao nhìn xuống Thanh Thảo mà không thể làm gì cả.

Quan sát một hồi không thấy ai, gã xoa đầu mình rồi tựa vào thân cây.

Vinh kiệt sức ngã quỵ xuống đất, vì thiếu máu mà sắc mặt gã trắng bệch, hai mắt trợn ngược lên.

Đáp lại gã chỉ có tiếng gió rừng thổi xì xào.

Thảo nhíu chặt mày, cô nhìn chiếc đèn pin trong tay, sau đó xoay người lại nhìn gốc cổ thụ phía sau.

Lê Bâng nhìn xung quanh, tiếng bò sột soạt của con ma lết vẫn hiện hữu xung quanh, phía trên đọt cây cao thì con ma lết ném đôi mắt thèm thuồng nhìn cái quan tài.

Bâng hoảng sợ, vội vàng quỳ mọp xuống, dùng một bình sứ nhỏ tạc ra máu tươi lên đèn cầy, nhờ vậy mà ánh lửa của nó tiếp tục cháy trở lại.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

“Ông ta đang bị người phụ nữ áo đỏ trong camera đó truy đuổi!”

Bất chợt Thảo quay phắt người lại, đưa tay rút mạnh cọng dây leo xuống, cô mắng.

Nhưng muộn rồi, Thảo đã tiếp cận nữ quỷ, cô vung dao găm thẳng vào đầu đối phương, chỉ là trong tay cảm giác hụt hẫng, hóa ra cô đâm vào không khí.

Mặc cho Lê Vinh rên rỉ cất tiếng cầu xin, nữ quỷ vẫn tiếp tục dùng lực, không đến mấy hơi thở sau đó, đôi chân Vinh cũng bị kéo ra.

Cả hai đang treo lơ lửng trên thân cây!

“Tao không thể c·hết! Đường ra ở đâu?”

Bâng hừ lạnh khinh thường, ánh mắt gã ngưng trọng nhìn nữ quỷ, miệng lẩm bẩm.

Đoan khóc, giọng của cô nhạt nhòa đi rồi biến mất.

Chiếc đèn pin trên tay Thảo bỗng dưng tắt phụt, nó đã hết pin.

“Không! Có c·hết cùng c·hết!”

“Bắn!” Thảo hét lên.

“Vinh! Chạy về phía này, anh sắp thoát rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía sau lưng Thanh Thảo, có thứ gì đó đang tiến lại gần, chỉ có Thùy Dương mới nhìn thấy, đó là con ma lết, nó nhe hàm răng nhọn hoắc của mình ra tiếp cận Thảo.

Nhưng nữ quỷ không đoái hoài tới, ả chậm rãi bước về phía hai cô.

Bâng nhe răng trợn mắt đáp.

Ma quỷ.

Dương cố gắng cựa quậy, cô nhìn xuống chân mình, trông thấy chiếc áo lót đang cột vào bàn chân, cô cố đung đưa nó mong Thảo phát hiện.

“Thảo!”

Thùy Dương ngã nhào lên Thảo, cả hai ngã ngả người ra sau.

“Phải tìm được hai người bọn họ! Bọn họ chính là manh mối duy nhất cho các vụ m·ất t·ích của Lê gia.” Thảo quả quyết khẳng định, “Còn có... chuyện ma quỷ ở đây nữa! Chắc chắn bọn họ biết rõ thực hư.”

Lê Vinh như thể hồi quang phản chiếu, gã vực người dậy chạy về phía trước, tay trái ôm chặt bả vai phải, sắc mặt gã tái xanh, hai mắt tràn đầy tơ máu, miệng thở hồng hộc.

Vừa nói, Bâng vừa móc đất sét trong cái lu kế đó đắp vào miệng v·ết t·hương của Vinh. Ngạc nhiên thay, thứ đất sét này lạnh cầm máu cho Vinh cấp tốc.

Thùy Dương hét to, cô vội vàng chạy tới đỡ Thảo dậy, lúc này giữa bụng Thảo đang chảy máu rất nhiều từ năm lỗ tròn sâu hoắm.

Thảo nghe được điểm nhấn trong đó, vội vàng hỏi lại.

Thanh Thảo mặc dù được huấn luyện nghiêm khắc, thể lực vượt xa người thường, nhưng lúc này cô có chút chịu không nổi, cô dừng lại, tay chống xuống gối, há miệng thở từng hơi nặng nề.

Từ trong gốc cây, một đàn chuột phóng ra, dọa gã giật bắn mình.

Vinh nhắc chân nhảy tới, vô tình va phải gốc cây, té về phía trước, con ma lết liền tăng tốc bò lại, nó há miệng muốn quặp vào bàn chân gã, Vinh hoảng hồn rút chân lại vừa may tránh được.

“Mình không thể khống chế ả ta nữa rồi. Có lẽ ả ta sẽ về nhà g·iết sạch những người cùng máu mủ với Lê Vinh, mình cũng không tránh khỏi.”

Nữ quỷ đi đến trước mặt Thảo, nó lập tức vung vuốt đâm thẳng vào mặt cô!

Giọng của Tâm Đoan lần nữa vang lên, Vinh lúc này thần hồn nát thần tính, nghe có người gọi liền chạy về phía đó, gã cà nhắc chân, té xuống đất thì bò tiếp, bò được mấy cái thì gượng người ôm cây sau đó lại đứng dậy chạy tiếp.

Một đôi tay dài, một đôi chân dài, một cái đầu với gương mặt không mắt không mũi hiện ra, nó đang ở phía sau lưng ôm chặt lấy cô!

Thảo ngạc nhiên tới mức không nói thành lời, cô đứng dậy, rọi đèn pin nhìn xung quanh.

Lộp xộp!

Tay gã không thể vùng thoát, chỉ có thể chạy nhảy lòng vòng dưới thân cây này, bị con ma lết đuổi sát không buông.

“Chạy trước tính sau.”

Bất chợt nó thu lưỡi lại, Vinh chới với ngã xuống đất, gã sợ hãi bật đầu dậy để nhìn, phát hiện con ma lết cũng biến mất.

Thảo vội vàng xoay người lại, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay gầy gọt nhanh chóng đâm vào bụng cô!

Thanh Thảo nghiêm giọng nói.

“Nó là Ánh Nguyệt vợ thằng út đấy! Tao với vợ chồng mày hại c·hết nó, cũng do con vợ mày điên, do vợ chồng mày quá tham lam, chọc điên tao à.”

Ẩn trong bóng tối của rừng sâu, có một ánh mắt nhìn chằm chằm Thảo.

Bởi vì, cô đang nắm trong tay hai cái đèn pin!

“Động não đi Thùy Dương.” Thùy Dương tự nói với lòng.

“Tao phải sống, tao có rất nhiều tiền, tao không thể c·hết, tao phải hưởng thụ cuộc sống sa hoa này thêm mấy chục năm nữa!”

“Dương, nếu bà có ở đó, hãy cử động cộng dây 3 lần!”

“Tha cho tao, làm ơn...” Vinh rên rỉ.

Bâng tiến tới quan tài đỏ, gã bật nắp lên, t·hi t·hể của Ánh Nguyệt với miếng vải đỏ vẫn nằm im bên trong.

“Mày ngoan ngoãn ở đây nếm trải đau đớn đi Vinh, tao về hưởng hết tài sản của Lê gia đây.”

Cô có cảm giác như mỗi lối mòn mà mình đi qua đều bị cỏ cây phía sau che lấp lối về, Thảo nhiều lần quay lại nhìn, cô hoàn toàn xác định mình đã bị lạc đường.

“Cút! Cút!”

“Đừng g·iết tao!”

“Dương!”

Bâng nuốt nước bọt, nội tâm căng thẳng.

Lê Bâng nhìn thấy cảnh này, gã đứng dậy tiến đến chỗ Vinh, gã bê phần trên đầy máu của Vinh lên, sau đó dùng dây cột lên thân cây, cố định đầu của gã lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thảo thở ra một hơi bất lực, cô ngồi phệt xuống đất.

Chẳng lẽ cô đang gặp ma hay sao?

Thảo tức giận hô lớn, vội vàng đuổi theo.

Lê Vinh mở to hai mắt, mồ hôi lạnh lăn trên trán, gã chậm rãi xoay đầu lại nhìn, liền thấy gương mặt nữ quỷ trắng toác cùng hai hốc mắt đen ngòm, mái tóc bê bết che đi nửa mặt xuất hiện sau lưng gã.

Đằng kia, Thùy Dương thống khổ che lỗ tai mình lại, gắng gượng đáp.

Vinh té đái ra quần, gã hú hét, tăng tốc bò tới trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảnh Phổ mỉm cười nhìn nữ quỷ, gã điềm đạm nói.

Nụ cười của gã ngày càng mất nhân tính.

Cho đến tận lúc này, Thảo mới suy nghĩ tới một vấn đề.

“Quỷ cái! Có gan thì tới đây g·iết tao nè!” Dương hét to.

“Đó không phải Dương.”

“Dương!” Thảo tức giận hô lên, cô muốn ngồi bật dậy chống trả.

Hai ngón tay Dương cố gắng cử động, con quỷ không mặt siết cô chặt hơn, Dương đau đớn nhíu chặt mày, cô cử động ngón tay khều chiếc đèn pin trong túi, thành công khiến cho nó rơi ra ngoài.

Đáp lại lời nói của cô, đằng kia Thùy Dương bất chợt quay đầu lại, một gương mặt bằng phẳng xuất hiện dưới ánh đèn pin, không mắt không mũi không miệng!

“Dương, bà còn chạy được chứ? Chạy đi, tui cầm chân nó!”

Bâng nắm lấy miếng vải đỏ, muốn tháo nó lên, nào ngờ miếng vải như đóng đinh vào t·hi t·hể Nguyệt, gã dùng hết sức cũng không tài nào tháo khỏi được.

Thảo và Dương điếng hồn, hơi lạnh chạy dọc xương sống.

Ầm!

“Tha cho tao hai con c·h·ó!”

“Bên cạnh bà!” Dương đằng này hét toáng lên.

“Con mẹ mày tha cho tao!”

Gã chật vật chạy về tiếng vợ mình gọi, mỗi lần nhìn về phía sau, con ma lết vẫn bá·m s·át theo không buông, nó nhe răng cười nhìn gã.

Vinh khóc lóc, kịch liệt giãy giụa.

Gã càng ra sức chạy về phía giọng nói của cô.

Thảo ném ánh mắt ngoan cường nhìn nó.

“Hí yaaaa!”

Thùy Dương gật đầu đồng ý, cô lại sợ hãi nói:

“Mày biết con quỷ đó là ai không?” Gã hỏi, rồi tự trả lời.

“Điên rồi còn ngại gì không thử!”

Ngoài của Thùy Dương ra, còn có thể của ai khác?!

“Aaa!” Vinh điếng hồn hét to.

Chút ánh sáng của đèn pin quá nhỏ bé trước bóng đêm sâu thẳm của rừng già, Thảo sắc mặt ngưng trọng đuổi theo cô bạn thân của mình, cô không thể hiểu nổi, Dương vì sao có thể chạy nhanh như thế khi không cầm đèn pin.

Vinh khóc mếu máo, van nài.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán Lê Bâng, sau lưng gã lạnh buốt.

Dương muốn hét lên nhưng bất chợt một bàn tay tái nhợt ở phía sau vươn tới bịt chặt miệng cô lại, con ma mặt phẳng ôm chặt cô không buông.

Thùy Dương gấp rút nói trong lòng.

Nhìn kỹ lại, áo sơ mi gã mặc đã rách toạc, để lộ mấy dấu móng vuốt dài sâu hoắm sau lưng, v·ết t·hương vẫn còn râm rỉ máu.

Thảo và Dương đồng loạt bóp cò, tiếng s·ú·n·g đinh tai nhức óc phá vỡ màn đêm.

“Húuuuu!”

Ánh mắt trong đêm tối lại nhìn về phía Thanh Thảo.

Ánh mắt đó nhìn theo Thảo không buông.

“Trời ơi chạy sao đây!!”

Vinh nhìn khung cảnh trước mặt, gã đứng lại, hai mắt đờ đẫn, ngã khuỵu xuống đất.

Một tiếng động lạ xuất hiện sau lưng Thảo, cô quay phắt lại phía sau, s·ú·n·g trong tay chĩa thẳng.

“Xin lỗi bà. Là tui đã dẫn bà vào chỗ c·hết!” Thùy Dương rơi lệ, cô ân hận vô cùng.

Cô đã lấy lại được nhận thức!

.....

Gã ngất lịm đi, cơ thể chỉ còn mỗi phần thân trên.

Thảo cắn răng, bóp cò.

“Còn mở miệng nói anh em ruột không hại nhau?”

Tim Thảo nhảy mạnh lên một nhịp, cô tưởng mình hoa mắt, cho nên lại gần nắm cái áo ngực trong tay.

Cô chợt nhớ ra khả năng ngoại cảm của bản thân, cô vội vàng tập trung suy nghĩ, cảm nhận những thứ đang tác động lên bản thân mình.

Vừa thấy gương mặt này, Thảo cả kinh, gai ốc nổi lên.

Nói rồi, Thảo rọi đèn căng mắt ra nhìn chiếc áo ngực của mình.

Bên cạnh Thảo xuất hiện tiếng động lạ, nó chậm rãi bò về phía cô, cô lập tức xoay người về hướng đó.

Hai mắt gã đờ đẫn vì kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ quỷ và con ma lết chậm rãi bò về phía mình.

Thảo mở to mắt, cơ thể đập vào gốc cây rơi xuống, cô muốn đứng dậy, nhưng tay chân không còn tí sức, cô dựa người vào thân cây, hai mắt lờ mờ nhìn về phía nữ quỷ.

Thảo đợi một lúc không thấy động tĩnh, cô thở dài tự trách.

Thảo nhìn rừng rú xung quanh, trong lòng cô dâng lên cơn sợ hãi vô hình, óc ác nổi đầy người.

Vinh sợ hãi mắng, gã ôm thân cây đứng dậy nhảy người về phía trước, con ma lết bò dí theo sau.

Nữ quỷ đi sát phía sau Lê Vinh, được một hồi, ả ta chụp lấy hai chân gã lại rồi ném đi, Vinh bay đi như bao cát, đập mạnh vào thân cây rồi ngã xuống, há miệng sặc máu.

Đột nhiên, gã cảm giác cơ thể nặng nề vô cùng, muốn bước tiếp nhưng không thể lê nổi.

Lúc này, giọng Tâm Đoan xụt xùi khóc bên tai Lê Vinh:

“Ma?!” Thanh Thảo cả kinh.

Nghe cô nói vậy, Dương cắn răng, cố gắng cử động, con quỷ không mặt siết chặt cô mạnh hơn, khiến cho cô không thể động đậy.

Thùy Dương hít sâu mấy hơi, cố lấy lại bình tĩnh đáp.

Thùy Dương bị ánh đèn pin soi vào mắt, cô mừng rỡ, vội vàng cử động bàn chân.

Cô ra sức đuổi theo Thùy Dương đến một góc khuất, lại bị mất dấu Dương.

“Anh ơi, dùng sức đi, dùng chút sức lực còn lại chạy về phía em này! Em ở sau lùm cây này! Ở đây an toàn! Nhanh lên anh!”

Thảo ôm chặt Thùy Dương, cô cắn răng gượng dậy chĩa s·ú·n·g về phía sau, lúc này mới phát hiện gã không mặt đã biến mất.

Trong khoảnh khắc móng vuốt nữ quỷ chỉ còn vài lóng tay là chạm đến mặt Thảo, bất chợt nó khựng lại giữa không trung, chỉ thấy một bàn tay người đàn ông rắn rỏi đang giữ chặt tay nó lại.

Thế nhưng, Thùy Dương không trả lời cô, chỉ thấy Thùy Dương há to miệng, ánh mắt kinh hãi chỉ về phía sau lưng Thảo. Cô run rẩy kêu:

Đi được một lúc, Thảo vui mừng phát hiện Thùy Dương xuất hiện ở phía xa, cô đứng yên bất động quay lưng về phía Thảo, dường như đang đợi Thảo.

Gã ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nữ quỷ đã biến mất. Gã không hề hay biết, t·hi t·hể nữ quỷ sau lưng mình đột nhiên ngồi dậy.

Mặc cho Thảo gọi, Dương vẫn cắm đầu chạy về phía trước, cả một ngày truy đuổi không có gì trong bụng, Thảo lúc này đã kiệt sức.

Bâng quả quyết, gã xoay người lại thu dọn đồ đạc, đang lúc gã mò mẫm dọn đồ, một bàn chân trắng bệch từ từ hạ xuống trước mặt gã.

Thảo nhìn bụng mình, cô không thể tin được, người bình thường lại có sức mạnh phi phàm như thế.

“Bâng ơi tha anh. Tài sản anh cho mày hết!”

Dưới sức mạnh của nữ quỷ, cánh tay Lê Vinh chậm rãi đứt ra, các khối cơ phún máu, cuối cùng bị nữ quỷ bẻ lìa.

“Tới rồi! Tới rồi!” Tâm Đoan mừng rỡ nói bên tai Lê Vinh.

Nữ quỷ ném đôi chân của Vinh đi, ả nhìn gã đăm đăm một hồi, cuối cùng xoay người lửng thửng bước đi, lấn thân vào rừng cây.

Vinh xoay đầu nhìn lên, chỉ thấy nữ quỷ áo đỏ đang đứng trên lưng gã, hai mắt đen ngòm nhìn gã không buông.

Cô không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với mình, cô không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Thảo chạy liên tục xung quanh mình.

“Tại sao mày lại hại tao?! Chúng ta là anh em ruột đó Bâng! Mày điên rồi Bâng!”

“Trên đời này, thật sự có ma sao?”

Bâng lại lấy một nhúm con đuông dừa bóp miệng Lê Vinh ra bỏ vào.

Phụt một tiếng!

“Dương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bà vậy? Dương!”

Phịch!

Tia lửa lóe lên, tiếng động lạ biến mất.

Bất chợt, một cánh tay trắng bệt bóp lấy cổ Vinh, gã há miệng sợ hãi, chỉ thấy nữ quỷ lấn tới, đẩy Vinh dựa sát vào thân cây.

“Xin lỗi con mẹ mày.” Vinh thì thào.

Lê Bâng ngẩng đầu cười như điên.

Đúng lúc này, một hơi lạnh sau lưng cô truyền tới, nó nhanh như chớp áp sát chân cô.

“Tối qua, sau khi thấy người phụ nữ áo đỏ trong camera TV, tui thấy bà chạy ra sau hè, còn gọi tui nữa nên tui chạy xiết theo. Lúc chạy vô tới rừng, tui còn thấy phía trước tui là người đã báo tin nữa, đó là ông Lê Vinh.”

“Thực sự tới rồi.”

Thế nhưng con ma lết vẫn cắn chặt không buông, nó dùng lực, đầu xoay mấy cái.

Vinh hai mắt đục ngầu, gã hét lên.

Nào ngờ nữ quỷ lại tung một sút vào bụng cô, nhất thời đá văng Thảo ra ra.

“Nguy hiểm thật, miếng vải đó cuối cùng là thứ gì vậy, oán nghiệp trong đó khủng kh·iếp quá, con quỷ này mình sắp không khống chế được rồi.”

Con ma lết bọc ngược đầu lại, suýt chút nữa tóm được chân Vinh, gã may mắn phản ứng nhanh chóng nhảy lên tránh được.

Con ma lết bò tới, Vinh hoàn hồn, gã vùng vẫy tay nhưng không thể thoát được, con ma lết há miệng táp gã, Vinh bèn phóng về phía trước tránh né.

“Đừng g·iết tao con c·h·ó này!”

Bụp!

“Thảo.... quỷ áo đỏ...” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lê Bâng! Thì ra là mày!”

“Thằng nghiệt s·ú·c! Hứa với tao phá thai con Nguyệt xong thì chia cho tao một phần tài sản, vậy mà tụi mày làm gì với tao? Đuổi tao khỏi Lê gia, muốn ăn một mình hả?”

Thảo rơi xuống đất, há miệng phun ra ngụm máu tươi.

Cái lạnh lẽo của đất rừng càng khiến cho Lê Vinh muốn nhắm mắt ngủ th·iếp đi, nhưng gã còn đủ tỉnh táo để biết nếu mình nhắm mắt thì chắc chắn sẽ c·hết.

Khi bước vào khu rừng, Thùy Dương đã ngất lịm đi không biết bao lâu, khi cô mở mắt ra đã thấy Thanh Thảo loay hoay như thế.

“Đúng vậy.”

“Thậm chí nó còn thu hút ma rừng quỷ núi khác đến đây.”

Rừng rậm quá khó khăn với Thảo, đặc biệt khi trời tối đen như mực thế này, cánh rừng trở nên lạnh lẽo và trập trùng vô cùng.

“Dương, bà sao rồi?!”

Ánh lửa của mấy cây đèn cầy bất chợt lung lay sắp tắt.

“Dương! Bà đứng yên đó đợi tui!”

“Tha cho tao đi, làm ơn.”

“Bà sợ ma lắm, không thể nào chạy nhong nhong trong rừng như vậy được.”

Lê Bâng bật cười thành tiếng. Gã chợt gằn giọng lên:

Lê Bâng ngồi trong vòng tròn cười lạnh nhìn gã.

“Aaaa!”

“Nói một chút, bà đã thấy gì vậy?” Thảo định thần lại hỏi.

Vinh đau đớn quát.

“Vinh!”

“Mày đoán thử xem, ổng sẽ đi tìm mày không? Như cái cách mày chạy theo con đĩ vợ mày ấy?”

Con ma lết tốc độ nhanh hơn, nó bò chân đến Lê Vinh rồi há miệng quặp vào bắp chân gã.

Bâng chới với ngã về sau, tựa lưng vô chiếc quan tài.

Lê Vinh đau điếng hét toáng lên, gã vùng người dậy nhào về phía trước, tránh khỏi vòng tay nữ quỷ. Nhưng do đau đớn quá độ, hai ngực máu me đầm đĩa, gã không tài nào đứng dậy ngay được, Vinh vừa khóc lóc vừa ôm ngực mình.

Nghe vậy, Vinh hoảng hốt quay phắt người lại, gã chỉ nhìn thấy một khoảng không im ắng, lá cây xào xạc rơi.

Thảo vội vàng hô lên.

Thảo hét lên, đuổi theo bóng lưng của Thùy Dương đang mờ dần phía trước.

“Sắp tới rồi anh ơi! Cố lên sắp tới chỗ em trốn rồi!” Tâm Đoan hô hoán.

Vinh hét toáng lên, gã nằm phệt xuống đất, bị nữ quỷ đè không động đậy nổi, chỉ có thể dùng tay kia đẩy đầu con ma lết ra.

“Cuối cùng bà đang đuổi theo ai vậy Dương?” Thanh Thảo tự hỏi.

Lê Vinh sắc mặt trắng bệt lửng thửng chạy về phía trước, gã thở nặng nhọc, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống mặt hắn.

“Yoo, đáng sợ ghê nhỉ? Trước mặt thất sơn đạo sĩ còn muốn g·iết người vô tội sao yêu nghiệt.”

Tâm Đoan vừa dứt lời, Lê Vinh vừa lúc xuyên qua một lùm cây, ánh sáng le lói từ đèn cầy chiếu sáng tầm mắt của gã.

Đang lúc gã chống cự, nữ quỷ đi đến trước mặt gã, vừa hay con ma lết cắn xong miếng thịt thì lấy đầu ra, Vinh mới có thể xoay người bò đi.

Nhưng dù cho cô nói thế nào đi nữa, nữ quỷ vẫn chậm rãi đi về phía Thảo.

Thảo siết chặt nắm đấm, ánh mắt căng thẳng.

Chỉ là vừa nghe cô gọi, Thùy Dương lại cắm đầu về phía trước chạy đi.

“Heee!”

“Không! Thảo!” Thùy Dương rơi nước mắt gọi theo.

“Chạy đi anh, nó đang ở phía sau anh!”

Lực đạo của cú đâm mạnh đến mức đẩy văng Thảo văng ra xa.

Nữ quỷ bỏ lỗ tai cô vào miệng nhai ngấu nghiến, nó trở tay văng cô đi thật xa.

Phần áo đỏ của ả ta quá hút mắt, chói lọi giữa đêm đen.

“Là ai? Ai đang tác động lên mình? Mình đang ở đâu? Nhận thức đi Dương, nhận thức đi!”

Dương nhìn xuống Thảo phía dưới gốc cây, ở phía xa xa đang có một thứ dị hợm tay chân dài thòng lết lại phía cô ấy.

Sột soạt..

Phát s·ú·n·g vừa rồi của Thanh Thảo đã khiến cho một bóng đen lết dưới đất phải lẩn trốn, nhưng nó rất nhanh lại bò ra.

“Chúng ta lạc rồi.” Thảo lắc đầu.

Thùy Dương kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện Thảo đang ngậm chiếc đèn pin trong miệng rọi thẳng vào mặt con ma lết, một tay cô ấn nó xuống đất, tay còn lại bóp cò s·ú·n·g bắn thẳng vào đầu nó.

“Giờ thì mày thấy rồi đó Vinh! Đừng nói vợ chồng mày, tới con mày tao cũng g·iết sạch! Giờ thì ai tranh tài sản với tao nữa đây?”

Bâng trợn to mắt, từ từ ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt bặm trợn của nữ quỷ áo đỏ.

Nữ quỷ vung hai tay chụp lên ngực Lê Vinh, móng vuốt ả ta đen dài cắm phập vào thịt gã rồi xé toạc ra!

Đầu cô bị bổ thủng phần sọ, hai mắt trợn trừng, não có lẽ bị ăn sạch rồi. Phía sau Tâm Đoan, t·hi t·hể của mấy người giúp việc cùng hai cô con gái cũng chỉ còn phần trên tương tự như vậy, bị treo trên cây cao.

Bất chợt tiếng s·ú·n·g nổ lên.

Thảo thở hổn hển, yếu ớt nói.

Dương òa khóc lên, oà vào ngực Thảo, ôm chặt lấy cô, Thảo cũng thở ra một hơi, vuốt ve lưng bạn mình, cả hai ôm chặt nhau một hồi.

“Rốt cuộc thì mày còn sống hay đ·ã c·hết vợ ơi, sao mày cứ nói bên tai tao thế?! Mày đang ở đâu?”

“Không!”

Kẻ đó ngồi trong một vòng tròn đèn cầy, phía sau lưng còn có một cái quan tài đỏ rực, gã mở miệng trêu ghẹo.

Thảo chỉ thấy đuôi dây leo cử động nhẹ, khiến cho chiếc áo ngực lay động.

Con ma lết lắc lư cái đầu vừa ăn đ·ạ·n của mình, nó không có máu, nó vùng vẫy mấy hồi, bất chợt hóa thành mấy làn khói đen, bay khỏi tay Thảo.

“Anh ở lại chịu đau thay em nhé!”

Còn chưa xong, ả ném mạnh Vinh xuống đất rồi dùng một chân đạp lên bụng gã, lấy đó làm điểm tựa, ả cằm chặt hai chân Vinh rồi tiếp tục kéo ra.

Vinh tuyệt vọng khóc lóc.

Lột xột!

Lúc cô ngẩng đầu dậy, liền trông thấy nữ quỷ đã xuất hiện phía sau lưng Thùy Dương, Thảo vội vàng hét lên.

“Là ai?!” Thảo quát to.

Từ trong bóng tối, Dương thấy mình đang nằm giữa một khoảng không tối đen, cô đã thấy thứ gì đó rồi, nó đang hiện ra.

Vinh hoảng loạn mà hét, gã ôm lấy thân cây đứng dậy, nhấc chân còn lại cố chạy về phía trước.

Vinh liếc nhìn Bâng, gã dùng chút hơi sức cuối cùng để nói.

Thế nhưng Vinh lại không thể bỏ thứ đó ra, ngược lại, nó quấn chặt cánh tay gã.

Một nữ quỷ sắc mặt bặm trợn không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lưng hai cô, ả ta có làn da trắng bệch, trên tay là hàng móng vuốt dài đen ngòm, mái tóc đen rối bời xõa tới đất.

“Chỉ là không hiểu sao tui lại mất đi ý thức, tới lúc mở mắt ra thì thấy bà chạy vòng vòng dưới gốc cây này cả ngày, bây giờ mới được bà cứu.”

Bâng xoay người lại, gã giật mình trong thấy nữ quỷ đứng sát bên kết giới đèn cầy, hai mắt nhìn gã lom lom.

Cánh tay phải của Lê Vinh bị ma lết cắn đứt lìa, hai mắt gã tràn đầy tơ máu, một lời cũng không thể thốt lên.

Dương nhắm chặt mắt, trí óc gắng gồng lên, trán cô đổ mồ hôi tuôn tuôn.

Chương 5: Rừng Thiên Nước Độc

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này. Vinh mở to mắt, gã giận dữ gầm lên:

“Đừng liều mạng Thảo!” Dương sợ hãi hét lên.

Thùy Dương mở to mắt ra, đôi mắt cô chuyển sang màu bạc thấy rõ.

Gã đứng phắt dậy xông tới Bâng.

“Yên tâm đi anh cả, mày sẽ không c·hết sớm vậy đâu.”

Chỉ thấy trước mặt gã, Tâm Đoan tứ chi không có, chỉ còn lại phần thân trên, bị cột chặt vào một thân cây.

Đoàng!

Vinh mở to mắt nhìn lên trên, lần theo thứ dài thòng này, gã phát hiện đó là một cái lưỡi dài của thứ dị họm ngồi trên đọt cây, da thịt nó tím ngắt, mặt mũi bặm trợn, nó thả chiếc lưỡi dài xuống quắn lấy cánh tay Vinh.

Cô lắc đầu, xoay người rời đi.

Thảo quay lại phía bạn mình, cô lo lắng hỏi.

Vinh sùi bọt mép vì đau đớn. Gã ú ớ cầu xin: (đọc tại Qidian-VP.com)

Màn đêm tĩnh mịch buông xuống cánh rừng sâu heo hút, cái không khí lẽo từ gió đêm xì xào thổi khiến cho người ta phải sởn gai ốc, giữa ngàn cây cao chót vót, đâu đó có tiếng sói tru ai oán.

Nhưng Dương chợt nhận ra Thảo không thể thấy gì trong bóng tối thế này.

“Anh cả, anh bị dọa tới mức não hỏng rồi phải không?”

“Ở sau lưng mày.” Giọng của Tâm Đoan xuất hiện sát bên tai Lê Vinh.

Vinh gào khóc.

“Giơ tay lên!” Thảo và Dương hét to, rút s·ú·n·g chĩa thẳng về phía ả ta.

Thấy đàn chuột chạy mất, Vinh thở nhẹ một hơi rồi ngả người vào gốc cây.

“Hão huyền sao? Thứ hão huyền của tao vừa g·iết cả nhà mày đấy.”

“Nhặt đi Thảo, dưới chân bà!”

Bất chợt, ở gần đó có đôi mắt nhìn về phía Lê Vinh, gã cảm nhận thấy sự lạnh lẽo đột ngột bèn nhìn về phía đó.

Bâng cười khằng khặc thích thú.

Cô gọi đèn xung quanh cho Thùy Dương xem, thời điểm này rừng cây vây hai cô lại chật như nêm cối, hoàn toàn không thấy lối đi thuận lợi.

“Hay mình tìm đường về trước đi Thảo, sáng mai kéo theo đội điều tra tới!”

Vinh vừa khóc vừa bò theo hướng đó, tay chân gã đau nhức tột cùng, máu me chảy khắp người, Vinh có cảm giác không đến vài phút nữa gã sẽ c·hết vì mất máu và kiệt sức mà thôi.

Gã sợ hãi nói không nên lời, trong một khoảnh khắc, hồn vía như rời khỏi thân thể gã, Vinh chỉ biết ú ớ trong miệng.

Thảo ngẩng đầu nhìn cổ thụ, tán cây nó rộng lớn vô cùng, bên trên không hề có ai. Nhưng lần này, Thảo sẽ không cho rằng như vậy nữa, cô trông thấy sợi dây leo đang quấn trên thân cây, đây là sợi dây mà cô đang cột áo ngực của mình làm dấu.

Vinh bị vờn dưới gốc cây, gã muốn vùng vẫy nhưng không tài nào rút tay khỏi cái lưỡi con ma lết.

“Tao liều mạng với mày!”

Người Vinh phủ đầy máu tươi, gã hé đôi mắt vô thần ra nhìn Bâng.

Vinh đau đớn thét gào.

“Chờ chút đã, bà nói bà thấy Lê Vinh và người phụ nữ áo đỏ?”

“Chúng ta đã lạc hơn một ngày rồi, muốn về liền cũng không được, bây giờ dứt khoát đuổi theo Lê Vinh điều tra thực hư, phía đội trưởng khi không liên lạc được hai đứa mình chắc chắn sẽ đi tìm mình.”

Vinh liền tranh thủ bò về phía trước, gã không vội mừng, tuy không bị bọn chúng dí theo, nhưng phía trước gã là cánh rừng tối mịt, không biết khi nào mới thoát ra khỏi đây được.

“Ba sẽ không cho mày, một thằng chỉ biết phù phép hão huyền.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Rừng Thiên Nước Độc