Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Đả Thần Tiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Đả Thần Tiên


Lời gã nói ra tựa hồ làm cho không khí lạnh lẽo hơn, Thảo và Dương không tự chủ được nhìn ra sau lưng, cánh rừng tối mịt khiến cho các cô rùng mình.

Thời Khâm lúc này xuất hiện, gã nắm trong tay một thanh trường côn đỏ rực đuổi theo thân thể nữ quỷ, tốc độ chạy của Khâm nhanh đến mức tiếp cận với tốc độ bay của ả giữa không trung.

...

Khâm liếc mắt nhìn lên trên, chỉ thấy con ma lết tím rịm đang bám trên đọt cây hung trợn nhìn gã, cái lưỡi nó phát ra lực mạnh hơn, muốn bóp nghẹt Khâm.

“Tôi là đạo sĩ!”

Cảnh Phổ thả cánh tay cong vẹo của nữ quỷ ra, đồng thời hai tay hắn không ngừng bắt chú quyết, sau đó Phổ hung mãnh vỗ liên tiếp ba chưởng lên người ả ta.

Khâm vốn dĩ cảm thấy lạnh lẽo, gã nghĩ do gió rừng về đêm thổi mạnh nên lạnh, nào ngờ khi nhìn vào la bàn trong tay, mũi kim nó xoay liên tục.

“Đúng là cương thi. Nhưng không giống trên phim đi hút máu người.”

Xột xoạt!

Đáp trả lại sự hung hăng của nữ quỷ, Đả Thần Tiên trong tay Cảnh Phổ càng bùng cháy to hơn, cơ hồ thắp sáng cả cánh rừng này, nhiệt lượng nóng bổng từ nó phát ra khiến cho Thùy Dương và Thanh Thảo ngồi xa tít đằng này cũng phải che mặt vì nóng.

Cản thi là tà thuật cổ xưa, xuất phát từ vùng Tương Tây, Trung Quốc. Đạo sĩ dùng thuật này để dẫn t·hi t·hể n·gười c·hết tha hương về lại quê nhà.

“Dương!” Thảo sợ hãi hô.

Nhắc đến Thiên Linh Cẩu, Khâm khom đầu xuống áy náy đáp.

“Có nên chạy không?”

Thanh Thảo và Thùy Dương căng thẳng quan sát. Dương nhỏ giọng hỏi.

Tại chỗ nữ quỷ biến mất, Cảnh Phổ khom người xuống nhặt lên một t·hi t·hể thối rữa của thai nhi.

Đằng kia, nữ quỷ không biết sợ hãi lao lên, nó thét gào như thể muốn xé xác Cảnh Phổ ra.

Thiên linh cẩu vừa sủa, Thời Khâm từ đằng xa liền phi tới, trường côn như thiên lôi nện xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù trên phim, con quỷ như vậy cũng có thể dễ dàng g·iết c·hết mấy gã pháp sư, ở ngoài đời cô chỉ nghe thầy pháp làm bùa bình an, bùa yêu, chơi ngải, lên đồng, nhập hồn rồi nào hóa giải oan nghiệp các kiểu.

“Người đó có phải thầy pháp không bà?”

Gâu! Gâu! Gâu!

Cảnh Phổ sắc mặt bình tĩnh, hai tay gã chấp lại, miệng niệm một loại chú ngữ.

“Dù có ai gọi hai cô cũng không được bước ra khỏi vòng tròn gạo.”

Nữ quỷ khựng lại, ả bị thứ khói này làm cho mất phương hướng.

Nó là ma dẫn đường. Thứ này có thể tạo ra ảo cảnh, mê hoặc tâm trí người khác khiến cho họ lạc đường đến khi kiệt sức mà c·hết. Đáng sợ hơn một chút thì nó có thể thay đổi cả thực tại, dời cây lấp hồ, làm cho n·ạn n·hân cả đời không thoát ra được.

Những linh hồn không phân biệt được nam nữ này giống như một làn sương đỏ đang ngọ nguậy không ngừng phía sau nữ quỷ áo đỏ.

Thời Khâm thu tay lại, chuẩn xác chụp lấy trường côn từ trên cao rơi xuống, gã lại đập một cú trời giáng lên con ma lết.

Thời Khâm lập tức tiếp cận, trường côn trong tay đâm thẳng vào miệng nó, gã dùng lực ấn nó xuống đất mặc cho nó nỗ lực giãy giụa. Khâm lấy ra một lá bùa vàng, một tay bấm pháp quyết, miệng niệm phép.

“Lại là nó!” Thanh Thảo lập tức nhận ra con ma này.

“Ả ta c·hết rồi sao?”

Cô kinh ngạc há to miệng ngọc, không tự chủ được hỏi.

Ầm!

Sau khi hét xong, miếng vải đỏ trên thân nữ quỷ chảy máu đầm đìa, nương theo đó, có gần chục linh hồn đỏ rực từ bên trong thoát ra, chân của bọn chúng vẫn cắm chặt trong bất tán vải, không thể hoàn toàn thoát ra được.

Thời Khâm xoay mặt nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh vật dường như không thay đổi, gã liền lấy la bàn bát quái ra xem, phát hiện mũi kim đã thôi quay cuồng.

Gâu! Gâu!

Nữ quỷ đứng phắt dậy, ả muốn đuổi theo hai cô, nào ngờ có một đàn lá khô từ sau bay tới, chúng đem nữ quỷ quắn chặt lại.

Mỗi tay gã hạ xuống là tiễn đi một thằng, khiến cho nó hóa thành khói đen tan biến đi, chỉ chớp mắt như thế mà Phổ đã vung giản đánh hơn năm lần, nữ quỷ mới phản ứng kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phổ dẫn đầu đi trước, Thanh Thảo dìu theo Thùy Dương đi sát theo sau.

“Ma dẫn đường?”

Đằng này, Thanh Thảo và Thùy Dương đang không hiểu Cảnh Phổ gọi gì, nào ngờ có một thanh giản gỗ từ trong rừng cây bay ra, rơi vào tay gã.

Trong ký ức từ thuở nhỏ của Cảnh Phổ, xấp vải đỏ mà lão già Chey Sok luyện thành bất tán vải, chí ít phải có hơn 3m vuông, to hơn thứ này cả trăm lần.

“Không đồng ý tôi đẹp trai thì thôi còn định bắn tôi à?”

Ma lết bò như điên về phía trước, bóng tối trong rừng lúc này không thể che lấp cơ thể nó.

Ma lết ăn một côn của Thời Khâm xong, nó rít rào lên rồi xoay người mang theo cái đầu vặn vẹo bỏ chạy, nhanh chóng biến mất trong lùm cây.

“Thảo!”

Thảo nhìn Phổ chằm chằm, cô nghiêm giọng hỏi.

Đằng này, nữ quỷ dù bị kìm hãm, ả vẫn cố gắng cử động tay còn lại để hướng về đầu Thùy Dương.

“Siêu thoát cho tôiii...”

“Hỗ trợ thì không dám nói, tôi cũng đi bắt quỷ mà thôi.”

Thảo ngẫm lại cũng thấy may mắn, nếu không gặp được người đàn ông này, cô không biết mình và Dương làm cách nào thoát khỏi đây, hoặc xui hơn đã sớm táng thân nơi rừng thiêng nước độc này rồi.

“Yêu nghiệt nạp mạng!”

“Tui không biết, nhưng phải thừa nhận anh ta có loại sức mạnh quá phi thường so với thân thể đó, làm sao anh ta làm được?”

Ầm!

“Cô có thấy đa cấp nào vừa đẹp trai vừa đi bắt quỷ như tôi không?”

Dứt lời, Phổ nâng tay phải lên ngang vai, hô:

Trường côn xé gió bay lên cao, chuẩn xác đánh trúng đầu của nó.

Thanh Thảo và Thùy Dương giật mình, vội vàng rút s·ú·n·g ra chĩa về ả ta, đang lúc muốn bóp cò, họng s·ú·n·g bất chợt bị chụp lại.

“Tôi là Thảo, cô ấy là Thùy Dương. Hai chúng tôi là điều tra viên của đội điều tra diện rộng tỉnh An Giang.”

Tuy nhiên, miệng nó vừa mở to, liền bị một côn từ trên cao dáng thẳng xuống đầu, đánh cho nó phải cắm mặt xuống đất.

“Ma cỏ muốn đánh lén ta! Chịu c·hết!” Khâm mắng.

Chỉ thấy nữ quỷ từ trên cao xà xuống Thời Khâm, ả ta vung vuốt cào hắn, Thời Khâm liền vung côn đón đỡ, nữ quỷ bị Khâm đánh bật ra sau, Khâm thừa thế xông lên, gã liên tục múa côn tả xung hữu đột, đánh cho nữ quỷ phải liên tục phải lùi lại.

Thời Khâm biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, con thiên linh cẩu đó đang giữ giọt máu duy nhất của nữ quỷ, bây giờ nó c·hết rồi biết đi đâu tìm.

Nhìn thấy người này nhảy tưng tưng, trên trán dán lá bùa phép, trong đầu cô chỉ liên tưởng tới cương thi.

Thời Khâm lại nhìn vào la bàn, mũi kim nó xoay liên hồi, kim như muốn bay khỏi la bàn.

“Đó là gì vậy thầy?”

An bày xong cho hai cô cảnh sát, Cảnh Phổ mới chậm rãi tiến về phía nữ quỷ. Ả ta há miệng hét to, lấy tư thế dị hợm lao như bay về phía gã.

Chương 6: Đả Thần Tiên

Trường côn nện xuống đất rừng, dâng lên một tầng đất đá, phía dưới trường côn của Thời Khâm lại không thấy ả ta.

Làm xong hết thảy, Phổ còn nhai một loại thuốc trong miệng rồi đắp lên tai cầm máu cho Thùy Dương.

Tăng Thanh Thảo nhíu mày hồ nghi.

“Bọn tôi đang điều tra vụ m·ất t·ích của Lê gia. Nào ngờ bị lạc tới đây. Những chuyện còn lại anh đã thấy rồi đó, hy vọng anh có thể hỗ trợ cảnh sát điều tra.”

“Thiên linh cẩu đâu?”

Thảo vội vàng gọi đèn pin sang nhìn. Hai cô giật mình tá hỏa khi thấy một người phồng rộp mủ đang nhảy tới đây theo tiếng chuông. (đọc tại Qidian-VP.com)

(*): Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60–70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại.

Giọng của bọn họ rền vang như một bản hòa tấu trầm lắng.

Cảnh Phổ phất tay, gã nhẹ giọng trấn an.

Thời Khâm nhíu mày. Gã nhớ lại lời Cảnh Phổ dạy về một loại ma quỷ.

Đây là trường hợp của cương thi Lê Hiếu. Cảnh Phổ đang dùng khả năng này của Hiếu để tìm tới vợ chồng Lê Vinh.

“Nó lại mạnh hơn chút rồi à? Biết nói chuyện luôn rồi.” Phổ thấy vậy nheo mắt lại.

“G·i·ế·t hắn đi, hắn đang đứng kế các người!”

“Tới rồi!”

Thùy Dương sợ hãi ôm chặt cánh tay Thảo. Hai cô căng thẳng nhìn xung quanh, đưa đèn pin tìm kiếm.

“Ác quỷ vô hình.” Phổ điềm đạm xuống đáp.

Con ma lết chỉ kịp ú ớ mấy tiếng, tan thành mây khói cùng với đ·ám c·háy.

Cảnh Phổ điềm tĩnh nhìn hết thảy, gã đưa mắt tìm kiếm xung quanh, giữa đất rừng tối mịt, nữ quỷ như biến mất khỏi thế gian này vậy.

Phổ ngạc nhiên thốt lên: “Chỉ có một mảnh nhỏ như thế lại chứa nhiều oán hồn như vậy?!”

Thảo và Dương hoảng hồn, lại thấy Cảnh Phổ vừa dán hai đồng xu vào tai mình. Gã dở giọng trêu ghẹo.

“Bất tán vải giam giữ linh hồn của vô số oán hồn oan nghiệt, bất kỳ con quỷ nào sở hữu nó, dù là một mảnh nhỏ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Có cảm thấy khó chịu trong người không?”

Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một thứ giống như lệ quỷ ở ngoài đời, nó sở hữu thứ thể chất hơn xa người thường.

Nữ quỷ lúc này tựa như không làm chủ được suy nghĩ, nó lửng thửng tại chỗ, đưa tay ôm lấy đầu mình, miệng không ngừng gào thét.

Không đợi hai người tiếp tục đối thoại, Thời Khâm đằng kia đã hô lên.

Gã thu dọn lại họp gỗ, vác nó lên lưng. Một tay Khâm cầm trường côn, tay kia cầm theo la bàn bát quái, tiếp tục đi về phía trước.

Nghe lệnh của Cảnh Phổ, cương thi Lê Hiếu nhắc cơ thể trương sình của mình nhảy về phía trước, tiếp tục nhảy vào rừng sâu.

“Hai cô ngồi yên đây, đừng bước ra khỏi đám gạo.”

“Ma cỏ to gan, dám g·iết thiên linh cẩu của đạo sĩ Thất Sơn?”

Cái đầu của nữ quỷ lập tức vặn vẹo.

“Héeeee!”

Nhưng thứ không khí lạnh lẽo đang vờn quanh đây giúp cho Phổ biết được ả vẫn còn bên cạnh.

“Yeee!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thảo bất ngờ ném lá bùa trảm phong trong tay ra, cô quát:

.....

Ông Tư Đó ngừng gõ mõ, lão lạnh hết xương sống, quay mặt nhìn về phía sau.

Thảo và Dương lúc này không biết nói gì, hai cô bần thần nghe gã hạ lệnh. Có lẽ những chuyện vừa xảy ra vượt khỏi sự hiểu biết của hai cô cho nên cả Thảo và Dương đều choáng, chưa kịp định hình vấn đề, đành gật đầu nghe theo Cảnh Phổ.

Thời Khâm cả giận, lớn giọng quở trách:

“Hưu!”

Chỉ có điều Cảnh Phổ dường như biết trước được phương hướng, gã vừa vặn khom người xuống tránh được vuốt của ả ta. Lợi dụng lúc khom xuống này, Phổ đồng thời xoay người về sau tung một đấm mạnh mẽ lên chiếc vải đỏ giữa ngực nữ quỷ.

Bất thình lình nữ quỷ biến mất, Thảo vội vàng quay đầu lại nhìn Dương, chỉ thấy Thùy Dương một chân vừa lui khỏi vòng gạo liền bị một bàn tay trắng bệch nắm lấy kéo cả người cô ra ngoài.

Khâm đứng nhìn nó giãy giụa cho đến khi đống lửa dập tắt, con ma lết cũng theo đó tan biến mới yên tâm nhắc côn lên, xoay người rời đi.

Đặc biệt là Thanh Thảo, vừa mới cách c·ái c·hết vài gang tay, cô không thể tin được còn có người đủ sức lực để ngăn cản nữ quỷ áo đỏ này.

Đợi ả ta đến gần, Cảnh Phổ cầm hỏa giản nện xuống!

Chỉ cần tìm tới Lê Vinh chắc chắn sẽ tìm thấy nữ quỷ với Bất Tán Vải. Còn kẻ dẫn quỷ, có thể đã cao chạy xa bay khi không khống chế được ả ta rồi.

Gã điềm nhiên nói tiếp: “Thực ra thì những con quỷ như vậy không đáng sợ. Chỉ cần có thể lực và pháp khí tốt một chút thì có tiêu diệt chúng rồi.”

Cùng với thời điểm đó, tại dinh thự của Lê gia.

“C·hếtttt”

Sắc mặt Cảnh Phổ đơ lại, hai mắt ngơ ngác nhìn cô, gã hít sâu một hơi hỏi lại.

Nữ quỷ giống như đ·ạ·n pháo bị đấm văng ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Má ơi thằng cha này đem xăng theo đốt rừng à trời?!”

“Ả ta chạy đi kiếm cái quan tài của mình rồi, không có ở gần đây đâu.” Phổ trấn an cô ấy.

Đả Thần Tiên lần nữa bay trở về, Cảnh Phổ từ trong làn khói nhảy ra bắt lấy nó, vừa mới hạ xuống, Phổ hung hăng quất lên thân nữ quỷ, lửa trên Đả Thần Tiên lúc này cháy sang người ả.

Ầm!

“Ổng chắc chắn là thầy pháp đó, nghe đồn mấy thầy cao tay có thể xăm bùa phép tăng cao công lực. Nhìn ngầu quá đi, ui trời, như phim chú thuật sư hồi chiến quá bà ơi.”

Mỗi một chưởng ấn của Phổ khi dán lên người nữ quỷ đều xuất hiện một hàng chữ nôm, đặc biệt khi chưởng ấn cuối cùng kết thúc, nữ quỷ b·ị đ·ánh bay ra ngoài, ả ta rít lên, thân thể ả như tấm vải đỏ bay nhanh trong gió.

“Biến mất rồi.” Thời Khâm kinh ngạc thốt lên.

Ầm!

“Cô vừa dùng lá bùa?”

Thảo lo lắng hỏi, tình trạng của nữ quỷ lúc này khiến cô phát lạnh.

Ma lết lập tức té ngã, từ trên cao rơi xuống.

“Ả ta biến đâu rồi?”

Cuối cùng, Cảnh Phổ thật lòng khuyên:

Liệu người đàn ông tự xưng đạo sĩ trước mặt cô có thể đối phó được ả ta không?

Phổ vừa nói vừa lấy nắm gạo nếp trắng rải quanh hai cô, đồng thời gã lấy trong túi ra một lọ máu rồi đổ lên đám gạo.

“Như vậy còn không đáng sợ? Vậy thứ gì mới đáng sợ? Nếu không có anh thì bọn tôi phơi xác ở đây từ lâu rồi đó.”

Cảnh Phổ mới nhìn sang Thanh Thảo, giọng gã có phần kinh ngạc hỏi.

Dương hét toáng lên, cô sợ hãi lùi về sau, vô tình bước chân ra khỏi vòng tròn gạo nếp.

Tăng Thanh Thảo nhìn gã thật kỹ, phát hiện gã không nói dối, cô mới hạ giọng đáp.

“Hưu môn.”

Cả một lùm cây bị Thời Khâm đập nát, thân thể gầy gò của con ma lết bay ra, nó co quắp trên đất, một bước cũng không bò nổi.

Trước mặt Thời Khâm cây cối di chuyển liên tục, giống như một mê trận.

Vừa hay Lê Hiếu nhảy qua một lùm cây rồi dừng lại, Cảnh Phổ nhóm người lập tức bước qua đó.

Leng keng...

“Sinh!”

Thiên Linh Cẩu đột nhiên kêu lên, sau đó biến mất.

“Àaaa!”

Tiếng xương gãy kêu vang, nữ quỷ tựa hồ cũng biết đau, ả hú hét lên.

Phừng!

“Bên trên!”

Một cơn gió lạnh ập tới, Thảo quay phắt về sau gọi đèn.

Đằng này, Cảnh Phổ rút ra một lá bùa, gã phi nó về phía Khâm, bùa bay như tên bắn, vừa kịp thời tiếp cận luống tóc của nữ quỷ đang buông xuống, lá bùa bất chợt tan rã thành vô số mảnh nhỏ.

Đôi mắt hai cô được quẹt ngang bởi một vệt máu, đồng thời lỗ tai bị hai đồng xu che kín.

Răng rắc!

“Cuối cùng anh là ai? Từ đâu tới? Vì sao anh có thể làm những thứ này?”

“Bắt ma trừ yêu là bổn phận của đạo sĩ, thà c·hết chứ không đầu hàng bỏ chạy.”

...

Lần này, bất tán vải trên ngực nữ quỷ bị tác động mạnh đến, từ bên trong có thể trông thấy có thứ gì đó giống như sương khói màu đỏ xì ra.

Thảo chứng kiến hết thảy, cô kinh ngạc muôn phần, bằng ánh mắt sắc bén của đặc cảnh, Thảo rất nhanh thấy một bóng đỏ trên cây cao, cô vội hét lên.

Ầm!

Bùa vừa tháo ra, viên dạ minh châu trong hốc mắt của gã liền lập lòe ánh sáng. Phổ nói:

Xengggg!

“Bắn nó đi!”

Ả chậm rãi xoay mặt về phía nhóm người Cảnh Phổ, gương mặt ả dữ tợn, hai mắt đục ngầu ban nãy bây giờ trắng dã.

“Xem ra bất tán vải không đơn giản, thầy Phổ phải dùng tới Đả Thần Tiên.” Khâm thì thầm.

Cảnh Phổ từ phía sau xuất hiện với nắm đấm của mình rơi lên mặt ả ta.

“Đó là bùa chú sao?”

Thảo và Dương cầm đèn pin rọi thấy, hai cô căng thẳng xem hai người đối chiến, khi thấy nữ quỷ bay ra, cô muốn kêu lên trợ giúp, nhưng tốc độ của nữ quỷ quá nhanh, cô chưa kịp mở miệng thì nó bay tới Phổ rồi.

Thanh Thảo và Thùy Dương nhíu mày lại. Hai cô cảm thấy mặt đất bị rung chuyển nhẹ, ở đâu đó trong màn đêm có thứ gì đó đang nhảy tới.

“Đả Thần Tiên của sư phụ.”

Thanh Thảo chỉ nghe tiếng dao cắt sắc lẹm vang lên, liền thấy mái tóc dài thòng của nữ quỷ bị cắt làm đôi, lả tả rơi xuống đất.

Đằng này, Cảnh Phổ chậm rãi bước tới, đối diện với nữ quỷ đáng sợ như thế, gã vẫn không nao núng. Phổ cắn tay, lấy máu vẽ lên thân giản.

Thảo và Dương chỉ kịp theo phản xạ nhắm mắt lại, cảm nhận gió mạnh thổi qua mặt mình, hai cô mở mắt ra nhìn. Vừa hay trông thấy nữ quỷ giẫm trúng đám gạo dưới đất thì chân ả b·ốc k·hói, máu đỏ mà Cảnh Phổ trút ra đám gạo khi nãy biến thành một hàng chú dài, chớp mắt quắn chặt cánh tay ả lại, cố định thân thể ả lại trước mặt hai cô.

Thời Khâm biết ma dẫn đã lẩn trốn, gã không truy đuổi nữa, vác theo hòm gỗ chạy về phía Cảnh Phổ.

Con ma lết bò sột soạt như bay, chỉ có điều có thứ còn nhanh hơn nó.

Đối với câu hỏi của Tăng Thanh Thảo.

Lúc này, nữ quỷ sau khi nằm yên một hồi, nó bỗng nhiên động đậy, nhưng do xương cốt trong người bị gãy vụn, nó bật người dậy một cách khó khăn, cuối cùng chỉ có phần chân còn đứng thẳng được, phần thân trên thì ngã ngược ra sau, hai tay chống xuống đất.

Trông thấy sự xuất hiện bất ngờ của Cảnh Phổ, Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương nhất thời mở to mắt kinh ngạc.

“Cẳng!”

Phổ gật đầu không đáp, gã trở tay tháo lá bùa trên trán Lê Hiếu xuống.

Ả nữ quỷ đau đớn thét lên.

Trong các loại ma quỷ, ma dẫn đường hay ma giấu là thứ khó bắt nhất, bọn chúng thoắt ẩn thoắt hiện, rất là nhát gan, chỉ giỏi hù dọa người khác.

Có một cơ thể tím ngắt ngồi trên đọt cây nhìn Khâm, trước mặt gã không xa, cũng xuất hiện một thân ảnh người không mặt, nó nấp sau thân cây nhìn gã.

“Con đuổi theo xử lý mấy con ma rừng quỷ núi đó đi, nữ quỷ để thầy.”

Một trận h·ỏa h·oạn nổ lên, cuồng phong thổi mạnh ra ngoài, nhấn chìm cả Cảnh Phổ và nữ quỷ bên trong, Thùy Dương và Thảo phải nhíu mắt lại mà nhìn.

Ả lựng khựng xoay người lại, Cảnh Phổ bất ngờ nện một giản như trời đánh lên người ả, trực tiếp đánh thẳng lên miếng vải đỏ.

Trần Cảnh Phổ như một cơn gió phi tới, một hơi nhảy qua đầu nữ quỷ, đáp xuống sau lưng ả ta.

Cô rất khó chịu vì sự bất lực của mình lúc này, nhưng ngoài việc nhìn Cảnh Phổ ra tay thì cô không thể làm gì cả, nếu cô tự ý ra ngoài, có khi lại trở thành gánh nặng cho anh ta.

“Trong bụng lệ quỷ này còn có vong nhi. Nó đã đỡ cho mẹ mình một mạng, bây giờ ả ta thần hồn tan nát, chỉ có thể quay về quan tài của mình mà nằm.”

Ầm!

“Sinh môn.” Phổ nghiêm giọng niệm.

Thời Khâm và Thảo nhóm người cầm đen pin nhanh chân chạy tới.

Nữ quỷ với cơ thể bò ngược hét lên. Ả mang theo mười mấy linh hồn tựa như chiếc đuôi bò về phía Cảnh Phổ, tốc độ rất là nhanh.

Phía sau lưng, Thời Khâm chạy băng băng đuổi theo, thân pháp gã nhanh nhẹn, tuy trên lưng mang hòm gỗ nặng nhưng tốc độ không hề giảm sút.

Dữ lắm là nghe đồn mấy thầy nổi tiếng nào đó bắt ma, nhưng mà thầy đó chỉ múa máy tay chân rồi hô hào thần linh thôi.

Cô thậm chí từng bắt mấy vụ mê tín dị đoan nặng. Đều là thầy pháp lừa gạt dân lành, lợi dụng lòng tin của họ để trục lợi.

“Đó là thuật Kha Luân của quỷ, có thể dịch chuyển một khoảng cách ngắn, con quỷ này mới được dẫn có mấy ngày đã biết dùng Kha Luân, quái lạ!”

Nếu thầy pháp biết được nơi cụ thể thì có thể tự dẫn thi, còn nếu không biết, may mắn trong t·hi t·hể còn lại một phần hồn phách thì hồn phách đó có thể tự tìm tới cố nhân cùng máu mủ với mình.

Chú ấn chữ nôm tựa như dòng nước chảy lên chỗ tiếp giáp, kết hợp với lực đạo dũng mãnh từ cú đấm, nhất thời nổ lên một đoàn lửa.

“Ứng.”

Lụp bụp! Lụp bụp!

“Anh là đa cấp à?”

“Đúng vậy, nó là pháo sao?” Thảo thản nhiên gật đầu, cô còn hỏi ngược lại.

Đột nhiên Thiên Linh Cẩu lại sủa vang, Thời Khâm vội xoay người lại nhìn, thế nhưng ở đó hoàn toàn không có ai.

“Tôi sẽ xử lý nó nhanh thôi.”

Phừng!

Nghe Phổ nói vậy, Thùy Dương cả kinh.

“Tại sao? Tại sao ngăn cản ta g·iết Lê gia?!”

Nương theo lời cô, nữ quỷ đang bò ngược trên cổ thụ gần đó nhe răng rên rỉ, mái tóc đen bê bết của ả bất chợt dài ra, nhanh chóng đâm xuống Thời Khâm bên dưới.

“Cẩn thận.” Cảnh Phổ hô, gã nhanh chóng lao đến, mỗi bước nhảy tới đều xa hơn 3m!

Thùy Dương sớm đã chạy tới cạnh Thanh Thảo, hai cô ngồi phía sau nhìn bóng lưng của Cảnh Phổ.

Thanh âm của nó chói tai vô cùng.

“Ma vật chịu c·hết đi!” Gã gầm lên.

“Đi.”

“Huaaa...”

“Để nó trốn rồi.” Thời Khâm nhíu mày.

Khâm nhìn vật trong tay Cảnh Phổ, gã hỏi.

Nữ quỷ rơi xuống, ả giận dữ cất tiếng, “Lê gia, g·iết sạch Lê gia, ai cản cũng g·iết!” vô số máu tươi từ giữa ngực ả chảy xuống đất, ả lựng khựng đứng dậy, thân hình bỗng nhạt dần rồi hòa lẫn vào bóng đêm.

Khi nó còn chưa chạm đất, Thời Khâm với bàn tay cầm phù triện đã lao tới bóp lấy cổ nó, phù triện nhất thời cháy lên, đốt cháy thân thể của nó.

Một chiếc lưỡi dài từ từ hạ xuống đầu Khâm, mà gã thì chỉ nhìn xung quanh.

Đừng nói là hai cô, ngay cả nữ quỷ cũng biến sắc, gương mặt bặm trợn của ả ta vặn vẹo.

Thảo nhìn lá bùa trong tay, cô nhìn lại gương mặt phong trần của Cảnh Phổ, kết hợp với bộ suit gã đang mặc, cô nhíu mày hỏi lại.

Vừa mới tiếp đất, Cảnh Phổ liền vung Đả Thần Tiên nện lên những oan hồn đang giải giụa sau lưng ả.

Rõ ràng sức lực của ả ta đột ngột mạnh hơn.

Nói đến đây, Phổ hỏi Khâm.

Khâm vững vàng hạ xuống, huyết côn nắm chặt trong tay nhìn nữ quỷ.

“Đừng lo lắng, ả ta bây giờ không còn chút quỷ lực nào trong người, nếu không có bất tán vải e rằng đã hồn phi phách tán.”

Cái lưỡi của nó b·ốc k·hói lên, nó đau đớn rít lên, thu lưỡi lại.

Nếu để qua nhiều ngày không tìm được, ả ta có bất tán vải sẽ nhanh chóng hồi phục, lúc đó lại xảy ra đại họa.

Thế nhưng ả ta không lùi lại mấy bước, miếng vải đỏ trước ngực bỗng lập loè ánh đỏ, tựa như máu tươi đang chảy ra, ả như hóa điên, móng vuốt đập mạnh lên thân côn, nhất thời đẩy Thời Khâm phải văng về sau.

“Nói bất tán vải là chí âm tà vật cũng không phải nói ngoa.”

Khâm cắm trường côn xuống đất, hai tay gã móc ra hai tấm phù triện, gã cảm thấy hô hấp ngày càng nghẹt lại, cho nên nhanh tay bắt quyết, khó khăn niệm chú.

Hai lá phù triện bùng cháy lên. Khâm lập tức cầm lấy nó giơ lên cao bóp chặt vào cái lưỡi của ma le.

Đột nhiên, sau lưng Thời Khâm có tiếng động lạ phát ra, một bóng đen với tứ chi dài xuất hiện, nó bò đến chân Thời Khâm rồi há miệng táp tới.

“Cắt!”

Một là quan tài của ả đang ở nơi này. Hai là kẻ dẫn quỷ muốn g·iết người chôn xác để lẩn tránh điều tra của cơ quan chức năng.

Lúc này, nhờ có mấy oán hồn mới xuất hiện, ả nữ quỷ tựa hồ khôi phục lại sức lực, ả bật dậy hét to, ném gương mặt cay nghiệt nhìn gã.

Nhìn rừng sâu heo hút, Thảo cảm thấy lạnh người, lúc các cô tìm kiếm, cũng có một thứ gì đó nhìn hai cô.

“Chẳng phải tìm tới là rõ sao?” Cảnh Phổ mỉm cười đáp.

Thảo và Dương không thể tin được mắt mình, mọi thứ lúc này như một thước phim kinh dị chân thật. Cảnh Phổ điềm tĩnh nhìn dị trạng sau lưng nữ quỷ, gã lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu rồi rít sâu một hơi.

“Năm trăm ngàn.” Gã mỉm cười thân thiện.

“Đả Thần Tiên, tới đây!”

Dứt lời, Cảnh Phổ lấy chiếc chuông đồng trong túi ra lắc kêu.

“Khai!”

“Đi tìm người có máu mủ với anh đi.”

Thấy thể trạng của nữ quỷ lúc này, dù là người cứng rắn như Tăng Thanh Thảo cũng phải tái mặt, đừng nói đến Thùy Dương. Cô ấy che miệng mình nấp sau lưng Thảo, không dám hó hé nửa lời.

Đột nhiên, Thảo và Dương trong đầu nghe thấy một giọng nói.

Phừng!

Nghe gã hỏi, ai cũng nhìn vào thứ trong tay Phổ, khi thấy đó là xác của thai nhi, Thảo nhíu chặt mày.

“Cương thi!” Thùy Dương sợ hãi che miệng mình lại.

Cảnh Phổ và Thanh Thảo quay phắt mặt lại để nhìn.

“Khó g·iết c·hết, quỷ lực càng tăng cao.”

“Giờ thì hiểu sao ma lực của con quỷ này lại quái thai như vậy rồi. Bất tán vải đang cung cấp quỷ lực cho ả ta.” Phổ cười nhạt.

Đó là tiếng c·h·ó sủa.

“Bọn tôi biết rồi.” Thảo gật đầu.

“Bùa trảm phong, người thường không dùng được, cô thích thì giữ một tấm làm kỷ niệm.”

“Thất sơn phù triện, hỏa phù.”

“Trần Cảnh Phổ, đạo sĩ cuối cùng của Thất Sơn Quán, Núi Cấm, An Giang, đây là đạo thuật của tôi, còn cô?” Phổ điềm nhiên đáp, không hề giấu giếm.

Thời Khâm cất la bàn âm dương vào, nó đã bị mất đi phương hướng chỉ biết xoay tròn liên tục, Khâm cầm chặt trường côn, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Bắn c·hết nó đi, nó đang ở cạnh hai cô!”

“...”

Gâu!

Lần này, tiếng kiếm ngâm vang lên rõ ràng bên tai Thảo, cánh tay nữ quỷ đang giáng xuống mặt Thùy Dương bất chợt đứt lìa, máu đen phun ra như thác đổ, phủ đầy người Dương.

Nữ quỷ và Cảnh Phổ vừa tiếp cận nhau, ả liền vung vuốt cào xé tới, Cảnh Phổ lách người sang một bên tránh né, đồng thời bồi lại một đấm hung mãnh vào mạn sườn ả ta.

Thảo thật lòng đáp.

Ầm!

Xèo!!

“Dạ!” Khâm lớn tiếng đáp, gã xách theo huyết côn đuổi theo ma lết.

“Huaaa!”

Trong một khoảnh khắc, Thảo và Dương rơi vào mê man, hai cô ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy người đứng cạnh mình là nữ quỷ áo đỏ, nó nhe răng trợn mắt nhìn hai cô.

Hai cô đã kiệt sức rồi, nếu bây giờ không đi theo hai người Cảnh Phổ thì có khi phải c·hết giữa rừng này.

Thảo xông ra ngoài, nắm lấy Thùy Dương kéo lại.

Thế nên thầy Phổ có dạy, không nên đi rừng buổi tối và tuyệt đối không gọi tên nhau, ma dẫn đường một khi biết tên sẽ tạo ra ảo giác giam nhốt vào đó, muốn thoát ra trừ khi có người tìm được.

Thùy Dương vừa sợ vừa ném ánh mắt mê ly nhìn bóng lưng Cảnh Phổ đằng kia.

Không để cho Phổ tiếp tục đắc thủ, nữ quỷ đột nhiên lật úp người lại, ả bò một mạch vô lùm cây phía trước lẩn trốn, rồi đột nhiên bay ra từ sau lưng Cảnh Phổ, vung vuốt dài muốn bóp nát đầu hắn.

Thời Khâm vừa thoát khỏi lưỡi nó, gã nhanh tay chụp lấy trường côn, một hơi vận hết sức ném nó về phía ma lết.

Vừa nhả khói, Phổ thản nhiên nói.

Thủ đoạn của bọn chúng là che mắt người thường, tạo ra ảo giác khiến họ bị lạc rồi kiệt sức mà c·hết.

Cảnh Phổ lớn tiếng hạ lệnh.

Linh hồn người có thể nhìn thấy nhân quả!

Mục đích của Cảnh Phổ là tìm tới Bất Tán Vải. Ả nữ quỷ đó dùng thuật mê hồn để dụ người vô rừng để g·iết, Cảnh Phổ vừa nhìn liền đoán được nguyên do.

“Thất sơn phù triện....... hỏa phù........ ứ...ng!”

Cảnh Phổ nhún vai đáp. Gã lại nói:

Đột nhiên, cái hộp gỗ sau lưng động đậy kịch liệt. Khâm ngạc nhiên nói.

Lá bùa b·ốc c·háy, Thời Khâm ném nó lên thân con ma lết, lập tức hỏa thiêu nổi lên, nhấn chìm nó vào bên trong.

“Cô cứ đi theo bọn tôi đi. Có lẽ bên cạnh nữ quỷ vừa rồi có người cô cần tìm.”

Cảnh Phổ chỉ đơn giản đáp một câu.

“Không sao. Nó không thoát được.”

Leng keng...

Nắm lấy Đả Thần Tiên, Cảnh Phổ cẩn thận dặn dò hai người.

Thấy vậy, Cảnh Phổ đằng này có chút ngạc nhiên nói vọng lại.

Ả ta muốn rút tay lại, nhưng tay Phổ cứng như gọng kìm khiến ả không tài nào thoát được, nữ quỷ gầm gừ trong miệng, ả định dùng tay còn lại chụp vào đầu Phổ. Bất chợt, Cảnh Phổ dùng lực, trong nháy mắt đem tay ả ta bẻ gãy.

“Thương môn!” Gã hô.

“Ta muốn báo thù cho con ta! Ta muốn báo thù!”

Nữ quỷ vừa rơi xuống đất, Thời Khâm liền phi thân tới, từ trên không dũng mãnh vung côn đập xuống.

Cảnh Phổ gật đầu, gã móc ra lá bùa khác, đưa cho cho Thảo rồi từ tốn đáp.

Sát niệm của nữ quỷ quá lớn, ả sẽ không lựa chọn chạy trốn dễ dàng như vậy đâu.

“Mày giỡn mặt với tao à?” Cảnh Phổ bật cười.

Thân thể nữ quỷ vặn vẹo văng đi, lăn trên đất không biết bao nhiêu vòng mới dừng lại, ả ta nằm bất động trong vũng máu đặc quánh.

Thời Khâm vừa lúc về tới chứng kiến hết thảy.

“Cô có duyên làm thầy pháp đó cô gái, lát nhớ trả năm trăm tiền lá bùa.”

“Thầy Phổ! Nữ quỷ này còn có trợ thủ!”

“Siêu thoát cho tôi...”

“Khai môn.” Phổ thong dong hô.

Hắn lập tức hạ cái họp gỗ xuống, mở nắp hộp ra, ngay lập tức một thanh giản (*) bằng gỗ dài gần một thước bay phốc ra ngoài, nó hướng về phía xa mà bay đi.

Thảo nghi hoặc hỏi.

“Thầy, rốt cuộc thì ai mới là người dẫn quỷ? Cả nhà Lê gia đều c·hết rồi, ai mới là người được lợi?” Thời Khâm suy nghĩ mãi không ra.

Nghe cô trả lời vậy, Cảnh Phổ chỉ biết gãi trán, không còn lời gì để nói.

Cảnh Phổ gật đầu thừa nhận.

Đùng!!

“Chạy rồi.” Phổ lắc đầu đáp.

Ngay lập tức, cây giản b·ốc c·háy. Phổ cầm giản tăng tốc lao lên, khi cả sắp đối diện nhau, gã lại ném một lá bùa về phía trước, bùa tới trước mặt nữ quỷ liền nổ tung, tạo ra một làn khói trắng xóa.

Cảnh Phổ không hề nghe lời ả nói, gã chỉ giật mình khi trông thấy từ trong miếng đỏ lại tràn ra vô số bóng đen, nó lại bay vất vưởng xung quanh nữ quỷ mà không thể thoát khỏi miếng vải đó.

Đợi khi tia lửa cuối cùng dập tắt, khu rừng lại tối mịt, chỉ còn lại Cảnh Phổ đứng đó với thanh giản trong tay.

Đột nhiên, cái lưỡi dài nhanh như chớp buông xuống quắn chặt lấy cổ Khâm, gã cả kinh mở to mắt.

“Hả? Vậy là ả còn xung quanh sao?” Thùy Dương nghe vậy tá hỏa, cô ôm chặt tay Thảo lại.

Thùy Dương sợ kinh hồn lạc phách, cô che mặt mình lại mà hét to. Nữ quỷ sau khi kéo Dương ra ngoài, ả vung vuốt đâm xuống, miệng gào thét.

Nữ quỷ thét gào.

“Bà có thôi đi không? C·hết tới nơi mà bà còn mê trai?” Thảo nhướng mày mắng.

Nữ quỷ b·ị đ·ánh lệch người, ả tức giận đưa mặt tới trước gào lên chói tai, lập tức một đấm dũng mãnh khác giáng lên mặt ả ta, đánh cho nữ quỷ ngậm họng lại té ngửa ra sau.

“Cảm ơn anh.”

“Có, đói một chút.” Thảo thành thật đáp.

Thiên Linh Cẩu tựa như phát điên, nó xoay lòng vòng sủa liên tục.

Ả há miệng hét lên cay nghiệt, thanh âm chất chứa hận thù sâu đậm.

Lực đạo mạnh mẽ của Phổ đánh cho ả lụi bại về sau, văng ra khỏi màn khói trắng, ả còn muốn đứng dậy, nào ngờ Đả Thần Tiên từ trong làn khói bay ra, đâm thẳng vô đầu ả.

Chú niệm vừa xong, từ trong tay áo một hàng chú ấn chữ Nôm bất chợt chảy ra bao phủ hai bàn tay Phổ lại, do ở xa, Thảo không thể thấy rõ.

Có một thứ gì đó tiến vào ngôi nhà, nó lởn quởn giữa không trung, sau đó bay lên lầu, tại cửa phòng của ông Tư Đó nó nhìn vào.

“Xin lỗi thầy. Con để thiên linh cẩu bị ma giấu g·iết rồi.”

Thùy Dương buộc miệng mắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơ hồ cùng lúc đó, nữ quỷ dữ tợn bay v·út ra, vung vuốt đến đâm thẳng vào mặt Thảo!

Ánh mắt Cảnh Phổ nhìn chằm chằm miếng vải đỏ trên ngực nữ quỷ, ả dùng nó như cái áo yếm, thời điểm này vải đỏ không ngừng chảy ra máu tươi đỏ thẫm, khiến cho nữ quỷ càng thêm điên cuồng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Đả Thần Tiên