Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Bóng Đen Thứ Năm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Bóng Đen Thứ Năm


“Khâm, kè hắn về.”

Cảnh Phổ cất dao kim cang và bút chu sa đi, sau đó đặt một tay lên vải đỏ, tay còn lại che mắt nữ thi lại.

“Rốt cục chuyện gì xảy ra với người này và ông Tư Đó mà anh nói vậy?”

Thanh Thảo và Thùy Dương bật cười.

“Nhìn vào mắt tôi.”

Lê Vinh càng nói càng điên cuồng, cổ trùng đuông dừa cắn thịt gã mạnh hơn, khiến cho gã phải há miệng phun ngụm máu, hai mắt trợn trừng vì thống khổ.

Thanh Thảo ngưng trọng hỏi: “Anh ta là h·ung t·hủ?”

Cảnh Phổ lấy lá phù triện ra chăm lửa, gã đốt điếu thuốc rồi ném lá bùa xuống người nữ thi, lập tức nó bùng cháy lên dữ dội.

Cảnh Phổ vừa nhìn liền nhận ra bọn chúng.

So với thời điểm nhe răng trợn mắt, nét mặt của ả ta bây giờ đã trở lại bình thường, hai mắt nhắm nghiền.

Cảnh Phổ chạm tay vào miếng vải đỏ, muốn kéo nó lên, lại cảm giác giống như Bâng nói, hoàn toàn kéo không ra.

Về phần Cảnh Phổ, sau khi chứng kiến hết thảy, gã há miệng cắn tay, lấy máu vẽ một trận ấn bên dưới chân mình đứng.

“Hả? Tôi đã làm gì ông ấy đâu?”

“Về trụ sở ngay bà, đội trưởng Huy cứu được n·ạn n·hân từ Hội Trăng Tàn ra rồi. Một nhân chứng sống đầu tiên trong mấy chục năm nay!”

“Hỏng rồi, quay về cứu ông tư.”

“Bước ra đây đi, định ngồi nhìn đến khi nào nữa, Lê Dung?”

Bâng ung dung đáp.

“Đạo sĩ có phải thần thánh đâu, cũng sợ ăn cơm tù chứ.”

Cảnh Phổ điềm nhiên phân phó:

Lê Bâng sợ hãi hét to.

“Con bé này cũng biết nhiều đó chứ.” Phổ có phần ngạc nhiên.

“Dạ!” Thời Khâm gật đầu.

“Còn một người!”

Cảnh Phổ nhìn Dung nhẹ giọng nói.

“Thất Sơn đạo sĩ? Có phải Thất Sơn Quán đạo sĩ?!”

“Lê gia của ông, còn có người nào khác không?”

Phổ thản nhiên hỏi.

“Tôi thề là tôi không hề làm gì bọn họ!” Lê Bâng quyết liệt đáp.

“Thằng Tư Đó vốn dĩ chọn tao là người thừa kế. Ai mà ngờ con vợ thằng Hiếu có bầu con trai, ổng không biết đớp trúng cái đéo gì, đầu óc lẩm cẩm, ký giấy thừa kế cho thằng con trong bụng vợ nó.”

“Bây giờ quay về cứu ông tư có khi không còn kịp nữa.”

“Khoan đã cô cảnh sát.”

Lão cắm mặt xuống sàn, khóc không ngừng.

“Vậy thì gấp rút về thôi, ông Tư Đó đang gặp nguy hiểm tính mạng.”

“Con lấy chiêu hồn kỳ ra cắm xung quanh đi. Hồn phách của ông ấy đã quá yếu rồi, một chén thuốc không cứu được.”

Đó là Vinh, gã liếc mắt nhìn Bâng mà lên tiếng, vừa mở miệng ra thì máu trong mồm gã chảy ra theo dòng. Tình trạng của Vinh lúc này rất giống Lê Hiếu, bụng trướng to phồng rộp, có vô số thứ lúc nhúc bò bên trong.

Máu đen từ trong dấu gạch chảy ra, lăn xuống hai mắt ả, lập tức, ả mở toang đôi mắt đen ngòm của mình ra.

“Chưa xong sao?”

“Hắn ta c·hết rồi sư phụ.” Thời Khâm nhíu mày nói.

“Việc tôi làm chỉ là dẫn lệ quỷ trả thù vợ chồng thằng Vinh thôi, ả ta còn chưa tiếp xúc tới ông ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cứu tôi với...” Lê Bâng yếu ớt cất tiếng.

Lúc gần đến căn phòng của ông Tư, tiếng nhồm nhoàm từ bên trong phát ra.

Gã hô khẽ:

Ngộ thay, nghe Phổ nói vậy thì Lê Bâng một mặt khó hiểu, hỏi lại:

“Linh hồn của cô ta không còn là Ánh Nguyệt mà ông biết nữa rồi.”

Gã nhìn cương thi Lê Hiếu bằng ánh mắt bất cam, rồi giữ nguyên đôi mắt mở, tim ngừng đập.

“Đoạn chi âm khí, cắt chi oán niệm.” Gã lẩm bẩm.

Nghe vậy, Phổ càng nghi hoặc hơn.

Cảnh Phổ gật đầu, lại lắc đầu.

Nhìn sợi dây này, Cảnh Phổ đốt một điếu thuốc, rít sâu một hơi, gã thản nhiên nói.

“Xin lỗi, mong hai anh hợp tác một chút. Chỉ cần giao lời khai là được rồi.” Thảo mỉm cười tủm tỉm.

Với thân thể nặng nề đó, chỉ một cú bổ nhào bất ngờ từ Lê Hiếu đã khiến cho Lê Bâng và Thời Khâm phải té ngửa ra đất.

“Cha tôi là người trọng nam khinh nữ, cổ hủ lạc hậu. Mà chị Dung khi vừa sinh ra đã bị khuyết tật ở miệng, nên ổng càng chướng mắt nhìn cổ. Mẹ tôi cũng giống như vậy. Từ nhỏ tới giờ, tôi thậm chí còn không nghe ổng bã gọi tên chị Dung lần nào, tôi cũng quên béng mất, cho nên khi ông hỏi thì mất một lúc tôi mới nhớ ra cổ.”

Lê Dung lắc đầu, cô điềm nhiên đáp.

Cho đến cuối cùng, tấm vải bị kéo ra, ả đột nhiên rồi bật dậy thét gào, dọa cho cả đám giật mình nhảy thót lên.

“Bây giờ con quỷ này tôi khống chế không được nữa, người tiếp theo nó g·iết sẽ là tôi!”

Đến tận đây, nữ quỷ Ánh Nguyệt mới thật sự biến mất.

“Thậm chí ả chưa động đến thằng út Hiếu chồng ả nữa.”

Đột nhiên, một con rướn người tới há miệng táp Cảnh Phổ, nhưng do khoảng cách chưa tới cho nên nó táp vào không khí.

“Tôi đã cố gắng lấy miếng vải ra, nhưng nó bám chặt vào cô ta không buông.” Lê Bâng lắc đầu nói.

Dưới ánh đèn cầy lập loè, phần thần trên trơ trọi của Lê Vinh bị cột lên thân cây hiện ra, phía sau lưng gã còn có sáu cái t·hi t·hể tương tự vậy. Cảnh Phổ nhận ra đó là Tâm Đoan và các cô giúp việc, mấy t·hi t·hể này đã trương sình lên, thậm chí còn có hai đứa bé gái con của Lê Vinh cũng không thoát khỏi số phận.

“Đây là do mày cả Vinh! Mày hứa với tao khi phá thai con Nguyệt xong, hại thằng Hiếu bại liệt thì chia tài sản cho tao. Nhưng mày lại thất hứa, tụi mày đuổi tao ra khỏi nhà, đây là hậu quả của việc lật lọng với tao đó Vinh.”

Chỉ một con duy nhất đã suýt lấy mạng gã ta, mà ở đây có không dưới trăm con như thế!

Con quạ trên vai đã sớm bay đi mất.

Thời Khâm mở to mắt đáp.

“Làm xong, tôi bao các anh chầu nhậu.”

“Đều bị nhốt hơn ba mươi năm, oán niệm quá lớn, quỷ lực quá đậm!”

“Đó là phim chị ơi. Thần trùng nó bắt hồn người thân đó mỗi ngày, một khi yếu bóng vía là gặp họa ngay, gặp người yếu vía, có khi nửa ngày đã mất hết hồn phách lăn đùng ra c·hết rồi.”

“Đợi đã.” Thảo gọi lại, “Trước khi đi, tôi muốn dẫn hai người đến một nơi.”

“Lê gia tuyệt hậu, lủi thủi tới già có lẽ là h·ình p·hạt cho những gì ông đã làm.”

Thấy cảnh này, Thùy Dương liền quay mặt đi chỗ khác ói xối xả, Thảo nhíu mày thật chặt.

Xoạt!

“Nếu không đạo trưởng nghĩ mấy cái xác treo chỗ này sẽ ít vậy sao?”

“Đỗ môn!”

”Tôi lấy được nó ở làng Khánh An mấy hôm trước.”

“Cái gì? Ông còn một người chị à? Tại sao trông ông không có ấn tượng gì về chị ta?” Cảnh Phổ ngạc nhiên hỏi.

Cảnh Phổ chỉ biết lắc đầu, gã nhìn thể trạng Lê Hiếu, nói.

“Tại sao cương thi này lại mất khống chế?” Khâm hỏi.

“Dạ.”

Thùy Dung kinh ngạc chạy tới đỡ cô ấy dậy, lại phát hiện Dung đã ngừng thở, mắt không hề nhắm.

Thời Khâm đưa tay bắt quyết một hồi, hô: “Thiên khấn tụ hồn kỳ, bảo trụ tam hồn thất vía, cấp cấp như luật lệnh!”

Bâng cả kinh hỏi lại.

Cảnh Phổ đáp.

“Ông có phải là người bán cho Tâm Đoan vong nhi cổ trùng và cổ trùng đuông dừa?”

Nếu chỉ g·iết người Lê gia, lệ quỷ này đã không t·ấn c·ông Thanh Thảo.

Cảnh Phổ nhã ra một làn khói, tay rút ra dao kim cang.

Cảnh Phổ nhún vai tùy ý đáp:

Thời Khâm bật cười, gã nói.

“Chị ba của tôi, Lê Dung!”

Thấy thái độ của Cảnh Phổ, Thùy Dương hai nữ quýnh quáng theo.

Trải nghiệm tối nay của hai cô quả thực tới giờ Thảo và Dương còn chưa thể tin nổi.

“Ai nói với cô như vậy?”

Những oán hồn này bị nhốt trong này hơn ba mươi năm, cực kỳ khát máu. Một khi thoát ra được chắc chắn là một tràng tai họa.

Lê Dung nhẹ nhàng cất tiếng.

“Từ đâu mà ông có được nó?”

“Vậy ai là người đã lấy đi hồn vía của Lê Hiếu với ông Tư đó?”

Ầm!

Cảnh Phổ và Thời Khâm sớm đã thu dọn đồ đạc của mình bước ra bên ngoài, bên cạnh bọn hắn còn có Tăng Thanh Thảo và Thùy Dương.

“Đạo sĩ, ông là người đầu tiên gọi tên tôi sau hơn ba mươi năm nay.”

Với mỗi tất vải được kéo lên, sắc mặt của nữ thi ngày càng bặm trợn nhăn nhó.

“Kết thúc rồi.” Cảnh Phổ nói.

Bọn chúng có đôi mắt như rắn, toàn thân bốc ra khói đen.

Bất chợt, cương thi Lê Hiếu đột nhiên xông lên cắn lấy mặt gã ngấu nghiến.

“Thất Sơn đạo sĩ, Trần Cảnh Phổ.” Phổ đáp.

“Kéo ông ta dậy.”

“Người ra tay thì để lại dấu vết, còn quỷ thì không.”

Ở bên ngoài, cương thi Lê Hiếu sau lưng đám người bỗng nhiên đưa tay lên, hai viên dạ minh châu trong mắt nó rơi xuống, để lộ hai hốc mắt sâu hút.

Khâm lập tức lao tới nắm lấy cổ ông Tư Đó kéo ra, lão vùng vẫy muốn tránh thoát, hai mắt đờ đẫn nhìn xác bà Tư. Cảnh Phổ liền bước tới bóp miệng lão ra, đổ chén thuốc vào.

Cảnh Phổ không đáp, gã xoay mặt nhìn cương thi Lê Hiếu phía sau đoàn người, Thảo vội vàng soi đèn pin theo nhìn. Cảnh Phổ lắc chuông, cương thi Lê Hiếu đứng yên bất động, hai tay đưa về trước.

“Thật không? Bọn em về liền!”

Xuyên qua bụi cây, trước mặt nhóm người Cảnh Phổ là một cảnh tượng máu me nhơ nhuốc.

“Ừ. Lệ quỷ áo đỏ khi nãy vẫn chưa c·hết.”

“Dạ!”

Cảnh Phổ ngồi xuống kế lão, hắn nói.

Chú niệm vừa ra khỏi miêng, Cảnh Phổ một hơi bóp móp đầu nữ quỷ, lực đạo mạnh mẽ đến mức gã ấn đầu nữ quỷ lún sâu xuống đất, quan tài vỡ vụn.

“Cái gì?! Nhanh, về về!” Thùy Dương kinh ngạc thốt lên.

“Tại sao lại có người dùng quỷ g·iết người tàn nhẫn như vậy?”

Sau khi Khâm thi pháp xong, đôi mắt đờ đẫn của ông Tư Đó bỗng lấy lại chút tinh thần, lão lập tức vùng khỏi tay Cảnh Phổ, quay đầu ói mửa liên tục.

Lê Bâng bật cười. Gã đáp:

“Cô ấy đột quỵ sao?” Thảo nặng giọng hỏi.

“Nh·iếp Phách!”

“Cơ nghiệp Lê gia do một tay ông dựng lên, cũng do một tay ông c·hôn v·ùi.”

Lê Bâng chép miệng, thành thật đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Một là cả nhà này c·hết, hai là tôi c·hết!” Dung quả quyết nói.

“Cuối cùng thì nghiệp báo cũng không chừa một ai. Chúng ta dẫn theo Lê Hiếu để tìm nữ quỷ, cuối cùng Lê Hiếu lại tự tay g·iết cả Lê Bâng.”

“Chuyện gì vậy?” Thảo hỏi.

Khâm liền nhét vào tay hắn một nhúm bột sẫm màu, Phổ cắn đầu ngón tay, lấy máu nhiễu lên nhúm bột rồi chắp tay lại trộn đều nó lên, cuối cùng ném nó lên không trung, phía trên đầu ông Tư Đó.

Đám người Cảnh Phổ cứ thế lội bộ trở về, khu rừng lúc này tuy tối tăm nhưng nhờ có sự xuất hiện của hai thầy trò Thời Khâm và Cảnh Phổ cho nên đã bớt đáng sợ hơn rồi, hai cô gái cảnh sát tự tin trở lại.

Dinh thự Lê gia lại phủ một màu u ám, những cây đèn cầy mà Thời Khâm đốt lên đã tắt ngấm.

Chuyện đến nước này, người có lỗi lớn nhất là ông Tư Đó, là cha lại không làm tròn bổn phận của cha, tự lấy tài sản của mình ra để kích thích lòng tham lam của các con. Ông cứ nghĩ làm vậy thì bọn chúng sẽ cố gắng làm việc hơn nhưng kết quả lại trái ngược, đã vậy còn thiên vị, trọng nam khinh nữ, gia trưởng và độc đoán, cho nên mới dẫn đến kết cục bi thảm của Lê gia ngày hôm nay.

Thảo đưa mắt phượng nhìn chằm chằm dáng lưng của Cảnh Phổ.

“Cô ấy thậm chí đã sẵn sàng cho c·ái c·hết của mình.” Thời Khâm tiếc nuối nói.

Tấm vải đỏ là thứ khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo hơn.

Nghe Cảnh Phổ hỏi vậy. Lê Bâng nhíu mày, gã cố gắng gợi nhớ, phải một lúc sau, Bâng mới vỗ trán tá hỏa nói:

Phổ lẩm bẩm.

Đám bột rơi xuống trắng dã, đọng lại trên một sợi dây vô hình từ trên nóc nhà thẳng xuống đỉnh đầu ông tư. (đọc tại Qidian-VP.com)

....

“Tôi hiểu cảm giác của cô, rất uất hận, bị cô lập trong chính gia đình mình, nếu là người khác có lẽ đã t·ự t·ử rồi. Nhưng việc cô dùng tà thuật hại c·hết cha mẹ mình, dù đúng hay sai cô đều có tội.”

Thanh Thảo hừ lạnh, cô mắng: “Tôi không cần biết quỷ có g·iết anh hay không, trước mắt anh chính là người trực tiếp tham gia vào vụ án Lê gia. Bọn tôi sẽ bắt anh về đồn thẩm tra!”

Nhận thấy có điều đặc biệt. Cảnh Phổ mới nói với Khâm:

“Số mệnh của mỗi người trời cao đã an bày, có thể cô thiệt thòi về mặt này, nhưng lại được ưu ái ở mặt khác.”

Phổ thở ra một hơi.

“Chính là nó!”

Thấy Phổ gật đầu, Bâng bật cười trêu ngươi:

“Tao không cam tâm...” Lê Bâng thều thào.

Phổ nhận lấy chén thuốc, gã ra lệnh:

Gã vừa dứt lời, Lê Hiếu nhắc cơ thể phồng rộp của mình nhảy sổ về phía Lê Bâng và Thời Khâm, thoát khỏi ánh đèn pin.

“Ta không cam tâm...” Lê Bâng uất hận rên rỉ, gã cố che miệng v·ết t·hương lại nhưng vô dụng.

“Có.” Cảnh Phổ gật đầu. Gã lại nói:

“Cuối cùng cũng vì lòng tham mà c·hết.”

Thanh Thảo và Thùy Dương khi tận mắt chứng kiến hiện tượng tâm linh ngay giữa ban ngày thế này thì hai cô kinh ngạc nhìn nhau.

“Trời ơi, thấy gớm quá...” Thùy Dương vẫn không ngừng ói.

Phổ nhìn thấy mình đang đứng giữa vùng không gian đen tối, phía trên chiếu xuống một ít ánh sáng mờ nhạt. Nhờ có ít ánh sáng này, Phổ mới trông thấy nơi đây có vô số thân ảnh cao gầy, mặt mày hốc hác đứng ngay hàng thẳng lối.

Lê Bâng dùng hận thù của mình để g·iết anh cả, cuối cùng lại bị thần trùng của Lê Dung vô tình g·iết c·hết.

Trông thấy tràng diện máu me này, Thanh Thảo và Thùy Dương nhíu mày thật chặt.

“Đậu xanh!” Cảnh Phổ há miệng mắng. “Nè quý cô cảnh sát, bọn tôi vừa cứu các cô đấy, còn muốn bắt bọn tôi, cô có biết điều hay không?”

Ngay lập tức, một tiếng quạ kêu thình lình vang lên.

Thảo thở dài cảm khái, cô hỏi gã.

Thùy Dương thản nhiên đáp.

Cạch!

Tiếng Cảnh Phổ than vãn trên xe truyền lại.

“Đưa tay ông đây.” Phổ ra lệnh.

Thấy vậy, Cảnh Phổ chỉ biết thở dài một hơi.

Phổ nghiêng đầu hỏi.

“Phổ đạo trưởng, xin ông cứu tôi! Tôi đúng là có chủ ý chiếm đoạt gia sản của Lê gia, nhưng mà vẫn chưa thực hiện được. Tất cả đều do bọn hắn tự tạo nghiệp, tôi chỉ dẫn quỷ trả đũa ân oán với bọn hắn thôi.”

Còn của bóng đen ấy thì cực kỳ mờ nhạt, gần như không thể thấy có mối liên hệ gì. Chính sự liên kết mờ nhạt này đã khiến kẻ đó trở thành bóng đen.

Theo lệnh của Thời Khâm, toàn bộ lá cờ không gió mà bay.

Lê Bâng liền đưa tay ra, Cảnh Phổ liền bắt mạch của hắn, được một hồi, gã lại nhíu mày nói:

Cảnh Phổ đưa tay ra, Khâm liền đặt vào bút mực chu sa. Có bút, Phổ liền vẽ lên miếng vải đỏ hai hàng chú quyết, gã bỏ bút vào miệng ngậm lại, một tay Phổ lấy ra dao kim cang cắt ngang tay mình, lấy máu nhỏ lên hàng chú, sau đó cẩn thận khắc một dấu gạch ngang trán nữ thi.

“Thay trời hành đạo mới thấy... ông trời công bằng nhưng lại quá vô tình!”

Nếu để Lê Bâng trông thấy những kẻ này. Gã sẽ tá hỏa nhận ra bọn chúng chính là lũ quỷ tại ngôi làng Khánh An hôm ấy, thứ xuất hiện cùng với Bất Tán Vải mà gã c·ướp được.

Cảnh Phổ vừa xuất hiện, bọn chúng đồng loạt nhìn về phía gã, tuy nhiên không có kẻ nào mở miệng.

Thế là hai cô cảnh sát đẩy thầy trò Cảnh Phổ vào trong xe, phóng ga như bay chạy đi, bỏ lại dinh thự Lê gia phía sau.

“Ông là...?”

“Quái lạ!”

“Chuyện ở đây còn chưa xong, cô đợi một chút. Tôi có chuyện cần xử lý với anh ta.”

Đôi mắt của Cảnh Phổ trong một khoảnh khắc ngắn cũng hóa thành đen ngòm, tầm nhìn của gã thay đổi đột ngột.

“Đi đâu?”

“Tao không thất hứa với mày! Là do thằng cha mày không chịu chia cho mày. Tao đã nói chia cho mày một phần nhưng ông Tư Đó không chấp nhận, tao làm sao quyết định được? Để mày ở lại có ngày lộ chuyện nên tao cho mày cút.”

Cô ấy đã sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 7: Bóng Đen Thứ Năm

“Tránh ra!” Phổ quát lên.

Hai cánh tay của Lê Hiếu liền xụi lơ hạ xuống, Phổ rút ra một lá bùa, dùng bút chu sa vẽ lên vô số chú ngữ rồi dán lên trán cương thi.

Nghe vậy, Phổ vội vàng đứng lên nói.

“Thằng Bâng này thì chả có tích sự gì ngoài bùa phép, vợ tao mới tìm tới nó để mua bùa phá thai con Nguyệt, nhưng vợ tao lỡ tay hại c·hết luôn nó, ai mà ngờ có cảnh ngày hôm nay. Tất cả là tại nó, cả nhà tao c·hết đều tại thằng c·h·ó này gọi con quỷ Ánh Nguyệt về!”

Cảnh Phổ đưa tay bắt quyết lên mặt Lê Bâng, rồi gã nhìn vào mắt gã, dường như trông thấy hình ảnh ông Tư Đó bên trong, nhưng lại thiếu thứ gì đó.

Lê Vinh mặc kệ đau đớn mà mắng.

“Thằng cha già ngu muội!”

“Phim đó.”

“Ông đạo sĩ, nếu tôi may mắn gặp ông sớm hơn, được ông chỉ dẫn sớm hơn thì tốt biết mấy. Tôi bây giờ, ông có nói thế nào cũng không thay đổi được tôi đâu.”

Thi thể của bà Tư thối rữa không còn nhìn ra nhân dạng nữa rồi.

Đêm qua đối với hai cô giống như một giấc mơ vậy, sáng nay chứng kiến mới có cảm giác chân thật.

Hai cánh tay Lê Hiếu cũng hạ xuống, đứng yên bất động.

“Tôi chỉ có thể giúp ông đến đây thôi, phần nghiệp còn lại mong rằng ông có thể tự hóa giải.”

Cảnh Phổ ngồi xuống trước mặt Lê Bâng. Gã đưa Bất Tán Vải ra hỏi.

“Ăn không được thì tao đạp đổ.” Bâng cười gằn lên.

Lê Hiếu vốn dĩ đang hú hét thì ngậm miệng lại, hai hốc mắt đen ngòm, quỳ yên bất động.

Lúc này, Cảnh Phổ tinh ý trông thấy giữa những hàng thẳng này lại thiếu mất ba oán linh, gã nhíu mày lại.

“Từ khi lên năm, ổng bã đã để tôi tự ăn tự uống, tự tắm tự lo, bệnh không chăm, nạn không hỏi. Ổng bã còn chẳng đoái hoài tới chuyện cho tôi đi học, coi tôi như không khí trong nhà này, thử hỏi ông đạo sĩ, ông có hận hay không?”

“Rút đinh!” Phổ hô.

Chân lũ này đều bị chôn chặt không rút ra được.

Nghe gã nói vậy, từ bên trong góc phòng có một đôi chân mượt mà bước ra, cô ấy vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của nhóm người.

“Phải, người cố ý thả thần trùng để g·iết cả họ người khác nếu bị cắt trùng sẽ bị trùng phản mà c·hết.”

“Còn ông, Lê gia đã tan nát rồi, ông nên trả lại hồn phách cho ông Tư Đó đi, chuyện đến nước này không thể dùng tâm linh để giải quyết được nữa, rối ngày càng rối.”

Lê Bâng gắng gượng nhìn mặt Cảnh Phổ.

Đột nhiên Lê Dung hai mắt trợn trừng, hằn lên vô số tia máu, cô há miệng phun ra máu tươi, ôm lấy tim mình rồi từ từ ngã xuống sàn, nằm bên cạnh ông Tư Đó.

Lê Bâng cắn răng, chần chừ một chút rồi nói:

Cả Lê gia rộn ràng ngày trước giờ chỉ còn một mình ông Tư Đó ngồi bần thần giữa nhà.

“Aaa! Buông...tao...ra....”

Nhưng ông Tư Đó và bà Tư Đó số mệnh chưa tận, Lê Dung lại dùng tà thuật thần trùng tước đoạt tính mạng của họ.

“Phần hồn cuối cùng của cậu ta đã bị ăn mất rồi, cho nên thoát khỏi khống chế của thầy.”

“Thưa ngài đạo sĩ, ý tôi đã quyết. Tôi coi như mình đ·ã c·hết khi bắt thần trùng rồi, thù hận trong lòng tôi không thể giải.”

Phổ đưa tay ngăn cản, gã nói.

Cảnh Phổ nhìn phía cầu thang lên lầu, tiếng gõ mõ của ông Tư Đó đã không còn. Gã dẫn đầu bước lên đó.

“Được rồi. Hai thầy trò tôi đi đến làng Khánh An đây, có duyên gặp lại.” Cảnh Phổ phất tay chào.

Khâm đáp, gã cởi hòm gỗ xuống, lấy ra một túi đủ thứ lá thuốc, Khâm lựa mấy loại lá rồi bỏ vào một cối nhỏ, tại chỗ giã thuốc.

Phựt!

Ả nằm yên bất động.

Lê Vinh c·hết.

Lúc Cảnh Phổ nhìn thấy hắn, hắn cũng mở mắt nhìn gã.

“Nhưng cô Lê Dung, hận không nhất thiết phải trả hận, chỉ tổ tự làm hại mình mà thôi. Khổ kiếp này, có thể là do nghiệp kiếp trước cô gieo. Sao cô không tự mình giành giật với số phận, tự lập, rời khỏi nhà này, mà lại chọn g·iết người có công sinh thành mình?”

“Hóa ra tìm không thấy h·ung t·hủ, thì ra là do quỷ g·iết!” Thùy Dương kinh ngạc thốt lên.

Nói rồi, Cảnh Phổ và Thời Khâm cạy nắp quan tài lên, bên trong có t·hi t·hể một người phụ nữ da dẻ trắng bệt đang nằm, giữa ngực có một miếng vải đỏ.

Cúp máy, Thảo lớn giọng nói với Dương:

“Haizz, đúng là duyên phận. À không, nghiệt duyên!”

Ông tư Đó giãy giụa chống cự, cuối cùng vẫn bị ép uống cạn chén, tay chân lão mới chịu buông lỏng.

“Có mấy con sát quỷ xuất hiện cạnh nó. Bọn chúng rất đáng sợ, tôi không đối phó được chúng nên c·ướp thứ này rồi chạy trốn.”

“Khi nãy, hồn và xác ả ta đã nhập thành một thể, càng khó đối phó hơn, may mà tôi giả c·hết kịp thời, ả chỉ cắt chân tôi rồi đi tìm người của Lê gia khác.”

“Làng Khánh An?” Thanh Thảo nghe vậy liền hỏi. “Có phải là làng Khánh An vừa trải qua trận t·hảm s·át hơn trăm người t·hiệt m·ạng không?”

“Là ai?”

Đột nhiên, chuông điện thoại Thanh Thảo reo vang.

“Đưa thầy bột tam thất.” Phổ đưa tay ra lệnh.

Đó là một người phụ nữ tuổi gần bốn mươi, vóc dáng đoan trang, vốn dĩ gương mặt ấy phải rất hoàn hảo, nhưng phần miệng bị tróc hết da để lộ cả hàm răng ra khiến cô ấy trở nên dị hợm khác thường.

Cương thi Lê Hiếu thoắt cái đứng dậy. Cảnh Phổ phía sau áp sát hắn, gã đá vào khuỷu chân khiến cho Lê Hiếu quỳ xuống, Phổ và Khâm đồng thời cầm chặt tay Hiếu bẻ ngược về sau, gã há miệng lên gầm rú.

“Trên đời này không có chuyện g·iết người là bị ép buộc, đều có nguyên nhân trong đó, ông có chắc mình không có ý đồ với Lê gia?”

“Được rồi, tôi sẽ đích thân tới làng Khánh An giải quyết chuyện này. Tôi muốn biết mảnh vải này từ đâu xuất hiện.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khi cả đám còn đang nhìn người phụ nữ, bất chợt có một con quạ đen, đuôi dài như rắn đậu xuống trên vai cương thi Lê Hiếu, nó mổ anh ta mấy hồi.

“Tui nghiện phim ma. Mấy cái này tui thừa biết.” Thùy Dương vểnh mặt tự tin đáp.

Bất chợt, một giọng nói yếu ớt khác trả lời thay cho Bâng.

“Khâm, giã cho thầy một chén hồi thần thảo.”

“Graaaa!”

“Tại sao lại dẫn quỷ g·iết người?”

Vừa rồi, Cảnh Phổ cố gắng so sánh dáng hình của Lê Bâng với bóng đen xuất hiện trên bàn ăn của Lê gia. Người thứ năm đó Cảnh Phổ đã không thể nhìn thấy gì, cứ ngỡ đó là Lê Bâng do không có mặt ở Lê gia khi ấy.

Cảnh Phổ lắc đầu, đưa tay cắt ngang sợi chỉ vô hình đang nối vào đỉnh đầu ông Tư Đó.

Gã chụp miệng lệ quỷ, ấn mạnh xuống quan tài. Bàn tay của Cảnh Phổ tràn ra vô số chú ấn chữ Nôm, gã hô.

Nhưng sợi dây nhân quả của Lê Bâng vẫn có liên kết rõ rệt với tất cả người có mặt trên bàn ăn khi đó.

Đến tận lúc này, thảm án Lê gia mới kết thúc, Lê gia vì sự độc đoán của ông Tư Đó mà lụi tàn.

Cảnh Phổ lắc chuông, dẫn đầu đi trước. Tuy nhiên, chỉ được mấy bước thì gã dừng lại.

“Cô có từng nghe qua Thần Trùng?”

Lê Bâng rên lên vì cơn đau trên thân bộc phát. Bất ngờ cương thi Lê Hiếu bổ nhào về phía gã, hắn há miệng đầy mủ cắn vào cổ gã, máu tươi phún lên.

Cuối cùng Khâm đưa thành phẩm là một chén thuốc màu xanh rêu cho Phổ.

Cô vừa dứt lời, tay của Phổ và Khâm bị khóa lại cùng một chiếc còng, Thùy Dương lém lỉnh lè lưỡi trêu.

Gã và Thời Khâm đồng loạt bẻ vào khuỷu tay của Lê Hiếu, ép ra hai cây đinh tán, cả hai nhanh chóng rút nó ra.

“Xuống tay tàn nhẫn quá!” Dương che miệng lại vì sợ hãi.

“Oán linh bị giam cầm trong bất tán vải.”

Khoảng nửa giờ sau đó, xe cảnh sát bao vây dinh thự Lê gia, lục tục cảnh sát vào trong thu dọn hiện trường. Còn vài đội khác thì tiến vào rừng theo dấu vết Thanh Thảo để lại thu dọn t·hi t·hể của những còn lại.

“Mà mày nghĩ mày xứng có mặt tại Lê gia này sao Bâng? Mày là thằng phế vật, thằng Hiếu cũng là thằng phế vật, chỉ có tao mới ra sức trâu sức bò cho Lê gia, tại sao tao phải chia cho tụi mày?!”

“Chị còng tay lại rồi còn hỏi được hay không?”

“À cái này tui biết, là trùng tang liên táng, c·hết chùm nè!” Thùy Dương nhanh giọng nói.

Đợi đến khi Cảnh Phổ về tới dinh thự Lê gia, trời đã hửng sáng, tiết trời vẫn âm u, không khí se lạnh.

“Đúng đó, vụ án này quá li kỳ huyền ảo rồi, các anh hợp tác làm nhân chứng để bọn tôi tổng kết hồ sơ vụ án cho hợp lẽ thường được không?” Thùy Dương chắp tay năn nỉ.

“Ủa? Không phải trùng tang phải cách một tháng hoặc sớm nhất một tuần mới lặp lại sao?” Dương thắc mắc.

Chứng kiến cảnh này, Cảnh Phổ chỉ biết lắc đầu.

“Thù báo đến đây cũng nên dừng, ông Tư đã mất tất cả rồi.”

“Chính là nơi đó.” Lê Bâng gật đầu đáp.

“Đạo trưởng cứu ta!”

Lê Vinh muốn vùng vẫy tránh thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị Lê Hiếu tàn nhẫn cắn nát da mặt, con mắt rơi xuống đất, để lại một gương mặt máu me bê bết thịt.

“Hahaha ý trời! Dù ta cố gắng che lấp dấu vết thế nào, cuối cùng vẫn bị đạo sĩ chánh đạo tìm được.”

Cảnh Phổ đi đến trước mặt anh ta ngồi xuống, gã nhìn đôi tay người đàn ông, một đôi tay chai sạn với móng tay đen ngòm.

Thời Khâm bên cạnh vừa đứng dậy liền vung côn giáng thẳng lên đầu Lê Hiếu, đánh cho gã lăn qua một bên, trên cổ Lê Bâng lúc này thủng một lỗ lớn, máu tươi phún ra như mưa.

Ầm!

Hơn nữa, bên trong miếng vải này còn không ngừng truyền tới cảm giác lạnh lẽo như tảng băng.

Khi Phổ mở mắt ra lần nữa, gã đã rời khỏi tâm trí của nữ thi và bất tán vải. Phổ bèn dùng lực kéo miếng vải lên, lần này miếng vải đỏ chậm rãi tách khỏi da thịt của nữ thi, mắt thường có thể trông thấy bên dưới miếng vải là trận ấn chú mà Cảnh Phổ đã vẽ khi còn trong thuật Nh·iếp Phách khi nãy.

Cảnh Phổ nhìn theo ánh đèn cầy, gã trông thấy một cái quan tài đỏ đang đậy nắp, cạnh đó còn có một người đàn ông trung niên nằm thoi thóp, trên ngực gã ta có đầy vết vuốt cào sâu hoắm, một chân bị đoạn gãy.

“Cậu trông chừng xung quanh. Thầy phải dùng thuật Nh·iếp Phách.”

Phổ hồ nghi hỏi.

Thảo bắt máy, vừa nghe được mấy lời, hai mắt cô sáng rực, vội vàng hỏi lại:

“Hai vợ chồng tao cả đời làm cho Lê gia, bán mạng cho ổng, lại bị thằng nhóc còn chưa ra đời giành chỗ thừa kế. Làm sao tao cam tâm?!”

Ông Tư Đó đã ngừng ói, lão đã nghe tất cả, lão nhìn t·hi t·hể người con gái nằm cạnh mình, lại nhìn sang t·hi t·hể thối rữa của người vợ, nước mắt lão bất giác rơi xuống.

Cảnh Phổ nheo mắt lại, gã rít sâu một hơi thuốc, nghĩ tới ân oán Lê gia còn chưa giải quyết xong, gã bèn nói.

“Thưa ngài đạo trưởng, tôi bị ép bất đắc dĩ mới dẫn quỷ g·iết người.”

“Tôi cho cô một cơ hội, tự giải trùng tang đi.”

Phổ mở toang cửa phòng, lập tức trông thấy ông Tư đang cắm đầu nhai ngấu nghiến phần xác nhếch nhác của vợ ông ta. Rõ ràng ông ấy đã ăn thật lâu, hơn một nửa phần bụng trương sình đầy giòi bọ bị lão ăn mất.

Gã vội vàng chạy xuống đại sảnh tháo tất cả lá cờ dùng để triệu hồi thiên linh cẩu rồi chạy lên, cắm xung quanh ông Tư Đó.

“Hơn trăm người t·hiệt m·ạng rồi? Lũ quỷ dữ đáng c·hết!” Thời Khâm tức giận mắng.

“Về đồn.” Thảo thản nhiên đáp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Bóng Đen Thứ Năm