0
Ngay khi được hiệu lệnh của bình phán, Mạc Thiên Sinh và Hồng Thiên Quang đồng thời quay đầu, lưng hướng vào nhau. Cho đến khi cả hai chỉ cách điểm giới hạn của đấu tràng chừng hai thước mới quay lại.
Kết giới bắt đầu khởi động khiến cho không gian bên trong chợt yên tĩnh, chỉ có Tụ Linh Trận không ngừng rót những dòng linh khí tinh thuần màu xanh lam vào bên trong.
Mạc Thiên Sinh hít sâu một hơi, cảm nhận tinh thần khoan khoái sau đó hướng mắt về phía Hồng Thiên Quang. Nham Tích Thương xuất hiện vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ giữa không trung như đang đề bút hoạ tranh. Ngay sau đó, nguyên lực trong cơ thể của hắn bắt đầu lan tràn khắp các kinh mạch khiến cho xung quanh mơ hồ nổi lên dòng khí màu vàng đặc trưng.
Phía bên này Hồng Thiên Quang đồng dạng chuẩn bị. Giới chỉ vừa mới sáng lên đã có bốn điểm từ bên trong phóng ra, cuối cùng hiện lên hình dạng của bốn bộ khôi lỗi.
Khôi lỗi này có hình dạng như người gỗ. Cái đầu tiên đeo nón vành rộng mặc áo choàng, tay cầm cung, phía sau còn có một ống lớn bỏ đầy cung tên. Cái thứ hai thân hình tương đối lớn, tay cầm đơn đao sáng loáng. Hai bộ còn lại lần lượt cầm kiếm vào mang trảo.
Ban đầu cả bốn bộ khôi lỗi đứng yên bất động nhưng ngay khi Hồng Thiên Quang kết ấn thì bất chợt tại trán của mỗi khôi lỗi đều nổi lên ấn ký, theo đó đôi mắt bên trên bắt đầu có hồn rồi chuyển động.
Hồng Thiên Quang khẽ nhếch miệng, thân ảnh tuỳ ý bay lên không trung chỉ để lại bốn khôi lỗi từ từ tản ra bốn phía.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người đều không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Thế này thì đánh cái gì nữa.” Lục trưởng lão Hoàng Dược Cốc thở dài lẩm bẩm.
“Đúng thế. Mạc Thiên Sinh tu vi chỉ có Đoán Cốt không biết lăng không phi hành. Bốn bộ khôi lỗi kia rõ ràng đều là linh giai, phương pháp luyện chế có chút sơ sài nhưng mỗi một con đều có thực lực ngang ngửa tu giả Thiên Huyền Cảnh. Bị cả bốn đồng thời vây lấy, Mạc Thiên Sinh có ba đầu sáu tay cũng không thể nào tiếp cận được Hồng Thiên Quang.”
“Chưa kể đó, khôi lỗi này sử dụng năng lượng từ lõi, vì thế nguyên lực tiêu hao không có bao nhiêu, Hồng Thiên Quang cùng lắm là tốn tinh thần lực để khống chế mà thôi. Chỉ là với cường độ tinh thần lực của hắn bây giờ muốn duy trì vài ba canh giờ cũng chẳng đáng là bao. Trong khi đó Mạc Thiên Sinh thì… Ài.”
Tứ trưởng lão cũng thở dài. Trận đấu này xem như đã có kết quả.
Đương nhiên không chỉ mình ông ta nghĩ thế mà hầu như tất cả mọi người đều chung ý tưởng đó. Vấn đề hiện tại là Mạc Thiên Sinh sẽ cầm cự được bao lâu mà thôi.
“Ta nói Hồng Thiên Quang này cũng quá ăn gian nha. Mạc sư đệ không thể ngự không, muốn t·ấn c·ông hắn thì phải nhảy lên mới được. Mà ở đó không có điểm tựa bị khôi lỗi cầm cung t·ấn c·ông thì rất khó để xoay sở. Vậy còn gì là công bằng?” Nhạc Thừa Chí ở trên khán đài giận dữ nói.
Nhạc Bất Quân nghe vậy liền lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy được. Đây là chiến thuật mà Hồng Thiên Quang đề ra. Hắn biết rõ điểm lợi thế của mình nên mới tận dụng mà thôi. Không đột phá tới Thiên Huyền kịp thời thì chỉ có thể trách Mạc sư đệ.”
Trong chốc lát, khí thế bừng bừng của những đệ tử Hoàng Dược Cốc bị giảm xuống đáng kể, có người lắc đầu nuối tiếc, có người mặt lạnh như tiền, nhưng cũng có một số ít khẽ nắm chặt tay tựa hồ chưa tới cuối cùng sẽ không chịu buông bỏ.
Ở bên trong kết giới, Mạc Thiên Sinh hoàn toàn không nghe thấy những lời nghị luận trên kia. Hắn ngẩng đầu nhìn Hồng Thiên Quang trên cao rồi lại dời mắt sang những bộ khôi lỗi đang dàn trận.
“Một cung tiễn ở xa t·ấn c·ông. Đại đao và kiếm t·ấn c·ông chủ lực, song trảo thì dùng để đánh lén. Quả nhiên là chiến thuật quen thuộc này.”
Mạc Thiên Sinh trong lòng thầm hừ một tiếng nhưng bên ngoài vẫn không hiện ra chút biểu cảm nào. Có điều gương mặt của hắn tương đối bình tĩnh lại khiến cho người đối diện hơi kinh ngạc.
Bình phán nhìn hai bên đã chuẩn bị xong lập tức giương tay quát lớn: “Có ta ở đây, các ngươi cứ việc đánh thoải mái. Trận đấu chung cuộc bắt đầu đi.”
Ngay sau tiếng quát, vị bình phán lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Cùng lúc ấy, Hồng Thiên Quang khẽ động. Song chỉ khép lại hướng về phía Mạc Thiên Sinh. Theo đó, bốn bộ khôi lỗi như nhận được chỉ thị liên t·ấn c·ông.
Đúng như Mạc Thiên Sinh dự đoán, đao và kiếm chính diện xông lên dùng khí thế của Thiên Huyền cảnh gây áp lực. Khôi lỗi mang câu trảo có tốc độ cực kỳ nhanh thoáng chốc đã vòng ra sau lưng biến mất khởi tầm nhìn của hắn. Mà lại, phía xa xa bộ khôi lỗi cuối cùng đang giương cung, phía trên có lưu khí không ngừng hội tụ.
“Xoẹt!”
Mũi tên rời cung kèm theo âm thanh xé gió. Tốc độ của nó nhanh đến mức không thể nhìn rõ ràng chỉ thấy được một vệt sáng xuyên qua khe hở giữa khôi lỗi đao và kiếm rồi thẳng tới trước mặt Mạc Thiên Sinh.
Nhìn khí thế của cung tên bắn ra khiến gương mặt Mạc Thiên Sinh trở nên ngưng trọng. Hắn bắt đầu vận kình, dùng nguyên lực hội tụ trên thân thương mạnh mẽ gạt mũi tên đi.
“Choang!”
Một tiếng v·a c·hạm kèm theo ánh lửa tung toé, Mạc Thiên Sinh thành công thay đổi hướng bắn của cung tên nhưng đồng thời lúc ấy kiếm vào đao đã tới nơi. Cái trước đâm vào hạ bộ, cái sau thì từ bên trên bổ xuống theo một đường chém, lực đạo cực kỳ khủng bố.
Thấy vậy, Mạc Thiên Sinh liền nghiêng đầu và nhích chân. Đó là một động tác vô cùng gọn gàng lại hiệu quả. Hắn không chỉ né được lưỡi đao bổ xuống mà cả thanh kiếm cũng đâm vào khoảng không.
“Quá ngây thơ rồi.” Hồng Thiên Quang nhếch mép cười nói thầm một câu.
Chỉ thấy khi Mạc Thiên Sinh vừa mới nghiên người thì bên tai lại vang lên tiếng gió. Không biết từ lúc nào khôi lỗi mang trảo đã đứng đợi sẵn, câu trảo rạch một đường như hổ vồ mồi.
“Cho là ta không biết ư?”
Mạc Thiên Sinh hừ lạnh, Nham Tích Thương lúc này đã kịp thời thu về. Hắn xoay cổ tay khống chế phần cáng đập mạnh vào ngực của khôi lỗi mang trảo khiến nó bị phản chấn trở về.
“Hay.” Tứ trưởng lão Hoàng Dược Cốc thấy cảnh này hưng phấn kêu lên. Nhưng rồi phát hiện bản thân đang làm ồn bèn im lặng tiếp tục xem.
“Chỉ trong khoảnh khắc đã có thể hoá giải toàn bộ công kích của bốn khôi lỗi. Khả năng ứng biến thật sự rất giỏi.” Hồng Quân khen một câu.
“Đúng thật. Mà lại động tác của Mạc Thiên Sinh rất lưu loát tựa hồ đây không phải lần đầu tiên lấy ít đánh nhiều. Cái gì, hắn muốn phản công?” Một vị trưởng lão bồi thêm trong sự kinh ngạc.
Mạc Thiên Sinh vừa đẩy lùi khôi lõi dùng trảo lập tức sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ, thân thể hoá thành ba làn khói trắng phân biệt nhảy lên ý định tiếp cận Hồng Thiên Quang.
Thế nhưng Hồng Thiên Quang lại chẳng hề lo lắng ngược lại ở đáy mắt còn ẩn chứa sự cười nhạo.
“Chiêu này chỉ dùng được với cao thủ tinh thần lực phía dưới Thần Chiếu cảnh mà thôi.”
Quả nhiên, vừa dứt lời thì một mũi tên đã từ mặt đất phóng lên với tốc độ khủng bố nhắm vào một trong ba đạo hắc vụ.
“Chậc!”
Mạc Thiên Sinh tặc lưỡi vội vàng hoành thương đón đỡ nhưng cũng vì vậy mà tốc độ bị chậm lại một nhịp. Ba khôi lỗi chủ lực lần nữa lao tới bao vây.
“Khó rồi đây.”
Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm, trong đầu hiện ra đủ mọi loại thôi diễn cách thức đối phó. Trong lúc đó, hắn đã v·a c·hạm với những khôi lỗi trên mười chiêu.
“Đau đầu nhất vẫn là tên cầm cung.”
Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm. Vừa rồi vốn dĩ hắn đã có thể nhiều lần đánh nát khôi lỗi dùng trảo đánh lén nhưng đều bị khôi lỗi cầm cung p·há h·oại.
Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lại vận nguyên lực vào Nham Tích Thương. Một đòn Lăng Không Đoạn Nguyên nhất thời khiến khôi lỗi cầm đao chấn động phải lùi lại ba bước. Sau đó hắn dùng thân pháp né tránh công kích của tên dùng kiếm rồi hướng thẳng đến tên khó nhằn nhất.
“Đâu có dễ thế.”
Hồng Thiên Quang hét lên. Chỉ thấy sau lưng hiện lên mấy đoàng ánh sáng rồi như tuyến xạ bắn xuống.
Mạc Thiên Sinh đang lao tới nửa đường cảm nhận được nguy hiểm nên không thể không dừng lại lựa chọn tránh đi. Đến khi toàn bộ đều bị hắn né hết thì tên cầm cung đã lần nữa chọn vị trí cách xa hắn.
“Mạc đại ca. Ngươi không cho rằng ta chỉ ở trên này ngồi không đó chứ?”