Tại Trương Gia Bảo nằm ở thành Đông của Đế Đô, nơi tập trung quyền lực và uy nghiêm của Trương gia, không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những ngọn đèn dầu mờ nhạt lập lòe, chỉ đủ để phác họa những bóng đen ma quái in hằn trên bức tường cổ kính, tựa như những hồn ma lẩn khuất trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. Trên chiếc giường khắc hoa văn tinh xảo, Trương Hồng, vị Bảo chủ của Trương gia, nằm đó với gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, hơi thở yếu ớt, gần như cạn kiệt sinh lực.
Trương Trung, người con thứ hai của Trương Hồng, đứng lặng lẽ bên giường, đôi mắt lo lắng pha lẫn một nỗi bất mãn không thể che giấu. Hắn có vẻ như đang tận tâm chăm sóc người cha đã cống hiến cả cuộc đời cho gia tộc, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn là những đợt sóng ngầm đầy cay đắng. Những ngón tay hắn nắm chặt tay cha mình, như cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm còn lại, nhưng cũng là để giấu đi sự giận dữ đang dâng lên từng cơn.
Trong không gian yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở hổn hển của Trương Hồng, thỉnh thoảng lại xen lẫn những âm thanh yếu ớt từ đôi môi đã khô cằn của ông. “Trương Bảo... Trương Bảo...” Ông liên tục lẩm bẩm tên của đứa con trai cả, đôi mắt mờ đục ánh lên tia nhìn lạc lõng, như đang đắm chìm trong những ký ức mơ hồ và những ảo ảnh của quá khứ.
Mỗi lần nghe thấy tên Trương Bảo, lòng Trương Trung lại dậy lên sự tức giận và oán hận, như bị một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào tim. Hắn đã hy sinh biết bao nhiêu cho gia tộc, đã luôn kề cận bên cha mình trong suốt quãng thời gian khủng hoảng này, nhưng dường như tình cảm của Trương Hồng chỉ dành cho người con trai cả, kẻ đang vắng mặt khi gia tộc đối diện với hiểm nguy.
"Phụ thân, tại sao ông không bao giờ nghĩ đến tôi? Tại sao mọi thứ đều phải dành cho Trương Bảo?" Trương Trung không thể kìm nén sự phẫn nộ, giọng nói của hắn trở nên gắt gỏng và đầy cay đắng. "Tôi đã cống hiến cả đời mình cho gia tộc, đã ở đây khi ông cần nhất, vậy mà trong mắt ông, chỉ có Trương Bảo!"
Trương Hồng cố mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi dừng lại trên gương mặt giận dữ của Trương Trung. Ông cố gắng cất lời, nhưng giọng nói yếu ớt và đứt quãng. "Trương Bảo... là người... xứng đáng... kế thừa... gia tộc..." Những lời nói ấy, dù yếu ớt nhưng lại sắc bén như nhát dao cắt sâu vào lòng Trương Trung. Hắn cảm thấy như tất cả những nỗ lực của mình trong suốt những năm qua đều bị chối bỏ không thương tiếc.
Hắn bước đi quanh giường, từng bước chân nặng nề như dồn nén bao nhiêu uất hận và nỗi thất vọng. Trong cơn phẫn nộ, hắn không thể kìm nén được nữa, buông ra những lời mà bấy lâu nay đã âm thầm kìm nén trong lòng. "Tôi sẽ không để Trương Bảo trở về và chiếm lấy ngôi vị Bảo chủ," Trương Trung nói với giọng căm hận và quyết tâm sắt đá. "Ông sẽ không kịp thấy điều đó đâu. Tôi sẽ thâu tóm quyền lực trước khi tên vô dụng đó kịp quay lại. Tôi sẽ thay đổi mọi thứ. Không ai có thể ngăn cản tôi!"
Không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Những người hầu đứng bên ngoài, khi nghe thấy tiếng động và những lời đầy mưu mô của Trương Trung, bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an. Họ hiểu rằng sự biến đổi trong Trương gia không dễ dàng gì, và có thể dẫn đến những biến động khó lường, đe dọa đến sự tồn vong của cả gia tộc.
Trương Hồng, dù yếu ớt, vẫn cố lắng nghe những lời của con trai mình, ánh mắt ông dần hiện lên sự thất vọng và bất lực. Ông cố gắng biểu lộ sự bất bình, nhưng sức lực đã không còn. Ánh mắt ông lộ rõ sự cầu xin, như đang mong đợi một phép màu cứu rỗi trong tuyệt vọng.
Ngay lúc tình hình căng thẳng đến tột độ, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở. Một người hầu, mặt mày tái xanh và thở hổn hển, lao vào với dáng vẻ khẩn trương, như mang theo một tin tức cực kỳ quan trọng. "Thưa Bảo chủ!" Người hầu nói trong hơi thở đứt quãng, nhưng giọng điệu lại ánh lên sự vui mừng và kinh ngạc không thể che giấu. "Trương thiếu chủ đã trở về! Ngài ấy đang ở bên ngoài và yêu cầu gặp ngay lập tức!"
Tin tức bất ngờ này khiến Trương Trung đứng sững lại, mọi kế hoạch đầy mưu mô trong tâm trí hắn chợt tan biến như cát bụi trước cơn bão. Một cảm giác sợ hãi và hoang mang bao trùm lấy hắn, như mặt đất dưới chân đang rung chuyển dữ dội. Trong khi đó, ánh mắt của Trương Hồng, vốn đã đục mờ, bỗng sáng lên chút hy vọng mong manh. Ông không còn đủ sức lực để phản ứng mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy niềm tin vào sự trở về của đứa con cả.
Trương Trung, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dao động. Hắn không biết làm sao để đối diện với tình hình mới này. Còn Trương Hồng, dù hơi thở đã yếu ớt, vẫn cố nhắm mắt lại, gửi gắm toàn bộ kỳ vọng vào Trương Bảo, mong rằng đứa con này sẽ cứu vãn được Trương gia khỏi bờ vực sụp đổ.
Trương Trung lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh, trái tim đập loạn nhịp khi suy nghĩ về những biến cố có thể xảy ra. Hắn bước đi trên những hành lang hẹp và dài của Trương Gia Bảo, từng bước chân nặng nề vang lên trong sự im lặng đầy căng thẳng. Những người hầu và thủ vệ đứng hai bên hành lang cảm nhận được sự bất an và lo lắng từ hành động của Trương Trung, trong lòng họ thầm nghĩ rằng một cơn bão lớn đang đến gần, có thể nhấn chìm cả Trương gia trong hỗn loạn và đổ nát.
...
Khi Trương Trung bước ra sân chính của Trương Gia Bảo, ánh trăng mờ nhạt len qua những tán cây cổ thụ, chiếu lên cảnh tượng trang nghiêm. Hắn khựng lại khi thấy Trương Bảo đang đứng giữa đám đông, xung quanh là những người hầu và thủ vệ của gia tộc, tất cả đều cúi đầu kính cẩn trước sự trở về của vị thiếu chủ. Dù chiếc áo bào trên người Trương Bảo đã bị phủi bụi sau một chặng đường dài, nhưng khí chất của ông vẫn tỏa ra sự uy nghi không thể phủ nhận. Đôi mắt của Trương Bảo quét qua đám đông, ánh lên sự quyết đoán và cảnh giác, hoàn toàn khác xa với hình ảnh người anh cả hiền hòa mà Trương Trung từng biết.
Ánh mắt của Trương Bảo dừng lại trên gương mặt của Trương Trung, ánh nhìn nghiêm khắc và đầy sự ngờ vực, như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó ẩn sâu trong lòng người em trai. Sự hiện diện của Trương Bảo dường như làm không khí trong sân càng thêm căng thẳng, từng đợt gió lạnh thổi qua như mang theo dự cảm không lành. Với dáng vẻ của một người lãnh đạo đầy quyền lực, Trương Bảo bước tới gần Trương Trung, từng bước đi đều mang nặng sự uy h·iếp và áp lực vô hình.
"Trương Trung," Trương Bảo cất tiếng, giọng nói của ông đầy mạnh mẽ, uy nghi nhưng không kém phần kiên nhẫn. "Ngươi ở đây làm gì? Phụ thân ta thế nào rồi?"
Dưới áp lực từ ánh mắt lạnh lùng của Trương Bảo, Trương Trung cảm thấy lòng mình chao đảo, nhưng hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù trong lòng đang rối bời như lửa đốt. Sự trở về của Trương Bảo vào thời điểm này chính là điều mà hắn sợ hãi nhất, khi mọi kế hoạch tranh đoạt quyền lực của hắn đã gần như hoàn tất, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
"Trương Bảo, ngươi trở về thật đúng lúc," Trương Trung nói, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu sự lo lắng và sợ hãi đang cuộn trào trong lòng. "Phụ thân của chúng ta đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch. Ngươi cần đến ngay để gặp ông ấy."
Trương Bảo không bị lừa bởi vẻ mặt và giọng điệu giả tạo của Trương Trung. Ông cảm nhận được sự bất ổn và căng thẳng trong lời nói, đôi mắt ông sáng lên sự nghi ngờ và cảnh giác. Không nói thêm lời nào, Trương Bảo quay bước, đi thẳng về phía phòng bệnh của Trương Hồng, để lại Trương Trung đứng đó với trái tim nặng trĩu sự sợ hãi và bất lực. Mỗi bước chân của Trương Bảo đều như đè nặng lên trái tim Trương Trung, từng nhịp đập như đang dồn dập trong lồng ngực, cảm giác như tất cả những gì hắn cố gắng xây dựng đều có thể sụp đổ trong chốc lát.
Khi Trương Bảo bước vào phòng bệnh, không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Trương Hồng vẫn nằm trên giường, đôi mắt ông đã đục mờ vì mệt mỏi, nhưng khi thấy Trương Bảo xuất hiện, ánh mắt ông bỗng sáng lên như tia sáng cuối cùng trước khi ngọn đèn tắt lịm. Sức khỏe của ông đã suy yếu đến mức không thể chống cự được nữa, nhưng khi thấy con trai cả của mình, trong lòng ông dường như tìm lại được chút sức mạnh cuối cùng. Trương Hồng cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể đã không còn nghe lời, ông chỉ có thể dựa lưng vào gối, tay run rẩy giơ lên như muốn chạm vào đứa con mà ông luôn mong nhớ.
"Trương Bảo... con đã về..." Trương Hồng thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy tình cảm và hy vọng. Ông cố gắng mở rộng tay, nhưng sức lực không đủ để làm điều đó. Ánh mắt ông dõi theo từng bước đi của Trương Bảo, như muốn níu kéo lấy chút thời gian còn lại.
Trương Bảo nhanh chóng quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay cha mình, cảm nhận được sự yếu ớt và mong manh của bàn tay ấy. Ánh mắt ông lộ rõ sự đau lòng và yêu thương, nhưng cũng không thiếu đi sự quyết đoán mà một người đứng đầu gia tộc cần có. "Phụ thân, hài nhi đã về kịp lúc. Cha đừng lo lắng nữa, mọi chuyện sẽ ổn thỏa."
Trương Hồng nhìn Trương Bảo, trong ánh mắt ông ngập tràn sự nhẹ nhõm và an lòng. Ông biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, nhưng việc Trương Bảo trở về đã mang lại cho ông niềm hy vọng cuối cùng. Trong khi đó, Trương Trung đứng từ xa quan sát cảnh tượng ấy, trái tim hắn như bị bóp nghẹt bởi sự ghen tị.
Trương Bảo quay đầu lại, ánh mắt đầy kiên quyết nhìn thẳng vào Trương Trung.
"Sao đệ lại để phụ thân nên nông nổi này, rốt cuộc thì những ngày qua đệ đã làm những gì khi ta vắng mặt?"
Dưới ánh mắt như tra khảo của Trương Bảo, Trương Trung cảm thấy như bị nhìn thấu tất cả. Hắn cố gắng bào chữa, nhưng giọng nói có phần lúng túng: "Ngươi không biết tình hình ở đây...Đừng lên tiếng trách cứ..."
Nhưng Trương Bảo không để Trương Trung có cơ hội biện minh. Ông đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự quyết đoán và không khoan nhượng. "Phụ thân, hãy yên tâm, con sẽ làm tất cả để chăm sóc cha và bảo vệ Trương Gia Bảo khỏi mọi nguy cơ."
Trương Hồng mỉm cười yếu ớt, lòng ông nhẹ nhõm hơn khi biết rằng Trương Bảo đã trở về và sẽ tiếp tục bảo vệ gia tộc. Ông không còn gì hối tiếc, dù biết rằng những giây phút cuối cùng của mình đang đến gần.