Mặc dù cơ thể Trương Hồng đã gần như suy kiệt, nhưng ý chí kiên cường và sự quyết đoán của một gia chủ lâu năm vẫn chưa hề suy giảm. Ông biết rõ rằng những phút giây cuối cùng của mình đang đến gần, và điều khiến ông lo lắng hơn cả c·ái c·hết chính là tương lai của Trương Gia Bảo sau khi ông rời xa cõi trần.
Hai người con trai của ông, Trương Bảo và Trương Trung, đang đứng lặng lẽ ở hai bên giường, mỗi người một vẻ, nhưng trong lòng cả hai đều đang cuộn trào những suy nghĩ khác nhau. Trương Bảo, với dáng vóc cao lớn và ánh mắt quyết đoán, thể hiện một phong thái lãnh đạo tự nhiên. Trong khi đó, Trương Trung, người em út, dáng vẻ có phần mảnh khảnh hơn, nhưng ánh mắt đầy tính toán và thâm sâu, như đang che giấu những ý đồ riêng.
Trương Hồng đã cảm nhận được từ lâu sự tranh đấu ngầm giữa hai người con trai, nhưng ông luôn hy vọng rằng tình huynh đệ sẽ không bị phá vỡ bởi tham vọng quyền lực. Tuy nhiên, những ngày qua, sự căng thẳng và mâu thuẫn giữa hai huynh đệ đã ngày càng trở nên rõ rệt, và Trương Hồng biết rằng ông không thể để tình trạng này tiếp tục. Nếu không có một người kế vị xứng đáng và đủ mạnh mẽ, Trương Gia Bảo sẽ rơi vào nguy cơ tan rã ngay sau khi ông q·ua đ·ời.
Với quyết tâm bảo vệ gia tộc đến hơi thở cuối cùng, Trương Hồng ra lệnh cho người hầu triệu tập bảy vị trưởng lão, những người đã theo ông suốt nhiều năm và nổi tiếng với sự minh triết và kinh nghiệm lâu năm trên con đường khẳng định vị thế của gia tộc tại bản đồ cửu giới rộng lớn. Lệnh triệu tập này lập tức gây ra sự xôn xao trong nội bộ gia tộc, nhưng không ai dám chậm trễ. Chỉ sau một thời gian ngắn, bảy vị trưởng lão đã có mặt tại căn phòng, đứng xếp hàng dọc hai bên giường, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào gia chủ.
Trương Hồng nhắm mắt lại trong giây lát, cố gắng lấy lại chút sức lực còn sót lại trong cơ thể. Khi ông mở mắt ra, ánh nhìn của ông quét qua từng vị trưởng lão, dừng lại ở hai người con trai của mình. Dù biết rõ tình hình sức khỏe của mình đã rất yếu, nhưng ông vẫn giữ được vẻ mặt nghiêm nghị và dứt khoát.
"Thưa các vị trưởng lão," Trương Hồng mở lời, giọng nói tuy có phần yếu ớt, nhưng vẫn toát lên sự uy nghi và quyền lực của một gia chủ. "Ngày ta rời khỏi thế gian này đã không còn xa. Trương Gia Bảo cần một người lãnh đạo mới, một người có đủ tài trí và sức mạnh để dẫn dắt gia tộc qua những thời khắc khó khăn. Hai đứa con trai của ta, Trương Bảo và Trương Trung, đều có khả năng. Nhưng ta không thể quyết định ai trong số họ xứng đáng kế vị. Vì vậy, ta muốn các vị trưởng lão tạo ra một thử thách để phân định, xem ai mới thực sự là người đủ bản lĩnh để đứng đầu gia tộc."
Ông ngừng lại, cảm nhận sự nặng nề của không khí trong phòng, rồi tiếp tục với giọng nói đầy quyết tâm: "Cuộc thử thách này sẽ là thước đo cuối cùng. Nó phải công bằng và đủ khó khăn để thử thách toàn diện thực lực của cả hai. Chỉ người chiến thắng mới xứng đáng với ngôi vị bảo chủ."
Lời của Trương Hồng vang lên, khiến căn phòng rơi vào trạng thái im lặng tuyệt đối. Các trưởng lão nhìn nhau, hiểu rằng quyết định này sẽ ảnh hưởng sâu rộng đến tương lai của Trương Gia Bảo. Họ cảm nhận được sức nặng trong lời nói của gia chủ, và không ai dám xem nhẹ trách nhiệm này.
Sau một thời gian thảo luận ngắn giữa các trưởng lão, Lưu Hồng Liệt, vị trưởng lão lớn tuổi nhất với hơn một thế kỷ kinh nghiệm, bước lên phía trước. Ông đã từng chứng kiến nhiều biến cố lớn trong cửu giới và hiểu rõ những thử thách mà một người lãnh đạo phải đối mặt. Với ánh mắt sâu thẳm và giọng nói trầm tĩnh, ông đưa ra đề xuất: "Gần đây, ta nghe được tin rằng có những con yêu tinh nghìn năm đã xuất hiện ở vùng núi phía bắc. Nó là một sinh vật tà ác, hút lấy linh hồn của những n·gười c·hết oan, và đã trở thành mối đe dọa lớn không chỉ đối với phàm nhân mà còn cả tu sĩ. Chúng là kết quả từ cuộc tàn sát của Tiên tộc, đã tích tụ oán khí và tà lực suốt hàng nghìn năm. Việc tiêu diệt chúng không phải là chuyện dễ dàng, ngay cả với những tu sĩ giàu kinh nghiệm."
Lưu Hồng Liệt dừng lại một chút để quan sát phản ứng của mọi người, rồi tiếp tục: "Ta đề xuất rằng cuộc khảo thí để chọn ra người kế vị sẽ là tiêu diệt những con yêu tinh này. Người nào g·iết được nó trước sẽ chứng tỏ được năng lực và xứng đáng trở thành bảo chủ."
Lời đề nghị của Lưu Hồng Liệt lập tức tạo ra một làn sóng xôn xao trong căn phòng. Trong khi Trương Bảo và Trương Trung thì âm thầm suy tính. Cả hai đều hiểu rằng thử thách này là cơ hội duy nhất để chứng minh thực lực và khẳng định vị thế của mình trong gia tộc.
Trương Bảo, với đôi mắt sáng ngời và đầy quyết tâm, nhìn thẳng vào Trương Trung. Ông biết rằng thử thách này không chỉ là cơ hội để chứng tỏ mình trước mặt phụ thân và các trưởng lão, mà còn là một cuộc đấu tranh sinh tử để bảo vệ danh dự và tương lai của gia tộc.
Trương Trung, tuy cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng không thể che giấu được nỗi lo lắng đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Hắn biết rõ con yêu tinh nghìn năm kia là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm, và để vượt qua thử thách này sẽ đòi hỏi không chỉ sức mạnh mà còn cả sự khôn ngoan và kiên nhẫn. Hắn thầm tính toán các bước đi, biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến hắn mất tất cả.
Trương Hồng nhìn thấy sự căng thẳng và quyết tâm trong mắt hai đứa con trai, ông mỉm cười yếu ớt, ánh mắt đầy hy vọng. "Các con," ông nói, giọng nói tuy yếu ớt nhưng chứa đựng tình cảm sâu sắc, "hãy thể hiện khả năng của mình. Dù kết quả thế nào, ta mong các con sẽ luôn nhớ đến việc bảo vệ gia tộc và đặt lợi ích của Trương Gia Bảo lên hàng đầu."
Trương Bảo và Trương Trung đồng loạt cúi đầu trước Trương Hồng và các trưởng lão, thể hiện sự kính trọng và chấp nhận thử thách. Cả hai đều biết rằng người thắng cuộc sẽ có tất cả, trong khi kẻ thua sẽ mất đi mọi thứ, không chỉ quyền lực mà còn cả danh dự.
Khi các trưởng lão và người hầu đã rời đi, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh đáng sợ. Trương Hồng nhắm mắt lại, cảm nhận sự mệt mỏi dần xâm chiếm cơ thể, nhưng trong lòng ông đã nhẹ nhõm hơn. Ông tin rằng thử thách này sẽ giúp xác định người con trai xứng đáng để bảo vệ và phát triển gia tộc, đưa Trương Gia Bảo vượt qua mọi sóng gió.
Bên ngoài căn phòng, không khí của Trương Gia Bảo trở nên náo động và căng thẳng hơn bao giờ hết. Các trưởng lão bắt đầu bàn bạc về kế hoạch cho cuộc khảo thí, trong khi Trương Bảo và Trương Trung đều trở về phòng riêng, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
...
Đầu canh tư đêm ấy, trong căn phòng chờ rộng lớn của Trương Gia Bảo, ánh đèn dầu leo lét tạo nên những vệt sáng vàng ấm áp xen lẫn với bóng tối u ám, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa đầy bí ẩn. Trên các bức tường gỗ cổ kính treo đầy những bức tranh gia tộc và các vật phẩm quý giá, mỗi món đồ đều kể lại một câu chuyện lịch sử hào hùng của gia tộc. Tuy nhiên, lúc này, tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhạt trong ánh sáng le lói, như những ký ức đang dần phai mờ theo thời gian.
Trương Bảo và Trương Trung đứng đối diện nhau trong căn phòng chờ, ánh mắt của cả hai đều thể hiện sự nghiêm nghị và quyết tâm to lớn. Hai người huynh đệ này, mặc dù cùng chung một dòng máu nhưng tính cách và phương pháp tiếp cận vấn đề lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Khi những tấm bản đồ dẫn đến hang ổ của yêu tinh được trao tận tay, không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Trương Bảo cẩn thận cầm lấy tấm bản đồ cũ kỹ từ tay trưởng lão Lưu Hồng Liệt. Tấm bản đồ, đã nhuốm màu thời gian nhưng vẫn rõ ràng chỉ đường đến một ngôi làng bị bỏ hoang, nằm sâu trong khu rừng thẳm phía Đông Nam, cách Đế Đô hơn ba mươi dặm. Trên bản đồ, các đường mòn quanh co, các dấu hiệu nguy hiểm được đánh dấu kỹ lưỡng, phản ánh sự tỉ mỉ và kinh nghiệm của trưởng lão.
Lưu Hồng Liệt, với ánh mắt trầm tư và giọng nói nặng nề, chia sẻ thêm: “Yêu tinh này thuần về chú hồn, vốn dĩ nó chỉ là một sinh linh vô hại, chẳng mấy bận lòng, nhưng dạo gần đây do đã hút lấy quá nhiều oán khí nên mới trở nên cuồng loạn." Ông ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Trương Bảo, giọng nói trầm đầy nghiêm trọng, tiếp tục: Con phải thật cẩn trọng. Thực lực của nó vẫn chưa được kiểm chứng vậy nên nhiệm vụ này có thể khiến con một đi không trở lại."
Lưu Hồng Liệt tiến một bước gần hơn, đôi mắt sáng lên như thể ông đang nhìn thấy những điều mà Trương Bảo chưa thể tưởng tượng. “Con hãy lắng nghe những tiếng gió, cảm nhận nhịp đập của đất trời. Những dấu hiệu của sự biến đổi sẽ không dễ nhận ra, nhưng chúng sẽ dẫn dắt con đến chiến thắng. Sự kết hợp giữa trí tuệ và bản lĩnh sẽ quyết định số phận của chúng ta.”
Ở phía bên kia, Trương Trung nhận lấy tấm bản đồ từ tay trưởng lão Tôn Thanh Hòa. Bản đồ của hắn dẫn đến một hang động sâu thẳm trong dãy núi, nơi bóng tối dày đặc bao phủ mọi ngóc ngách. Trên bản đồ, những đường mòn hiểm trở và các dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm được ghi chú rõ ràng. Tôn Thanh Hòa, với đôi mắt lóe lên tia lo lắng, cảnh báo: “Hang động này không chỉ chứa đựng một con yêu tinh đã biến dạng, mà còn là nơi hội tụ của những linh hồn lạc lối. Ngươi không được phép chủ quan. Những thực thể nơi đây đã trở nên nguy hiểm hơn nhiều so với trước kia. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ về mặt thể chất mà còn về tinh thần.”
Chẳng bao lâu sau, Trương Bảo và Trương Trung mỗi người bước đi trên con đường riêng biệt. Hai bản đồ, hai thử thách, nhưng cả hai đều chứa đựng những bí ẩn và nguy hiểm không thể lường trước. Những bóng ma trong quá khứ đang chờ đợi để được đánh thức.
Trương Bảo, dù đã thấm mệt sau một chuỗi sự kiện tại cổ mộ, tâm trí vẫn chưa được thư giản lại phải căng mình chiến đấu vì sứ mệnh của gia tộc, giành lấy ngôi vị mà ông không có quyền từ bỏ. Gương mặt ông hằn rõ những dấu vết của sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rực sáng với sự kiên định.
Bước chân ông dẫn qua những bụi cây rậm rạp, qua những gốc cây cổ thụ với những tán lá dày đặc, nơi sự tĩnh lặng của khu rừng càng trở nên sâu thẳm hơn. Những bóng đen của cây cối kéo dài, hòa quyện với bóng tối tạo ra những hình thù kỳ lạ trên mặt đất, như những bóng ma đang rình rập từ những góc khuất. Cảm giác như có một thứ gì đó đang rình rập từ những bóng tối đó khiến từng bước đi của Trương Bảo trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, khi ông đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ, một cảnh tượng rợn người hiện ra trước mắt. Ngôi làng từng là nơi sinh sống của một cộng đồng nhỏ, giờ đây chỉ còn lại những ngôi nhà đổ nát, với các con đường bị cỏ dại xâm chiếm và những tàn tích của ngôi nhà bị thiên nhiên ăn mòn, như thể nơi đây đã bị nhân thế bỏ rơi mãi mãi