Trương Bảo đưa mắt quét qua từng ngôi nhà đổ nát. Bước chân ông vang lên đều đều, hòa lẫn vào sự tĩnh lặng đáng sợ của không gian xung quanh. Những đống gạch vụn và bụi bặm chất đầy trên lối đi, nhưng ông vẫn không ngừng tiến bước, tập trung lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất. Không một dấu hiệu nào của yêu khí hiện ra, nhưng Trương Bảo vẫn cảm nhận được một sự hiện diện mơ hồ, như thể có một sức mạnh siêu nhiên đang âm thầm giá·m s·át từng cử động của ông.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo bất thường, khiến Trương Bảo khẽ cau mày. Dù chưa phát hiện ra điều gì rõ ràng, ông vẫn cảm thấy sự bất an trong không khí, như thể linh hồn của những người đ·ã c·hết vẫn còn lẩn khuất đâu đây, không cam lòng rời đi.
Ánh mắt ông bỗng dừng lại trước một ngôi nhà có vẻ còn nguyên vẹn hơn so với những ngôi nhà khác. Trương Bảo không chút do dự, bước về phía đó. Cánh cửa gỗ mục nát kêu răng rắc khi ông đẩy nó ra. Không khí bên trong ngột ngạt, bụi bặm dày đặc bao phủ mọi thứ, từ những bức tường rêu phong đến chiếc bàn cũ kỹ nằm trơ trọi giữa phòng. Một làn gió lạnh đột ngột thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và dấu hiệu của sự suy tàn. Trương Bảo bất giác cảm nhận rõ ràng một luồng khí âm hàn len lỏi trong không gian, minh chứng cho một sự tồn tại không thuộc về dương thế đang cư ngụ tại đây.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng, căn phòng hiện ra một cách lờ mờ, tĩnh lặng đến rợn người. Trương Bảo cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, từng giác quan của ông đều căng lên để phát hiện bất kỳ sự bất thường nào. Cảm giác có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi khiến ông càng thêm cảnh giác. Ông biết rõ, con yêu tinh có thể đang ẩn nấp ngay trong bóng tối này, chờ đợi thời cơ để ra tay.
Đột nhiên.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Mộ Hồn Cô Linh hiện ra. Thân hình gầy guộc, làn da xanh xao như tàn lá mục, đôi mắt đỏ rực đầy thù hận. Những bông hoa đen chi chít trên cơ thể nó phát ra ánh sáng âm u, khiến không khí đặc quánh như bị bao phủ bởi lớp sương c·hết chóc.
Trương Bảo đứng yên lặng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sát ý lạnh lùng. Một dòng chân khí nóng rực lan tỏa trong cơ thể, ngọn lửa bên trong như muốn bùng cháy, phá tan lớp tà khí quanh yêu vật. Ông khẽ nhíu mày, cảm nhận rõ sự bất phàm của đối thủ trước mặt: một sự tồn tại ngàn năm, tích tụ oán khí từ máu và nước mắt.
Mộ Hồn Cô Linh cất giọng khàn đục, tựa như tiếng móng vuốt cào vào đá:
"Ngươi... cũng chỉ là một kẻ đến để chịu c·hết. Linh hồn ngươi, chính là phần bổ khuyết ta còn thiếu!"
Dứt lời, thân ảnh nó mờ đi, hóa thành một bóng đen lao đến, những cánh tay dài ngoằng như vuốt quỷ chém thẳng về phía Trương Bảo.
Chỉ trong chớp mắt, ông xoay người, tay áo tung bay như cánh én, thân hình lướt nhẹ sang một bên tránh né, chân khí trong lòng bàn tay đồng thời bùng nổ. Một vòng lửa đỏ rực xuất hiện, đẩy lùi bóng tối đang ập tới.
"Hỏa Bạo Hộ Thể!"
("Hỏa diệm trùng thiên, vạn tà nan xâm.")
Ngọn lửa quét qua không gian, thổi tan từng luồng hắc khí âm u. Nhưng Mộ Hồn Cô Linh chỉ cười lạnh, những bông hoa đen trên người nó phát sáng mãnh liệt, bắn ra từng tia sáng hắc ám như mũi tên xuyên thẳng về phía Trương Bảo.
Ông vung tay, ngọn lửa đỏ hóa thành một lớp tường chắn trước mặt. Hắc quang và lửa đỏ đụng vào nhau, tạo ra những t·iếng n·ổ nhỏ vang vọng khắp không gian, khiến cả căn phòng rung chuyển.
Không muốn kéo dài thế giằng co, Trương Bảo vận khí dồn toàn bộ sức mạnh vào tay phải. Ngọn lửa trong tay ông ngưng tụ thành một q·uả c·ầu l·ửa lớn, đỏ rực như mặt trời nhỏ, ánh sáng của nó soi rọi khắp gian phòng, xua tan bóng tối.
"Hỏa Tinh Liệt Ngục!"
("Tinh tú hỏa vũ, ngục diệt tà linh.")
Quả cầu lửa gào thét lao thẳng tới, khiến không gian như bị đốt cháy. Mộ Hồn Cô Linh gầm lên, một luồng hắc khí đen kịt bùng phát, tạo thành lớp màn chắn trước mặt. Nhưng màn chắn chỉ cầm cự được trong tích tắc trước khi bị phá tan. Quả cầu lửa đập thẳng vào thân yêu vật, tạo ra một t·iếng n·ổ long trời lở đất, t·hiêu r·ụi một phần cơ thể nó.
Tiếng gào thét của Mộ Hồn Cô Linh vang vọng, những cánh tay còn lại vươn lên trời, triệu hồi một luồng hắc khí cuồn cuộn như lốc xoáy. Cơn lốc tà khí lao về phía Trương Bảo với tốc độ kinh hoàng, mang theo oán niệm và sát khí đè nén.
Trương Bảo không hề hoảng loạn, ánh mắt ông sáng rực, chân khí trong cơ thể bùng nổ lần nữa. Một luồng lửa đỏ từ lòng bàn tay lan tỏa, như hóa thành đôi cánh phượng hoàng rực rỡ. Ông tung người lên cao, lẩn tránh cơn lốc đen ngòm.
"Phượng Hoàng Hỏa Kích!"
("Phượng vũ cửu thiên, hỏa diệt u đồ.")
Ngọn lửa ngưng tụ thành một cây kích dài, chém thẳng xuống yêu vật. Cây kích lao tới, mang theo uy áp của một ngọn n·úi l·ửa p·hun t·rào, xé tan cơn lốc tà khí. Mộ Hồn Cô Linh gào thét trong đau đớn, cơ thể bị ngọn lửa nuốt chửng, từng bông hoa đen trên thân nó b·ốc c·háy và tàn lụi.
Cuối cùng, với một đòn quyết định, Trương Bảo dồn toàn bộ chân khí vào tay trái, tạo ra ngọn lửa cuối cùng, mạnh mẽ và rực rỡ nhất.
"Hỏa Diệt Kinh Thiên!"
("Chân hỏa lẫm nhiên, tà linh tận diệt.")
Ngọn lửa như một cơn bão đỏ rực quét qua, t·hiêu r·ụi toàn bộ thân thể yêu vật. Tiếng gào thét của Mộ Hồn Cô Linh tắt lịm, không gian trở lại với sự tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi khét và ánh sáng yếu ớt của tàn lửa còn sót lại.
Trương Bảo đứng đó, thở dốc, ánh mắt vẫn sắc lạnh. Ông nhìn quanh, cảm nhận được oán khí trong không gian đã bị xóa sạch. Trận chiến đã kết thúc, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành mà không lấy một chút trở ngại.
...
Ánh sáng của bình minh le lói phía chân trời, lấp lánh xuyên qua màn sương dày, đem đến chút hơi ấm yếu ớt cho vùng đất hoang tàn. Đứng ngoài ngôi làng, Trương Bảo khẽ thở ra, nhìn về phía thành phố Đế Đô xa xa. Từ nơi này, nó chỉ là một vệt sáng mờ nhạt trên nền trời, nhưng đối với ông, Đế Đô là biểu tượng của hy vọng, nơi mà ông sẽ quay về với trọng trách mới và những nhiệm vụ đầy thách thức.
Lê bước đi trên con đường, ông bất chợt cảm nhận từng cơn đau nhói, dù đánh bại Mô Cô Hồn Linh một cách dễ dàng, nhưng thực tế, ông đã bị tổn thương nghiêm trọng, đòn t·ấn c·ông của nó đã xuyên qua chân khí hộ thể và khiến ông chịu không ít tôn hại. Máu đã khô cứng trên quần áo rách, để lại những vệt màu sẫm trên tấm áo choàng vốn đã bạc màu.
Khi Trương Bảo tiến đến gần cổng thành Đông của Đế Đô, bức tường thành đồ sộ của thành phố hiện ra dưới ánh sáng mặt trời. Cổng thành cao lớn với những lá cờ Đại Quốc tung bay, tạo nên một khung cảnh uy nghiêm, đối lập hoàn toàn với cảm giác hỗn loạn và mỏi mệt trong tâm trí ông. Từng ngọn tháp canh đứng sừng sững, như những người khổng lồ bất động canh giữ hòa bình và trật tự cho thành phố.
Bước qua cổng chính, Trương Bảo gặp những hộ pháp Trương Gia, mặc giáp sáng loáng, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lập tức thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tả tơi của ông. Mồ hôi, bụi bặm và máu bám dính trên từng thớ vải, như một dấu hiệu cho thấy cuộc chiến khốc liệt mà ông vừa trải qua. Một hộ pháp vội vàng cúi đầu kính cẩn rồi nhanh chóng chạy vào trong báo cáo.
Chỉ vài phút sau, trưởng lão Lưu Hồng Liệt xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị của ông chợt hiện lên chút lo lắng khi thấy trạng thái của Trương Bảo. Ông tiến lại gần, đặt tay lên vai như để kiểm tra.
"Trương Bảo," giọng ông đầy vẻ quan tâm, "đã xảy ra chuyện gì? Trở về thế này, có phải Mộ Hồn Cô Linh quá mạnh không?"
Trương Bảo, mặc dù toàn thân đau nhức, giữ cho mình vẻ mặt kiên định, đáp với giọng khàn khàn, "Nó quả thực rất mạnh. Nhưng cuối cùng, nó đã b·ị đ·ánh bại trước bình minh."
Lưu Hồng Liệt nhíu mày, nhìn sâu vào mắt ông, tìm kiếm dấu hiệu của sự tổn thương tinh thần, nhưng chỉ thấy sự quyết tâm sắc đá thì ông gật đầu chậm rãi rồi ra hiệu cho Trương Bảo đi theo mình. Cả hai bước qua những con phố lát đá sạch sẽ của Đế Đô. Những tia nắng sáng chói chiếu lên những tòa nhà cổ kính, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ, nhưng trong lòng Trương Bảo chỉ có những suy nghĩ về trọng trách gia tộc và hình bóng của Mục Yên Nhiên và Trương Vệ đang ở phương xa.
Khi họ bước vào đại sảnh của Trương Gia, không khí trong phòng trở nên trang nghiêm và đầy kỳ vọng. Ánh mắt của các trưởng lão đều đổ dồn về phía Trương Bảo. Trưởng lão Tôn Thanh Hòa và Ngô Đức Khang ngồi lặng lẽ, ánh mắt của họ dõi theo từng cử động của ông, nhưng người nổi bật nhất là phụ thân của ông, Trương Hồng, người đã ngồi chờ đợi từ lâu.
Trương Hồng, dù cơ thể đã yếu đi nhiều, vẫn cố gắng ngồi dậy trên giường, tuy vậy ông giữ được thần thái cương nghị. Khi thấy Trương Bảo, ông khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng niềm tự hào không thể giấu. "Bảo nhi, con đã trở về," giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp vang lên, đầy cảm xúc.
Trương Bảo quỳ gối trước mặt phụ thân, cúi đầu thật thấp. "Hài nhi đã hoàn thành nhiệm vụ" ông nói, giọng nghẹn lại vì mệt mỏi. "Nhưng hài nhi còn nhiều điều phải làm để chứng minh xứng đáng với trọng trách của gia tộc."
Trương Hồng gật đầu chậm rãi, đôi mắt đầy sự kỳ vọng và niềm tin. "Con đã chứng minh được mình rồi, Bảo nhi. Nhưng gia tộc còn cần nhiều hơn thế. Ta không còn nhiều thời gian nữa, và gia tộc phải có một người lãnh đạo vững mạnh." Ông dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Bảo như trao gửi toàn bộ kỳ vọng cuối cùng.
Các trưởng lão khác trong phòng im lặng, đồng tình với lời nói của Trương Hồng. Trương Bảo hít một hơi sâu, cảm nhận trọng trách đang đặt trên vai mình, nhưng trong ánh mắt ông, sự quyết tâm tỏa sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Phụ thân, người yên tâm,” Trương Bảo đáp lại, giọng nói chắc nịch. “Con sẽ làm tất cả để bảo vệ và phát triển gia tộc. Gia tộc sẽ không rơi vào tay ai khác ngoài con.”
Lời nói của ông vang vọng trong căn phòng, không gian dường như rung lên trước sự kiên quyết ấy. Các trưởng lão khẽ gật đầu, thể hiện sự đồng tình và hài lòng. Trong lúc bầu không khí tại đại sảnh còn đang trầm xuống, một đệ tử vội vã tiến vào, sắc mặt đầy lo âu. "Trưởng lão, có tin từ Trương Trung," hắn nói, giọng pha lẫn sự cấp bách. "Nhị công tử hiện đang gặp nguy hiểm lớn trong nhiệm vụ của chính mình. Tình thế lúc này vô cùng bức bách, ngài ấy vẫn đang liều mình giằng co, nhưng tình hình thật sự đáng ngại."
Nghe vậy, Trương Bảo khẽ nhíu mày, lòng dạ nảy sinh nỗi bất an khó diễn tả. "Phụ thân," ông nói, giọng mang theo vẻ khẩn trương rõ rệt, "hài nhi phải lập tức lên đường cứu viện nhị đệ. Nếu để đệ ấy bại trận, không chỉ sinh mệnh của đệ ấy bị đe dọa mà danh dự của cả gia tộc cũng sẽ khó mà giữ vững."
Trương Hồng gật đầu, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng, nhưng vẻ kiên quyết nơi thần sắc không hề giảm sút. "Hảo!" ông chậm rãi đáp. "Con hãy làm những gì con cho là đúng để tình huynh đệ không hề mai một khi ta không còn ở đây. Ta tin con sẽ làm được điều đó, Nhị Đệ con tuy nó không thuận với con nhưng suy cho cùng nó vẫn còn non dại."
Nghe lời dặn của phụ thân, Trương Bảo không chần chừ thêm, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh. Ông hiểu rõ rằng đây sẽ thước đo cho tất cả những gì sắp diễn ra trong cuộc đời của
mình.
Với tốc độ phi hành của mình, Trương Bảo nhanh chóng tiếp cận Hùng Vụ Lâm. Gió rít qua từng kẽ tay, không khí mang theo hơi lạnh của tử khí từ yêu thú, hòa lẫn với tiếng gào thét đầy tuyệt vọng.
Bấy giờ, ở bên dưới sườn núi Trương Trung đang điên cuồng chiến đấu với Hắc Diễm Ma Thú khổng lồ. Ma thú này có thân hình như ngọn hắc sơn, lớp da phủ đầy vảy sắc nhọn toả ra tà khí đặc quánh, đi kèm với đôi mắt đỏ rực như hai vầng ma hỏa, chiếu rọi cả không gian âm u. Mỗi cú đập từ chân yêu thú khiến mặt đất nứt toác, mang theo từng đợt chấn động lan xa như sóng biển. Trương Trung, dù toàn thân bê bết máu, ánh mắt vẫn giữ được sự kiên cường. Chân khí trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, mỗi cú đấm dường như lấy đi cả sức sống còn lại.
Từ không trung, Trương Bảo nhanh chóng vận chuyển chân nguyên, thân ảnh lóe lên như một luồng sáng đỏ rực. Trong tích tắc, ông đã đứng chắn trước Trương Trung, ánh mắt sắc bén lướt qua yêu thú như thể nhìn thấu mọi điểm yếu trên thân nó. Một tay ông giơ lên, hỏa nguyên khí bùng phát mãnh liệt, biến thành một vòng lửa đỏ rực bao quanh cơ thể.
“Hỏa Liên Bộc Diệt!”
(“Chân hỏa tụ liên, bộc diệt càn tà.”)
Tiếng hét vừa dứt, từ lòng bàn tay Trương Bảo, một đóa sen lửa khổng lồ xoay tròn xuất hiện. Từng cánh hoa như lưỡi kiếm, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, lao thẳng về phía yêu thú. Không gian bị ngọn lửa thiêu đốt, không khí nóng rực đến mức vặn vẹo. Những tia lửa nhỏ rải rác, thắp sáng cả khu rừng âm u.
Yêu thú gầm lên đầy giận dữ, hắc khí trên người bùng phát như muốn cản lại đóa sen lửa. Nhưng hắc khí vừa tiếp xúc với ngọn lửa đã bị t·hiêu r·ụi, như tro tàn tan biến trong gió. Vảy đen trên thân yêu thú bị đốt cháy, để lộ lớp thịt đỏ rực, mang theo mùi cháy khét nồng nặc.
Thuận thế, Trương Bảo giơ tay phải lên, một q·uả c·ầu l·ửa lớn rực rỡ nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay. Ánh sáng của nó tựa như mặt trời nhỏ, khiến bóng tối xung quanh phải lùi bước.
“Thiên Hỏa Đạn!”
(“Hỏa tụ thiên đỉnh, đạn phá càn khôn.”)
Quả cầu lửa lao v·út đi như sao băng, mang theo tiếng rít chói tai, đâm thẳng vào thân hình khổng lồ của yêu thú. Mỗi v·ụ n·ổ do quả cầu tạo ra đều khiến không gian rung chuyển, từng mảng da thịt bị xé rách, khói đen bốc lên nghi ngút. Yêu thú gầm thét dữ dội, nhưng khí thế của nó ngày càng yếu đi.
Nhận thấy thời cơ, Trương Trung dồn chút chân khí còn lại vào nắm tay, ánh sáng nhạt nhòa trên người hắn bùng lên, tựa như ngọn nến trước gió nhưng vẫn kiên cường.
“Lôi Đình Quyền!”
(“Lôi đình phá ngục, quyền động càn khôn.”)
Mỗi cú đấm của hắn mang theo tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, chân khí Lôi hệ như sấm chớp giáng thẳng vào thân thể yêu thú. Mỗi quyền đánh trúng đều gây ra những v·ết t·hương chí mạng, tà khí bao quanh yêu thú bị xé rách từng mảnh.
Trương Bảo nhìn thấy sự kiên cường của đệ mình, trong lòng thầm khen ngợi. Ông tiếp tục vận chuyển chân nguyên, tay phải tụ khí, một ngọn lửa khổng lồ cuộn trào, hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy rực rỡ.
“Phần Thiên Chưởng!”
(“Phần thiêu vạn vật, chưởng phá tà linh.”)
Cơn lốc lửa quét thẳng về phía yêu thú, như ngọn lửa thiêu sạch cõi trần. Tiếng gầm thét đau đớn của yêu thú vang vọng, thân thể khổng lồ của nó bị ngọn lửa nuốt chửng, hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Chẳng mấy chốc cả khu rừng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi và hơi nóng còn sót lại. Trương Trung, toàn thân run rẩy, quỳ gối xuống đất, ánh mắt nhìn Trương Bảo đầy phức tạp.
“Nhị đệ, đệ làm tốt lắm.” Trương Bảo bước đến, ánh mắt ôn hòa nhưng nghiêm nghị. “Giờ trở về thôi, phụ thân chắc chắn sẽ tự hào về đệ lắm.”
Trương Trung, tuy kiệt sức, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cơn sóng ngầm. Hắn kính trọng sức mạnh của Trương Bảo, nhưng dã tâm tranh đoạt ngôi vị bảo chủ chưa hề phai nhạt. Trong ánh mắt cúi đầu của hắn, một tia sáng lạnh lùng lóe lên, chỉ là ngoài mặt, hắn gật đầu, miễn cưỡng bước theo Trương Bảo.
“Thất bại hôm nay chỉ là tạm thời,” hắn thầm nghĩ. “Con đường trở thành bảo chủ, ta tuyệt đối không từ bỏ.”