Sau khi giải cứu được Trương Trung, Trương Bảo quay về căn phòng của mình, lòng nặng trĩu những suy tư. Mặc cho những trận chiến dồn dập khiến thân thể như bị nghiền nát, ông không cho phép mình chìm vào giấc ngủ. Trận chiến vừa qua chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện sau này, và điều ông lo sợ nhất là mối nguy vẫn còn rình rập, như ngọn lửa âm ỉ trong tro tàn.
Những bức tường gỗ xung quanh giờ đây không còn mang đến cảm giác an toàn. Chúng đứng đó, lạnh lẽo như nhân chứng câm lặng cho những dằn vặt nội tâm của ông. Đôi mắt Trương Bảo trũng sâu, ánh nhìn như xuyên thấu qua trần nhà, nơi hình bóng Mục Yên Nhiên và Trương Vệ cứ hiện lên mãi. Ý niệm về sinh mệnh mong manh của họ đan xen với áp lực trách nhiệm như một dây xích vô hình trói buộc tâm can ông.
Mỗi cơn gió khẽ luồn qua khe cửa cũng khiến ông giật mình cảnh giác, ánh mắt liếc nhanh về phía cửa sổ, nơi những bóng người thủ vệ lướt qua. Ông ngồi bật dậy, lòng bồn chồn như dòng nước xoáy. Cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong tâm trí: Ngọc Thư Đường.
Đó là nơi cất giữ vô số điển tịch, những bí mật bị chôn giấu từ bao đời của Trương Gia. Ông tin rằng, trong kho tàng tri thức kia, ắt hẳn sẽ có manh mối hóa giải những hiểm họa đang chực chờ. Nhưng để vào được nơi ấy, ông phải vượt qua không ít trở ngại.
Không chần chừ thêm nữa, Trương Bảo rời khỏi căn phòng. Dẫu cơ thể rệu rã, nhưng ý chí kiên cường vẫn thúc giục ông tiến bước. Ngọc Thư Đường hiện ra trong màn đêm tĩnh lặng, uy nghi như một ngọn núi sừng sững. Cánh cửa lớn bằng gỗ lim, chạm trổ tinh xảo những hình ảnh long phụng, tỏa ra một khí tức cổ kính và áp bức khó tả.
Hai thủ vệ đứng gác, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khi thấy ông xuất hiện.
“Trương Bảo, không có lệnh của Bảo Chủ hoặc trưởng lão, xin thứ lỗi, chúng tôi không thể để ngài vào,” một người trong số họ nói, giọng nói không cao nhưng mang theo uy quyền nhất định.
Trương Bảo hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận. Ông biết rằng nếu cưỡng chế xông vào, hậu quả sẽ không nhỏ. Sau một hồi tranh luận, họ đành phải thông báo cho các trưởng lão.
Không lâu sau, Lưu Hồng Liệt và Tôn Thanh Hòa xuất hiện. “Trương Bảo, vào giờ này mà ngươi còn muốn vào Ngọc Thư Đường? Phải chăng ngươi coi quy tắc gia tộc là trò đùa?” Lưu Hồng Liệt nói, giọng lạnh lùng.
Trương Bảo cúi đầu, nhanh chóng thuật lại tình hình và lý do cần tra cứu tư liệu. Đôi mắt ông sáng lên vẻ kiên định, không hề tỏ ra chút nao núng. Ông đã viện một lý do vu vơ gì đó, để không bại bộ hành tung của Trương Vệ.
Sau khi trao đổi ngắn, hai trưởng lão miễn cưỡng đồng ý, nhưng không quên kèm theo lời cảnh báo. “Ngươi chỉ được phép tra cứu khu vực được chỉ định, và dưới sự giá·m s·át của Ngô Đức Khang. Đừng để ta phát hiện bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.”
Bước chân vào Ngọc Thư Đường, Trương Bảo không khỏi thầm cảm thán. Những kệ sách cao v·út, tựa như chạm đến thiên không, bao phủ bởi lớp bụi thời gian. Hương thơm nhè nhẹ của gỗ trầm lan tỏa, ánh đèn dầu lập lòe chiếu lên từng cuốn sách cổ, tạo nên một bầu không khí vừa thần bí vừa áp lực.
Ông đi theo Ngô Đức Khang đến khu vực được chỉ định. Tuy vậy, lòng ông lại hướng về những khu vực sâu hơn, nơi chứa đựng những bí mật xưa cũ. Nhân lúc Ngô Đức Khang không để ý, ông lặng lẽ tiến đến một kệ sách cũ kỹ.
Ánh mắt ông dừng lại trên một cuốn sách với tiêu đề bằng hỏa văn cổ: “Viêm Đế Bí Lục”. Chỉ vừa chạm vào, Trương Bảo đã cảm nhận được luồng khí tức nóng rực lan tỏa qua đầu ngón tay.
Lật từng trang, ông phát hiện những ghi chép về “Chân Long Tái Thế” – một truyền thuyết mà tổ tiên Trương Gia từng truyền lại. Những đoạn văn về Lời Tiên Tri Của Viêm Đế khiến lòng ông dậy sóng. Bên cạnh đó, cuốn sách còn chứa đựng những pháp thuật thượng cổ, cùng cách chế ngự những loài yêu ma mạnh nhất.
Trương Bảo ghi nhớ từng chi tiết, từng pháp quyết, trong lòng bỗng dấy lên một niềm tin mơ hồ. Ông biết, đây chính là chìa khóa mở ra con đường đối mặt với tương lai đầy hiểm họa.
Bất chợt có người vào thông báo. Một gia nhân đang thở dốc trước mặt. Hơi thở đứt quãng của kẻ đến báo tin dường như chứa đựng điều gì đó nghiêm trọng.
"Trương bảo chủ... ông ấy... đã q·ua đ·ời."
Câu nói ngắn ngủi ấy như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim Trương Bảo. Ông đứng sững, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước như không tin vào những gì vừa nghe. Mặc dù đã lường trước ngày này, nhưng khi thực sự đối mặt với sự thật rằng phụ thân mình đã rời bỏ thế gian, ông không khỏi cảm thấy đau đớn âm ỉ nơi lồng ngực. Trái tim ông chùng xuống, đôi mắt thoáng ánh lên sự trầm mặc. Song, đây không phải lúc cho những yếu đuối tầm thường. Ông hít sâu, trấn tĩnh, rồi ngay lập tức hướng về phía phòng của phụ thân.
Tại nơi phụ thân ông nằm, căn phòng chìm trong không khí nặng nề, các trưởng lão đã tề tựu đầy đủ, đứng thành hàng với vẻ mặt trầm lặng như tường thành. Đôi mắt của Trương Trung, đỏ hoe, ánh lên nỗi đau sâu sắc khi đứng bên giường của Trương Hồng. Khi Trương Bảo bước vào, mọi ánh nhìn đều đồng loạt dồn về phía ông, mang theo đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Ngô Đức Khang, nhẹ nhàng bước lên phía trước, cúi đầu sâu trước Trương Bảo. Giọng nói trầm lắng của ông phá vỡ sự tĩnh lặng: “Trước khi lâm chung, bảo chủ đã để lại lời căn dặn cuối cùng.”
Trương Bảo im lặng, tiến lại gần giường, đôi mắt dừng lại nơi khuôn mặt già nua của phụ thân giờ đã tĩnh lặng vĩnh viễn. Ông cảm thấy như cả thế giới này bỗng chốc thu hẹp lại, chỉ còn lại hình ảnh của người cha mà ông đã kính trọng cả đời. Nhưng ông biết rằng, đây không phải lúc để bộc lộ những cảm xúc yếu đuối của bản thân. Đôi mắt Trương Bảo chầm chậm quay lại nhìn Ngô Đức Khang, chờ đợi lời nói tiếp theo.
“Bảo chủ đã quyết định lựa chọn người kế nhiệm sau khi xem xét kết quả cuộc khảo thí vừa qua,” Ngô Đức Khang tiếp tục, giọng điềm tĩnh “Trương Bảo, ngươi chính là người được chọn để trở thành bảo chủ kế tiếp của Trương Gia. Trương Trung sẽ đảm nhận vị trí Đại Trưởng Lão. Đây là ý nguyện cuối cùng của bảo chủ Trương Hồng, và tất cả chúng ta cần phải tuân theo.”
Lời nói của Ngô Đức Khang khiến căn phòng chìm vào im lặng. Không ai dám thốt lên lời nào, nhưng Trương Bảo có thể cảm nhận được sự dao động nhẹ trong ánh mắt của những người xung quanh. Trương Trung đứng đó, im lặng nhưng ánh mắt ẩn chứa một nỗi niềm không thể nói thành lời, dường như trong sâu thẳm, hắn không hoàn toàn cam tâm. Dẫu vậy, hắn chỉ cúi đầu, không phản kháng.
Nhận thấy bầu không khí căng thẳng, Trương Bảo bước tới, đôi mắt đầy kiên định nhưng chân thành nhìn thẳng vào đệ đệ mình: “Trung đệ, phụ thân đã chọn huynh, nhưng huynh không thể làm gì nếu thiếu đi sự hỗ trợ của đệ. Chúng ta cùng nhau gánh vác trọng trách này, đưa Trương Gia tiến xa hơn nữa.”
Trương Trung im lặng, ánh mắt thâm trầm không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu. Trương Bảo hiểu, trong lòng đệ đệ mình vẫn còn tồn tại sự không cam chịu, nhưng giờ đây không phải lúc để chia rẽ hay đối đầu. Mọi chuyện sẽ cần thời gian để giải quyết.
Ngô Đức Khang cùng các trưởng lão khác cúi đầu tôn trọng quyết định của Trương Hồng, rồi lập tức bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ tiễn biệt. Trương Bảo đứng lặng giữa căn phòng trầm lặng, lòng dậy sóng trước trọng trách vừa đổ xuống vai mình.
Sau khi nghi lễ tiễn biệt kết thúc, bóng tối bao trùm gian phòng, từng tiếng bước chân rời đi của mọi người dần chìm vào yên lặng, để lại Trương Bảo một mình trước thi hài phụ thân. Ánh nến leo lét trong căn phòng nhỏ bé như thể cùng ông hồi tưởng về những ngày tháng xưa cũ—khoảng thời gian mà Trương Hồng, đã hết lòng dạy dỗ, khắc ghi vào tâm trí ông từng lời bảo ban, những lần mắng mỏ nghiêm khắc khi ông còn non dại. Những ký ức ấy bây giờ như làn khói nhạt nhòa, chỉ còn lại trong tâm trí một khoảng trống vô tận. Thời gian đã trôi qua, và thực tại giờ đây đã đè nặng trên đôi vai Trương Bảo.
Đêm ấy, dù nỗi mệt mỏi quấn lấy cơ thể, Trương Bảo vẫn không thể nào chợp mắt. Tâm trí ông đầy rẫy những suy nghĩ về tương lai gia tộc. Làm bảo chủ không phải là thứ vinh quang dễ dàng thụ hưởng. Đằng sau quyền lực là trách nhiệm với hàng trăm sinh mạng trong tộc, với tương lai của cả Trương Gia. Ngoài kia, những kẻ thù ẩn mình trong bóng tối vẫn chờ thời cơ ra tay, còn trong nội bộ, sự đố kỵ và mối hiểm họa tiềm tàng chưa bao giờ thiếu.
Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua cửa sổ, Trương Bảo đứng dậy, đôi mắt hướng về phía thi hài phụ thân lần cuối cùng. Đôi mắt Trương Hồng giờ đã khép lại, nhưng ánh mắt nghiêm nghị và tầm nhìn xa trông rộng của ông vẫn như còn đó, thúc giục Trương Bảo phải mạnh mẽ. Trước hình ảnh lặng yên của người cha quá cố, ông thầm hứa sẽ bảo vệ và đưa gia tộc đi lên, như lời căn dặn cuối cùng.
Bước ra khỏi căn phòng âm u, đón nhận ánh sáng ban mai rực rỡ, Trương Bảo cảm nhận rõ ràng rằng một chương mới của cuộc đời đang dần mở ra. Mọi quyết định từ nay không chỉ ảnh hưởng đến bản thân ông, mà còn quyết định sự hưng thịnh hay suy vong của cả gia tộc. Trương Gia từ bây giờ sẽ do ông lèo lái, và con đường phía trước chắc chắn sẽ đầy chông gai. Trái tim ông kiên định, trí tuệ ông đã sẵn sàng đương đầu mọi hiểm nguy