Trương Hồng, vị anh hùng một thời của Trương Gia Bảo, giờ đây đã yên nghỉ trong cõi vĩnh hằng. Mộ phần của ông nằm cô độc trên Đồi Linh Sơn, nơi có thể bao quát toàn bộ vùng đất mà ông đã dày công gầy dựng. Không gian quanh đồi tĩnh lặng, chỉ có những hàng thông cổ thụ vươn cao che bóng. Từng cơn gió lướt qua, làm xào xạc những tán lá già nua, tựa như đang kể lại một thiên trường ca về người anh hùng phiêu bạt, cương nghị, trọn đời cống hiến cho gia tộc và sự nghiệp. Ngày ông q·ua đ·ời, trời xanh không gợn lấy một giọt mưa, nhưng lòng người thì trĩu nặng nỗi đau, tựa như n·ước l·ũ đang chực chờ tràn ngập.
Ngôi mộ của Trương Hồng không đồ sộ, không phô trương, chỉ là một nấm đất đơn sơ giữa trời đất bao la. Thế nhưng, sự đơn sơ ấy lại toát lên một vẻ uy nghiêm bất khả x·âm p·hạm, như chính cuộc đời kiên cường và đức độ của ông.
Trương Bảo đứng lặng trước mộ phần của phụ thân. Nỗi đau như một lưỡi dao vô hình, xuyên thấu tâm can, nhưng ông không khóc. Đôi mắt cay xè, khô khốc, chẳng nhỏ nổi một giọt nước mắt. Trong tay, thanh Thiên Hỏa Kiếm – biểu tượng của gia tộc, cũng là thanh kiếm từng theo Trương Hồng chinh chiến khắp nơi – được ông siết chặt đến trắng cả khớp tay. Gió trên đỉnh đồi thổi mạnh, từng cơn cuốn theo bụi đất mỏng phủ lên nấm mộ. Như một lời nhắc nhở, sinh tử chỉ là vòng luân hồi bất tận, và trách nhiệm vẫn luôn đè nặng lên những người còn sống.
Trương Bảo đứng đó, không nói một lời, ánh mắt trầm mặc nhìn về chân trời xa xăm. Trong lòng ông, những suy nghĩ như sóng biển vỗ bờ, từng đợt dâng trào. Kể từ hôm nay, ông không còn là Trương Bảo của ngày xưa. Gánh nặng gia tộc, vận mệnh của Trương Gia Bảo, giờ đây hoàn toàn đặt lên vai ông.
Tang lễ khép lại, nhưng với Trương Bảo, hành trình thực sự chỉ mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, buổi lễ truyền chức bảo chủ được tổ chức long trọng tại quảng trường trung tâm gia tộc. Bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây, ánh nắng như đổ lửa tràn khắp quảng trường rộng lớn. Thành viên gia tộc, từ các đệ tử nhỏ tuổi đến những vị trưởng lão đầy quyền uy, đều có mặt đông đủ. Ai nấy khoác lên mình bộ lễ phục truyền thống màu đỏ rực, với họa tiết ngọn lửa bùng cháy thêu trên nền vải, biểu trưng cho sức mạnh và lòng nhiệt huyết của gia tộc.
Trương Bảo đứng nơi trung tâm đài cao, khoác bộ lễ phục trang trọng, đôi tay nắm chặt thanh Thiên Hỏa Kiếm – biểu tượng thiêng liêng của Trương Gia Bảo.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên thanh kiếm, làm nổi bật những hoa văn hình ngọn lửa uốn lượn dọc lưỡi kiếm. Mỗi đường nét tựa như những con rồng lửa đang vờn quanh, sẵn sàng bùng c·háy d·ữ d·ội bất cứ lúc nào.
Ông hít một hơi thật sâu, giọng nói vang lên trầm ổn, mang theo khí thế uy nghiêm:
"Ta, Trương Bảo, hôm nay chính thức nhận lấy trọng trách bảo chủ Trương Gia Bảo. Trước mặt tổ tiên và gia tộc, ta nguyện dốc hết sức lực, không màng gian khổ, để bảo vệ và phát triển Trương Gia Bảo đến tận cùng!"
Lời thề vừa dứt, quảng trường như rung chuyển. Không khí căng thẳng bao trùm bỗng tan vỡ, thay vào đó là sự kỳ vọng lẫn kính nể trong ánh mắt của mọi người.
Sau lời thề, các trưởng lão lần lượt tiến lên, trao cho Trương Bảo những bảo vật gia truyền: chiếc ấn ngọc lục bảo, áo choàng lông phượng hoàng, và cuốn bí điển chứa đựng bí thuật của gia tộc. Những bảo vật ấy không chỉ là biểu tượng quyền lực mà còn là minh chứng cho sự thừa nhận của tổ tiên đối với người kế nhiệm.
Khi buổi lễ kết thúc, Trương Bảo lặng lẽ trở về ngọn đồi nơi phụ thân an nghỉ. Trước ngôi mộ đơn sơ, ông đặt thanh Thiên Hỏa Kiếm lên bia đá, ánh mắt thoáng qua một nỗi niềm khó tả. Giọng nói của ông vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn:
"Phụ thân, con đã nhận trọng trách. Con hứa sẽ không làm người thất vọng."
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, mang theo hơi lạnh từ ngọn đồi, như lời hồi đáp từ cõi vĩnh hằng. Đứng giữa thiên nhiên bao la, Trương Bảo cảm nhận được sức nặng thực sự của thanh kiếm không nằm ở vật chất, mà là trách nhiệm, niềm tin, và ý chí bất diệt mà phụ thân ông đã để lại.
Tiếng chuông từ bảo tháp xa xa vang lên, báo hiệu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới. Trương Bảo ngẩng đầu, ánh mắt giờ đây không còn sự đau thương. Chỉ còn lại quyết tâm và khí chất kiên cường của một bảo chủ, người sẽ khắc tên mình lên lịch sử Trương Gia Bảo.
Bóng đêm buông xuống, đại sảnh của Trương Gia Bảo trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch. Trương Trung ngồi bất động trên chiếc ghế lớn, như một pho tượng đúc từ đá, mỗi hơi thở của hắn nặng tựa như mang theo hàng nghìn gánh nặng. Bóng tối len lỏi qua từng ngóc ngách, ôm lấy gian phòng trong sự tĩnh lặng đến rợn người. Bên ngoài, ánh đèn đã tắt, tiếng nói cười náo nhiệt ban ngày giờ đây chỉ còn là những dư âm mơ hồ. Không gian như chìm sâu vào cõi u linh, gió rít qua hành lang dài, làm lay động những nhành cây khô cằn dưới ánh trăng bàng bạc.
Trương Trung cúi đầu, đôi mắt đỏ ngầu. Sự cay đắng và phẫn nộ trào dâng trong lồng ngực, như một cơn sóng dữ muốn phá tan mọi thứ. Lòng hắn gào thét, dù ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh trong buổi lễ, nhưng giờ đây, trong đêm tĩnh mịch, sự thật rằng mình đã mất đi ngôi vị bảo chủ lại trở nên không thể chối bỏ.
Hắn loạng choạng đứng dậy, tay nắm chặt bình rượu như muốn nghiền nát nó. Ánh mắt dừng lại ở bức chân dung cha mình treo trên tường. Ký ức về Trương Hồng ùa về, nhưng chỉ khiến trái tim hắn càng thêm thắt lại. Hắn hét lớn, tiếng hét vang vọng khắp gian phòng:
“Cha! Là lỗi của người! Người đã không chọn ta, để Trương Bảo c·ướp đi tất cả! Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Nỗi oán hận dâng trào, Trương Trung lao tới bức chân dung, đấm mạnh vào nó. Tiếng vỡ vụn của khung kính vang lên, sắc bén và lạnh lẽo như nỗi đau trong lòng hắn. Hắn gục xuống nền nhà, hơi thở gấp gáp, miệng lẩm bẩm những lời nguyền rủa đứt quãng.
Đột nhiên, một làn sương mù đen dày đặc xuất hiện, lan tràn khắp căn phòng. Hơi lạnh buốt giá như đến từ cõi âm ti khiến không khí trở nên nặng nề. Từ trong sương mù, một bóng đen hiện ra, áo choàng trắng phủ kín thân, nhưng chiếc mặt nạ quỷ đỏ trên khuôn mặt lại tỏa ra sát khí đầy nguy hiểm.
Trương Trung ngước nhìn, sự sợ hãi xen lẫn cảnh giác lộ rõ trong đôi mắt. Hắn đứng bật dậy, hỏi bằng giọng khàn đục:
“Ngươi là ai?”
Kẻ bí ẩn không trả lời ngay, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau lớp mặt nạ như đang soi thấu tâm can của Trương Trung. Một hồi lâu, hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sức mạnh không thể kháng cự:
“Thật đáng thương. Ngươi cũng chỉ là kẻ thất bại trong cuộc đời này. Trương Hồng chưa bao giờ xem trọng ngươi, ngươi biết điều đó mà.”
Những lời nói như lưỡi dao nhọn cắm sâu vào lòng Trương Trung. Hắn nghiến răng, gằn giọng:
“Câm miệng! Ngươi là ai mà dám dạy đời ta?”
Kẻ bí ẩn nhếch môi cười lạnh, đáp lại bằng giọng điệu nhấn nhá:
“Ta là Thiên Cung. Ta đến đây để trao cho ngươi cơ hội. Một cơ hội để thay đổi số phận của mình, để đòi lại những gì ngươi cho là xứng đáng thuộc về ngươi.”
Sự phẫn uất trong lòng Trương Trung được kích động đến cực điểm. Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng của tham vọng và hận thù.
“Nói đi! Ngươi muốn gì ở ta?”
Thiên Cung tiến thêm một bước, giọng nói trở nên sắc bén:
“Ngươi sẽ theo dõi từng bước đi của Trương Bảo, báo cáo mọi thứ cho ta. Đổi lại, ta sẽ giúp ngươi thực hiện điều ngươi hằng khao khát: trở thành bảo chủ, nhưng trên đống tro tàn của Trương Gia Bảo.”
Căn phòng dần trở lại sự yên tĩnh khi bóng đen và làn sương tan biến. Trương Trung đứng trầm ngâm giữa bóng tối, ánh mắt đầy toan tính và nhẫn tâm.
“Bảo chủ... tro tàn của Trương Gia sao!"