Thời gian như cánh nhạn thoáng qua bầu trời, để lại phía sau những biến cố dần lùi vào dĩ vãng. Một tháng sau khi rời khỏi cổ mộ, Trương Bảo nhanh chóng bước vào vai trò mới với tư cách Bảo chủ Trương Gia Bảo. Dù quyền uy bao trùm giúp ông điều hành gia tộc với sự quyết đoán, tâm trí ông vẫn không thể ngừng nghĩ về giọt máu duy nhất của mình.
Đêm ấy, ánh trăng bị mây mù che khuất, để lại không gian mờ ảo, nhuốm màu huyền bí. Trương Bảo rời khỏi tẩm thất, bước qua những hành lang của Trương Gia Bảo. Trong tay ông, một chiếc đèn lồng nhỏ tỏa ra ánh sáng nhạt, chỉ đủ soi rõ con đường phía trước.
“Chuyện này phải được giải quyết nhanh chóng.” Trương Bảo lẩm bẩm, ánh mắt ông sắc lạnh nhưng sâu thẳm ẩn chứa sự lo lắng. Mỗi bước đi tựa như mang theo trọng trách nặng nề.
Trước căn phòng gỗ đơn sơ của Lưu Hàn Phong, vị trưởng lão kỳ cựu và ẩn dật nhất Trương Gia, Trương Bảo dừng lại, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Ông nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, bên trong, một người đàn ông già nua với bộ râu bạc dài ngang ngực, ánh mắt như biển sâu thăm thẳm, đứng đó. Lưu Hàn Phong nhìn Trương Bảo, khẽ gật đầu.
“Bảo chủ, giờ này tìm đến lão phu, chắc chắn là việc trọng đại,” ông nói, giọng điệu bình thản.
Trương Bảo bước vào, không đáp lời ngay. Sau khi cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ, thuật lại chuyện của bản thân sau đó Trương Bảo lấy ra một cuốn sách cổ, từng trang giấy đã ngả vàng, dấu tích của thời gian hằn rõ trên mỗi đường nét. Ông mở cuốn sách, cẩn thận đẩy về phía Lưu Hàn Phong.
“Đây là một bí thuật phong ấn cổ xưa,” Trương Bảo lên tiếng, giọng mang theo nỗi niềm lo âu. “Ta đã nghiên cứu kỹ, nhưng không dám tự mình thực hiện. Nó… là niềm hy vọng duy nhất của gia tộc, ta không thể mạo hiểm.”
Lưu Hàn Phong chăm chú đọc từng dòng chữ cổ, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. “Bí thuật này… từ đâu mà ngài có?” ông hỏi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy thâm trầm.
“Ta không thể tiết lộ nguồn gốc,” Trương Bảo đáp, ánh mắt kiên định nhưng không giấu được sự lo sợ. “Ta biết nguy cơ. Nhưng nếu không thực hiện phong ấn, đứa trẻ sẽ không thoát khỏi sự t·ruy s·át của Tiên tộc.”
Lưu Hàn Phong im lặng hồi lâu. Ông biết rõ mối nguy mà Trương Bảo đang phải đối mặt. Tiên tộc từ lâu đã không khoan nhượng với những lời tiên tri đe dọa trật tự của chúng. “Được rồi,” cuối cùng ông lên tiếng, giọng nói trầm ngâm “Nếu ngài đã quyết, ta sẽ giúp. Nhưng điều này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
...
Bầu trời đêm âm u, gió rít qua những ngọn cây khô trơ trọi, tạo nên những âm thanh lạnh lẽo. Hai bóng người lướt qua màn đêm như những chiếc bóng vô hình, tiến về phía cổ mộ - nơi mà vận mệnh đang chờ đợi họ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của những vì sao hiếm hoi còn sót lại, cổ mộ hiện ra như một hòn đá tảng khổng lồ, hằn rõ dấu vết thời gian và trận chiến kinh hoàng của ba đại cường giả đã từng diễn ra nơi đây. Những phiến đá nứt vỡ, những mảng đất loang lổ mùi máu tanh từ quá khứ như vẫn vọng lại âm thanh của trận chiến sinh tử.
Trương Bảo và Lưu Hàn Phong đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, trên tay Lưu trưởng lão là quyển sách bí thuật cùng những linh thạch phát sáng lấp lánh. Trương Bảo quay lại nhìn đội hộ vệ đứng canh trước cửa, ánh mắt lạnh lùng:
“Không một ai được phép đến gần. Nếu có kẻ nào dám x·âm p·hạm, g·iết không tha!”
“Tuân lệnh, Bảo chủ!” Đội hộ vệ cúi người nhận lệnh, ánh mắt họ đầy trung thành và quyết tâm.
Cánh cửa đá từ từ mở ra, phát ra âm thanh trầm đục, tựa như cả ngàn năm đọng lại trong một tiếng vang duy nhất. Bên trong mộ thất, không gian rộng lớn và tĩnh mịch, ánh sáng từ những viên minh châu treo rải rác trên tường tạo nên một bầu không khí vừa linh thiêng, vừa rợn người.
“Đây là nơi hoàn hảo,” Lưu Hàn Phong khẽ nói, đôi mắt già nua nhìn quanh một lượt trước khi quay lại nhìn Trương Bảo.
Trương Bảo tiến đến nhẹ nhàng đặt Trương Vệ lên tấm lụa trắng tinh khôi. Lúc này, gương mặt cậu thanh thản, yên giấc như thể không hề hay biết số phận của mình đang đứng trước một bước ngoặt lớn lao. Bên cạnh đó, Mục Yên Nhiên cũng nằm yên trên tấm lụa khác, đôi mắt khép lại, hơi thở yếu ớt sau những biến cố gần đây.
Lưu Hàn Phong tiến tới, đặt quyển sách cổ lên bàn đá trước mặt. Từ trong túi trữ vật của mình, ông lấy ra những linh vật quý giá: một khối Huyết Ngọc, hai viên Minh Châu Thanh Tinh, và một chiếc lông vũ đỏ rực của Chu Tước. Khi các vật phẩm được đặt vào vị trí, ánh sáng từ chúng lập tức tỏa ra, bao trùm cả căn phòng trong một màn hào quang thần bí.
“Bảo chủ,” Lưu Hàn Phong quay sang, giọng nói mang theo sự nghiêm trọng. “Phong ấn này không chỉ giữ lại tuổi thật của đứa trẻ, mà còn làm phong bế cả linh hồn và linh lực của Trương phu nhân. Điều này… ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt Trương Bảo lóe lên một tia đau đớn. Nhưng ông không hề do dự. “Ta đã quyết. Đây là cách duy nhất để bảo vệ họ.”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu.”
Lưu Hàn Phong nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu niệm chú. “Phong! Linh! Phách! Hồn! Phong Vân Vô Tận, Thần Chú Vạn Niên—Khải!”
Từng chữ cổ ngữ vang lên, như những tiếng vọng từ một thời đại xa xưa. Không gian rung chuyển dữ dội, luồng linh khí từ các linh vật bùng nổ, tạo nên những vòng xoáy ánh sáng cuồn cuộn bao quanh Trương Vệ và Mục Yên Nhiên.
Tấm lụa trắng bên dưới họ thấm đẫm linh khí, dần dần chuyển sang màu bạc óng ánh, như thể hút lấy tất cả sức mạnh từ những vật phẩm kỳ lạ kia. Vòng xoáy linh lực càng lúc càng mạnh mẽ, ánh sáng rực rỡ nhưng lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình.
Lưu Hàn Phong cầm lông vũ Chu Tước trên tay, giơ cao lên đầu, giọng ông trầm vang:
“Phượng Hoàng Huyết, Tiên Linh Khí, Tam Sinh Dẫn Hồn—Phong!”
Chiếc lông vũ b·ốc c·háy, ngọn lửa đỏ rực lan ra, hòa vào luồng ánh sáng bao quanh hai người. Ngọn lửa ấy không mang hơi nóng, mà lạnh lẽo như băng, khiến không gian trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Trương Bảo nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng ông nặng trĩu. Ông siết chặt nắm tay, móng tay gần như ghim vào da thịt nhưng ông không hề cảm nhận được đau đớn.
“Vệ nhi, hãy chờ đến ngày mọi chuyện qua đi. Khi đó, cha sẽ đưa con về, đưa mẹ con trở lại.”
Ánh sáng vụt tắt, không gian chìm vào im lặng đến rợn người. Trên tấm lụa trắng, Trương Vệ và Mục Yên Nhiên nằm yên như những pho tượng sống, thời gian dường như ngưng đọng trên gương mặt họ.
Lưu Hàn Phong chậm rãi bước về trước một bước, gương mặt ông thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự kiên định. “Phong ấn đã hoàn tất. Không ai, ngay cả Tiên tộc, có thể tìm ra họ.”
Trương Bảo không nói gì, chỉ cúi đầu, ánh mắt nhìn vợ con mình lần cuối. Khi ông quay lưng bước đi, bóng lưng ấy mang theo cả sức nặng của gia tộc, của vận mệnh, và của nỗi đau khôn nguôi.
Bên ngoài cổ mộ, gió vẫn rít từng hồi, như hòa vào tiếng lòng của một người cha, một người chồng đang chuẩn bị bước vào một cuộc chiến không hồi kết với Tiên tộc.
“Từ nay, con đường phía trước, ta sẽ đi một mình…”