Dù bên ngoài sóng to gió lớn, máu tanh nhuộm đỏ bầu trời, Đế Đô vẫn hoàn toàn yên ắng, như thể nó nằm ngoài những quy luật khắc nghiệt của thế gian. Tuy nhiên, q·uân đ·ội của Đại Quốc, đế chế cai quản mảnh đất này, đã tiến hành phong tỏa toàn bộ kinh thành, không để bất kỳ ai ra ngoài, biến nơi này thành một nhà ngục khổng lồ.
Những con đường từng náo nhiệt nay chìm trong sự vắng lặng đầy ám ảnh. Các cánh cửa gỗ nặng nề đều đóng kín. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu chỉ đủ làm nổi bật những hình thù vặn vẹo, méo mó trên các bức tường đá cũ kỹ, như bóng ma ẩn hiện trong đêm. Dân chúng trong nhà co ro, không dám thở mạnh, chỉ biết lắng nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cầu mong cho đêm dài mau chóng qua đi.
Lúc bấy giờ, bên ngoài kinh thành, một đoàn kỵ sĩ lặng lẽ di chuyển. Những chiếc áo choàng dài khắc chữ "Trương" bằng hán tự tung bay trong gió, hòa lẫn vào sắc màu đen u tối của màn đêm. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là Đinh Lâm, một trung niên lão giả với hình thể cao lớn cùng với những vết sẹo chi chít trên người minh chứng cho hàng trăm trận chiến sống còn mà ông đã trải qua. Ánh mắt của ông lúc này cẩn thận lướt qua từng ngóc ngách, bởi ông biết rằng sự yên tĩnh này chẳng qua chỉ là vẻ ngoài của một mối nguy hiểm tiềm tàng. Sự cẩn trọng đó được minh chứng qua việc bàn tay ông trong vô thức đã nắm chặt thanh kiếm bên hông, nhằm sẵn sàng ứng phó với bất kỳ biến cố nào có thể xảy ra.
Thời gian cứ thế trôi đi, đoàn kỵ sĩ vẫn di chuyển theo lộ tuyến mà Đinh Lâm đã vạch ra từ trước, khéo léo né tránh các con đường lớn và các trạm gác của quân binh. Họ băng qua những con đường nhỏ ít người lui tới, tiếng ngựa hoà lẫn với tiếng gió luồn qua kẽ lá, cùng tiếng côn trùng rả rích, tạo nên một khúc nhạc vang vọng từ sâu thẳm của bóng đêm.
Chẳng bao lâu sau, đoàn kỵ sĩ cuối cùng cũng tiến tới vùng ngoại vi của Mộc Châu thành. Trong ánh sáng mờ mịt từ những ngọn đèn canh nơi cổng thành, Mộc Châu hiện ra với bức tường đá cao ngất và những cánh cổng khép chặt. Thấy vậy, Đinh Lâm chậm rãi dẫn ngựa đi đầu, khi đến gần cổng thành ông giơ tay phải đang cầm lệnh bài của Trương Gia Bảo lên thật cao cho quan binh trong thành có thể nhìn thấy.
Khi nhìn thấy lệnh bài trong tay của Đinh Lâm thì ngay lập tức cổng thành mở ra không một tiếng động, rướt cả đoàn kỵ sĩ lặng lẽ tiến vào trong. Họ hoà mình vào những con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn thẳng đến Mục Gia Trang, một trang viên rộng lớn nằm tách biệt ở rìa thành.
Lúc này, bên trong thư phòng rộng lớn của Mục Gia Trang, dưới ánh nến mờ nhạt chiếu lên những bức tường treo đầy bản đồ và hàng loạt cuốn cổ thư dày cộp, tỏa ra mùi hương sách cổ và bụi thời gian. Trương Bảo, một nam nhân trung niên, ngồi trầm tư sau chiếc bàn gỗ chạm trổ tinh xảo. Đôi mắt của ông lặng lẽ lướt qua những tấm bản đồ phức tạp trải trước mặt.
Không gian yên lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc len qua khung cửa sổ, hòa lẫn với những ngọn nến lập lòe. Bất giác, Trương Bảo ngẩng đầu, đôi mắt đăm đăm nhìn vào màn đêm đen đặc bên ngoài, như thể đang tìm kiếm một đáp án giấu kín trong bóng tối.
Đột nhiên, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng. Cánh cửa thư phòng mở ra, Đinh Lâm dẫn đầu đoàn kỵ sĩ tiến vào. Thân hình cao lớn của ông đứng sừng sững như một bức tượng trước cửa, cúi đầu giọng nói trầm ổn cất lời:
"Chủ công, thần đã đến đây theo thông điệp của ngài. Tuy nhiên thần có tin xấu cho người, Tiên tộc đã khiến cả Hoa Bắc chìm trong máu và lửa. E rằng sớm muộn cũng sẽ đến chúng ta."
Trương Bảo khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua Đinh Lâm, như muốn xuyên thấu qua con người này để đọc ra mọi suy nghĩ ẩn giấu. Sau đó thì gật đầu, sắc mặt giãn ra đôi chút, nhưng vẫn không giấu được vẻ lo âu nơi đáy mắt. Ông đứng dậy, bước tới gần cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng tiếp tục dõi ra xa.
"Đó cũng là lý do ta triệu các ngươi đến đây. Chúng ta không thể cứ ở đây án binh bất động mà không làm gì. Những kẻ có sức mạnh huỷ thiên diệt địa của Tiên giới sẽ sớm xuất phát, đến lúc đó chúng ta muốn hành động thì cũng đã muộn."
Ngay thì ông dứt lời, không khí trong phòng tức khắc trở nên nặng nề hơn, như thể bị một bàn tay vô hình đè nén. Đám kỵ sĩ không hẹn mà cùng nhau đứng im, hơi thở cũng trở nên ngưng trọng, từng ánh mắt đượm vẻ căng thẳng, chờ đợi biến cố lớn sắp xảy ra. Ai cũng hiểu rõ rằng, trận chiến sắp tới sẽ không đơn giản như những trận giao tranh trước đây. Nó không chỉ là một cuộc chiến sinh tử mà còn là quyết định vận mệnh của toàn bộ gia tộc
...
Đến đầu canh tư, Trương Bảo dẫn đầu đoàn người, từng bước đi cẩn trọng trong màn đêm tĩnh lặng. Chẳng bao lâu sau thì ông dừng lại trước một ngôi nhà bên trong Mục Gia Trang.
Khi bàn tay mạnh mẽ nhưng đầy thận trọng của ông khẽ đẩy cửa, thì những thanh gỗ mục kêu lên âm thanh răng rắc như thể sắp đổ sập đến nơi, có lẽ nơi này từ lâu đã không được tu sửa nên mới xuống cấp trầm trọng đến như vậy. Dẫu thế, thì không gian bên trong có vẻ không tệ đến mức đó, tuy nhiên nó lại mang đến một cảm giác chật hẹp và tối tăm. Nhưng trong đôi mắt của ông lại tồn tại một thứ ánh áng hiếm hoi trong đấy. Nó xuất phát từ nương tử của ông, Mục Yên Nhiên, lúc này nàng đang nằm nghỉ ngơi ở một góc phòng trên một chiếc giường gỗ. Khuôn mặt của nàng tái nhợt, nhưng vẫn toát ra vẻ thanh thoát và kiên cường. Tại nơi bụng của nàng đang chất chứa một sinh mệnh nhỏ nhoi sắp chào đời, dấu hiệu của chuyện ấy dường như đã sắp đến gần. Chuyện bên ngoài thì ai cũng đã biết rồi, dẫu vậy nàng không hề để lộ nỗi lo lắng, như thể đang tự mình chịu đựng, cố gắng che giấu một nỗi niềm sâu kín.
Khi thấy Trương Bảo bước vào, ánh mắt Mục Yên Nhiên khẽ động, sự mệt mỏi thoáng chốc biến mất, thay vào đó là chút nhẹ nhõm. Trương Bảo tiến đến gần, ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay thô ráp của ông nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Bàn tay Mục Yên Nhiên mỏng manh, lạnh lẽo như sương sớm, nhưng sự ấm áp từ Trương Bảo dường như khiến nàng trấn tĩnh phần nào.
“Yên Nhiên, chúng ta không thể ở lại đây nữa,” Trương Bảo khẽ nói, giọng trầm lắng nhưng quyết tâm vững như núi. “Ta đã sắp xếp một nơi ẩn náu an toàn. Tiên quân sẽ khó mà tìm được. Nàng và con sẽ được bảo vệ ở đó.”
Nghe những lời đó, Mục Yên Nhiên nhắm mắt, hơi thở dài khẽ vang lên giữa không gian im lặng. Tay nàng siết chặt lấy tay Trương Bảo, những ngón tay mảnh khảnh mang theo nỗi lo âu không giấu được. “Chúng ta có thể trốn tránh đến bao giờ?” Nàng khẽ hỏi, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua, nhưng chứa đầy sự bất an. “Con sắp ra đời, nhưng tương lai mờ mịt, tất cả đều mông lung, không có gì rõ ràng.”
Trương Bảo im lặng, ánh mắt ông hướng về phía cửa sổ, nơi bóng tối vẫn bao trùm, chưa có dấu hiệu của bình minh. Sau một lúc lâu, ông quay lại nhìn nàng, đôi mắt sáng như thép, tràn đầy niềm tin không thể lay chuyển. “Chúng ta không thể trốn mãi, nhưng lúc này, nàng và con là quan trọng nhất. ”
Mục Yên Nhiên nhẹ gật đầu, đôi mắt nàng thoáng vẻ mệt mỏi nhưng trong đó cũng hiện lên sự bình thản. Nàng hiểu rằng không có lựa chọn nào khác, ánh mắt nàng theo đó mà hạ xuống, tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, cảm nhận sự sống đang dần lớn lên. Một nụ cười yếu ớt thoáng hiện, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi cơn đau bất chợt khiến nàng phải hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi thuyết phục được Yên Nhiên, Trương Bảo đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Đinh Lâm và những thuộc hạ đang chờ lệnh. Ông khẽ gật đầu, ra hiệu cho họ. Vốn dĩ, kế hoạch này đã được Trương Bảo chuẩn bị từ trước, mấu chốt chỉ là nằm ở chỗ nương tử của mình, vậy nên khi đã đạt được điều kiện trọng yếu thì hành động nhanh chóng là điều bắt buộc. Hiểu rõ điều đó, Đinh Lâm, quay người bước đi chuẩn bị trong tình trạng gấp gáp khẩn trương.
Rất nhanh, tất cả vật dụng cần thiết việc sinh nở của Mục Yên Nhiên đều được chuẩn bị chu đáo, đóng gói cẩn thận. Cùng những bao tải chứa đầy lương thực, dược liệu quý và các vật dụng cá nhân được gói kỹ, sẵn sàng cho hành trình đầy gian nan phía trước.
Chưa đầy một canh giờ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, xếp thành một hàng ngũ ngay ngắn chờ sẵn trong thứ ánh sáng loe lét từ những ngọn đèn lồng nhỏ. Bấy giờ những bóng hình lờ mờ hắc lên bức tường những hình ảnh kỳ quái, như thể một điềm báo không lành đang chờ đợi họ phía trước.
Khi Mục Yên Nhiên được đỡ lên xe ngựa, bất chợt khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm hờ. Trương Bảo đứng cạnh xe, ánh mắt đang dõi theo nàng. Thấy vậy liền cất lời:
“Nàng ổn chứ?” Giọng ông trầm ấm nhưng không giấu được vẻ lo âu.
Mục Yên Nhiên khẽ cười, một nụ cười nhợt nhạt đầy mệt mỏi.
“Th·iếp ổn. Đừng lo lắng quá.” nàng nhẹ nhàng đáp, cố giữ cho giọng mình bình thản, nhưng trong ánh mắt có điều gì đó không thể nói. Nhưng Trương Bảo không tinh ý để nhận ra được.
Cho nên ông liền ra lên xuất phát, tiếng vó ngựa đều đặn vang lên khắp trang viện.
Hành trình chạy trốn của họ bắt đầu !
Thời gian, chậm chậm trôi, ánh mặt trời từ phí đông đã dần dần ló dạng, đoàn người ngựa của Trương Gia vẫn đang lẫn trong rừng rậm từ từ tiến bước. Trương Bảo cưỡi ngựa sát bên xe ngựa, ánh mắt luôn dõi theo Mục Yên Nhiên, trong lòng ông không ngừng tràn ngập lo lắng, mỗi khi nàng rên khẽ, lòng ông như bị thắt lại, ông vốn dĩ là một kẻ khô khan, chỉ biết cầm đao múa thương, những chuyện như là thể hiện sự quan tâm của bản thân một cách cụ thể ông thật không biết nên thể hiện ra như thế nào.
Phía trước, Đinh Lâm cưỡi ngựa dẫn đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không ngừng quét qua mọi ngóc ngách trong khu rừng già. Linh lực của ông lan tỏa khắp bốn phương, cảm nhận từng sự dao động nhỏ nhất. Những chiến binh theo sau, tay nắm chặt v·ũ k·hí, luôn sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tập kích nào. Họ hiểu rõ rằng chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng sinh mạng.
Sau nhiều giờ băng qua rừng sâu và suối dữ, đoàn người cuối cùng cũng đến được ngôi mộ cổ ẩn mình sâu trong khu rừng già. Cảnh vật xung quanh hoang vắng, những cây cổ thụ cao v·út che khuất bầu trời, tạo nên một bức tường tự nhiên bảo vệ nơi đây khỏi ánh mắt của thế gian. Rêu phong phủ đầy những phiến đá cũ kỹ, không khí lạnh lẽo và ẩm thấp, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn lạ thường, như thể thời gian đã ngừng trôi tại đây từ hàng vạn năm trước.
Trương Bảo cẩn thận bế Mục Yên Nhiên xuống khỏi xe ngựa. Đôi tay mạnh mẽ của ông giữ nàng thật chặt nhưng vẫn đầy dịu dàng, đưa nàng vào trong ngôi mộ cổ. Bên trong, không gian tối tăm, nhưng đã được chuẩn bị chu đáo. Những ngọn đèn dầu và các viên minh châu tỏa ra ánh sáng ấm áp, xua tan đi phần nào sự lạnh lẽo và âm u.
Mục Yên Nhiên được Trương Bảo đặt nằm xuống chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn. Lúc này, hơi thở nàng trở nên nặng nề, những cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn. Trương Bảo đã nhận ra điều này từ sớm liền ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng. Ánh mắt ông tràn đầy lo lắng.
Bấy giờ ở bên ngoài, Đinh Lâm cùng các tộc nhân Trương Gia đã lập một trận pháp bảo vệ xung quanh ngôi mộ cổ. Linh khí từ trận pháp kết hợp với sự che phủ tự nhiên của rừng sâu tạo nên một lớp phòng ngự kiên cố. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng chờ đợi giây phút một sinh linh bé nhỏ chào đời.