Hai mươi năm trôi qua đối với kẻ tu đạo chỉ như một cái chớp mắt. Thế cục cũng đã đổi thay. Sau sự kiện Hồng Lâu Mộng, Tiên tộc giờ đây bị đẩy vào cuộc chiến khốc liệt với Ma Giới. Việc truy lùng Chân Long, một thời khiến đất trời đảo điên, giờ đây tạm thời lắng xuống. Đây là cơ hội hiếm hoi – một khe hở trong vận mệnh mà Trương Bảo không thể bỏ lỡ.
Không để sự chờ đợi gặm nhấm nổi lòng, Trương Bảo quyết định đích thân tới cổ mộ để phá bỏ phong ấn, đưa vợ con trở về. Trời đêm lạnh lẽo, ánh trăng mờ nhạt phủ lên con đường dẫn đến cổ mộ một màn sương bạc. Trương Bảo đứng trước cánh cửa đá quen thuộc, lòng ông vừa nặng trĩu vừa bừng lên quyết tâm mãnh liệt.
Đẩy cửa bước vào, không khí bên trong vẫn lạnh lẽo và âm u như ngày nào. Khi đến trước phòng phong ấn, Trương Bảo thấy Đinh Lâm đã chờ sẵn, ánh mắt của lão ánh lên vẻ nhẹ nhõm khi thấy ông.
“Chủ nhân, tất cả đều bình an,” Đinh Lâm kính cẩn cúi đầu. “Mục phu nhân và công tử vẫn an toàn.”
Nghe những lời này, Trương Bảo khẽ gật đầu, bước đến trước pháp trận. Hàng loạt ký hiệu cổ ngữ phức tạp khắc trên tường đá phát sáng mờ ảo, như những sợi dây vô hình giữ chặt linh hồn của những người bên trong.
Ông giơ tay lên, ánh sáng xanh nhạt từ lòng bàn tay lan tỏa ra khắp căn phòng, những câu chú ngữ trầm vang như tiếng vọng từ cõi hư vô.
“Phong hồn giải trần, khai thiên phá địa—Bách Thế Linh Phong, Khai!”
Ánh sáng bao quanh pháp trận bùng lên mãnh liệt, những ký hiệu bắt đầu tan biến, từng sợi dây phong ấn bị phá vỡ, trả lại sự tự do cho hai sinh mệnh bên trong.
Khi ánh sáng mờ dần, Mục Yên Nhiên hiện ra, đôi tay ôm chặt Trương Vệ. Thời gian dường như đã dừng lại với nàng – dung mạo thanh tú vẫn nguyên vẹn, chỉ có chút mệt mỏi hằn nơi khóe mắt. Trương Vệ vẫn ngủ say trong vòng tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, mang một luồng linh khí thuần khiết đến kỳ lạ.
Trương Bảo khụy xuống, bàn tay run rẩy chạm vào tay nương tử của mình. “Yên Nhiên, ta đã quay về.”
Mục Yên Nhiên từ từ mở mắt, nụ cười dịu dàng như ánh trăng rằm hiện lên. “Chàng… đã trở lại.” Giọng nàng yếu ớt nhưng đầy ấm áp.
Hai người ôm chặt lấy nhau, như thể cố gắng bù đắp hai mươi năm cách biệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trương Bảo cảm nhận từng nhịp thở của nàng, từng hơi ấm còn sót lại, lòng trào dâng một niềm vui khó tả.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi đoàn xe của Trương Bảo âm thầm rời khỏi cổ mộ, giữa màn đêm mịt mờ, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, mang theo linh khí kỳ dị. Trương Bảo khẽ nhíu mày, linh cảm điều chẳng lành trỗi dậy trong lòng, như một bóng đen len lỏi qua từng kẽ hở của tâm trí.
Đột ngột, Mục Yên Nhiên khẽ rên lên, giọng nàng yếu ớt, cả thân thể run rẩy không ngừng. Trương Bảo lập tức dừng xe, lao tới bên cạnh nàng. Nhìn nàng, trái tim ông chợt thắt lại – khuôn mặt Mục Yên Nhiên tái nhợt như sáp, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, chảy thành dòng, gương mặt không chút huyết sắc.
"Yên Nhiên, nàng sao vậy?" Trương Bảo nắm chặt tay, cố gắng truyền hơi ấm từ lòng bàn tay vào thân thể lạnh lẽo của nàng.
"Th·iếp... cảm thấy không ổn..." Giọng nàng như lạc đi giữa cơn đau, từng lời nói thốt ra đều run rẩy và đứt quãng.
Trương Bảo hiểu rằng đây chính là hậu quả của phong ấn mà Lưu Hàn Phong đã nói trước đây. Phong ấn không chỉ phong bế linh lực của Trương Vệ mà còn lặng lẽ bào mòn sinh lực của Mục Yên Nhiên. Dù đã rời khỏi cổ mộ, sự liên kết mạnh mẽ giữa hai mẹ con khiến nàng không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của nó.
Trương Bảo biết rằng nếu tiếp tục hành trình, sẽ chỉ càng l·àm t·ình trạng của nàng tồi tệ hơn. Không còn lựa chọn nào khác, ông quyết định quay đầu, trở về Mộc Châu thành – nơi Mục Gia Trang tọa lạc, cũng là gia tộc của nàng. Ông tin rằng, ở đó các y sư tài giỏi của Mục Gia có thể giúp nàng hồi phục.
Con đường trở về đầy gian nan, khi Mục Yên Nhiên càng lúc càng yếu đi. Trương Bảo liên tục thúc giục đoàn xe, nhưng sự lo lắng ngày một dâng cao trong lòng ông. Mỗi giây phút trôi qua, ông biết rằng sinh mệnh của nàng đang treo lơ lửng, như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Cuối cùng, đoàn xe cũng tới Mục Gia Trang. Trước khung cảnh quen thuộc, đôi mắt Mục Yên Nhiên thoáng dấy lên một tia an lành. Gia tộc Mục nhanh chóng nhận ra tình hình nguy cấp, và lập tức đưa nàng vào trong, nơi các y sư đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trương Bảo đứng bên ngoài phòng, lòng như lửa đốt khi nghe những tiếng thì thầm của y sư vọng ra. Ông hiểu rõ mọi người đang dốc hết sức để cứu nàng, nhưng sự bất an vẫn quấn chặt lấy tâm hồn ông như dây leo không thể cắt đứt.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng khắc như kéo dài vô tận. Trong lòng Trương Bảo ngổn ngang hàng trăm mối suy nghĩ. Ông tự hỏi liệu việc trở lại Mục Gia Trang có phải quyết định đúng đắn? Liệu họ có thể vượt qua cơn khổ nạn này? Trước mắt, con đường vẫn còn đầy rẫy hiểm nguy và bất trắc, nhưng Trương Bảo đã sẵn sàng đối mặt với tất cả. Vì Mục Yên Nhiên, ông chấp nhận đánh đổi mọi thứ, kể cả tính mạng và danh vọng.