Ánh trăng nhạt chiếu xuống hành lang dài của Mộc Gia Trang, nơi Trương Bảo đứng bất động suốt hai canh giờ. Trước cửa phòng Mục Yên Nhiên, ánh mắt ông lạnh lẽo, nhưng sâu thẳm bên trong là nỗi bất lực chưa từng có. Cả đời tu đạo, ông chưa từng sợ hãi trước bất cứ điều gì, nhưng giờ đây, sinh mệnh của người mà ông xem là quan trọng nhất như ngọn đèn trước gió, lay lắt giữa ranh giới sinh tử.
Trong căn phòng, Mục Yên Nhiên nằm đó, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt đến mức dường như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Các y sư tài giỏi nhất đã được triệu tới, cùng với toàn bộ pháp lực của Trương Bảo hỗ trợ, nhưng vẫn không thể xoay chuyển tình thế. Bí thuật phong ấn năm xưa đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí của nàng, khiến cơ thể giờ đây không thể hồi phục tự nhiên.
Trương Bảo lặng lẽ nhìn qua khe cửa, ánh mắt ông thoáng lóe lên sự đau đớn tột cùng. Những ký ức về ngày ông và Mục Yên Nhiên sóng vai chiến đấu, nụ cười dịu dàng của nàng khi đối mặt với nguy nan, giờ đây như một lưỡi dao khắc sâu vào trái tim ông. Ông đã cố hết sức, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, ông lại càng nhận ra sự bất lực của mình.
“Ta đã sai sao?” Trương Bảo thì thầm, bàn tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch. "Cứu được con, nhưng đổi lại là nỗi đau này..."
Sự giằng xé trong lòng ông như một ngọn lửa thiêu đốt. Cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong tâm trí, xua tan sự do dự. "Không, ta không thể để nàng ra đi như vậy. Không phải lúc này!"
“Xem ra, đây không phải việc ta có thể tự giải quyết,” Trương Bảo lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Dứt lời, ông quay người bước ra khỏi hành lang, ánh mắt hướng về phía Đinh Lâm, người vẫn kiên nhẫn chờ lệnh.
“Lập tức trở về Trương Gia Bảo, mời Lưu Hàn Phong trưởng lão tới đây,” giọng ông đầy kiên quyết.
Đinh Lâm cúi đầu nhận lệnh, rồi phi thân rời đi như một tia chớp, để lại Trương Bảo đứng lặng lẽ trong đêm.
Khi Lưu Hàn Phong xuất hiện tại Mộc Gia Trang, ánh mắt ông trầm trọng khi nhìn thấy tình trạng của Mục Yên Nhiên. Không nói lời nào, ông tiến đến gần, đặt tay lên trán nàng, vận dụng thần thức để dò xét dòng chảy sinh mệnh bên trong cơ thể. Một lát sau, đôi mắt ông khẽ nhíu lại, giọng nói trầm thấp:
“Phong ấn đã phá vỡ cân bằng sinh mệnh của phu nhân. Dòng khí trong cơ thể đang hỗn loạn, khiến thân thể không thể tự phục hồi. Để cứu chữa, ta cần thiết lập một không gian thời gian độc lập, nơi thời gian tạm ngừng trôi, giữ ổn định sinh mệnh của phu nhân.”
Nói đoạn, ông đứng giữa phòng, hai tay kết ấn, từng câu chú ngữ cổ xưa được thốt ra từ miệng, mang theo uy lực sâu thẳm. Một luồng sáng chói lòa phát ra, kết giới thời không bao trùm lấy Mục Yên Nhiên, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Trong không gian ấy, mọi thứ trở nên yên tĩnh tuyệt đối, tựa như thời gian đã đông cứng.
Trương Bảo chăm chú quan sát từng động tác của Lưu Hàn Phong. Ông không khỏi khâm phục trước pháp lực và sự bình tĩnh của vị trưởng lão này. Nhưng khi nhìn nương tử của mình nằm bất động trong kết giới, trái tim ông vẫn không thể yên.
“Lưu trưởng lão” ông lên tiếng “liệu nàng ấy có cơ hội hồi phục không?”
Lưu Hàn Phong gật đầu, ánh mắt lấp lánh một tia hy vọng: “Có. Nhưng cần thời gian. Trong kết giới này, cơ thể Trương phu nhân sẽ không bị tổn hại thêm, và ta có thể dùng chân khí của mình để ổn định sinh mệnh lực.”
Rất nhanh, khi mọi việc tưởng như đã ổn định, Lưu Hàn Phong bất chợt cảm nhận được một luồng khí tức khác thường phát ra từ chiếc nôi bên cạnh giường. Không để sự nghi ngờ lớn dần, ông nhanh chóng cất bước tiến lại gần, trực tiếp đặt tay lên trán Trương Vệ và khẽ nhắm mắt, tập trung thần thức.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt ông mở bừng ra, ánh lên sự kinh ngạc tột độ. Một luồng năng lượng hùng mạnh như đại dương cuồn cuộn tràn ra từ thân thể nhỏ bé ấy – một luồng Đế Khí thuần túy, thứ khí lực chỉ thuộc về những kẻ đứng đầu trong Cửu Giới.
“Đây là...” Lưu Hàn Phong khẽ thì thầm, giọng nói mang theo sự bàng hoàng.
Trương Bảo lập tức tiến lại gần, lo lắng hỏi:
“Hài tử của ta có vấn đề gì sao? ”
Lưu Hàn Phong quay sang, giọng nghiêm trọng: “Hỏa chân khí trong người đứa trẻ này vượt xa người thường. Thêm vào đó, nó còn sở hữu Đế Khí, thứ chỉ xuất hiện ở những bậc chí tôn. Điều này giải thích tại sao phu nhân lại bị ảnh hưởng nặng nề đến vậy – mối liên kết mẫu tử đã khiến nàng gánh chịu toàn bộ áp lực từ khí lực của nó.”
Trương Bảo kinh hoàng: “Không thể nào! Làm sao có thể...”
Lưu Hàn Phong trầm ngâm, rồi nói: "Ta cũng mong mình nhầm, nhưng nếu đây sự thật thì Mục phu nhân sẽ không thể chịu đựng nổi luồng khí lực này. Ta cần trở về Trương Gia Bảo ngay lập tức, có một vật có thể giải quyết được chuyện này. Dù có mạo hiểm, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Trương Bảo hiểu rằng tình hình nghiêm trọng, liền gật đầu: "Cảm ơn Lưu tiên sinh. Phiền ngài rồi."
Lưu Hàn Phong khẽ gật đầu, rồi như làn khói biến mất khỏi gian phòng. Trong lúc chờ đợi, Trương Bảo tức tốc củng cố phòng thủ cho Mộc Gia Trang, đồng thời yêu cầu mọi người giữ kín thông tin.
Thời gian trôi qua hai ngày, dưới sự bảo hộ của kết giới, Mục Yên Nhiên dần dần hồi phục, sự đau đớn đã giảm bớt phần nào, và nàng bắt đầu cảm nhận được một chút sức lực trở lại trong cơ thể.
Bấy giờ, căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của nàng, bất giác, Mục Yên Nhiên khẽ mở mắt, nhìn thấy Trương Bảo đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của phụ quân của mình, một nỗi niềm dâng trào, trái tim nàng như bị thắt lại, nước mắt vô thức lăn dài trên má. Trương Bảo nhìn thấy, lòng đầy xót xa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lau đi những giọt lệ ấy.
“Yên Nhiên, đừng khóc,” giọng ông dịu dàng như một lời an ủi, chứa đựng tình yêu thương sâu đậm. “Nàng đã chịu đựng rất nhiều, nhưng ta hứa từ nay sẽ bảo vệ nàng và con. Không để nàng phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.”
Mục Yên Nhiên cảm thấy ấm áp và an tâm, nắm chặt tay Trương Bảo, như thể tìm thấy một điểm tựa vững chắc trong cơn bão tố của cuộc đời. Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng chỉ cần có Trương Bảo bên cạnh, nàng tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Trong khoảnh khắc yên bình đó, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và Lưu Hàn Phong bước vào. Trên tay ông là một lệnh phù phát ra ánh sáng xanh kỳ dị, lấp lánh như những ánh sao trong màn đêm tăm tối. Cả Trương Bảo và Mục Yên Nhiên quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vật trong tay Lưu Hàn Phong.
Lưu Hàn Phong tiến đến gần, đặt lệnh phù lên bàn cạnh giường. Ánh sáng xanh từ lệnh phù lan tỏa khắp căn phòng, như thể nó mang theo một sức mạnh vô hình của trời đất. Ánh mắt Lưu Hàn Phong trở nên nghiêm trọng khi ông nhìn vào Trương Bảo và Mục Yên Nhiên, rồi bắt đầu giải thích:
“Đây là Ảnh Lãng Phù,” giọng ông trầm lắng “Vật này mang theo một phần sức mạnh của Viêm Đế, chứa đựng hỏa lực vô cùng mạnh mẽ. Ảnh Lãng Phù là một trong những bảo vật quý giá nhất của Trương Gia Bảo, có khả năng trung hòa chân khí bên trong người của Trương thiếu chủ. Chỉ cần giữ vật này bên người, mọi nguy cơ sẽ được giải quyết ổn thỏa.”
Nghe lời của Lưu Hàn Phong, Trương Bảo và Mục Yên Nhiên đều chăm chú lắng nghe, cảm nhận rõ tầm quan trọng của vật phẩm này. Lưu Hàn Phong tiếp tục nói, “Mục phu nhân, do mối liên kết mẫu tử mà phu nhân đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lượng hỏa chân khí quá lớn từ đứa trẻ. Ta sẽ dùng Ảnh Lãng Phù để áp chế lượng khí đó, giúp bà hồi phục hoàn toàn. Tuy hành động này trái với quy tắc của gia môn, nhưng ta tin rằng đây là điều cần thiết.”
Lời nói của Lưu Hàn Phong như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Trương Bảo. Nếu để lại Ảnh Lãng Phù, ông sẽ phạm vào gia quy, điều này có thể ảnh hưởng lớn đến vị trí bảo chủ mà ông đang đảm nhận. Nhưng nếu nghĩ đến gia đình, hành động này không hề sai.
Mục Yên Nhiên khẽ hỏi, giọng nàng đầy lo lắng: “Chàng nghĩ sao?”
Trương Bảo trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu: “Nếu điều này có thể giúp bảo vệ con và gia đình chúng ta, thì ta tin rằng đó là điều cần làm.”
Lưu Hàn Phong mỉm cười hài lòng trước quyết định của Trương Bảo. “Đừng lo,” ông nói, giọng điệu đầy tự tin. “Ta tin rằng đứa trẻ này sẽ mang lại nhiều điều tốt lành cho thế giới vốn đã tràn ngập những điều xấu xa. Có lẽ nó sẽ giúp chúng ta mở ra một thời đại mới cho Nhân giới. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cùng ngài gánh vác mọi trách nhiệm.”
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, khi mọi người đều nhận thức được rằng tương lai của đứa trẻ này mang theo một trọng trách lớn lao. Họ tin rằng đứa trẻ sẽ vượt qua mọi thử thách phía trước, mở ra một chương mới trong cuộc hành trình đầy chông gai của cuộc đời mình.