Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 153: Linh quả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Linh quả


Đám tiểu thú vui mừng vì tai kiếp đã qua nhưng bọn chúng đâu thể nào biết được, trận bão tuyết này đối với Lục Dực Tuyết Ưng cũng không phải là sát kiếp mà nó mang ra để thị uy với bọn chúng, một màn vừa rồi chỉ giống như là một bài tập thể d·ụ·c buổi sáng của nó mà thôi.

Lục Dực Tuyết Ưng tỉnh giấc sau một thời gian dài ngủ say, nó đều sẽ bay lượn trên không để co duỗi cơ bắp lâu ngày không hoạt động, bão tuyết cứ thế mà hình thành, Lục Dực Tuyết Ưng căn bản không để đám phi cầm tiểu thú dưới mặt đất vào mắt.

Bỏ ra hơn một trăm năm để đột phá cảnh giới, Lục Dực Tuyết Ưng hoàn toàn cảm thấy xứng đáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch ưng trừng mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nó biết rõ mấy đạo thân ảnh này, bọn chúng đều sinh sống ở khu vực núi tuyết, cũng có thể xem như đồng đạo, bọn chúng ánh mắt chăm chú nhìn về khoả trái cây dưới chân bạch ưng.

Trên bầu trời từng đợt sóng năng lượng v·a c·hạm lẫn nhau, phong bạo khuấy động cả một vùng trời, mây mù b·ị đ·ánh thành từng mảng nhỏ.

Lục Dực Tuyết Ưng suy đoán, đến hai trăm tuổi sinh nhật ngày đó, nó sẽ có thể đột phá đến cấp bảy, đến lúc đó ở trong bí cảnh này nó chính là vương giả chân chính, đám hung thú ở khu vực trung tâm căn bản không tính, một đám tiểu tốt bị giam cầm mà thôi, có thể làm nên trò trống gì.

Ngọn núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa, mỗi năm đều sẽ có những đợt tuyết lở đổ xuống vùng đồng bằng bên dưới, tạo thành thảm hoạ với vô số loại phàm thú, hung thú, thời gian dần qua đi nơi này hung thú cũng dần suy giảm, bọn chúng đều bỏ đi nơi khác cầu sinh.

Lục Dực Tuyết Ưng cũng muốn vận dụng phương pháp đó tiến hành đột phá, thứ nó cần chính là thời gian, nó ở ngọn núi này cũng đã có trăm năm thời gian, bản thân nó đã sống gần hai trăm năm, tu vi cũng đã tiếp cận đột phá giai đoạn.

Bạch ưng tầm mắt vô cùng rộng lớn, cho dù có cách xa một hai dặm nó cũng có thể thấy được rõ ràng, từng cọng lông trên người con mồi, từng cử động của chúng, biểu cảm của chúng, bạch ưng sẽ dựa vào đó để xem đó có phải con mồi thích hợp hay không, sau đó mới xuất tổ đi săn.

Lục Dực Tuyết Ưng ném băng điêu xuống đất, một trảo đem nó chia thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó nó ngậm lấy một mảnh nuốt vào trong bụng, thời gian dài mới ăn một bữa, Lục Dực Tuyết Ưng bình thường đều sẽ trân quý khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó chậm rãi thưởng thức bữa ăn.

Vài canh giờ trôi qua, Lục Dực Tuyết Ưng lần nữa bay trở về ngọn núi tuyết thân thuộc của nó, hai chân nó nắm lấy một toà băng điêu, băng điêu hình thể khổng lồ, ánh sáng chiếu rọi đi qua khiến thứ ở bên trong lộ rõ.

Năm đầu hung điểu quần nhau giữa không trung, bọn chúng đều muốn bắt lấy trái cây nhưng kẻ sau cản lại kẻ trước, căn bản không có một ai có cơ hội.

Bạch ưng ló đầu ra ngoài xem xét, bão tuyết khiến cho cả khu vực xung quanh đều hoá thành trắng xoá, căn bản không thấy một cái cây ngọn cỏ nào, hung thú còn sống đều lẩn trốn trong hang ổ của chính mình, số ít thì ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Đối với nó, thứ nó muốn g·iết chính là con mồi, mà để đạt đến tiêu chuẩn con mồi trong mắt của nó, thực lực tất nhiên phải gần ngang hàng với nó.

Khoảng chừng hơn trăm trượng tính từ chân núi trở lên, trong một khe nứt nhỏ trên thành núi, một đầu bạch ưng nằm ngủ ở bên trong.

Bí cảnh bên trong những nơi như vậy chỉ có ở khu vực trung tâm, Lục Dực Tuyết Ưng đã bay qua khu vực trung tâm mấy lần, nó cũng đã tìm kiếm được địa điểm thích hợp, nhưng nếu nó đột phá tại đó cũng có nghĩa là nó sẽ bị giam cầm ở đó mãi mãi, bản thân nó đương nhiên không muốn như vậy.

Lục Dực Tuyết Ưng sáu cánh cùng vỗ, thân thể phóng thẳng lên không trung, nó tung cánh bay lượn vài vòng trên đỉnh núi, bão tuyết cùng tốc độ gió cũng vì vậy mà mạnh hơn không ít.

Bạch ưng mạo hiểm đi đến nơi này chính là vì nó, bạch ưng mấy tháng trước bởi vì hiếu kỳ hoàn cảnh bên trên đỉnh núi, nó mới liều mình bay lên xem thử một lần, ngoài ý muốn phát hiện khoả trái cây này.

Bạch ưng cảm thấy không ổn, đám đồng đạo này cũng đã sớm để mắt đến khoả trái cây này.

Lục Dực Tuyết Ưng biểu lộ tinh thần sảng khoái, bên dưới phàm thú, hung thú cấp thấp thì khốn đốn không thôi, chỉ cần không chịu nổi giá rét đều sẽ khí tuyệt bỏ mình.

Hôm nay khác với mọi ngày, nó lại nằm ngủ bên trong tổ ấm của chính mình, không phải là nó không muốn đi kiếm ăn, bụng nó réo lên từng hồi, thân thể to lớn buộc nó luôn phải kiếm ăn hàng ngày, chỉ cần là một con thú nhỏ cũng có thể xoa dịu phần nào cơn đói của nó, nhưng lần này nó lại cố gắng chịu đựng.

Náo loạn hồi lâu, Lục Dực Tuyết Ưng mới thôi chơi đùa, nó vỗ cánh hướng về khu vực trung tâm mà đi, bão tuyết cũng theo đó dần suy giảm, một thời gian ngắn trôi qua liền triệt để biến mất.

Bạch ưng trong chân khoả trái cây kia liền bị rơi ra, nó cố gắng với lấy nhưng bị một đầu hung điểu cản lại.

Bạch ưng trong lòng nhẹ nhõm mấy phần, nó hướng mục tiêu sang một mỏm đá khác, nơi này vậy mà mọc lên một cái cây nhỏ.

Từ trên đỉnh núi trở xuống mấy trăm trượng, khe nứt trên vách đá.

Lục Dực Tuyết Ưng huyết mạch vô cùng cường đại, đột phá hung thú cấp bảy đối với nó là một chuyện dễ như trở bàn tay, vấn đề chính là điều kiện để đột phá là phải có một lượng linh khí cực lớn để cung cấp cho nó trong quá trình đột phá.

Nó chính là chủ nhân của ngọn núi tuyết này, cũng chính bởi vì nó mà ngọn núi này quanh năm đều phủ đầy tuyết trắng, cũng chính nó là chủ nhân của những đợt tuyết lở xảy ra hàng năm, g·iết c·hết vô số sinh vật sống.

Vì thế, Lục Dực Tuyết Ưng quyết định chiếm lấy ngọn núi này là địa bàn, quanh năm ngủ say, chờ đợi bản thân tự mình thuế biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong chốc lát, bạch ưng đã đến bên trên đỉnh núi, nơi này toàn bộ đều bị băng giá bao phủ, bạch ưng nhìn vào hang động bên trong, Lục Dực Tuyết Ưng đã cuộn tròn trong chiếc tổ bằng băng đá của mình.

Nguyên bản trận chiến này mục đích là muốn tranh đoạt trái cây bây giờ lại bị chuyển thành đấu tranh sinh tồn.

Lục Dực Tuyết Ưng trở lại hang động trên đỉnh núi, hang động này là nó tạo ra, tổ của nó là một khối băng lớn, được đẽo gọt công phu.

Bạch ưng bên trong hang động run rẩy sợ hãi, nó mặc dù quanh năm sống ở nơi này nhưng cũng khó mà chịu được cái lạnh thấu đến xương tuỷ này, thân thể nó co cụm lại cố gắng tạo ra một chút hơi ấm để cầm cự.

Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống một cách nhanh chóng, vạn vật cỏ cây hoa lá bị đông cứng, phi cầm tiểu thú hóa thành từng toà băng điêu, hung thú cấp thấp còn tốt, bọn chúng chui vào hang ổ của mình lẩn trốn, may mắn giữ lại được tính mạng.

Bịch.

Trái cây dưới hơi ấm đã bị ngắt xuống, bạch ưng vô cùng mừng rỡ vội vàng bay đi, nó muốn bay đến một nơi an toàn lại rã đông trái cây, đến lúc đó nó có thể thoải mái thưởng thức mà không lo lắng về tính mạng mình.

Bạch ưng xoay người hai cánh gập lại tựa như một mũi tên lao xuống phía dưới, bốn đầu hung điểu cũng nhanh chóng đuổi theo, trong chốc lát đã bắt kịp bạch ưng.

Bạch ưng nhìn lên phía trên, bên trên tiếng động đã ngưng, không một chút động tĩnh nào, Lục Dực Tuyết Ưng hẳn đã chìm vào giấc ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khu vực phía bắc.

Chương 153: Linh quả

Lâm Vũ Thần đáp đất, ngạc nhiên nói.

Bốn đầu hung điểu đều riêng phần mình thi triển thuật pháp, bọn chúng cũng không phải là hợp tác mà đều muốn khoả trái cây kia là của mình.

Lâm Vũ Thần đứng phía dưới một mỏm đá, ánh mắt hướng về không trung quan chiến, vốn dĩ đang tu luyện lại nghe thấy động tĩnh to lớn, hắn mới xuất động quan sát, không ngờ lại tình cờ bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Vùng trời này nhanh chóng bị nhuộm thành huyết sắc, sát khí ngập trời, khiến cho hung thú dưới mặt đất cũng cảm nhận được, mạnh một chút thì tiếp tục quan sát, yếu một chút thì nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.

Bí cảnh bên trong.

“Hả, đó là thứ gì ?”.

Trên đỉnh núi tuyết, Lục Dực Tuyết Ưng hai chân móng vuốt sắc nhọn nắm lấy đỉnh núi, nó phát ra tiếng kêu vang vọng bốn phương tám

Băng tuyết chi vương, Lục Dực Tuyết Ưng, hung thú cấp sáu.

Lâm Vũ Thần đột nhiên nhìn thấy một thứ từ trên trời đang rơi xuống với tốc độ cao, hắn nhảy lên khỏi mặt đất vươn tay bắt lấy.

Một đầu cú mèo toàn thân trắng muốt, nó bắt lấy hai cánh bạch ưng, bạch ưng cố gắng dãy dụa, linh lực bạo phát tạo thành từng cơn gió lốc đánh trả.

Bay ra khỏi núi tuyết mấy chục dặm, bạch ưng quay đầu lại nhìn, Lục Dực Tuyết Ưng không có đuổi theo, thật may mắn.

Đang lúc cảm thấy vui vẻ, bạch ưng đột nhiên phát hiện, phía sau mây trắng ẩn hiện mấy đạo thân ảnh, bọn chúng xuyên qua mây mù đuổi theo

Một ngọn núi cao đến ngàn trượng, nó là một trong những ngọn núi cao nhất ở khu vực phía Bắc, khu vực này chủ yếu là đồng bằng, địa hình núi non vô cùng hiếm thấy.

Hung thú không giống nhân loại, bọn chúng sống càng lâu thì tu vi cũng theo đó đi lên, một đầu phàm thú không cần phải tu luyện, chỉ cần nó sống đủ một trăm năm bản thân nó cũng sẽ đi đến hung thú cấp độ, tu vi đại khái là hung thú cấp ba hoặc thậm chí là cấp bốn.

Sinh vật sống dưới chân núi đã ít, sống bên trên núi cũng không có bao nhiêu.

Lần này đi lên, nó muốn mang khoả trái cây này đi, bạch ưng đáp xuống bên cạnh, dùng mỏ của mình cẩn thận từng ly từng tý ma sát, nó không muốn phát ra bất kỳ tiếng động nào cho dù là nhỏ nhất.

Hung thú như vậy cũng đã bị Lục Dực Tuyết Ưng nắm như con mồi.

Bạch ưng kìm nén cơn đói của mình, bởi vì nó biết, hôm nay ra ngoài căn bản sẽ không bắt đươc con mồi nào, ngược lại còn có nguy cơ bản thân nó sẽ trở thành con mồi cho kẻ khác, một kẻ vô cùng đáng sợ, mạnh mẽ, điên cuồng.

Trái cây bị băng giá bao phủ nhưng mùi hương của nó vẫn có thể lan toả ra bên ngoài, hương thơm tựa như một thứ mê dược khiến cho bạch ưng trở nên say đắm, nhưng một cú chuyển người của Lục Dực Tuyết Ưng đã khiến bạch ưng sợ hết hồn, quay người bỏ trốn.

Bạch Ưng quan sát hồi lâu mới tung cánh xuất tổ, nó bay hướng l·ên đ·ỉnh núi, cơ hội này nó đã chờ đợi rất lâu, Lục Dực Tuyết Ưng bây giờ đã no bụng, nó không còn lo lắng nguy cơ trở thành thức ăn.

“Linh quả ?”. (đọc tại Qidian-VP.com)

bạch ưng.

“Ừm, năm đầu hung thú cấp bốn quần chiến, cảnh tượng có chút hùng vĩ”.

Xung quanh tốc độ gió ngày càng trở nên nhanh hơn, trong chốc lát đã tạo thành phong bạo, kèm theo tuyết trắng, một đợt bão tuyết khổng lồ xuất hiện, cả bầu trời chìm trong màn đêm u tối, căn bản không có tia sáng nào lọt qua được cơn bão tuyết này.

Phía dưới mặt đất phi cầm tiểu thú đều cảm thấy may mắn, bản thân bọn chúng còn sống sót qua một kiếp này, thời gian dài sau đó bọn chúng sẽ thoải mái sinh sống ở nơi này mà không phải lo nghĩ.

Bạch ưng chọn một khe nứt ở trên vách núi làm tổ, nơi này vách đá cheo leo, ở nơi này sẽ không có thứ gì q·uấy n·hiễu được nó, nơi này cũng đủ cao để nó có thể thoải mái quan sát hoàn cảnh bên dưới, chậm rãi tìm mồi.

Một đầu cự trư, toàn thân lông tóc như gai nhọn, bốn mắt đỏ rực, đôi răng nanh sắc nhọn, thập phần khí thế.

Bạch ưng toàn thân lông vũ đều có màu trắng, ánh lên một chút sắc bạc, vốn dĩ lông nó cũng không phải là màu này, bởi vì quanh năm đều sinh sống ở khu vực núi tuyết nên bộ lông của nó cũng dần chuyển biến trở thành như hiện tại.

hướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Linh quả