Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 154: Phong Lăng thảm trạng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Phong Lăng thảm trạng


Đương nhiên cũng có nhiều cái chủng tộc ghét bỏ hoá thành nhân hình loại chuyện này, nhưng trước mắt Huyết Lang nhất tộc có vẻ không có ghét bỏ loại hình này.

Vi Điển ngồi trên một khối đá, thứ mà lúc trước là một phần của tường thành, hắn trên thân tràn ngập vết thương, chiến giáp rách nát nhiều chỗ, giáp tay bên phải đã không còn.

Khắp nơi tràn ngập khói bụi, tường thành cao mười trượng nhiều nơi xuất hiện đổ nát, một đoạn tường thành đã bị phá huỷ, xác c·h·ế·t nằm la liệt khắp nơi, thi chất thành đống, hung thú, nhân loại đều có cả.

Đại Mạc nhiều thế lực mang quân đến chi viện cũng khó mà ngăn cản, mấy vạn đại quân hiện tại cũng chỉ còn khoảng một vạn người còn sống, số người còn có thể chiến đấu cũng chỉ hơn một nửa số đó.

“Lực khống chế thật đáng sợ, Phong Lăng Thành diện tích lớn bao nhiêu, ta cũng không biết được, Thiên Nhân quả thực đáng sợ”.

Bạch Chân Nhân giữa lúc nguy cấp đã tự bạo thân thể cùng trận pháp, vô số hung thú tử trận, với đại giới là tính mạng, Bạch Chân Nhân đã có (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bẩm, đại khái khoảng một ngàn hai trăm người, dân chúng cũng có người đang ra sức tìm kiếm người bị đất đá che lấp”. Vị binh sĩ kia thành thực nói.

Vi Điển đầu cúi thấp, thể hiện sự cung kính, tể tướng tốc độ còn vượt xa sức tưởng tượng của hắn, từ Phong Lăng Thành đến Vương Thành, để hắn đi cũng cần ít nhất ba ngày mới có thể bay đến.

Từng người lê thân xác mỏi mệt vì chiến trận đi lại, mỗi người một việc, có người mang vác thi thể chất lại một chỗ để hoả thiêu, có người lại đi thu nhặt binh khí, pháp khí vương vãi trên mặt đất.

“Ba vạn binh sĩ hiện tại chỉ còn không đến một vạn, lúc hung thú công thành, bên trong thành còn có gần tám vạn dân chúng chưa kịp di tản, trong đó chỉ có khoảng ba vạn người có tu vi tại thân, đều ở vào Nhập Khí cùng Chuyển Linh giai đoạn, rất nhiều người tử nạn, còn sống khoảng ba vạn người, đa số là tu luyện giả, còn nhiều chỗ đổ nát chưa được tìm kiếm, hẳn là còn có người sống sót”.

Từ phía xa một đạo độn quang lao đi với tốc độ kinh người.

Lâm Vũ Thần cùng Trương Du hai người đều cảm thấy chính mình thu thập tài nguyên đã đủ, bọn hắn đều không muốn tiếp tục chạy loạn bên ngoài, vạn nhất đụng phải hung thú cấp trung thì hỏng bét.

“Vi thống lĩnh, vương cung truyền đến tin tức, Trịnh tiền bối đã xuất quan, trong vòng nửa ngày nữa hẳn sẽ đến chiến trường”.

Vi Điển ngồi chăm chú, một bên là một vị binh sĩ, trong tay hắn cầm một trương giấy da, đang vì Vi Điển báo cáo tình huống.

Đó là trong tình huống Bạch Chân Nhân trên thân còn có pháp bảo, trận pháp các loại, uy lực bạo phát tăng lên mấy cái cấp độ, hung thú đại quân tao ngộ thảm trọng, hai vị kia mới rút lui nhằm bảo toàn lực lượng.

“Tốt, rất tốt, rốt cuộc có Thiên Nhân toạ trấn, đợt thú triều lần sau, Phong Lăng Thành hẳn có thể chống đỡ được”.

“Phong Lăng Thành tường thành có năm chỗ thủng lớn, một chỗ có chút nghiêm trọng, tường thành cũng bị biến dạng, vô số công trình lớn bị huỷ, một trăm linh tám trọng pháo đã bị huỷ hai phần ba, ba tòa đại hình trận pháp bị huỷ, còn lại hai mươi mốt tòa tiểu hình trận pháp”.

“Thôi vậy, đợi về trong tông lại tìm hiểu một chút”.

Vi Điển nhanh chóng cảm nhận được khí tức người đến, hắn ngay lập tức bay đến tiếp đón.

“Báo !!!!!”.

thể đẩy lùi một vị Thiên Nhân cùng một đầu yêu thú.

Người này vừa đi, người khác lại đến, một tên toàn thân hắc giáp nam tử chạy đến, một chân quỳ xuống hai tay ôm quyền cúi đầu chào Vi Điển.

Lâm Vũ Thần lúc này cũng nhớ đến chín khoả xích hồng trái cây hắn hái ở sơn động bên trong Vân Mạch, đến bây giờ hắn cũng chưa biết chúng có công dụng gì, hiện tại vẫn nằm bên trong trữ vật giới chỉ.

Trên mặt hắn từng dòng máu nhỏ chảy xuống tạo thành vệt máu còn giữ lại, hai mắt hiện tại chỉ còn một, trên ngực hắn còn mấy cái huyết động, toàn bộ đã ngưng chảy máu, thịt bị lửa đốt cháy xém lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là, Vi Điển có chút khó hiểu, Yêu tộc lần thứ nhất công kích vậy mà đã có một vị Thiên Nhân cùng một đầu yêu thú xuất chiến, những lần sau lực lượng chẳng phải sẽ càng mạnh hơn.

Hung thú tu luyện đến cấp độ yêu thú sẽ có hai lựa chọn, hoặc là giữ lại yêu hình, hoặc là hoá thành nhân hình, lúc này có thể đổi tu công pháp nhân loại, vị Thiên Nhân lúc trước cũng là như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ngờ giữa chừng yêu tộc bên kia lại xuất hiện một vị Thiên Nhân cường giả, hắn cùng với đầu yêu thú kia hợp lực đánh xuyên trận pháp.

Bầu trời nhuộm màu tro tang tóc, tàn tro lượn lờ trong không trung, tiếng kêu gào vang vọng khắp bốn phương.

Đợt thú triều thứ nhất xem như nhân tộc thu được phần thắng, có thể cái giá bỏ ra quá thảm trọng.

“Linh quả này có chút bất phàm, có thể bên trong bí tịch của Huyền Nguyên Chân Nhân lưu lại cũng không có loại linh quả này”. Lâm Vũ Thần âm thầm suy nghĩ, cũng có thể chỗ truyền thừa kia chỉ lưu lại một chút bí tịch, phần còn lại lại đặt ở một chỗ truyền thừa khác.

Lâm Vũ Thần thi triển một đạo hỏa thuật, chậm rãi đem băng chuyển hoá thành nước, linh quả bên trong cũng dần lộ ra, ngoài thân nó có từng vết vằn tựa như là da hổ, linh khí phát ra kinh người, mùi hương cũng trở nên nồng nặc hơn.

Thú triều dưới sự thôi động của Yêu tộc công thẳng vào Phong Lăng Thành, thế công cực kỳ mãnh liệt, quy mô so với những lần trước mạnh hơn gấp ba, số lượng hung thú lên đến hơn vạn đầu, lít nha lít nhít như là lũ quét.

Mới vài canh giờ trôi qua, tể tướng đã đến nơi này.

Lâm Vũ Thần quay người rời đi, thứ nhất là xem hung thú giao đấu hắn cũng không thu được chỗ tốt gì, thứ hai là nếu tiếp tục ở lại có thể sẽ bị cuốn vào giao tranh bên trong, người ta là hung thú cấp bốn, tuỳ tiện một đạo thuật pháp cũng đủ đem hắn đánh thành tàn phế.

Huyết Lang nhất tộc thống trị một chỗ khu vực tiếp giáp với Phong Quận, quanh năm đều có giao tranh với nhân tộc, hai bên chính là tử địch, mấy lần thú triều trước cũng là Huyết Lang nhất tộc ở phía sau thôi động.

Vốn dĩ hắn tâm trạng đang vô cùng chán chường, Thiên Nhân phía dưới tất cả như sâu kiến, một vị bán bộ Thiên Nhân tự bạo cũng chỉ đủ để đẩy lùi hai vị Thiên Nhân cấp cường giả.

Lâm Vũ Thần mặt đầy dấu hỏi, trên trời vậy mà rơi xuống một khoả trái cây, chuyện huyền bí hắn đã nghe nhiều nhưng tình huống hiện tại quả thực có chút khó tin.

Độn quang dừng lại hoá thành một vị trung niên nam tử, trên cằm lún phún râu, nhìn qua cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi.

Vi Điển im lặng hồi lâu mới mở miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khu vực đại sâm lâm ở Phong Lăng Thành bởi vì vậy cũng vô cùng nguy hiểm, rất ít tu luyện giả nguyện ý đi vào thám hiểm, những người muốn tiến vào đại sâm lâm tầm bảo hầu hết đều lựa chọn đi Vân Quận, hoặc là Lục Vân Thành, hoặc là Cửu Vân Thành.

Địa giai trận pháp đã có thể ngăn lại Thiên Nhân cường giả, đối với yêu thú đương nhiên cũng hữu hiệu, với hai ngàn trận pháp sư điều động trận pháp, Bạch Chân Nhân đáng lý ra đã có thể đẩy lùi đợt thú triều này.

Thú triều đáng sợ không chỉ bởi vì số lượng đông đảo, hung thú hung tàn mà còn là vì yêu thú, yêu thú thực lực thế nhưng là có thể so với Thiên Nhân cường giả.

Hắn di chuyển một hồi đi vào một hang động, nơi này là hắn cùng Trương Du phát hiện ra, hang động cũng không lớn, cũng không quá sâu, Trương Du ngồi xếp bằng ở bên trong tu luyện.

“Phong Lăng Thành tình trạng so ta nghĩ còn tệ hơn”. Trịnh Nam Hải trầm giọng nói, ánh mắt hắn quét qua một chút đã thấy được toàn cảnh Phong Lăng Thành, người nào còn sống, người nào đã c·h·ế·t, những người đang kẹt lại dưới đống đất đá cũng thu vào tầm mắt của hắn.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì ?”. Mắt thấy Lâm Vũ Thần đi vào, Trương Du liền mở miệng hỏi.

Đợt thú triều này, phía sau cũng có yêu thú trực tiếp ra trận điều động, yêu thú kia một kích đã có thể đánh nát Phong Lăng Thành hộ thành đại trận, may mắn có Bạch Chân Nhân tại, hắn đã bố trí thêm một bộ địa giai phòng ngự trận pháp cho Phong Lăng Thành.

Trịnh Nam Hải, Bảo Thể cảnh sơ kỳ, Đại Mạc tể tướng, Đại Mạc Mạc Hoàng đệ tử, Trịnh gia lão tổ.

Đại Mạc cảnh nội, Phong Quận, Phong Lăng Thành.

“Không cần, trước cứu người”. Trịnh Nam Hải lắc đầu, pháp lực vận chuyển, cả toà thành đều rung chuyển, xung quanh đất đá đều bốc lên khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung, chúng binh sĩ thấy vậy đều vô cùng mừng rỡ reo hò.

Vi Điển nghe vậy gương mặt chợt hiện vẻ tươi cười, da mặt căng lên để lộ vết thương trên má hắn.

Phong Lăng Thành đã có lịch sử mấy trăm năm sừng sững sau mấy lần thú triều, hiện tại vậy mà thất thủ, dân chúng đã được di dời đi không ít chỉ là số lượng quá nhiều không thể trong thời gian ngắn di dời, kết quả là không ít người tại chiến trận bên trong tử nạn, tiếng ai oán vang cả một vùng.

…………………………

Chương 154: Phong Lăng thảm trạng

Khoả linh quả này mùi hương có chút nồng đậm mặc dù đang bị băng giá bao phủ.

Trên không truyền xuống thanh âm náo loạn hồi lâu liền kết thúc, có lẽ trận chiến đã kết thúc, ai thắng ai thua, Lâm Vũ Thần cũng không quan tâm, bọn chúng ngừng đấu đá xung quanh cũng trở nên yên tĩnh càng thích hợp tu luyện.

“Thuộc hạ đã hiểu”. Binh sĩ nhận lệnh quay người rời đi.

Vài canh giờ trôi qua.

“Hiện tại đang có bao nhiêu người làm công tác cứu hộ ?”.

Vi Điển đứng phía sau cũng có chút rung động.

Trương Du thấy vậy cũng không hỏi thêm cái gì, tiếp tục tu luyện sớm ngày đột phá đến nhị trọng.

“Lẽ nào là từ năm đầu hung điểu bên trên”.

Lâm Vũ Thần nhìn lên bầu trời, năm đầu hung điểu toàn thân đẫm máu liên tục công kích lẫn nhau, hắn cũng chỉ nghĩ đến nguyên nhân như thế, nói là lão thiên gia ban thưởng cho hắn, hắn căn bản không tin. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại có tể tướng tự thân xuất trận, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, đáng tiếc có một vị Thiên Nhân, nếu Thái Thượng Hoàng cũng xuất trận, thú triều cũng không quá đáng sợ.

“Không có gì, mấy đầu hung thú cấp trung giao thủ trên không, thanh thế có chút lớn”. Lâm Vũ Thần tuỳ tiện nói, hắn tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống đả toạ.

Vốn dĩ là một toà thành phồn hoa, Phong Lăng Thành hiện tại như là luyện ngục chốn nhân gian, số người sống sót qua tràng tai nạn cũng không bằng một nửa trước kia.

“Thuộc hạ Vi Điển, gặp qua tể tướng”.

“Linh quả ? Từ trên trời rơi xuống ?”.

Lâm Vũ Thần vội vàng đem nó cất vào trữ vật giới chỉ, hắn sợ mùi hương này sẽ dẫn dụ hung thú cường đại đến, để đề phòng hắn lại thi triển một đạo phong thuật đem mùi hương còn dư lại tán đi.

“Là thuộc hạ vô năng, tể tướng trước đi Phủ thành chủ một chuyến, thuộc hạ sẽ báo cáo mọi chuyện”. Vi Điển đi đến bên cạnh, nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Phong Lăng thảm trạng