Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 191: Xung khắc
“Để ta”. Vị Thối Thể tam trọng nam tử kia lên tiếng.
Cả bốn người đều biết lam hoả khủng bố thế nào, chỉ cần dính vào người là có thể đem người đó thiêu đốt thành tro bụi.
Nam tử vì thế mà không dám thu lại linh lực nhưng trong chốc lát lam hoả đã tiếp cận được hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không chắc lắm nhưng ta muốn thử”.
“Vân sư tỷ, đa tạ đan dược của ngươi”. Lâm Vũ Thần thành tâm nói, hắn mặc dù ngất đi nhưng lúc này vẫn có thể cảm nhận được một chút vị đạo trên đầu lưỡi, hẳn là Vân Tịch đút cho hắn.
Đúng như Vân Tịch suy đoán, tử sắc hồn lực đã diệt trừ đi lam sắc hồn lực nhưng nó biểu hiện giống như cũng chịu đựng thương tổn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đầu lam sắc hỏa phượng nhân cơ hội xuyên qua màn lửa lao đến Cốt Thú đang ở đó không xa.
“Vân sư tỷ, vừa rồi trạng thái của ta, ngươi thấy thế nào ?”. Lâm Vũ Thần mở miệng hỏi.
“Hai cỗ lực lượng không thể dung nhập thì chỉ có thể tiêu trừ lẫn nhau, tử sắc hồn lực của ngươi dành chiến thắng nhưng cũng bị hao tổn, có lẽ vì thế tu vi của ngươi mới lùi lại”.
Vân Tịch lấy ra một chút đan dược, giã nhuyễn sau đó đút cho Lâm Vũ Thần, những loại đan dược này đều là có tác dụng ổn định linh hồn, tương đối quý giá, nàng tích trữ mấy năm mới có vài viên, hiện tại cho Lâm Vũ Thần hai viên, nàng cũng có chút không nỡ.
Từ sâu bên trong linh hồn hắn một cỗ lực lượng xuất hiện, tựa như một hố đen khổng lồ, nó bạo phát một lực hút cực lớn, trong một hơi thở, lam hỏa chi nguyên đã dung nhập vào trong thân thể Lâm Vũ Thần.
Hắn trong giây lát có chút chần chờ nhưng vẫn quyết định đưa tay ra, đem lam hỏa chi nguyên nắm lấy, ba người còn lại đều lo lắng mà nhìn.
Chương 191: Xung khắc (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam tử độn pháp đến bên cạnh nó, vẫn cẩn thận giữ một đoạn khoảng cách, hắn thi triển một đạo linh lực hoá thành một cái bàn tay, bàn tay vươn đến thử cầm lấy lam hỏa chi nguyên.
Lâm Vũ Thần tiến đến gần lam hỏa chi nguyên, hắn cảm thấy không hẳn là dùng linh lực hay hồn lực để thu nó mà phải trực tiếp chạm đến nó.
“Làm sao bây giờ ?”. Tần Vân Phong hỏi.
Lam hỏa chi nguyên là không thể bắt lấy, bọn hắn nhất thời có chút lúng túng.
Vân Tịch đem hắn đỡ dậy, Lâm Vũ Thần đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện bọn hắn vẫn còn bị lam hoả bao phủ, xem ra hắn ngất đi cũng không có quá lâu.
Nam tử biểu lộ sợ hãi, ngã ở trên mặt đất.
Thân thể Lâm Vũ Thần nằm rạp xuống mặt đất, trực tiếp b·ất t·ỉnh nhân sự.
Bọn hắn không rõ chuyện ngoại giới, vạn nhất nhân tộc bại trận, lam hoả vừa tắt, bên ngoài sẽ có vô số hung thú tràn vào, bọn hắn chỉ có một con đường c·hết.
“Xung quanh lam hoả vẫn chưa bị triệt tiêu, chờ một chút hẳn sẽ có người đến ứng cứu, lam hỏa chi nguyên hẳn là giao cho tông môn xử lý”. Vân Tịch đề nghị.
“Không có gì, hiện tại ngươi đã tỉnh, chúng ta cũng phải nghĩ cách rời khỏi khu vực này”.
“Trương sư huynh, cẩn thận một chút”. Tần Vân Phong nhìn thấy nam tử bước lên phía trước liền vội vàng nhắc nhở một chút.
Lam hỏa chi nguyên rơi xuống mặt đất, trên mặt đất nó không ngừng đập, tựa như một khoả trái tim, nhìn qua có chút kỳ dị.
“Vừa rồi ngươi hấp thu dị hoả, lực lượng của nó đã hoá thành một loại hồn lực khác trong thân thể ngươi, loại hồn lực này tính dương nhưng tử sắc hồn lực nguyên bản của ngươi là tính âm, âm dương xung khắc vì thế mới xảy ra xung đột”.
Thời gian ngắn trôi qua.
Một cái cự hổ đầu lâu từ trong mà khói lửa bay ra rơi trên mặt đất, bên trong nó là lam hỏa chi nguyên, có thể lúc này nó biểu hiện có chút suy yếu.
Bốn người mắt thấy lam hỏa tình trạng trong thâm tâm có chút vui mừng nhưng bọn hắn cũng không quên cảnh giác, mặc dù biểu hiện như là suy yếu nhưng linh lực trên người nó không có suy yếu một chút nào.
“Lâm sư đệ, ngươi có chắc chắn không ?”. Tần Vân Phong nghiêm mặt lại, Lâm Vũ Thần không phải là người không biết suy nghĩ, hắn nói như vậy hẳn là có thủ đoạn nào đó.
Tiếng ưng khiếu vang vọng bốn phương tám hướng, trên đầu bốn người xuất hiện một cái bóng đen, che mất thái dương.
“Nhục thân không có vấn đề, linh hồn ngược lại có chút suy yếu”. Vân Tịch nói.
Tần Vân Phong trầm mặc, Lâm Vũ Thần có thể hấp thu lam hỏa chi nguyên mà vẫn có thể còn sống, tên này quả thực không bình thường, xem ra cảm nhận của hắn về Lâm Vũ Thần là đúng.
Lâm Vũ Thần nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh, Hắc Tinh Đao trong tay vung xuống, Hắc Tinh Đao có thể hấp thu linh lực vì thế linh lực của nam tử trong nháy mắt bị hút mất.
“Hắc Tinh Đao của ta có thể hấp thu linh lực, ta có thể thử một….”.
Lam hoả xung quanh bọn hắn căn bản không thể tiêu trừ hết, bọn hắn làm không được, võ tông cao thủ hẳn là có thể. bọn hắn không thể đụng vào Lam hoả chi nguyên, thứ này cũng chỉ có thể nộp lên cho tông môn, dị hoả dù sao cũng trân quý, chưa biết chừng lại là một công lao lớn.
“Không được”. Nam tử tỏ vẻ sợ hãi, hắn một bước lùi lại về phía sau ba, bốn trượng. “Linh lực…nó có thể đốt cháy linh lực”.
Lâm Vũ Thần hai mắt chậm mở, đầu hắn có chút nhức nhối, hắn bất giác đưa một tay lên chống đỡ, thân thể lộ ra suy yếu, thể lực tiêu hao trầm trọng.
Lam sắc chi khí cùng tử sắc chi khí cuốn lấy nhau, mi tâm linh hồn của hắn, Huyễn Ma Ấn đang không ngừng bạo phát lực lượng, từng cỗ tử sắc hồn lực tuôn ra chặn lấy lam sắc hồn lực.
Lam hỏa chi nguyên trong linh lực chi thủ chưa được ba hơi thở đã bạo phát hỏa diễm.
Một đoá lam hoả không ngừng lao về phía nam tử, mặc cho hắn bỏ chạy tứ phía cũng không thể thoát khỏi lam hoả.
Trong tay hắn trường kiếm sớm đã ngứa ngáy, Cốt Thú khiến cho bọn hắn chật vật nửa canh giờ, hắn tung ra một đòn kiếm chỉ, tựa như là chỉ pháp nhưng bất luận là tốc độ hay độ sắc bén đều là cao hơn một bậc.
Hai bên tựa như là tử địch, điên cuồng cắn xé lẫn nhau, Lâm Vũ Thần con ngươi đã biến chuyển, một bên phát ra lam sắc quang mang, bên còn lại thì là tử sắc quang mang.
“Ra vậy”. Lâm Vũ Thần thầm nghĩ, Vân Tịch giải thích vô cùng dễ hiểu, hắn cảm thấy cái này vô cùng đáng tin, lam hoả lực lượng chỉ mới nhập thể, trong khi tử sắc hồn lực đã được hắn tu luyện một thời gian, bên nào dành phần thắng không cần đoán cũng biết.
“Ưngggg !!!”.
Lâm Vũ Thần biết tư chất của mình không bình thường, chưa biết chừng hắn có thể thu lấy dị hoả này.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vân Tịch cùng Tần Vân Phong nhanh chóng chạy đến, Vân Tịch cúi người đem hắn đỡ dậy, nàng vận dụng thuật pháp quan sát thân thể Lâm Vũ Thần.
“Đa tạ, Vân sư tỷ”. Lâm Vũ Thần khó khăn đứng dậy.
Khí tức quanh thân Lâm Vũ Thần đã đi đến Luyện Hồn tam trọng tiêu chuẩn nhưng nỗi đau giằng xé của hắn vẫn còn hiện hữu.
Lưỡng hoả giao đấu, lam hỏa cuối cùng vẫn dành được thắng lợi, đem xích hỏa nuốt chửng, nhưng mà màn lửa chưa kịp định hình đã bị một đạo đao khí chém thành hai nửa.
Lam hỏa chi nguyên vẫn còn ở trên mặt đất tựa như chưa có gì xảy ra, Lâm Vũ Thần trầm mặc, cỗ cảm giác muốn bắt lấy lam hoả kia của hắn vẫn còn đó nhưng đã bị hắn kìm nén lại.
Lời còn chưa nói xong, không biết từ nơi nào một trận cuồng phong quét đến, vô cùng dễ dàng đánh tan toàn bộ lam hoả.
“C·hết tiệt thật”.
Kiếm chỉ xuyên qua từng đoá lam hoả, trong nháy mắt chạm đến vị trí mi tâm của đầu lâu, đầu lâu bị lực tác động, từng đạo vết nứt lan rộng, cuối cùng thì vỡ thành nhiều mảnh vụn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Việc đầu tiên hắn làm đó là nội thị linh hồn, hắn không có nhầm lẫn, cảnh giới của hắn đã giảm xuống, tu vi trở về Luyện Hồn nhất trọng sơ kỳ.
Lâm Vũ Thần, Tần Vân Phong cùng Vân Tịch đều có thể thấy được rõ ràng, lam hoả đang men theo linh lực chi thủ của nam tử để đi đến chân thân.
“Đa tạ Lâm sư đệ, may mắn có ngươi nếu không ta thực sự không xong rồi”.
Vân Tịch giải thích nói, nàng cũng không quá chắc chắn về suy nghĩ của mình, có thể đây là chuyện nàng chứng kiến, nàng cũng chỉ trung thực nói lại cho Lâm Vũ Thần, thực hư thế nào chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Vũ Thần mới biết được.
“Không thể nào”. Lâm Vũ Thần căn bản không thể tin được, bản thân mình vậy mà suy giảm tu vi, còn chưa nghĩ được thứ gì tiếp theo, hai mắt hắn đã sụp xuống, một màn đen xuất hiện.
Cốt Thú phun ra lam hỏa công kích cũng không thể cản lại thế công của hoả phượng, cả thân thể nó bị hỏa phượng đụng trúng, lam hoả bắn ra tứ tung, xương cốt trong nháy mắt vỡ vụn.
Trong ba người chỉ có Vân Tịch là tu luyện ra hồn lực, Tần Vân Phong cùng nam tử chỉ thấy Lâm Vũ Thần đang biểu hiện đau khổ, nhưng Vân Tịch thì thấy rõ hai cỗ lực lượng.
Vân Tịch cũng là hồn tu, cảnh giới tạm thời mạnh hơn hắn, kiến thức về hồn tu con đường hẳn cũng nhiều hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vật kia dù sao cũng là dị hoả, có thể sẽ có thủ đoạn dị thường nào đó.
“Hồn lực, là hồn lực đang giao đấu, có lẽ là không phù hợp”.
Lâm Vũ Thần lấy đại địa làm bàn đạp, thân thể tung bay trong không trung, cách xa mặt đất chừng hai trượng, hắn tay trái trôi nổi năm đạo hoả tiễn, linh lực khẽ động, năm đạo hoả tiễn lao đi với tốc độ nhanh chóng.
Lâm Vũ Thần hét lên đau khổ, đầu hắn đau như búa bổ, linh hồn tựa như là bị xé ra thành nhiều mảnh, khí tức trên thân hỗn loạn không ngừng, khí tức của hắn trong nháy mắt đột phá đến Luyện Hồn nhị trọng, quanh thân dần hiện ra hai đạo lực lượng.
“Để ta thử một chút”. Lâm Vũ Thần mở miệng nói, hắn muốn biết tại sao bản thân lại có cỗ cảm giác đó, những người còn lại hầu như đều không cảm thấy cái gì.
Một bên tử sắc hồn lực tà dị, u lãnh, bên còn lại là lam sắc hồn lực chí dương chí cương, nhìn tình hình thì tử sắc hồn lực vẫn là bên chiếm ưu thế.
Nỗi đau linh hồn của Lâm Vũ Thần dần dịu lại, hắn vậy mà nhận thấy, linh hồn của hắn đã mờ dần đi, tu vi của hắn đã giảm xuống đến Luyện Hồn nhất trọng sơ kỳ cảnh giới.
Phía trước xuất hiện một màn lam hoả, dày đặc tựa như tường thành, xích hỏa cùng lam hoả giữa không trung giao hội, tựa như hai đầu hoả xà cắn xé lẫn nhau, ầm ầm tiếng động vang lên, màn lửa chợt lui về phía sau, trở nên mỏng manh hơn đôi chút.
Đoá lam hoả kia cũng nhanh chóng bị dung nhập vào bên trong hắc đao.
Một số loại đặc thù hung thú cho dù thân thể có b·ị c·hém làm đôi nhưng linh lực vẫn còn sung túc, bọn chúng lúc này vẫn có thể phát động công kích, người nào bất cẩn một chút còn có thể bởi vì một chiêu này mà vứt đi mạng nhỏ.
Hấp thu dị hỏa vậy mà khiến cho linh hồn hắn xảy ra xung đột, cảnh giới bị suy giảm, không biết nguyên do là gì.
“Á á á”.
Cảm giác nóng bỏng vậy mà truyền đến tâm trí hắn, phải biết hắn là đang vận dụng linh lực cầm nó mà không phải là da thịt của hắn.
Lam hoả màn chắn mặc dù là vây khốn bọn hắn nhưng cũng bảo hộ bọn hắn khỏi đám hung thú bên ngoài nhưng cứ như vậy cũng không ổn lắm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.