Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Quang trụ
“Không nghĩ tới, thời gian mới trôi qua mấy ngày, nó đã tấn cấp hung thú cấp bảy”.
Lâm Vũ Thần bốn người sớm đã tụ tập lại cùng một chỗ, bọn hắn cộng đồng khu sử pháp khí phòng ngự, liên tiếp mấy đạo phòng ngự nhưng cũng chỉ câu thêm cho bọn hắn khoảng thời gian ngắn.
Lâm Vũ Đồ thân ảnh hiện ra ngay sau đó, đứng tại đại địa, ngước nhìn hung điểu trên bầu trời, hắn lộ vẻ trầm mặc.
“Đi”. Trần Hạo không để Lâm Vũ Thần có lựa chọn nào khác, linh lực lập tức thi triển, cuồn lấy Lâm Vũ Thần rời đi.
Lâm Vũ Thần không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của Trần Hạo, vội vàng hỏi.
Phong thương tốc độ kinh người, xuyên qua thân thể Lâm Vũ Đồ, hộ thuẫn trước mặt hắn đã sớm không chịu nổi, trực tiếp vỡ vụn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hung thú cấp cao !!”.
Lâm Vũ Thần còn đang định nói thêm cái gì, bên tai hắn vang lên thanh âm của Lâm Vũ Đồ.
Lâm Vũ Thần mấy người đều phải hạn chế hít thở, nếu để độc khí xâm nhập tuyệt đối là nguy hiểm chí mạng, đối phương dù sao cũng là hung thú cấp cao, độc tố của nó mặc dù không biết đặc tính như thế nào nhưng đám võ sư bọn hắn tám chín phần mười là không thể chịu được.
Những người khác nghe được vội vàng thi triển thủ đoạn phòng ngự hướng lên phía trên, mưa độc xả xuống, linh lực hộ thuẫn nhanh chóng bị tan chảy.
Lâm Vũ Đồ mắt thấy Trần Hạo đã đem Lâm Vũ Thần rời đi, hắn trong lòng cũng bớt một cỗ lo lắng, hắn mặc dù c·hết nhưng Lâm Vũ Thần vẫn còn Trần Hạo, hai người là huynh đệ vào sinh ra tử, hắn có thể tin tưởng Trần Hạo.
Cả bốn người đều quay người bỏ chạy, bọn hắn vận dụng hết linh lực gia trì tốc độ, ngay cả Lâm Vũ Thần vừa mới tỉnh lại cũng lấy hết sức bình sinh bỏ chạy, cho dù thân thể đang suy yếu cũng không thể cản lại ý chí của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hung điểu nhận thấy tử thần đang ở ngay trước mắt, một cảm giác nguy hiểm vô cùng lớn đang ở bên cạnh nó, nó điên cuồng vùng vẫy, miệng không ngừng kêu lên, sâu trong hai mắt lộ ra nhiều loại cảm xúc khác nhau.
Cả bốn người đều lộ vẻ sợ hãi, nhất là Lâm Vũ Thần, ký ức lần trước đụng độ hung thú cấp cao với hắn vẫn còn mới mẻ, nếu không phải lần đó có người ứng cứu, hắn chỉ sợ đã nằm lại tại bên trong bí cảnh.
Lâm Vũ Đồ hiện tại căn bản không phải là đối thủ của nó nhưng mối thù huỷ đi một con mắt không chỉ g·iết Lâm Vũ Đồ là có thể khiến nó nguôi đi, đám người kia chắc hẳn là rất quan trọng với Lâm Vũ Đồ, đã như vậy trước khi g·iết hắn thì khiến hắn đau khổ một phen.
“Trần thúc, phụ thân ta thì sao ?”.
Máu cùng độc tố trút xuống khiến cho cảnh tượng nhuốm màu thê lương.
Lâm Vũ Đồ nhận biết đầu hung điểu này, ngày đó Cửu Vân Thành bị công phá, mấy đầu hung thú cấp trung vây công Lâm Vũ Đồ, hung điểu bên trên chính là một trong số đó, cũng là hung thú có tu vi cao nhất.
Chương 192: Quang trụ
Một đao bổ xuống, đao khí kinh người chém đến, hung điểu cũng không có đứng nhìn, nó một cánh chém ra, hai đạo đao khí v·a c·hạm giữa không trung, linh lực bạo phát chấn động cả một vùng xung quanh.
“Hừ, s·ú·c sinh, để ta tặng ngươi một món quà cuối cùng”.
Tiếng nổ lớn vang lên, đại địa rung chuyển kịch liệt, đất đá đổ sập, mặt đất nứt ra từng mảng lớn, cây cối bật gốc, mây mù lan ra bốn phía, một đạo xích sắc quang trụ sừng sững giữa thiên địa.
Một giọt rồi lại một giọt, từng giọt nước mưa cứ như vậy hạ xuống đại địa bên dưới.
“Phụ thân ngươi, hắn đã có quyết định của mình”. Trần Hạo ánh mắt hướng về phía Lâm Vũ Đồ đang cùng hung điểu tử chiến trên không, buồn bã nói.
Lâm Vũ Đồ mắt thấy kết giới đã thành, hai mắt hắn nhìn về mặt đất, từng dòng ký ức trôi qua trong đầu hắn, lòng hắn lộ ra có chút buồn bã.
Lâm Vũ Thần nhìn lên bầu trời, phát hiện có người đang cùng hung điểu chiến đấu, thân ảnh đó, hắn vừa nhìn đã biết thân phận của người đó.
“Tuyết nhi, ta sắp đến với nàng rồi”.
Hung điểu cũng để ý đến thái độ của Lâm Vũ Đồ, nó đưa mắt nhìn về hướng Trần Hạo đang chạy trốn, linh trí của nó đã đạt đến cấp độ nhất định, trong nháy mắt đã đoán được mọi chuyện.
Mặt đất bên dưới đã xuất hiện vô số lỗ thủng, nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút kinh dị, độc khí phiêu phù trong không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ưng”.
Hung điều vỗ cánh bay đi, hướng về phía Trần Hạo mà đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Vũ Đồ bên trong thân thể truyền đến một cỗ cảm giác đau nhức, nhìn thấy hung điểu khiến hắn càng thêm khó chịu, trong tay nhiều một thanh trường đao, cũng là cực phẩm pháp khí cấp bậc.
Trên không trung.
“Vũ Thần, đi thôi, ta đưa ngươi rời đi nơi này”.
Cả hai lao xuống đại địa, bên dưới có vô số hung thú cũng nhận thấy điều này, bọn chúng né tránh điểm rơi nhưng cũng không có đi quá xa, bọn chúng không nhận ra được, đây là sai lầm lớn nhất trong đời chúng.
Trần Hạo ở phía trước mở đường, hung thú cấp thấp căn bản không chịu nổi một kích của hắn, lần lượt từng đầu hung thú ngã xuống hoá thành t·hi t·hể.
Hung điểu cũng không để mặc cho bọn hắn vận dụng thủ đoạn, nó hạ thấp độ cao, vỗ cánh tung ra từng trận cuồng phong, mưa độc bị cuồng phong cuốn lấy, bắn phá tứ tung.
Cuồng phong quét qua cuốn lấy một đám tu luyện giả, sức gió nhanh đến kinh người, đủ để đem bọn hắn cắt thành nhiều mảnh nhỏ trong thời gian ngắn, máu tươi hoá thành huyết khí, nhuộm đỏ cả một vùng.
Theo phía sau là vô vàn kiếm ảnh, lít nha lít nhít không có điểm cuối, mưa độc trong một khoảnh khắc bỗng chốc b·ị đ·ánh tan, cuồng phong bị một loại lực lượng nào đó chế ngự, khí tức của nó dần dần suy yếu.
Một giọt nước mưa rơi xuống đụng phải tay áo của Lâm Vũ Thần, vải áo trong nháy mắt bị tan chảy, đen kịt. Lâm Vũ Thần sợ hãi vội vàng đem linh lực gạt đi, lại hướng mấy người hô lớn.
Hung điểu mặc dù bạo phát đi ra hung thú cấp bảy uy áp nhưng linh lực của nó mới chỉ đạt đến hung thú cấp bảy tiêu chuẩn, còn có chút không vững vàng, vừa nhìn đã biết là vừa mới đột phá không lâu.
Lâm Vũ Đồ nhìn mấy lỗ thủng trên thân thể mình, máu tươi chảy xuôi, hắn miệng nở một nụ cười. Lâm Vũ Đồ vận sức kéo hung điểu lại gần, lại lấy thân thể ôm chặt nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hung điểu trên bầu trời điều động linh lực, một màn mây đen kéo đến, cuồng phong xoay chuyển.
Tần Vân Phong ba người cũng không dám ở lại lâu, vội vàng theo gót Trần Hạo, nói đùa cái gì, trên đầu bọn hắn là hung thú cấp cao, tuỳ tiện một kích cũng đủ nghiền c·hết bọn hắn.
Lâm Vũ Đồ cười nói, toàn bộ linh lực của hắn được vận chuyển, điều động một cách có quy luật, tựa như là một loại bí pháp nào đó.
“Cẩn thận nước mưa, nó có tính ăn mòn, có lẽ là một loại độc dược”.
Những người khác cũng đã làm theo, đám người co cụm lại một chỗ, ai nấy thần sắc đều lộ vẻ hoảng sợ, tông sư cao thủ không tại, bọn hắn không có cách nào đánh lại hung thú cấp cao.
Tức giận, sợ hãi, hối hận, không cam lòng.
“Phụ thân”. Lâm Vũ Thần khóe mắt đẫm lệ, trước đó nghe tin nhị thúc q·ua đ·ời, hắn trong lòng đã có có chút khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, hiện tại phụ thân hắn sắp bỏ hắn mà đi, hắn làm sao có thể chịu đựng được.
Tách tách.
Thân là nhất thành chi chủ, Lâm Vũ Đồ không thiếu pháp khí, chỉ có pháp bảo là thiếu thốn, pháp bảo cần phải mua bằng linh thạch, Lâm Vũ Đồ bỏ ra lượng lớn linh thạch mới có thể mua được một kiện trung phẩm pháp bảo hộ thuẫn.
Chỉ một màn mưa độc đã g·iết c·hết mấy trăm sinh mạng, cũng chỉ có tông sư cấp độ mới có thể làm được như vậy.
“Không”. Lâm Vũ Đồ hoảng sợ, trong nháy mắt đã biết được mục đích của hung điểu, hắn tung ra một đạo linh tác, linh quang lấp loé, linh tác cuốn lấy một chân của hung điểu, đem nó kéo lại phía sau.
Lam hoả màn chắn đã bị mưa độc triệt để dập tắt, xung quanh không chỉ có hung thú mà còn rất nhiều tu luyện giả, t·hi t·hể bọn hắn bị mưa độc phủ lên trong nháy mắt tan chảy, hoá thành một bãi bùn đen, bốc mùi h·ôi t·hối.
Lâm Vũ Thần Ngọc Vi Châu căn bản không chống được quá ba hơi thở, hắn ngay lập tức sử dụng phù triện cùng nội giáp đến chống đỡ, mấy món phòng ngự pháp khí khác cũng cùng lúc triển khai, như vậy mới có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Hung thú cấp cao quả thực là một bầu trời khác, khác biệt nhất trọng tựa như là thiên cùng địa.
“Tiểu tử thối, nhanh rời đi, ta thân thể suy nhược đã không còn sống được bao lâu, đi đi, từ nay về sau dựa vào chính mình mà sống”.
Ầm ầm ầm.
“Phụ thân”. Lâm Vũ Thần lộ vẻ lo lắng, hắn biết phụ thân đã đột phá lục trọng nhưng hung điểu lại là hung thú cấp cao, cho dù hiện tại có thể dựa vào pháp bảo bù đắp chênh lệch nhưng chỉ sợ cũng không được bao lâu.
“Ưng”. Hung điểu tức giận tạo thành mấy đạo phong thương bắn đến.
Lâm vũ Đồ bị độc lực suy yếu, chỉ có thể vận dụng linh lực trì hoãn phát tác, hung điểu độc dược vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần một chút xâm nhập vào bên trong cơ thể cũng có thể lấy đi tính mạng của một người.
Đúng lúc này, từ phía xa, một đạo kiếm khí vạch phá mây mù, chạm đến thân thể hung điểu, đem nó đánh lui một đoạn khoảng cách.
Vụ nổ này kéo theo vô số hung thú cùng tu luyện giả, giữa khu vực v·ụ n·ổ xảy ra xuất hiện một cái hố lớn, sâu đến trăm trượng.
Lâm Vũ Đồ lâm trận đột phá Thối Thể lục trọng, lại lấy đại giới là một kiện cực phẩm pháp khí bị phá huỷ, hắn mới có thể phá vây mà ra.
“Chạy, còn đứng đó làm gì, nhanh trốn a”. Họ Trương nam tử sợ hãi hô lớn.
Lâm Vũ Đồ trên cao khó khăn chống đỡ hung điểu thế công, hắn còn phải phân tâm truyền âm cho Lâm Vũ Thần, trung phẩm pháp bảo hộ thuẫn trên thân đã xuất hiện lít nha lít nhít vết nứt.
Hung điều cân bằng thân thể, ánh mắt băng lãnh nhìn về một hướng, nó cảm nhận được một đạo khí tức quen thuộc, bên mắt trái của nó vậy mà xuất hiện một cái vết sẹo chạy dọc, con ngươi đã sớm hoá thành đục ngầu.
Hung điểu cũng không thua thiệt, một đạo độc thuật của nó đánh trúng thân thể Lâm Vũ Đồ, một chiêu này quả thực chí mạng.
Bên cạnh xuất hiện một đạo gió lốc, chốc lát liền hoá thành một đạo nhân ảnh, Trần Hạo xuất hiện, phiền muộn nói.
Năm đầu hung thú cấp trung bên trong, chỉ có hung điểu là tiếp tục truy đuổi, Lâm Vũ Đồ cũng nó quần chiến một hồi cuối cùng chém mù một con mắt của nó.
Có trung phẩm pháp bảo trên thân, Lâm Vũ Đồ không thèm để ý đến mưa độc còn sót lại, hắn lao nhanh về phía trước, chân dẫm một cái, thân thể nhảy lên không trung, hướng thẳng đến hung điểu mà đi.
Trên thân thể hắn hiện lên từng đường vân máu, hai mắt cũng sớm hiện lên vô số tơ máu, khí tức của hắn vậy mà bỗng chốc bạo phát kinh người, đè ép khí tức của hung điểu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.