Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 193: Chưởng pháp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chưởng pháp


Lâm Vũ Đồ dù sao cũng là nghĩa đệ của hắn, bọn hắn tình cảm đã có mấy chục năm, Lâm Vũ Đồ c·hết đi quả thực để hắn cảm nhận được đau thương, nhưng người đau khổ nhất hiện tại hẳn là Lâm Vũ Thần.

Tần Vân Phong đáp lời, hắn bất chợt nhớ đến quang trụ vừa rồi, một kích kia chỉ s·ợ c·hết mấy ngàn hung thú.

Lão già căn bản không học được gì từ nó, chỉ có thể nói là lão già đã từng đụng độ cao thủ khác trước đây.

Mạc Cung lại xuất hiện ở một nơi khác, chân vẫn dẫm lấy tàn phá phi kiếm, vuốt vuốt chòm râu, cười nói.

“Đây là…”. Mạc Cung cũng có chút không ngờ đến, toàn bộ linh lực của đầu Lôi Điểu kia đang được chuyển cho tiểu lôi lôi.

Một làn gió thoảng thổi qua, thân ảnh Mạc Cung hóa thành hư ảnh tan biến vào hư vô, phong độn viên mãn nhanh đến mức để lại huyễn ảnh giống như người thật.

Trần Hạo thần sắc biến chuyển liên tục, mới đầu là ngạc nhiên sau đó lại thẫn thờ, cuối cùng là có chút bi thương.

“Bẩm thống lĩnh, Lâm tiền bối đã t·ử t·rận, hiện tại Lãnh tiền bối đang cùng U Hàn Thú giao tranh”.

Cả hai đồng thời bị đả thương, lùi về phía sau chừng trăm trượng có thừa, Mạc Cung trên thân chiến giáp xuất hiện nứt vỡ, phải biết chiến giáp này là một kiện cực phẩm pháp bảo, thập phần trân quý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng nổ lớn vang đến, hung thú trong nháy mắt bị trọng thương, máu chảy đầm đìa.

Một cái cự thủ che trời xuất hiện, chưởng pháp kinh thiên, một cái phong thủ rộng đến hàng trăm trượng.

Lời mới dứt, một đạo lôi quang khổng lồ bắn thẳng vào ngực nó, vô số điện quang chạy dọc thân thể Lôi Điểu, linh lực nó bỗng chốc tăng vọt.

Một khu vực gần đó.

Lâm Dương thực lực trên toàn bộ Đại Mạc đều có danh tiếng, cho dù đặt tại hàng ngũ bán bộ thiên nhân bên trong có chút yếu nhưng cũng không dễ dàng để đánh bại hắn, ai cũng biết hắn quý tính mạng của mình như thế nào.

Mạc Cung biến ảo thân hình, ba đạo thân ảnh giống Mạc Cung như đúc xuất hiện, bọn chúng tản ra ba hướng, lôi quang bị linh lực của chúng hấp dẫn lấy, trong nháy mắt tán loạn ra xung quanh.

“Cập nhật thông tin chiến trường cho ta biến, có bị bán bộ thiên nhân nào biến mất hay không”. Mạc Đăng Phong hô lớn.

Trần Hạo vận dụng linh lực tạo thành một cái màn chắn, ngay lại dư ba của v·ụ n·ổ, Lâm Vũ Thần bốn người ở phía sau.

Sau đó hắn liền gạt đi, một kích vừa rồi mặc dù g·iết c·hết rất nhiều tu luyện giả nhưng hung thú lại càng nhiều hơn, tình thế trong nháy mắt lại nghiêng về nhân tộc.

“Đa tạ tiền bối”. Tần Vân Phong lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng rời đi.

Mạc Đăng Phong đấu chí phóng đại, hắn trong tay nhiều một kiện ngân thương, bên ngoài linh khí kinh người, cấp bậc đi đến hạ phẩm pháp bảo, hắn vận sức ném một cái.

“Khó nói, có điều Trần chấp sự dù sao cũng là võ tông cao thủ, có thể nhận thấy điều gì đó mà chúng ta không biết”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm ầm tiếng động vang lên, chấn động một vùng trời, biển mây bên dưới cuồn cuộn tựa như bão tố xuất hiện.

Chiến trường bên trên có một đội ngũ chuyên môn đảm nhận nhiệm vụ truyền tin, bọn hắn tu luyện công pháp thiên về ẩn nấp, hung thú cho dù có tu vi cao hơn bọn hắn cũng chưa chắc phát hiện ra được khí tức.

Mạc Cung toàn thân khí tức bạo phát, linh lực bộc phát đi ra vô cùng khủng bố, sau lưng hắn mơ hồ xuất hiện một cái hư ảnh, hư hư ảo ảo, có chút không ổn định, toàn thân hắn nổi lên từng tia mạch máu, gương mặt lộ ra có chút tiều tuỵ nhưng khí tức của hắn lại không như vậy.

Hắn quỳ ở trên mặt đất, vẻ mặt thẫn thờ, hai dòng nước mắt chảy xuống trên gò má hắn.

Vân Tịch cùng họ Trương nam tử cũng vội vàng nói lời tạ ơn.

“Hừ, không dạy ngươi một bài học là không được”.

Giống như là Mạc Cung có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu với cao thủ vận dụng lôi điện vậy.

Xung quanh hung thú cũng bị dọa hết hồn, một phần là vì một đầu hung thú cấp mười vậy mà đột nhiên xuất hiện, khí tràng quá kinh người, một phần là thân là hung thú cấp mười, vậy mà lại b·ị đ·ánh thành như vậy.

Một đạo thân ảnh khổng lồ xuyên qua biển mây lao xuống phía dưới, Lôi Điểu lông cánh rơi lả tả, thân hình ngã xuống đại địa, máu tươi bắn ra bốn phía, hai mắt nó còn ẩn giấu một tia sợ hãi.

“Được rồi, không cần nhiều lời, chiến sự đã sắp đi đến hồi kết, các ngươi trước tìm một chỗ chờ đợi đi”. Nói đoạn liền quay người nhìn Lâm Vũ Thần ở phía xa, lại thở dài một hơi. “Về phần Vũ Thần, ta sẽ lo cho hắn”.

Quân binh xung quanh mắt thấy thống lĩnh g·iết c·hết hung thú cấp cao cũng reo hò vui mừng, ý chí chiến đấu thoáng chốc tăng vọt, nhân tộc đại quân lần nữa điên cuồng chém g·iết, hung thú t·hi t·hể chất thành đống, máu chảy nhuộm đỏ tuyết trắng xung quanh.

Lôi quang xuyên qua chưởng pháp đánh vào người Mạc Cung.

“Còn tốt, hung thú đại quân cũng mất đi một tên đại tướng”. Mạc Đăng Phong nghĩ thầm.

Vân Tịch hai người thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, trong nháy mắt thân hình của bọn hắn đã biến mất sau rừng cây.

Lôi Điểu toàn thân hóa thành tử lôi cự điểu, lôi quang xoắn lại tựa như mũi khoan muốn chống lại cự thủ.

Mạc Cung hoá thành một đòn gió lốc biến mất giữa không trung, xuất hiện lần nữa đã là bên cạnh Lôi Điểu, hắn một tay kết thành thủ chưởng, một chưởng đánh ra đem Lôi Điểu đánh bay.

Lôi Điểu tỏ ra kinh ngạc nhìn lên bầu trời bên trên.

Mạc Đăng Phong linh lực vận chuyển, trên thân thương lộ ra mấy đạo khí văn, là Diệt Khí Chú.

Trần Hạo trầm mặc nhìn Lâm Vũ Thần, hắn xưa nay cùng người khác kết giao, chưa từng phải an ủi người khác bao giờ, hiện tại lại lộ ra vẻ bất lực, không biết nên làm gì cho đúng, hắn chỉ để Lâm Vũ Thần ở đó.

Đang lúc suy nghĩ làm cách nào mới có thể diệt đi lão già này, đầu Lôi Điểu b·ị t·hương kia vậy mà bay đến bên cạnh nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đầu Lôi Điểu toàn thân lông vũ nhuộm đỏ bởi máu tươi, nó tung ra một đạo lôi quang oanh địch.

“Hắc hắc, bí pháp này ta học lỏm từ Trương gia, mặc dù tiêu hao có chút lớn nhưng g·iết ngươi hẳn là đủ dùng”.

Tần Vân Phong mắt nhìn xích sắc quang trụ ở phía xa, sau lưng cảm giác ớn lạnh truyền đến, khí tức thật kinh người, bọn hắn nếu còn ở vị trí cũ chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Hắc hắc, tiểu lôi lôi, đánh lâu như vậy, ba người các ngươi hiện tại chỉ còn hai, thật nghĩ rằng có thể đánh bại ta”.

Hắn vẫn chưa hết kinh ngạc, Lâm Dương một đời tông sư cứ như vậy không tiếng động c·hết đi, là Lâm Dương thực lực quá yếu hay là U Hàn Thú quá mạnh, Mạc Đăng Phong vẫn thiên về cái sau.

“Không được”.

Chương 193: Chưởng pháp

Nếu là còn ba đầu Lôi Điểu, Mạc Cung cũng không dám mạnh miệng như vậy, hắn lợi dụng phong độn viên mãn của mình tiếp cận tiêu diệt một đầu Lôi Điểu, hiện tại áp lực mới giảm xuống.

Có thể bạo phát ra khí tức cùng uy năng như vậy, ít nhất cũng phải là bán bộ thiên nhân.

Rất nhanh một đạo thanh âm truyền đến vào tai của Mạc Đăng Phong.

Lôi Điểu ánh mắt tức giận nhìn Mạc Cung nhưng nàng không thể làm gì hơn, Mạc Cung thật quá mạnh so với nàng, lôi quang vậy mà không theo kịp tốc độ của hắn.

Mạc Đăng Phong vô cùng lo lắng, một kích vừa rồi tuyệt đối là một vị bán bộ thiên nhân tự bạo, nhưng nơi nào lại xuất hiện một vị bán bộ thiên nhân khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nói như vậy, xích sắc quang trụ là một vị bán bộ tông sư khác đến đây, hoặc là nói trong hàng ngũ tông sư có một vị đột phá đến thập trọng, sau đó lại bị ép đến tự bạo mà c·hết”. Mạc Đăng Phong có chút suy đoán.

“C·hết tiệt, lão già này phong độn quá lợi hại”.

Đi qua nửa giờ, ba người tìm thấy một ngọn núi nhỏ, bọn hắn tiến vào trong núi, tìm một nơi kín đáo đả toạ khôi phục linh lực.

“Bẩm thống lĩnh, Lâm tiền bối là bị U Hàn Thú dùng băng thuật g·iết c·hết, Lãnh tiền bối sau khi g·iết c·hết hung thú cấp mười Cự Linh Tượng liền tiến đến ngăn cản nó, về phần xích sắc quang trụ, chúng ta tạm thời còn chưa nắm được thông tin”.

Phòng tuyến bên ngoài, vượt lên trên những tầng mây.

Lôi điểu mặc dù đã dựng linh lực làm lá chắn từ trước nhưng cũng không thể cản lại một chưởng này, chưởng pháp của Mạc Cung đánh vỡ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nó, Lôi Điểu hai mắt vẩn đục, miệng không ngừng nôn ra máu tươi.

Mạc Đăng Phong đứng trên t·hi t·hể của một đầu U Hàn Thú, hắn cùng mấy đầu hung thú cấp cao đại chiến, lấy đại giới là hai kiện trung phẩm pháp bảo bị huỷ đi để diệt đi ba đầu hung thú cấp cao, như thế quả thực là lỗ vốn nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn gì tốt hơn.

“Phụ…thân”. Lâm Vũ Thần lẩm bẩm từng chữ, lòng hắn quặn đau, tâm như c·hết đi một lần, nỗi đau này so với hồn lực xung khắc không lâu trước đó căn phải không cùng một cấp độ.

Hung thú thực sự quá nhiều, mấy vị tông sư cũng không thể xử lý hết hung thú cấp cao, đại lượng quân binh bị hung thú cấp cao tàn sát, Mạc Đăng Phong cũng chỉ có tốc chiến tốc thắng mới giữ được tính mạng của nhiều người khác.

“C·hết đi”. Từ phía xa một đầu Lôi Điểu khác bay đến, lôi quang chợt hiện, trong nháy mắt bao phủ Mạc Cung.

“Ngươi định….”. Nhận thấy linh lực dao động trên người nó, hung thú cấp mười Lôi Điểu ngạc nhiên nói.

Lôi Điểu hiện tại quanh thân xuất hiện tử lôi chiến giáp, nó phóng xuất mấy chục đạo lôi cầu nhắm thẳng hướng Mạc Cung.

Mạc Đăng Phong chớp lấy cơ hội độn thuật mà đến, hắn tay phải vung ra, tựa như một thanh thuỷ đao quét qua cổ của hung thú, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống mặt đất, đầu lìa khỏi cổ.

Một chưởng tung ra, uy lực kinh người, một chưởng này tích tụ ba thành linh lực của Mạc Cung, Lôi Điểu đương nhiên không chịu thua kém, năm đạo lôi quang kết thành ngũ chỉ tác động vào chưởng pháp.

Lúc này, ánh mắt hắn chăm chú về một hướng, nơi đó vừa xuất hiện một đạo xích sắc quang trụ, vô số khí tức trong mắt hắn biến mất, mấy vị võ tông cao thủ cũng không chịu nổi một kích này.

Xa xa về hướng Tây Nam.

“Đa tạ tiền bối đã ứng cứu, chúng ta vô cùng cảm kích”. Tần Vân Phong mở miệng nói.

Đám hung thú sợ hãi bắt đầu tán loạn tứ phía, không chỉ hung thú cấp thấp mà ngay cả hung thú cấp trung cũng không ngoại lệ.

Cảm thấy mọi chuyện không ổn, Mạc Cung muốn chiếm tiên cơ, trong tay tích tụ một đạo chưởng pháp, biến ảo đến bên Lôi Điểu.

“Phụ thân Lâm Vũ Thần đến cùng vận dụng bí pháp gì mới có thể cho ra uy năng lớn như vậy”. Tần Vân Phong thầm nghĩ, hắn cũng không dám mở miệng hỏi.

Lôi Điểu suy nghĩ đầu tiên là về tiểu tử đồng tộc với nàng bị lão già kia nô dịch nhưng nhanh chóng bỏ qua khả năng này, tiểu tử kia chỉ mới hung thú cấp một, bất luận là chiêu số, linh lực, tốc độ, độ nhuần nhuyễn đều thua xa đám tiểu bối trong tộc.

“Tần sư đệ, Trần chấp sự nói chiến sự sắp kết thúc, ngươi nói có đáng tin hay không ?”. Vân Tịch mở miệng hỏi.

Mạc Cung thân ảnh vậy mà dao động dữ dội, sau đó hóa thành gió lốc biến mất không thấy.

U Hàn Thú có thể g·iết Lâm Dương trước khi hắn kịp bỏ trốn, điều này đã chứng tỏ thực lực của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái gì !! Lâm Dương c·hết rồi, lẽ nào là xích sắc quang trụ vừa rồi”. Mạc Đăng Phong kinh ngạc hỏi, Lâm Dương c·hết chẳng lẽ không có một động tĩnh nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Chưởng pháp