Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 194: Một kích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Một kích


“Có thể tiếp ta một kích mà vẫn còn tỉnh táo, không tệ, lời đã nói ta tất nhiên sẽ tuân thủ”.

Một thời gian ngắn sau đó, từ bên trong rừng cây xuất hiện một đạo khí tức kinh người, yêu khí nó phát ra khiến cho đám hung thú sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, nhân tộc đại quân cũng bị khí tức áp bức lùi lại phía sau.

Tề Kính Minh cũng không ra tay với đám hung thú bên dưới, hắn đang chờ, hắn biết sự xuất hiện của hắn sẽ khiến chiến trường biến đổi nhưng sự cũng đã thành, chỉ còn cách chờ đợi.

Chiến trường loạn lạc, hung thú tán loạn tứ phía, nhân tộc thì sĩ khí dâng cao, đang điên cuồng t·ruy s·át đám hung thú.

Chương 194: Một kích

Tề Kính Minh ngã vào một mảnh rừng lớn, miệng rỉ ra chút máu tươi, ngực cũng chịu một chút thương tổn.

Có thể Tề Kính Minh vừa đến đã không thấy một ai, vận dụng linh thức đến mức tối đa để tìm kiếm cũng không thể biết được là người nào vừa đến nơi này.

“Yêu Biến trung kỳ, khó trách”. Tề Kính Minh tỏ ra ngạc nhiên nhưng hiện tại không phải lúc để làm việc đó, hắn toàn thân triển khai phòng thủ thủ đoạn, ba kiện phòng ngự hình pháp bảo xoay chuyển.

“Ta còn tưởng là Cự Linh lão nhân sẽ đến, không nghĩ tới lại là một gương mặt lạ lẫm, không biết các hạ quý danh là gì ?”. Tề Kính Minh ôn tồn đáp.

Nhưng Mạc Dung cho dù có đột phá, hẳn cũng không quá chênh lệch với Tề Kính Minh như vậy, dù sao Tề Kính Minh đã sống hơn trăm năm, hắn biết Mạc Dung thực lực như thế nào.

Đợi đến khi Yêu Thú thực sự đến, đám bọn chúng có lẽ đ·ã c·hết dưới tay vị Thiên Nhân kia, tình thế hiện tại, bỏ chạy vẫn là phương án giữ mạng tốt nhất.

Trong lúc hai người còn trò chuyện tại Vân Thành, xa xa về phía Tây.

Tề Kính Minh lâm vào trầm mặc, hắn lúc này mới để ý đến chiến sự bên dưới, hung thú thất bại đã là điều hiển nhiên, không chỉ đám hung thú cấp thấp mà hiện tại ngay cả hung thú cấp cao cũng đang cắm đầu bỏ trốn.

Ầm ầm tiếng động vang lên, khói bụi mờ mịt, một đạo thân ảnh bay về phía sau mấy dặm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện này ta cũng đã sớm nghĩ qua nhưng sư phụ đã trực tiếp bác bỏ, nàng nói, nàng một mình tìm kiếm khắp nơi, thời gian đã có mười mấy năm, tinh thần ủ rũ vì thế mà muốn tìm một người bầu bạn”.

“Không bằng như vậy, ngươi tiếp ta một kích, nếu có thể đón đỡ thì có thể lấy lại một toà thành, về phần toà thành còn lại thì để đám hậu bối đi tranh đi, ai mạnh thì về phần người đó”. Hắc Phong yêu hổ suy nghĩ chốc lát lại ra đề nghị khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tìm người sao ?”. Tiền Hữu Tài ngạc nhiên nói, một vị Thiên Nhân lại tự mình đi tìm người, người kia hẳn là phải vô cùng quan trọng với nàng.

“Ta làm sao biết được chứ, ta theo sư phụ cũng mới mấy năm mà thôi, rất nhiều chuyện sư phụ cũng không cho ta biết, nhưng ta cũng biết sư phụ đang đi tìm một người”. Kiều Nguyệt tay ngọc nâng một tách trà, nhấp một ngụm, lúc này mới nhẹ nhàng nói ra.

Tề Kính Minh vừa rồi vận dụng tối đa linh thức của mình, đem nó trải dài mấy chục dặm đường, những lúc như vậy cũng khó mà đem khí tức ẩn giấu, đám hung thú cấp cao trong nháy mắt đã bắt được khí tức của thiên nhân.

“Không sai, ta cũng chỉ một lần nghe thấy sư phụ nhắc qua, sư phụ thân phận có chút kỳ bí, nàng giống như là đã tìm kiếm người này rất lâu nhưng cũng không có kết quả”. Kiều Nguyệt gật đầu đáp.

“Tại hạ không có hoá hình, cũng không có phong hào, danh tự chỉ lấy tạm hai chữ Hắc Phong”. Yêu hổ vậy mà cũng đáp lời, ngữ khí có chút hoà nhã, không giống như là loại điên cuồng hiếu sát, không đợi Tề Kính Minh mở miệng, nó lại nói tiếp.

Nói đùa cái gì, có thể được một vị Thiên Nhân trực tiếp dạy dỗ, ai sẽ còn nghĩ đến cái gì Huyền Thương Môn, cái gì Tiền gia.

“Nhân tộc hai đại thành trì bị hung thú c·hiếm đ·óng, hiện tại chúng ta có cơ hội giành lại địa bàn làm sao có thể bỏ qua chứ”. Tề Kính Minh lắc đầu nói.

Vân Quận, Vân Thành.

“Vậy tiền bối tại sao lại thu ngươi làm đệ tử, chẳng lẽ ngươi cùng người kia có mối quan hệ gì ?”. Tiền Hữu Tài hỏi tiếp, theo hắn thấy Kiều Nguyệt tư chất kỳ thực cũng không cao nếu không muốn nói là có chút thấp, để một vị Thiên Nhân thu làm đồ đệ, không phải bởi vì tư chất thì hẳn phải có nguyên do nào khác.

Tầng thứ tám, bên trong một gian phòng lớn, bên trong trang trí cầu kỳ, cạnh cửa sổ còn có một cái bàn lớn, chạm khắc tinh xảo, vật liệu là một loại linh mộc nào đó, sinh ra nhàn nhạt linh khí.

“Vân tiền bối là Thiên Nhân cường giả, ngươi đi theo nàng hẳn là vô lo vô nghĩ mới đúng”.

Kiều Nguyệt nghe vậy liền lắc đầu.

“Năm đó ta chỉ là một tiểu nữ hài, không cha không mẹ, chỉ có thể xin ăn sống qua ngày, tối đến thì ngủ ở một góc đường, vốn nghĩ đời này cũng chỉ đến như thế, may mắn đụng phải sư phụ, nàng thương tình nên mới thu nhận ta”.

Tề Kính Minh vẻ mặt ngưng trọng, linh thức vừa rồi mỏng đến đáng sợ, nếu không phải là hắn tinh ý, chỉ sợ cũng không nhận ra được, có thể vận dụng linh thức đến tình trạng như thế, tại Bảo Thể cảnh bên trong cũng tính là nhất lưu.

Hung thú đại quân mắt thấy tướng lĩnh bỏ trốn thì làm sao bọn chúng còn dám ở lại, cuối cùng tất cả đều tán loạn khắp nơi, nhân tộc đại quân ngược lại không bị áp lực gì, cứ mặc sức tàn sát. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nàng cho ta cơm ăn áo mặc, lại dạy ta tu luyện như thế nào, nàng dạy cho ta những kiến thức để có thể sống sót ở tu luyện giới này”.

“Liễm tức chi pháp thật cao thâm”. Tề Kính Minh nghĩ thầm.

Huyền Thương Môn mặc dù có Thiên Nhân nhưng thân phận cao như vậy, ngàn tên đệ tử chỉ sợ cũng không có người nào được hắn chỉ điểm, vậy có ở lại Huyền Thương Môn cũng không được chút lợi ích nào, ngược lại vị Thiên Nhân này chỉ có mình Kiều Nguyệt là đồ đệ, Tiền Hữu Tài cho dù chỉ được tuỳ tiện dạy dỗ cũng đã hơn xa so với đám đệ tử trong tông.

Tiền Hữu Tài lập tức nghĩ đến những cảnh giới phía trên Bảo Thể cảnh, Thiên Nhân đệ nhất cảnh đã khủng bố như vậy, những cảnh giới phía sau lại mạnh mẽ thế nào.

Một tòa tháp cao đến mười mấy tầng lâu, phía trước đại môn treo một tấm bảng lớn, bên trên khắc lấy ba chữ Kim Ngọc Lâu.

Vân tiền bối tám chín phần mười là từ phương Bắc mà đến, lẽ nào tại phương Bắc tu luyện giả vô cùng đông đảo, thậm chí là Thiên Nhân cũng có không ít.

“Được, cứ như vậy đi”. Tề Kinh Minh giả bộ suy tính một hai mới gật đầu đồng ý, kỳ thực đúng như lời yêu hổ nói, tiếp tục đánh cũng không có nghĩa lý gì, hai tòa thành kia muốn đoạt lại cũng có chút khó khăn, yêu hổ đã đề nghị như vậy, Tề Kính Minh vô cùng vui mừng.

Kiều Nguyệt khi nhớ về năm tháng nghèo đói đó, đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút buồn tủi, nếu không có sư phụ, đời nàng cũng không biết đi về nơi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói khàn khàn tựa như có thứ gì đó kẹt lại trong cổ họng, một đầu yêu thú bước ra sau rừng cây, hình thể của nó không lớn, so Cự Linh Tượng nhỏ hơn nhiều.

“Nhân yêu tranh đấu đã tranh đấu nhiều năm, thắng bại mỗi lúc một khác, tiếp tục đánh sẽ càng có nhiều sinh mạng ngã xuống, trận chiến này không bằng hiện tại liền kết thúc”.

Nữ tử vừa rời đi trong một khoảnh khắc, một đạo thân ảnh khác hiện ra gần đó.

“Nguyệt nhi, ngươi nói Vân tiền bối làm sao lại ra tiền tuyến rồi, chỉ vì một tên bán bộ thiên nhân tự bạo sao ?”. Nam tử mở miệng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ nói, nàng mặc dù là Thiên Nhân nhưng tại tu luyện giới bên trong cũng chỉ là một kẻ vừa đạp vào đạo lộ mà thôi, người mạnh hơn nàng còn có rất nhiều”.

Đại Mạc cảnh nội.

Dựa vào việc hắn có thể phát giác ra được linh thức của người đó, có thể chắc chắn người kia là cùng cảnh giới với hắn, chỉ là không biết là Bảo Thể hậu kỳ hay là trung kỳ.

Nam tử khuôn mặt tuấn tú, nhan trị cũng tính không tệ, nữ tử thì ngược lại, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, tựa như là một tiểu yêu nữ, bằng vào nhan sắc cũng có thể khiến đám nam tử trẻ tuổi quỳ gối trước mặt nàng.

Là một đầu lão hổ, toàn thân lông tóc đen tuyền, chăm chú nhìn cũng khó mà phát hiện được vết vằn trên người nó, con ngươi ánh lên sắc đỏ, chăm chú nhìn Tề Kính Minh đang ở trên không trung.

Trong phòng xuất hiện hai đạo nhân ảnh, một nam một nữ, cả hai ăn mặc sang trọng, áo gấm lụa hoa, tựa như là con cháu quý tộc quyền quý.

Một đầu cự hổ hư ảnh lao đến, tốc độ nhanh đến kinh người, Tề Kính Minh điều động linh lực chống lại.

Cũng không biết được là từ Đại Hạ hay là từ Tây Hải mà đến.

Tiền Hữu Tài nghe vậy liền lộ ra kinh hãi, Thiên Nhân xưa nay cao cao tại thượng, thực lực mặc dù kinh người nhưng số lượng như cũ là rất ít, cho dù là Đại Hạ cũng chưa đến mười vị Thiên Nhân, phương Bắc xa xôi còn có Đại Nguyên cùng vài vương triều khác.

Nữ tử không phải ai khác mà chính là Kiều Nguyệt, nam tử đối diện cũng là Tiền Hữu Tài, người vừa mới từ bí cảnh trở về trước đó không lâu.

Đây là Kim gia sinh ý, một trong những tửu lâu lớn nhất tại Vân Thành, Kim gia có hai công trình quan trọng, một là Kim Tài Lâu, chuyên môn mua bán các loại tài nguyên tu luyện, cũng thường mở ra đấu giá hội thu hút tu luyện giả bốn phương, thứ hai chính là Kim Ngọc Lâu, nơi này chủ yếu là cung cấp dịch vụ giải trí cho giới nhà giàu, đàn ca múa hát đều có.

Yêu hổ thân thể phiêu phù bay lên không trung, hai bên bốn mắt đối diện nhau, yêu hổ lúc thành gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, hình thể cấp tốc bành trướng, yêu lực mạnh đến kinh người.

“Không sai, đúng là Thương Thiên Diệt Nguyên Chú”.

Chỉ có thể là một vị Thiên Nhân khác, có thể là người này tiêu dao bốn phía, du lịch khắp nơi, thuận tiện đi qua nơi này.

Một đạo thân ảnh phiêu phù trong không trung, mặt đất trước mặt nàng là một cái hố lớn, sâu đến trăm trượng, xung quanh còn dư lại khí tức linh lực bất ổn, phạm vi xung quanh v·ụ n·ổ vốn có rất nhiều t·hi t·hể nhưng đều đã bị nhiệt lượng dư lại t·hiêu r·ụi.

Bọn chúng sợ hãi không phải là nhân tộc đại quân mà là sự hiện diện của Tề Kính Minh.

Cả đám hoảng hồn vội vàng bỏ trốn, nhân tộc Thiên Nhân một khi ra tay sẽ kéo theo sự xuất hiện của Yêu Thú nhưng Yêu Thú xuất hiện cũng không phải là bọn chúng có thể kiểm soát được.

“Lẽ nào là Mạc Dung, không, không đúng”. Tề Kính Minh thầm suy đoán, hắn thấy Mạc Dung tám chín phần mười là đang bế quan đột phá trung kỳ, thậm chí có thể hiện tại đã là trung kỳ cảnh giới.

Tiền Hữu Tài lựa chọn rời bỏ không chỉ là Huyền Thương Môn mà còn cả Tiền gia, hắn sớm đã ném cái thân phận Tiền gia công tử về phía sau, quyết định đi theo Kiều Nguyệt, không phải bởi vì dung mạo của nàng mà bởi vì nàng có một vị sư phụ, một vị Thiên Nhân cường giả.

Từ phía xa truyền đến thanh âm của yêu hổ, sau một lúc khí tức của nó cũng biến mất sau rừng cây rậm rạp, Tề Kính Minh khó khăn đứng dậy, miệng nở một nụ cười tự giễu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lần này hắn quả thực sơ suất.

“Huyền Thương Chân Nhân, nghe danh đã lâu, hiện tại mới được gặp mặt”.

Nữ tử thốt ra một câu, nàng vận dụng linh thức quét qua khu vực xung quanh, tìm tòi chốc lát cũng không có phát hiện điều gì, chỉ có thể hậm hực rời đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Một kích