Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 246: Đoàn Chính Đông
Lý Kiệt mấy người dựa theo pháo hiệu của Lâm Vũ Thần mà đi, qua một đoạn thời gian ngắn cũng gặp mặt Trần gia đội ngũ, sau đó lại cùng bọn hắn đến Vô Hạ Trấn này.
Thiên Sơn Trấn.
Trần gia đám người tạm thời lấy Vô Hạ Trấn làm cứ điểm, dựa theo lời Trần Thế Ngọc, Lâm Vũ Thần mấy người cũng biết được, Trần gia đội ngũ đến nơi này đã có mười ngày, nhưng vẫn như cũ thúc thủ vô sách.
Một toà sơn phong cao chừng ba trăm trượng, nơi này khoảng cách Thiên Sơn chân núi khoảng chừng năm sáu dặm đường, mặc dù là cách xa nhưng vì có cương phong tồn tại, nơi này cũng được băng tuyết bao phủ, chỉ là màn tuyết đọng lại trên mặt đất mỏng manh hơn khu vực chân núi Thiên Sơn rất nhiều.
“Vô Linh Các đội ngũ lần trước chúng ta còn gặp mặt qua, hiện tại đã không có tung tích, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều”. Trần Thế Ngọc nói tiếp.
Vô Hạ Phong.
Trận bàn không ngừng xoay tròn, từng đạo từng đạo linh quang bắn ra bốn phía, một vài đạo linh quang tụ hội với nhau hình thành nên một khối linh cầu, nó lơ lửng, phiêu phù trong không trung, sau đó chậm rãi chuyển di về một hướng.
Lý Kiệt cũng không tỏ ra thất vọng, loại kết quả này hắn đã nghĩ đến, nếu đã biết sào huyệt của tà tu, đám người Trần gia sẽ không phải bố trí sát trận dụ g·iết tà tu.
“Tại hạ Đoàn Chính Đông, gặp qua mấy vị bằng hữu”. Hắn hai tay ôm quyền, lễ độ nói, ánh mắt sau đó lại đảo về phía Lâm Vũ Thần mấy người. “Mấy vị hẳn là Huyền Thương Môn đệ tử đi, không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây, cũng tốt, xem như là một cái trợ lực”.
Người kia ôm quyền đáp ứng sau đó lại quay người chạy đến bên ngoài Vô Hạ Trấn.
Hạ sơn đồ tốt đã không ít, thượng sơn nghe nói còn có rất nhiều mà lại là thiên địa linh vật, thậm chí ngay cả linh vật tiến giai Thiên Nhân cũng có, có thể xưng là thiên nhiên bảo khố.
“Huyền Thương Môn quả thực khiến tại hạ thất vọng, loại người này cũng thu vào môn hạ sao ?”. Đoàn Chính Đông ung dung nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù là hoàn cảnh ác liệt như vậy nhưng tại bên dưới chân Thiên Sơn cũng có một cái trấn nhỏ, nơi này quanh năm phủ kín bởi băng tuyết vì thế cũng không có mấy người sinh sống ở đây, hầu hết là tu luyện giả nghỉ lại, những kẻ muốn leo lên Thiên Sơn tầm bảo.
Lâm Vũ Thần ban đầu còn tỏ vẻ nghi ngờ, làm sao Trần gia chỉ vì một lần vây quét tà tu mà có thể huy động nhiều lực lượng như vậy, đến lúc Trần Thế Ngọc giải thích mới hiểu được.
Huyền Thương Môn đệ tử bên hông đều mang lấy Huyền Thương Lệnh, người ngoài chỉ cần để ý một chút là sẽ dễ dàng nhận ra.
………………………
Điều này để cho đám Huyền Thương Môn đệ tử cảm thấy có chút khó tin, Vô Linh Các tính toán cũng là Đại Mạc đại phái, đội ngũ của bọn hắn chẳng lẽ đã toàn diệt, nói như vậy lần vây quét này cũng không đơn giản như bọn hắn nghĩ.
“Tà tu hoạt động rất khó dự đoán, bọn hắn hành động theo từng nhóm, rất có tổ chức, mấy lần bố trí sát trận dẫn dụ hầu như đều để bọn hắn trốn thoát, mười ngày thời gian, chúng ta cũng chỉ có thể hạ sát được chừng mười mấy tên”. Trần Thế Ngọc thở dài một hơi nói.
Chuyện đám tà tu thường xuyên di chuyển để tránh bị theo dấu tỷ lệ thật quá thấp, làm như vậy sẽ rất dễ để lại dấu vết ở mọi nơi, nhìn tình huống thực tế, chuyện này rất khó xảy ra.
“Cớ sao lại nói như vậy ?”. Lý Kiệt hỏi lại, kỳ thực chuyện này hắn cũng có nghĩ đến nhưng không quá chắc chắn.
Chương 246: Đoàn Chính Đông
“Huyền Thương Môn chúng ta cũng muốn tham gia vào, chỉ là không biết Đoàn huynh có kế hoạch gì hay không ?”. Lý Kiệt lúc này mới mở miệng nói.
Phong Quận vô vàn đỉnh núi bên trong, Thiên Sơn sừng sững giữa thiên địa, sự hùng vĩ của nó khiến cho mấy trăm ngọn núi xung quanh đều lộ ra nhỏ bé, giống như là người trưởng thành giữa một đám tiểu hài tử.
Lúc này, từ bên ngoài một người chạy vào, bộ dáng hớt hải, hướng Trần Thế Ngọc nói.
Ba chữ này được khắc lên trên một tấm bảng gỗ, treo phía trên một cái cổng lớn đặt tại bên ngoài trấn nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào, trấn bên trong ngoại trừ một số nhà gỗ, còn lại đều là tuyết trắng.
Bốn người thi triển độn pháp rời đi, để lại trấn nhỏ một mảnh tiêu điều, dấu vết bọn hắn để lại chỉ một thời gian ngắn sau đó đã bị tuyết trắng phủ kín.
“Không có nửa điểm manh mối, đám tà tu chúng ta bắt được toàn bộ đều t·ự s·át, căn bản không moi ra được một chút thông tin gì, bất quá chúng ta nghĩ sào huyệt của bọn hắn có thể nằm ở dưới lòng đất”.
“Ngươi nói cái gì ? Ta……”. Kim Ngọc Long còn chưa kịp nói thêm cái gì đã bị tỷ tỷ hắn bịt miệng mà lôi lại về phía sau.
Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng không biết nói gì hơn, từ lúc hắn đến Vô Hạ Trấn đã để ý thấy, Trần gia đội ngũ số lượng người khoảng chừng mười lăm, đương nhiên có lẽ còn nhiều hơn, những ngày qua hẳn là cũng c·hết đi một số.
“Hừ, coi thường bọn ta sao, chất lượng hơn số lượng biết không ?”. Kim Ngọc Long lúc này hùng hổ đứng ra, tức giận chỉ thẳng mặt Đoàn Chính Đông mà nói.
“Vậy đã rất tốt rồi, chúng ta đều không có tin tức tốt gì”. Trần Thế Ngọc cũng vui vẻ nói, càng sớm diệt trừ tà tu, bọn hắn càng sớm được phép quay về, mười ngày ở nơi khỉ ho cò gáy này, hắn cũng đã sớm khó chịu.
Ngay lúc nàng vừa mới biến mất, gian nhà bị một đạo lực lượng đánh nát, mảnh vỡ bắn ra tứ tung, một gian nhà lớn trong nháy mắt đổ sụp.
“Nói là tìm thấy thì cũng không phải nhưng chúng ta có chút manh mối, bất quá nhận thấy đám tà tu cũng không phải quả hồng mềm vì thế muốn tìm kiếm trợ giúp”. Đoàn Chính Đông ngồi xuống bàn lớn, tươi cười nói.
“Chiếu Nguyệt Môn ?”. Trần Thế Ngọc nhíu mày, ra lệnh nói. “Mời hắn vào”.
Không nghĩ tới lần vây quét tà tu này lại đụng mặt bọn hắn, Lâm Vũ Thần cùng một vài đệ tử khác thì tỏ ra hiếu kỳ, đây là lần đầu bọn hắn gặp mặt Chiếu Nguyệt Môn đệ tử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, bên ngoài xuất hiện liên tiếp mấy đạo khí tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hai đội còn lại cũng đã tiếp cận, tạm thời đã hình thành một cái vòng vây, trừ khi nàng là võ tông cao thủ, nếu không căn bản không thể nào trốn thoát”. Người kia lên tiếng đáp lại.
“Đã rất gần rồi”. Nữ tử thầm nói.
“Trần huynh, các ngươi đã đến một thời gian, có phát hiện được sào huyệt của bọn hắn hay không ?”. Lý Kiệt lúc này mới hỏi.
Đoàn Chính Đông liếc qua từng người bên trong Huyền Thương Môn đội ngũ, ánh mắt hắn rất nhanh, đến mức không để cho người nào cảm thấy khó chịu.
“Kế hoạch đương nhiên là có, nhưng tốt nhất vẫn là ba bên thảo luận mới được, Huyền Thương Môn lần này vậy mà chỉ phái ra chừng này người, cũng quá xem thường tà tu rồi”.
“Ngươi không phải lo chuyện bao đồng, nói một chút kế hoạch đi”. Lý Kiệt âm trầm nói, Kim Ngọc Long quả thực xốc nổi nhưng dù sao cũng là đội viên của hắn.
“Đoàn huynh, nghe nói các ngươi Chiếu Nguyệt Môn muốn cùng chúng ta hợp tác, hẳn là đã tìm thấy sào huyệt của đám tà tu rồi ?”. Trần Thế Ngọc cũng không muốn nhiều lời, hai phái ân oán, thân là đại tộc công tử hắn cũng có chỗ nghe thấy, sợ rằng nói chuyện lâu sẽ sinh sự vì thế lập tức đi vào chủ đề chính.
Từ bên ngoài xuất hiện một vị nam tử, tuổi trẻ tuấn lãng, một bên tóc được vén lên, giữ lại bởi ba cái cài tóc, một thân y phục xám trắng, dưới hông còn mang một cái đai lớn, chính giữa buộc một cái nguyệt khuyết ấn ký.
“Rất tốt, đi thôi, chủ nhân còn đang chờ đợi tin tốt”.
Sâu bên trong trấn, một vị nữ tử đứng bên trong một gian nhà gỗ, thân thể nàng được bao phủ bởi một bộ áo bào làm bằng lông thú, trong lòng bàn tay lơ lửng một cái trận bàn.
Nơi này giống như đã lâu không có người ghé qua, không có nhìn thấy bất kỳ một chút dấu hiệu của sự sống, thực vật ở nơi này cũng khó mà sống sót, toàn bộ hoặc là khô héo hoặc là hoá thành băng điêu.
Trần gia đội ngũ là hắn cầm đầu, làm sao tà tu quá mức nhạy bén, bọn hắn đã không ít lần phải ăn quả đắng.
Trần gia trong lần vây quét này chỉ đảm nhận hai cái khu vực, trong khi đó Huyền Thương Môn lại đảm nhận năm cái, những thế lực khác thì số lượng khu vực đảm nhận cũng sẽ khác biệt.
Lý Kiệt cùng Lâm Vũ Thần vẻ mặt âm trầm, Chiếu Nguyệt Môn cùng Huyền Thương Môn quan hệ không tốt, thậm chí so với triều đình càng không tốt.
“Chỉ là suy đoán mà thôi, mặt đất bên trên những vị trí hiềm nghi đều đã được dò xét qua, chỉ có một chút dấu hiệu là có người đã từng đi qua, nếu không phải là bọn hắn liên tục di chuyển thì chỉ còn lại là mặt đất bên dưới, vấn đề vẫn là phải tìm được lối vào”. Trần Thế Ngọc đáp lời.
Dưới chân sơn phong là một cái trấn nhỏ, nơi này hoàn cảnh cũng không khác biệt với tiểu trấn mà Lâm Vũ Thần đáp xuống là bao, trên mặt đất t·hi t·hể đã được đám người Trần gia chuyển di ra một góc, bọn hắn đem toàn bộ t·hi t·hể đốt trụi, xem như là an táng cho những người này.
“Công tử, bên ngoài đến một người, nói là Chiếu Nguyệt Môn đệ tử, hắn muốn hợp tác cùng chúng ta vây quét tà tu”.
Thiên Sơn không chỉ được biết đến bởi độ cao của nó mà còn là vì nguồn tài nguyên to lớn mà nó ẩn giấu, nhiều loại thiên địa sinh trưởng linh vật, các loại linh thảo, quáng thạch đặc thù mà chỉ tại Thiên Sơn mới xuất hiện.
“Tại hạ Trần Thế Ngọc, gặp qua Đoàn huynh, đây là Lý Kiệt Lý huynh”. Trần Thế Ngọc đứng dậy đáp lễ, cũng thuận tiện giới thiệu Lý Kiệt cho Đoàn Chính Đông.
Nghe nói năm xưa tổ sư hai phái liên tục đấu đá lẫn nhau, đệ tử hai phái du ngoạn giang hồ lúc nếu đụng mặt cũng rất dễ náo ra tranh đấu, cho đến khi Chiếu Nguyệt Môn Thiên Nhân toạ hoá, tân Thiên Nhân còn không xuất hiện, Chiếu Nguyệt Môn liền thành thật an phận, làm việc vô cùng điệu thấp, chỉ dám hoạt động tại khu vực Nguyệt Quận bên trong, rất ít khi tiến ra các khu vực khác.
Từ bên trong đ·ống đ·ổ n·át bay ra một khối ngọc châu, ngọc châu toả ra linh quang xám xịt, phiêu phù bay trở về trong tay một người. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốc độ rất nhanh, có điều nha đầu này sẽ không trốn được lâu nữa đâu”. Một người trong đó lên tiếng, sau đó lại hướng về một người khác mà hỏi. “Bên kia thế nào ?”.
Cương phong càng đến gần Thiên Sơn càng trở nên mạnh mẽ, từng đợt từng đợt cuồng phong gào thét, kết hợp thêm tuyết trắng từ trên trời rơi xuống đôi lúc lại tạo thành từng đợt bão tuyết cuồng vũ, hung điểu cũng không dám ở nơi này nghỉ lại, sinh vật có thể sống sót ở nơi này lâu dài hầu như đều là hung thú cấp trung trở lên.
“C·hết tiệt, thật sự là âm hồn bất tán”. Nữ tử tức giận mắng một câu, sau đó thân thể hoá thành một đoàn thanh phong mà biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thế Ngọc nghe vậy liền lắc đầu, vẻ tiếc nuối nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.