Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Chương 105
Thực ra cũng không phải là Tần Phong mâu thuẫn, chỉ là ông ấy quen làm việc cẩn thận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người vừa đi vừa về, thay ca nấu cơm, như vậy cũng có thể có chút thời gian rảnh đi làm cái khác.
Cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Đã đến giờ về nhà ăn cơm, chờ lát nữa, không phải là anh cả còn phải đi sao? Đúng lúc có thể mang vài thứ về cho ông bà nội.”
Cho nên bản thân mình có thể nổi tiếng là chuyện không hề ngoài ý muốn.
“Thời tiết hôm nay cũng mát mẻ, cho dù có chậm trễ trên đường mấy ngày thì cũng sẽ không sợ hỏng.”
“Nhưng mà sau khi tới nơi thì phải lập tức lấy ra xử lý một chút, nếu không thì sẽ hỏng thật.”
“Không nhiều, đợi chút nữa còn có một cái túi cho anh, bên trong chứa mấy loại đồ tốt của hổ.”
Chẳng lẽ những người nhà như bọn họ lại khiến ông ấy mâu thuẫn như thế sao?
Cái áo bông rách nào còn có thể rách thêm không?
Đương nhiên, nếu nhìn chỉnh thể thì có thể thấy tiểu tử này tương đối ưu tú.
“Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy công phu của cậu thì cũng hiểu tại sao những người kia đi vòng, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ cách xa cậu.”
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của đối phương, Lục Thần cũng lúng túng nở nụ cười.
Tần Sương thấy cha già bắt đầu cắm d.a.o thì cũng nhíu mày, không khách sáo nói: “Vâng vâng vâng, ba con ợi hại nhất, lợi hại nhưng chỉ có thể gậy chống trượng, cũng không biết là nhân vật nào lợi hại có cơ hội, vậy mà có thể đánh được ba, thực sự là bội phục.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ấy lập tức gầm thét lên: “Con nhỏ này, lão tử muốn đoạn tuyệt với con một ngày!”
Nhưng mà cũng không có ai dám cười.
Nếu ngày nào cũng lúc ẩn lúc hiện trước mặt người yêu mình thì đúng là có chút chướng mắt.
Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy lời của anh ấy thì có chút buồn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nhận đồ thì anh ấy liền để đồ sang một bên, chờ ô tô tới, trực tiếp mang đi.
Không nghĩ tới em gái lại chuẩn bị nhiều như vậy.
Chỉ có Hoắc Đình Châu tới, lúc trông thấy Lục Thần thì mới biết tại sao em trai lại nói như thế.
Dù sao thì trước mắt, anh có thể được coi là lốp xe dự phòng của con gái...
Bởi vì anh ấy chưa từng gặp người này, không biết.
Lúc này Tần Sương lấy một chút quà tới, nói: “Anh cả, trên đường đi thì đừng mở hộp này ra, về đến nhà thì hãng mở, bên trong có chút nhiều đồ.”
Sau khi mấy người trở về, Hoắc Đình Châu và em trai đều chạy đi tắm, sau khi thay quần áo xong thì mới đến chỗ Tần Sương ăn cơm.
Lúc này người tài xế xuống xe nói: “Dương tiên sinh, người bên kia đang chờ anh, bây giờ chúng ta nên đi thôi.”
Lục Thần: “Xin chào, rất hân hạnh quen biết anh.”
Nhìn hai cha con đấu võ mồm, những người khác cũng là không nhịn được cười.
Hôm nay Tần Sương vừa đến chỗ làm việc. Một thím làm việc với cô lại hỏi: “Thanh niên tri thức Tần, không phải họ hàng nhà cháu đến sao? Nghe nói sáng sớm có hai chiếc ô tô đấy.”
Nếu không phải biết người yêu không thích loại tiểu bạch kiểm này thì anh đã nghĩ cách đẩy người này đi.
Dương Minh Thần: “Được, tôi biết rồi, bây giờ lập tức đi.”
Con gái ở nhà khác cũng chỉ thích đi mua sắm. Vậy mà em gái nhà bọn họ kiếm được cái gì là sẽ mang hết cho mấy người trưởng bối.
Nghĩ thầm, tại sao thanh niên tri thức Tần lại thích loại khối băng lớn này, chẳng lẽ không cảm thấy lạnh sao?
Đương nhiên nếu như người nhà họ Dương đều biểu thị hoan nghênh, vậy thì ông ấy cũng có thể trải nghiệm cảm giác có người thân.
Mấy người vừa rời đi, Hoắc Đình Châu đã rất hiểu chuyện mà cầm rìu lên núi.
Tần Phong: ...
Huống chi ông ấy vốn là một linh hồn ngoại lai, nếu như xảy ra sai sót, đến lúc đó mọi người đều sẽ không vui.
“Ôi, thím đã nói rồi, những người kia đều nói có đại lãnh đạo đến nhà cháu, còn nói giữa trưa sẽ tới xem một chút, thím cũng không biết nói gì cho tốt.”
Dù sao thì con gái cũng có ngón tay vàng, cũng không sợ bản thân c.h.ế.t đói.
Mà Tần Phong thấy anh nghe lời như vậy thì cũng không quấn lấy con gái đi ra ruộng, mà ý kiến cũng bớt đi không ít.
Ngay cả Dương Minh Thần cũng nói: “Công phu của em gái thực sự khiến anh phải lau mắt mà nhìn, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, nhân trung long phi, bội phục.”
“Ừ, có hai bạn học cao trung sống trong đại viện, lúc nào cũng nghe bọn họ nói công tích của cậu vĩ đại.”
Nếu không phải là cảm nhận được ánh mắt của đối phương thì anh ấy sẽ tưởng rằng đây là người quen.
Nhìn đồ chú ba đưa tới, Dương Minh Thần quả thực có chút bất đắc dĩ.
Nghĩ thầm, sao chú ba lại cố chấp như thế.
Lần này anh chỉ có thể ở lại đây hai ngày, chiều mai liền phải trở về.
Mà lúc Lục Thần nhìn thấy Hoắc Đình Châu thì cũng sửng sốt một chút.
Nhìn một thùng da chứa đầy đồ, Dương Minh Thần cũng sững sờ.
Dương Minh Thần: “Được, em gái.”
Vẫn là Hoắc Đình Xuyên mở miệng giới thiệu nói: “Lục Thần, đây là anh cả của tôi Hoắc Đình Châu, cũng là đối tượng của chị Sương.”
“Cái đó, em gái, có phải là quá nhiều rồi không?”
Chỉ cần là con trai trong khu nhà, không ai là không bị anh ấy đánh qua.
Bên trên nguyên chủ còn hai người anh trai, một khi xác nhận, như vậy thì chắc chắn là ba mẹ sẽ đền bù cho ông ấy vài thứ sau khi trở về.
Kể từ lúc có Lục Thần, Vu Viên Viên cũng coi như có thể thả lỏng hơn không ít.
Lúc này Tần Phong cũng cầm một chiếc khăn tay chứa gì đó đưa cho Dương Minh Thần: “Đây là tóc của chú, chú muốn các cháu xét nghiệm lại cho chú, nếu như kết quả lần này vẫn giống như cũ, chờ chú trở lại kinh đô, chú chắc chắn sẽ tự mình đến bái kiến ba mẹ.”
Hoắc Đình Châu nhìn người anh vợ tư này, không ngờ là anh ấy biết mình. Lập tức nói: “Nghe đồn mà thôi, không thể coi là thật, nhưng mà nếu như anh biết biệt hiệu này thì hẳn là có người quen trong khu nhà.”
Tần Sương cầm theo cuốc, nhìn thím nói: “Là đối tượng và anh cả cháu đến đây, nhưng mà anh cả cháu đã rời đi từ sáng sớm rồi.”
Vẻ ngoài của người này quả thật không tệ, hơn nữa còn có kỹ thuật nấu nướng tốt, đúng là một tình địch tiềm tàng.
Còn về việc sau này có thể trở thành người một nhà hay không thì ông ấy vẫn cần phải từ từ khảo sát thì mới có thể đánh nhịp xác nhận.
Mình lớn lên ở trong khu nhà, sống từ nhỏ đến lớn.
Hoắc Đình Châu: “Xin chào.”
Lúc này Dương Minh Trạch cũng đi tới nói: “Hoắc Đình Châu, Diêm vương mặt lạnh, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, thật là lạnh!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe em gái dặn dò, Dương Minh Thần cảm thấy, đây đúng là bảo bối của nhà bọn họ.
Nếu như anh cả để ý thì ông ấy cũng đồng ý không quay về.
Sau khi chào tạm biệt mấy người chú ba, sắp xếp gọn đồ vật thì liền rời khỏi nơi này.
Ông ấy còn lo nghĩ nhiều hơn con gái.
Đàn ông phải có dáng vẻ của đàn ông, làm nhiều nói ít mạnh hơn tất cả mọi chuyện.
Bá chủ một phương khu nhà này, quả nhiên không phải là hư danh, anh ấy chịu phục.
Chỉ có Tần Phong bĩu môi một cái nói: “Bỏ đi, nếu mà ba không bị thương thì con cũng không thể phách lối như thế, ngay cả một người đàn ông mà cũng không đánh được, vậy mà còn không ngại mất mặt!”
Lúc này ở cửa ra vào, ngoại trừ xe quân dụng của Hoắc Đình Châu thì còn có một chiếc xe con khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 105: Chương 105
Nếu không phải là chỗ ở của bọn họ cách xa trung tâm người dân thì có lẽ là lúc này đã có rất nhiều quần chúng vây quanh.
Cho nên nhân lúc này, anh muốn khiến ba vợ bớt giận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.