Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 203: Chương 203

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 203: Chương 203


Nhưng tiếc là rất khó gặp được loại bác sĩ tốt này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lão đại, làm sao bây giờ, bại lộ rồi. Con mẹ nó, bọn này hung hăng quá, đúng là không phải người!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà điều bây giờ họ có thể làm chính là chăm sóc thân thể mình cho thật tốt.

Hôm nay mọi người đều hoảng sợ, nếu người trong thôn không tới sớm thì số người bị thương không chỉ có ba người. Họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, may mà đối phương không mang vũ khí chứ không vung một d.a.o là tập thể đã xuống dưới đoàn tụ rồi.

Nhưng bệnh viện hiện giờ lại là nơi kiếm tiền, lúc trước anh ấy ở thủ đô đã từng thấy bác sĩ vì người nhà không có tiền mà khiến cho người còn sống ngừng thở.

Hiện giờ cả người anh bốc hỏa không có chỗ trút, nếu để anh biết là ai để lộ cơ mật thì anh nhất định sẽ tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t gã!

Mấy ông bà cụ bị người đánh đập một thời gian, thân thể đã sớm suy sụp. Tuổi già có thể trải qua ngày lành, hưởng phúc đã xem như là c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt.

“Được rồi, nếu các cụ không có chuyện gì cũng là may mắn. Những người này không nên c.h.ế.t ở đây, chúng ta xem như là làm người tốt đi.”

Đợi Tần Sương đuổi tới nơi, Lý Kiện đã dẫn người tới sớm hơn một bước.

“Ông Tạ, ông giỏi chọc cười thật đấy. Ông cứ yên tâm, họ được đưa đi đúng lúc, chỉ cần được chăm sóc một thời gian sẽ trở lại. Nhưng mà mấy ngày nữa, các ông phải về rồi cho nên gần đây phải để ý an toàn của chính mình đó.”

“Không có sự giúp đỡ của con bé này, có lẽ năm ngoái hai chân tôi đã gãy rồi.”

Cô chỉ biết chữa bệnh đơn giản, lúc ấy ba ông cụ ngất xỉu nhưng chưa c·h·ế·t, chỉ cần cứu trị thỏa đáng là sẽ không có chuyện gì.

“Lão đại, chúng ta rút lui thật sao? Nếu lần này để chúng chạy thì lại muốn tìm mục tiêu sẽ khó khăn hơn.”

“Chuyện hôm nay là một lời cảnh báo, cháu không biết công việc của các vị là gì nhưng một khi đụng tới lợi ích của người khác đều sẽ rước họa vào thân.”

Đợi sau khi cô rời khỏi, Tạ Từ Hữu mới nói với nhóm bạn già: “Đó là một đứa trẻ tốt, chỉ là chưa đúng thời điểm thôi nhưng tôi nghĩ cũng nhanh ấy mà, đợi chúng ta về rồi có thể giúp được gì sẽ giúp con bé.”

“Phụt!”

Đêm đó, Tần Sương lo họ sẽ phát sốt do vết thương gây ra, cô mang rất nhiều thuốc tây và đồ ăn tới.

Thấy lão đại nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, họ cũng sợ hãi.

Hoắc Đình Châu nhìn cánh tay trúng đ·ạ·n thầm nghĩ bên người chắc chắn có nội gián, nếu không với kế hoạch chặt chẽ như thế không thể nào thất bại được.

Tạ Từ Hữu vừa dùng dầu hoa hồng xoa cánh tay vừa hỏi: “Mấy lão đó không có chuyện gì phải không? Nếu c.h.ế.t thật, tôi còn phải bỏ tiền mua quan tài nữa.”

Theo tiếng gà trống báo sớm, cô mới từ trong mơ tỉnh lại.

Rõ ràng là một nghề nghiệp vô cùng thiêng liêng nhưng đợi khi học xong, những người đó cũng chỉ vì danh lợi, không từ thủ đoạn để vươn lên trên.


Lại nghĩ tới những anh em đã c·h·ế·t, đó đều là tinh anh lại c.h.ế.t không rõ ràng như vậy đúng thật là đáng giận mà.

Mà bên kia, buổi tối Tần Sương ngủ rất không yên ổn, trong mơ luôn nhìn thấy cảnh có rất nhiều người c.h.ế.t ở khắp nơi.

Vả lại, bây giờ là thời kỳ quan trọng, anh phải bình tĩnh xử lý tình huống bên này.

Nhưng tiếc là họ nghĩ thì tốt đẹp nhưng qua sự kiện m.á.u lạnh ngày hôm nay, các ông bà cụ ở chuồng bò đã bị tổn thương.

Tạ Từ Hữu bĩu môi, “Những người đó là đồ cặn bã xã hội, trừ dùng một ít thủ đoạn ra cũng không biết cái gì, chỉ tiếc cho đứa trẻ hôm nay thôi.”

Những người này đều là bọn đào phạm, bọn anh đã theo dõi chúng thật lâu, bây giờ lại thất bại, lại phải rất lâu nữa mới có thể tìm được người.

Đừng thấy anh bình thường ở quân đội rất tài giỏi, có rất nhiều người nịnh bợ nhưng người muốn thấy anh ngã xuống cũng không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 203: Chương 203 (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi phát tín hiệu xong, Hoắc Đình Châu lập tức dẫn người rút lui khỏi biên giới.

“Không sao đâu. Là có người đã bắt đầu sửa lại án sai cho họ về thành phố ấy mà. Anh nộp tiền phí bệnh viện hết rồi sao?”

Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có vài bác sĩ sẽ không vì tiền tài, cứu giúp người dân thôi.

“Yên tâm đi, anh đã nộp trước rồi. Không phải em không biết bệnh viện này, không có tiền c.h.ế.t rồi cũng sẽ không có người nhúng tay, họ chỉ ra vẻ để mọi chuyện ổn thỏa thôi.”

Rõ ràng chỉ là một căn bệnh nhẹ nhưng vẫn kê một ít thuốc không cần thiết cho bạn, không hề có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhất là biết được những người đó còn có thể trở về thành phố làm cán bộ thì lập tức muốn tạo quan hệ, làm quen, mong là sau này có thể giúp đỡ họ.

Nhưng nếu trong tay anh có nhiều người c·h·ế·t, vậy mới là không dễ giải thích được!

Mà nhiệm vụ lần này là bắt người, không có tài liệu cơ mật gì cả, cho dù thất bại anh cũng có thể giải thích với bên trên.

Bây giờ anh tức giận đến sắp ói m.á.u rồi.

Hoắc Đình Châu không thể đánh cuộc, một mình anh c.h.ế.t cũng không sợ nhưng quan trọng là những anh em này không thể. Anh là người lãnh đạo ra quyết sách, phải dẫn theo các anh em an toàn về nhà.

“Với lại những người này là ai vậy, vừa đến đã hỏi này hỏi nọ làm anh suýt chút nói sai luôn.”

Dương Minh Trạch thấy em gái đã đến cũng nghĩ lại mà sợ nói: “Em gái, may mà được cứu đúng lúc chứ không là phải chuẩn bị quan tài thật rồi.”

Sau khi biết Lý Kiện đã tiếp nhận chuyện bên này, Tần Sương cũng dẫn nhóm bạn và người dân trong thôn trở về.

“Tôi biết nhưng kế hoạch đã bị lộ, chúng đã sớm có chuẩn bị, bây giờ chúng ta đi qua là tự chui đầu vào lưới không nói, còn có thể sẽ có nhiều anh em c.h.ế.t hơn. Tôi không thể ra lệnh này được, thu đội!”

Tần Sương nghe lời anh tư nói, đương nhiên cũng biết loại tình huống này.

“Rời khỏi nơi này trước, gửi tín hiệu cho anh em bên cạnh nói rút lui do có nội gián.”

“Muốn mạng của bọn tôi không phải cứ tới lấy là được sao, cần gì phải thêm một mạng người vô tội vào chứ? Đúng là một đám s·ú·c sinh.”

Tần Sương thấy bên này không còn chuyện gì nữa mới chào tạm biệt rời đi. Lúc gần đi còn an ủi Sinh Khương một lúc, bảo cậu bé có việc cứ tới tìm cô.

Cứ tưởng sau khi nhiệm vụ này kết thúc là có thể nghỉ phép đi thăm vợ rồi, kết quả bây giờ lại thất bại.

Họ nhiều ít cũng nhận được tin tức từ bên trên nhưng quá nhiều nhân viên còn cần xét duyệt thêm.

Ít nhất dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở quê nhà chính mình...

Dù sao bệnh viện ở đời sau do có người quyên tặng, chứ không cũng sẽ không khác gì với bệnh viện hiện tại.

“Mau đuổi theo, đừng để gã chạy, con mẹ nó!”

“Đoàng!”

Đều nói bác sĩ là thiên sứ, yêu mạng người và cứu sống người nhất.

Cô ngồi dậy sờ trái tim, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô rất ít khi gặp ác mộng.

Qua chuyện ngày hôm nay, người dân trong thôn cũng học được thêm một bài học.

Quan trọng là bạn còn không thể làm mất lòng người ta nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 203: Chương 203