Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Chương 141
Giọng anh ta vẫn êm tai như trước, Lộ Niên Niên lại thấy phiền.
Nhưng nhìn Lộ Niên Niên hào hứng, bên cạnh lại có Hứa Lễ đang chờ, cô tự giác rời khỏi sân khấu phòng bếp, ra sân phơi nắng với Bùi Chi Hành.
Lộ Tuệ Tuệ cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe hai người kể xong, đột nhiên Lộ Tuệ Tuệ thấy cảm thông cho Lộ Niên Niên.
“Cái này phải xử lý thế nào vậy ạ?”
“Để con.”
Bà ấy nói:
Cô ấy chỉ vào thứ trong tay:
Lộ Tuệ Tuệ: “…”
“Niên Niên hồi cấp ba rất là l* m*ng.”
Lộ Cảnh Sơn ở bên mộ Tô Từ hồi lâu, lúc đi xuống núi lại thấy có người đang đứng cạnh xe mình.
Ông kể:
Lúc cô ấy đi xem, gió rất lớn nhưng trời cũng trở lạnh, Hứa Lễ từ áo thun tay ngắn đổi thành đồng phục mùa thu, anh ta không chỉ kéo áo khoác lên, thậm chí còn kéo lên nấc cao nhất, ngay cả yết hầu cũng không cho cô ấy nhìn trộm.
“Tuệ Tuệ, sao con lại đến đây?”
Nhìn cô chạy đi, Lộ Cảnh Sơn ngồi trên sofa cười trừ, nói chuyện phiếm với dì Dương:
“Đứa nhỏ này.”
“Xắt miếng là được.”
Cô ấy vô tình nhìn thử, còn chưa kịp kinh ngạc, dì Dương đã kinh ngạc cảm thán trước.
Nhỏ mọn, keo kiệt.
Hình như kỹ thuật dùng d.a.o của anh ta rất tốt, tách sạch sẽ, trên thịt nạc không dính chút xíu mỡ nào, mỡ thì dính chút thịt nạc nhưng cũng không nhiều.
Tuệ Tuệ: …
Ông tiếp tục nói lòng vòng:
Chương 141: Chương 141
Niên Niên: …
Dì Dương bật cười, đồng ý:
“Sao con tới đây được?”
“Được, bố và con về nhà nào.”
Lộ Tuệ Tuệ giật mình, cụp mắt:
“Con lên lầu xem Niên Niên thế nào.”
Vốn Lộ Niên Niên định đi, nhưng cô ấy lại cảm thấy không lịch sự cho lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành nói:
Lộ Tuệ Tuệ không xen vào cuộc chiến của Hứa Lễ và Lộ Niên Niên. Nếu để cô nói, chỉ đơn giản là Lộ Niên Niên đang tự giận dỗi.
Lộ Cảnh Sơn bật cười, vỗ nhẹ đầu cô.
Vốn dĩ Lộ Tuệ Tuệ định giúp đỡ.
Bỗng dưng Bùi Chi Hành hỏi cô:
Dì Dương vừa nhìn, vội vàng nói:
Lúc đổi vị trí với Hứa Lễ, cô ấy lườm Hứa Lễ một cái.
Cô nhìn đồng hồ trên tường:
Ông nhớ lại mà thấy tủi thân:
Bà ấy an ủi Lộ Niên Niên:
Bản thân Lộ Niên Niên vào bếp muốn giúp đỡ dì Dương nhưng cô ấy không thường vào bếp, thỉnh thoảng có mấy lần nhưng đa số là bưng thức ăn gì đó.
“Chị con và A Hành đang trò chuyện ở ngoài, để Tiểu Hứa giúp dì Dương đi, đừng quấy rầy chị con.”
“Buổi trưa tùy tiện ăn một chút là được, trọng điểm của chúng ta là buổi tối.”
Ông nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lắc đầu cảm thán:
Lộ Niên Niên không còn cách nào, buông d.a.o xuống.
Dì Dương gật đầu.
“Con giúp dì Dương rửa rau, bỏ d.a.o xuống, dì Dương xắt cho.”
Thoát khỏi kí ức lúc xưa, Lộ Niên Niên phát hiện Hứa Lễ đã xắt thịt tàu xong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lộ Tuệ Tuệ hiểu tâm trạng của cô ấy, nhưng chuyện tình yêu người ngoài không giúp được gì cho nên cô tự giác chạy đến chỗ Bùi Chi Hành.
Dì Dương nghĩ rồi nhẹ giọng nói:
Nhà họ Lộ không có nhiều người giúp việc.
“Đáng tiếc Tiểu Tô lại không được chứng kiến.”
Dì Dương đáp lời:
“Không cần, anh là khách bố tôi mời tới nhà, nhà họ Lộ chúng tôi không có thói quen để khách xuống phòng bếp giúp đỡ.”
“Dì Dương.”
“Gọi xe ạ.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Sao thế?”
Buổi tối lúc ăn cơm, cảm xúc của Lộ Cảnh Sơn đã bình thường lại.
Trong sân tĩnh lặng, trong phòng thì ngược lại.
Ban đầu Lộ Cảnh Sơn không nhận ra Hứa Lễ, nhưng vừa nghe giới thiệu tên thì đã nhớ lại rồi.
“Lúc đó bố đã định qua chào hỏi vài câu, kết quả có một bạn nữ cùng lớp Niên Niên đi qua, thế là con bé không thèm quan tâm đến bố nữa, lôi cô bé kia chạy đi.”
Lộ Niên Niên là một người nói nhiều, còn là một người có một vạn câu hỏi vì sao.
Lộ Tuệ Tuệ: “Sau đó thì sao?”
Lộ Niên Niên bĩu môi, giậm chân, làm nũng gọi:
Lộ Tuệ Tuệ còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Lộ Cảnh Sơn đã đi rồi.
Hứa Lễ đến, ngoại trừ Lộ Cảnh Sơn thì người vui vẻ nhất chính là Bùi Chi Hành.
Lộ Cảnh Sơn xua tay:
“Bố, chúng ta về nhà thôi.”
“Không có gì, bố ra ngoài có chút chuyện.”
“Sao thế?”
Bà ấy ra hiệu cho Lộ Niên Niên bỏ d.a.o xuống:
Hai người về nhà, năm mới đang thực sự đến gần.
“…”
Dì Dương sửng sốt, quay đầu nhìn Hứa Lễ đứng ở của, gật đầu hỏi:
Cô quay đầu nhìn anh.
“Tiểu Hứa, sao con lại tách thịt mỡ và thịt nạc ra vậy?”
Nhưng vào thời điểm năm mới, dì Dương rất vui khi đích thân nấu bữa tối cho mọi người.
Ngoại trừ dì Dương và tài xế, một tuần quản gia đến nhà dọn dẹp hai lần cho nên chuyện bếp núc do một mình dì Dương làm.
Lấy được sự chú ý của Lộ Niên Niên, vô cùng tốt chứ sao.
“Được.”
Tác giả có chuyện nói:
Hai người yên lặng bên nhau, thoải mái biết bao.
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:
Hứa Lễ nhìn cô ấy, cụp mắt, không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào.
“Bố à.”
“Sao mọi người lại biết?”
Dì Dương cười cười:
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô:
“Đón bố đó.”
Dì Dương thì có thể hiểu được, dù sao ở nhà họ Lộ, sau khi Tô Từ qua đời, cô ấy chỉ dựa dẫm vào dì Dương, có gì cũng chia sẻ với bà ấy.
Tay Hứa Lễ đẹp, nên nói là toàn thân anh ta đều đẹp.
Gia đình ba người hòa thuận vui vẻ bên nhau.
“Dạ?”
Sếp Bùi: Không, không, không, phải là tôi cảm ơn cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bố, bố dậy sớm thế làm gì?”
Đêm giao thừa.
Tuy rằng trước mặt Hứa Lễ, bản thân cô ấy là một người không lịch sự sẵn rồi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Tuệ Tuệ vừa tỉnh giấc đã đụng phải Lộ Cảnh Sơn.
Cô sờ chóp mũi, nhìn bố mình như một con cáo già, bỗng nhiên hiểu được vì sao ông lại mời Hứa Lễ đến nhà ăn Tết, chắc chắn ông đã nhìn ra cái gì rồi.
Hứa Lễ xắt thịt kho tàu, còn chưa kịp cho thịt vào nồi hầm đã chia nạc mỡ.
Vì thế, mỗi lần có gió, cô ấy đều sẽ nhìn cơ bụng của Hứa Lễ như b**n th**.
Anh ở ngoài sân phơi nắng với Lộ Tuệ Tuệ, đợi một lát nữa sẽ cùng dán câu đối.
Hứa Lễ trả lời:
Bà ấy gõ đầu Lộ Niên Niên, dịu dàng nói:
“Dạ biết.”
Dì Dương đang g.i.ế.c cá, Lộ Niên Niên nhìn, nghĩ:
“Tôi cũng về phòng đây.”
Lộ Niên Niên: “Nhưng con muốn giúp dì Dương mà.”
Lúc đó, Lộ Niên Niên còn nghe nữ sinh trong lớp xì xào bàn tán Hứa Lễ gầy thế mà không ngờ cũng có cơ bụng.
Nghĩ đến chuyện này, Lộ Tuệ Tuệ thấy mình không thể ngồi ở phòng khách được nữa, nói không chừng ngồi thêm hai phút, Lộ Cảnh Sơn sẽ sờ đến chuyện của cô và Bùi Chi Hành mất.
“Hay là con gọi chị vào giúp?”
Mà cái đau lòng này đang nhắc nhở rằng cô ấy chưa quên được Hứa Lễ.
Gặp lại mối tình đơn phương nhiều năm trước, có ai là không đau lòng.
Cho nên ngoại trừ gia đình ba người họ, bình thường khi có khách đến, Lộ Cảnh Sơn sắp xếp đầu bếp tới nhà, giảm bớt áp lực cho dì Dương.
Lộ Niên Niên lườm anh ta một cái, kiêu ngạo nói:
“Vâng.”
“Đúng vậy.”
“Không sao hết, cậu ta không tệ lắm.”
“Nhưng mà dì đang bận việc kia.”
Bà ấy đã chăm sóc người nhà nay bao năm nay, tất nhiên biết tình cảm của Lộ Cảnh Sơn dành cho Tô Từ.
“Một hai năm nữa là nhà mình sẽ lại đông vui.”
“Lúc bố đi họp phụ huynh cho Niên Niên…”
“Dì Dương.”
“Niên Niên, con đừng làm nữa, để dì Dương làm cho.”
Dì Dương: “Con bé Niên Niên này có gì đều thể hiện hết trên mặt, nó thích người nào sao dì Dương lại không biết?”
Cô ấy nói tiếp:
“Bố con có việc gấp gì à? Sao sớm vậy đã ra ngoài.”
Ông đã nghỉ tết rồi mà.
Hết lần này đến lần khác, ông trời không như ước nguyện của con người.
Dì Dương trả lời:
Lộ Tuệ Tuệ: “Thế sao bố biết?”
Nói xong cô chạy thẳng lên lầu.
“Chắc là bố con lại đi tìm mẹ con tâm sự rồi.”
-
Dì Dương bật cười:
Lộ Cảnh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
Hứa Lễ gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Lễ: “...”
Lộ Tuệ Tuệ dõi mắt về phía ngôi mộ, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Hứa biết làm không?”
Nghe vậy dì Dương lại thổn thức.
“Hứa Lễ định ở đây bao lâu?”
“Đợi đến mùng một, cùng Niên Niên lại đến thăm mẹ nhé.”
Cô ấy nghĩ rằng mình yêu thầm Hứa Lễ, nhưng lại không ngờ rằng ai ở nhà họ Lộ cũng biết bí mật này.
Đúng là Lộ Niên Niên và Lộ Cảnh Sơn không quen có quá nhiều người trong nhà, bàn bạc xong quyết định không thay đổi gì.
“Biểu hiện của Niên Niên quá rõ ràng, bố không nhận ra cũng khó.”
Hứa Lễ thật sự tới nhà họ Lộ, mang theo rất nhiều quà mừng.
“Niên Niên vẫn luôn muốn giới thiệu học sinh giỏi nhất khối cho bố, bố vừa nhìn đã thấy học sinh này đẹp trai quá.”
Hứa Lễ: Cảm ơn sếp Bùi đã cho tôi cơ hội.
“Ông chủ.”
“Đưa d.a.o cho Tiểu Hứa, đừng để bị thương.”
Đúng là Lộ Cảnh Sơn đi thăm mộ Tô Từ. Mùng một hàng năm ông và Lộ Niên Niên sẽ đến viếng Tô Từ, nhưng năm nào trước tết ông cũng giấu mọi người đến một mình, trò chuyện với Tô Từ, kể lại cho bà nghe những việc xảy ra trong năm, dự định năm mới ra sao.
Da của anh ta cũng rất trắng, người rất gầy, mặc đồng phục áo thun trắng, khi gió thổi qua, áo thun dính sát vào người thấp thoáng để lộ vòng eo.
“Phải xắt thế nào ạ?”
Dì Dương đang định nói, giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Lúc trước, Lộ Cảnh Sơn muốn thuê thêm vài người, dì Dương nói một mình bà ấy có thể làm được, họ không thường ở nhà, thuê nhiều cũng lãng phí.
Lộ Cảnh Sơn: “Ừ.”
Cô ấy đứng ở cửa bếp, cụp mắt nhìn người xắt thịt.
“Chẳng trách.”
Cô quay đầu nhìn về phía dì Dương hỏi:
Anh ta gầy hơn Bùi Chi Hành chút, trên người có cơ bắp hay không Lộ Niên Niên không rõ lắm, nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ta, cô ấy sẽ vô thức nghĩ tới anh ta thời trung học, cũng cao gầy, tướng mạo không phải loại cường tráng, cũng không hoạt bát mà có phần thanh tú, đặc biệt là nốt ruồi lệ dưới mắt càng làm cho anh ta giống như nữ sinh nhưng khí khái hào hùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.