Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Xung đột!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Xung đột!


Một vị hoà thượng không biết từ đâu chui ra, nói.

"Các vị cũng không phải không biết, vị tiểu sư muội này của ta thân phận như thế nào, lỡ không may xảy ra chuyện gì, ta không nghĩ mọi người ở đây, có mấy người chịu nổi sự giận dữ của Cốc Hồ Điệp đâu? Thế nên tại hạ mạo phạm, xin thất lễ."

"Minh Kỳ huynh thông cảm! Ta tự ý mang theo sư muội thấy chút việc đời."

Tuy nghĩ như thế nhưng hắn vẫn huých tay nhẹ vào tay Trương Bác Hạo như tìm kiếm đồng minh. Dù gì là hai ta cùng mang người a, đừng để có mỗi mình ta gánh mặt mũi này.

"Các ngươi nhìn xem, hợp với ta chứ?"

Nhìn bọn chúng bơi lượn trong hồ kèm theo đó là Hắc Liên Hoa nở rộ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp dưới ánh trăng mờ ảo.

"Hai vị a! Dù gì cũng đã đến một chuyến, đừng quay về a, Hồng Điệp thiếu chủ để ta sắp xếp, mọi việc ta bảo đảm."

Hồ Bích Ngọc chỉ thả những con Diêu Ngư Ngọc, Hắc Ngư Tinh...

Giống như hôm nay là Mạnh Đông, thời tiết khá là khắc nghiệt, rất ít loài có thể ra hoa, nhưng ở đây có thể thấy nhiều nụ hoa chớm nở như Dã Quỳ Sứ, Bách Niên Sinh hay Phượng Hoả Hình,...

Để xây nên Bách Thảo Viên, năm đó phải mất 7 ngày 7 đêm mới hoàn thiện, sau đó qua từng năm có cải thiện lại đôi chút nhưng không mất chỉnh thể tổng quan.

Trương Bác Hạo lúc này mới quay lại nhìn, liếc mắt hỏi Bình An.

Để thuê được Bách Thảo Viên phải liên hệ trước với Mai Trung Thứ, kẻ giữ chức vụ phát triển kiến trúc ở Thiên Kiếm Thành, rất được Thiên Kiếm tin tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa mới xuất hiện tại cửa lâu đã thấy Thiên Cơ Minh Kỳ đứng đó đón tiếp mọi người.

Bọn hắn được mời đến Hương Mộc lâu. Một trong ba lâu ở giữa của Bách Thảo Viên.

Vừa bước qua cửa đã thấy rất nhiều người tụ họp, đều là những thiên tài lên bảng nhưng chung quy vẫn là những người ở cuối bảng là phần lớn.

Nàng đem bông Phượng Hoả Hình cài lên mái tóc không những không phá đi sự hài hoà của bộ Hồ Điệp đem lại mà còn tô thêm cho nó chút sức sống mãnh liệt.

Trương Bác Hạo ho nhẹ.

Lúc này một giọng nam khác vang lên, giọng nói trầm ấm khiến người ta như chìm trong sự ấm áp của thế gian giữa những ngày lạnh giá như vậy.

"Đừng nói lời khó nghe như thế Bình An huynh, lâu lắm mọi người mới có dịp gặp mặt, đâu ai lại muốn gây chuyện thị phi vào lúc này. Phải không các vị?"

"Lạc Hỷ cô nương vẫn là như thế, luôn ức h·iếp Khổng Trí sư huynh, dù cho huynh ấy có xuống tóc tu hành cũng không trốn thoát khỏi vị hôn thê này của mình. Ha ha ha."

"Không có việc gì! Đều là bằng hữu cả. Mau vào, ngoài trời hơi lạnh."

Bốn góc lâu đều có Lưu Ly Minh Hoả thắp sáng, có vẻ như là để trấn tà thì đúng hơn, bởi vì muốn thắp sáng thì cần mấy cái đèn lồng là được rồi đâu nhất thiết phải là Lưu Ly Minh Hoả đúng chứ.

"Lối này. Minh Kỳ đưa tay chỉ lối đi cho ba người bọn họ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bình An quay đầu, khó hiểu trả lời.

Hắn vội chặn lại hai người Bình An, Trương Bác Hạo.

Lâu cao 7 trượng, trước cổng lâu để hai con tượng đá là Kim Tiền và Kim Thử.

"Vậy thì xin nhờ Minh Kỳ huynh."

"A! Minh Kỳ huynh nha, ta cũng muốn mang vị này, không phiền chứ?"

"Được."

"Nam Mô A Di Đà...."

"Bốp"

"Sư muội, nàng ấy không giống chúng ta, chưa mở tâm cảnh, ta quên mất việc này. Lỗi ta, xém chút nữa đặt nàng vào nơi nguy hiểm."

Một hơi, hai hơi, ba hơi... chỉ sau 20 hơi hô hấp cả người Hồ Hồng Điệp ửng đỏ hết lên.

"Thí chủ cái đầu ngươi, đồ con lừa trọc, dám mở miệng nói một câu nữa, xem ta xử lý ngươi thế nào?"

Chỉ mới vừa bước vào, Hồ Hồng Điệp đã bị choáng ngợp, không phải nàng chưa tiếp xúc với những buổi tiệc lớn như này, mà là nơi này quá khác biệt. Thứ mà họ thể hiện, Hồ Hồng Điệp không thể thích ứng kịp.

Hai mắt Bình An có vẻ hơi nheo lại, thể hiện rõ sự tự trách của bản thân mình đối với Hồ Hồng Điệp.

Vừa mới thấy hai người bọn họ Minh Kỳ đã lên tiếng chào hỏi.

Đi qua hồ Bích Ngọc sẽ đến vườn Thượng Thiên Chi Hạ, ở đây có đủ loại hoa khắp nơi trên thiên hạ, không lúc nào là không có hoa trổ bông tươi thắm, khoe sắc khoe hương.

Dạ Minh Châu thắp sáng cả căn phòng, tiếng âm nhạc du dương lượn lờ trong không khí, không khí của buổi tiệc đã được hiện ra ngay lúc này.

Bình An lúc này lên tiếng.

Giọng nói xuất phát từ một vị thiếu nữ, dung mạo xinh đẹp ngời ngời, mặt mũi tinh xảo góc cạnh, dáng người đầy đặn, chỗ cần thon thì thon, chỗ cần nhô thì nhô, đúng là vưu vật.

Lấy thân phận của hai người bọn hắn chẳng lẽ không đủ năng lực làm việc này hay sao?

"Đưa vị cô nương này lên lầu hai, cho người trông coi cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra, đưa đầu ngươi đến gặp ta."

"Ta có ý kiến gì được, không phải hai người các ngươi đã đem người đi vào rồi sao."

"Bốp"

Để hai người Trương Bác Hạo và Bình An kinh diễm không ngừng.

"Bình An huynh, Bác Hạo huynh đã lâu không gặp?"

Hắn đưa tay, một luồng linh khí từ lòng bàn tay hắn bay ra, nâng đỡ Hồ Hồng Điệp, đem nàng lơ lửng trong không trung, phía ngoài được bao phủ một lớp linh khí xanh lam mỏng hết sức đẹp mắt, giống như một tiên nữ đang ngủ.

3 tuổi nhập Kiếm Đạo, 7 tuổi lĩnh hội Kiếm Ý, 15 tuổi lĩnh hội Kiếm Tâm được xưng Kiếm Tôn chuyển thế. Trong đồng lứa thiên tài rất ít người có thể giao đấu ngang sức với hắn, độ uy tín lại cực cao, khiến ai cũng phải nể phục.

"Nàng cũng không kém a!"

Một vị cô nương xinh đẹp kế bên vội kéo lại Khổng Trí, lấy tay che miệng hắn.

"Hai người...các ngươi..."

Minh Kỳ tuy trong lòng ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười đón tiếp.

Trương Bác Hạo thái độ ra mặt. Bình An vẫn trầm ngâm không nói gì.

Khương Thái Nhất lên tiếng cười ha ha. Hắn là con trai đầu của người cầm lái Khương Gia hiện nay.

Ba người Bình An đến với Bách Thảo Viên lúc tiệc mới bắt đầu, ba người bọn hắn đi vào từ Sinh Môn ở phía Bắc, được hai gã thị vệ chặn đường hỏi thiệp mời. Tuy Hồ Hồng Điệp không có thiệp mời nhưng được Bình An và Trương Bác Hạo đứng ra bảo lãnh nên cô nương này vẫn vào được bên trong.

Vị cô nương này hùng hùng hổ hổ, tuy xinh đẹp nhưng tính khí có chút nóng nảy, có vẻ là người không mấy dịu dàng.

Chương 12: Xung đột!

Hắn từ tốn nói khẽ với Hồ Hồng Điệp.

"Bình An huynh, Bác Hạo huynh, không bằng đưa nàng lên lầu hai, cớ gì phải về sớm như thế."

"Giờ sao đây? Cũng không thể cứ đứng mãi ở lối vào chắn đường đi như thế chứ?"

"Đà này...này thì đà..."

Trương Bác Hạo thề, đời này của hắn chỉ có thấy con người này là gai mắt nhất, luôn kiếm chuyện dù không phải việc của mình. Loại người này ai mà trở thành đạo lữ thì đúng là xui xẻo.

"Ta nói có sai sao? Bản thân chưa đủ bản lĩnh, lại muốn vào những nơi không hợp với mình, không phải tự chuốc hoạ vào thân thì là gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Bác Hạo vẻ mặt khó hiểu.

Ba người bọn tiếp tục băng qua khu vực này đến với Hồ Bích Ngọc.

"Không sao, bình tĩnh, ngưng khí tĩnh thần, đem khí ép chặt từng huyệt đạo, đẩy vào tâm cảnh."

Kẻ này tài trí hơn người, có kiến thức rất lớn về mặt kiến trúc. Tuy mới trung niên nhưng đã có nhiều năm quản lí kiến trúc thành trì, xây dựng và phát triển kiến trúc nên uy tín của hắn cũng cực lớn.

Giọng nói của Hồ Hồng Điệp có chút run nhẹ.

Minh Kỳ liền nhận ra nàng là ai.

"Khổng Trí, ngươi không thấy bầu không khí đang căng thẳng hay sao, còn đổ thêm dầu vào lửa thế?"

Lúc này Hồ Hồng Điệp mới từ phía sau xuất hiện.

Vị cô nương kia sắn tay áo lên gõ vào đầu Khổng Trí, khiến hắn giật nảy cả mình, vội vàng né tránh, hai người kẻ trước người sau chạy loạn khắp lâu.

"Được rồi, được rồi, khá đẹp rồi, đi nhanh, mọi người còn đợi."

Nghe Thiên Cơ Minh Kỳ đảm đương như thế hai người Trương Bác Hạo cũng không già mồm.

Hồ Hồng Điệp hai mắt từ từ nhắm lại, linh khí xung quanh nàng đang được cơ thể nàng hấp thụ một cách nhanh chóng.

Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này xuất hiện.

Khổng Trí chắp tay trước ngực tự nói.

Trương Bác Hạo lúc này lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khổng Trí sợ hãi, hoảng hồn vội vàng lui tránh.

Với lối kiến trúc độc đáo, 2 hồ 3 vườn 4 lâu nên khi ai đến với Bách Thảo Viên đều khó kiềm nén trước vẻ đẹp của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vị này là....không phải Thiếu chủ Cốc Hồ Điệp hay sao?"

Khiến bầu không khí vừa mới căng thẳng bỗng nhiên hạ nhiệt ngay lập tức, mọi người cũng vui vẻ lên.

Hắn nhìn một lượt về phía mọi người có mặt ở đây, đôi mắt sắc bén, giống như có một thanh kiếm lướt qua từng người, ra ý cảnh cáo.

Đã có rất nhiều người hội tụ ở đây, và ở đây chỉ có Thiên Tài, không có ai là người bình thường cả.

"Ngươi, lại đây."

"Không có gì, vẫn là không chịu nổi áp lực từ đám người này."

Bách Thảo Viên nằm ở trung tâm Thiên Kiếm Thành, đây là nơi được Thiên Kiếm Thành đầu tư về mặt hình ảnh chủ chốt cho những buổi hội họp lớn.

Mi tâm của nàng đang phát sáng tí tẹo như thế, sau đó nàng từ từ hai chân khoanh lại, ngồi đả toạ tu hành.

Minh Kỳ nghĩ thầm.

"Theo ta, vẫn nên đưa vị cô nương này ra ngoài thì hơn, kẻo lại không may....a...um...um"

Khí chất, hình thức, độ nhận diện đều khác xa cái sự tầm thường ngoài kia. Ở đây chỉ có tinh anh. Tinh anh của thời đại này, bọn họ mạnh mẽ, bọn họ kiên cường, kiên định, bọn họ nỗ lực không ngừng, bọn họ được thiên địa ưu ái, là Long là Phượng không phải Soả Điểu tầm thường, ở họ có thứ chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được "sự Tự Tin Tuyệt Đối và Thiên Phú trời ban".

Bình An tuy có phần ngượng ngùng nhưng vẫn không tự ti, dù gì hắn cũng là Thần Tử Đạo Giáo, mang theo một người không có trong khách mời tuy có chút không phải phép nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.

Khi đi ngang qua vườn, Hồ Hồng Điệp vội ngắt một bông Phượng Hoả Hình, mùi thơm mà nó lan toả đúng là đặc biệt, đem lại cảm giác ấm áp an toàn trong cái đầu đông hơi se lạnh này.

Chỉ là khi hai người vừa có ý định ra về đã bị một giọng nói chói tai mỉa mai từ phía trong vọng ra.

"Nữ thí chủ, không nên động tay động chân a."

"Còn sao nữa, về thôi! Với tình trạng này của sư muội, hứng thú gì nữa mà hội với tụ."

...

Dẫu gì cũng không phải một mình hắn mang người này nha, Đại công tử của Thương Vân Hội cũng muốn mang a.

"Sao thế?"

Trương Bác Hạo lúc này cũng hết hứng, ai có ngờ con nhóc quỷ này kém đến thế cơ chứ.

Bình An chắp tay nói.

Nàng liếc nhìn hai con người đi cùng với mình, không biết tại sao, hai con người mới vừa nói cười với nàng lúc nãy, lúc này đây mang cho nàng cảm giác xa lạ đến thế, giống như nàng và họ ở hai thế giới riêng biệt như vậy.

Bách Thảo Viên có 3 cổng chính và 3 cổng phụ thứ tự xen kẽ lẫn nhau là Sinh môn, Tử Môn, Dương môn, Âm môn, Thiện Môn, Ác môn.

Vị tỳ nữ vội vàng nâng đỡ Hồ Hồng Điệp, sau đó hai bóng người dần khuất sau dãy lầu hai.

Hắn là Nhị công tử của Kiếm Ý Sơn Trang. Lý Hàn Vương.

Chỉ mới vừa quay đầu hắn đã thấy Hồ Hồng Điệp trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người của nàng hơi run nhẹ. Hắn chợt hiểu ra, vị sư muội này của hắn, không có loại khí chất đó.

Minh Kỳ chỉ vào một vị tỳ nữ đang đứng phục vụ tại một bàn tiệc.

"Đào Mộng Cầm, ngươi bớt một chuyện có thể c·hết à?"

- Không phải Long, không phải Phượng, lại dám bước vào nơi này, không phải là tự tìm phiền phức hay sao?

Giọng nói của nàng bình tĩnh sâu sắc, như tường thuật một chuyện bình thường không hơn không kém.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Xung đột!