Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chạy trốn
Thiên Cửu không biết rằng có một đôi mắt trong bóng tối luôn theo dõi hắn. Kể từ khi hắn trở về đây, mọi nhất cử nhất động của hắn luôn bị người này nhìn ở trong mắt.
Sau khi đã sắp xếp hết đống củi vào nhà bếp ngay ngắn.
Hắn vội nói.
Cũng không có gây thù chuốc oán với ai, một mình bơ vơ sống như thế.
"Trốn!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẫn nhớ ngày đó khi đi lang thang không có việc làm, Lão bản nương rất là xinh đẹp, nhìn thấy hắn một tên nghèo khổ dơ bẩn vẫn không tránh không né. Đáng thương cho hắn một công việc, hắn mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Hai tay ôm lấy nơi trái tim, có một nhịp nào đó hắn nghĩ mình đã ngừng thở, như ai bóp nghẹn nơi trái tim.
Mãi một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại được.
Bóng dáng Kiều Phi xuất hiện từ dòng người bước vào. Trông thấy Thiên Cửu suy nghĩ xuất thần, Kiều Phi cũng không đánh thức hắn, nàng nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống bên cạnh bàn của hắn, tự rót cho mình một chén trà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhờ có công việc này mà hắn cũng có thể sống tạm bợ qua ngày, đủ ăn đủ mặc.
"Tuổi trẻ thật tốt, có thể chịu đựng được khổ cực, không giống bọn ta, già rồi, không chịu nổi giày vò kiểu này."
"Cũng thật lâu rồi nha."
Hắn lắc đầu, dù là gì mình cũng không có liên quan đến Dương lão, chắc kẻ đó sẽ không nhắm đến bản thân đâu nhỉ?
Thiên Cửu lúc này cũng biết mình thất thố, vội vàng chữa cháy.
Một tên thiếu niên trẻ tuổi đang ra sức chặt từng khúc gỗ ra thành những mảnh nhỏ.
Hắn vội vàng đứng dậy, lui về sau mấy bước.
Một công việc mà mỗi ngày đều có thể kiếm được 5 tiền. Ai cũng có thể làm được nhưng Lão bản nương chỉ nhận mỗi mình hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ẹo...ẹo...ẹo"
Thiên Cửu tiếp tục đi vào thành.
Trên gương mặt đầy mồ hôi, trong đôi mắt sáng đầy ý cười, hắn cảm thấy cuộc đời này cũng không tệ đến vậy.
Khắp người mồ hôi nhễ nhại, cái rìu mà hắn đang cầm cũng đã chịu sự tàn phá của thời gian không kém rồi.
Thiên Cửu thể hiện sự lùng túng bằng những hành vi ngốc ngếch của mình.
Nghe thấy tiếng Định Thiên Bình, Thiên Cửu vội vàng đem củi đưa đi vào.
Có thể thấy nó to gấp 5 lần cơ thể vị thiếu niên này.
2 Tiền này của Thiên Cửu thu hay không thu cũng không đáng kể.
Định Thiên Bình thể hiện rõ sự tiếc nuối trên gương mặt.
Một thân hình nhỏ bé, gồng gánh trên lưng một đống củi nặng gấp mấy lần mình, vẫn có thể kiên cường bước tiếp, rất đáng nể phục.
Đúng thế! Là Thiên Cửu.
Đã cố gắng để chất từng bó lại với nhau. Hắn phải mau chóng đem đống củi này về trước khi trời ngã chiều.
Hắn có thể vẫn thấy, rất nhiều tu tiên giả đang xâm nhập bí cảnh. Thật sự là tuyệt không thể tả.
Thiên Cửu cười khổ.
Thật sự nếu không có bà chủ Nam Tiền hắn rất khó để có thể tìm được một công việc có thu nhập tốt như này.
"Thế mà không gọi ta."
Hắn hồi ức lại lúc bước vào nhà, mọi vật đều bị xáo trộn, không có dấu hiệu đánh nhau, một chiêu đã có thể giải quyết Dương Lão.
"Thôi, để lần khác, ta đang vội về nhà, có lão thúc gần nhà đợi ta về cùng ăn cơm."
Nàng xoay xoay chén trà trên bàn, nước trong chén đã nguội từ bao giờ.
Hắn gào thét, tâm can như bị ai đó cào xé, thở dốc không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay cũng như mọi ngày mà thôi, ra ngoài đốn củi bán cho lão bản nương nhà trọ Nam Tiền.
Kiều Phi nhẹ nhàng khẽ nói.
Lúc này Định Thiên Bình đang từ phía trên phòng trọ đi xuống.
Không biết khi nào hắn mới có thể trở thành những người như thế, thật hâm mộ.
Vậy kẻ này thực lực cực cao. Thế nhưng vì sao lại g·i·ế·t một người bình thường như Dương Lão.
Sau khi đến cổng thành, một tên thị vệ liền chào hỏi hắn.
Nàng nhìn về phía ngoài, trời chiều đã ngã, ánh nắng đã dần khuất sau những ngọn núi phía xa.
Chửi thầm một câu. Hắn cũng không dừng lại bước chân của mình, một đường chạy trốn.
"Haha, miệng của ngươi vẫn là ngọt như thế."
Trong không khí đã tràn ngập mùi huyết tinh gây mũi. Nhìn bức tường rêu ngày nào đã bị đổ sụp một góc, phía trong nhà lão Dương mọi thứ lộn xộn ngổn ngang hết cả lên. Khắp nơi máu tươi vung vãi, tạo nên một cảnh tượng khó có thể ở lâu,. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trông thấy ta, đáng sợ như vậy?"
Thế nhưng khi vừa bước đến con hẻm.
Hai tay hắn không ngừng chuyển động, làm mọi việc thật nhanh, từng bó, từng bó củi đang được cột lại với nhau tạo nên một bó củi thật lớn.
Hắn bịt miệng bịt mũi vì không thể chịu đựng được mùi máu tanh nồng này.
Một lát sau, khi định thần lại, Thiên Cửu bỗng giật mình vì kế bên người là lão bản nương.
Hắn bắt đầu nôn thốc nôn đáo, mọi thứ từ trong bụng lúc này cuộn trào, muốn trào ra hết bên ngoài.
"Ừm, tiền của ngươi đây, lần này ở lại ăn cơm chứ, trời cũng sắp tối rồi."
Thiên Kiếm Thành.
Chương 18: Chạy trốn
"Tiểu Cửu nha, hôm nay về muộn như thế, không sao chứ?"
"Thiên Cửu đại ca, ngươi cứ đem củi vào đi, mẫu thân ta vừa đi vắng, không có ở nhà."
Hai hàng nước mắt chảy dài từ hốc mắt tuôn ra không ngừng.
Đầu óc cấp tốc xoay chuyển cực nhanh, hắn suy nghĩ lại mấy năm này Dương Lão ở chung, không một ai ghé thăm.
Thiên Cửu tay rót chén trà, uống một hớp cạn sạch.
Không biết là ai ra tay ác như vậy. Đến ngay cả một lão già cũng không thương xót.
"Thiên Cửu ca, hôm nay có thể ở lại ăn cơm không?"
Vừa đến quán trọ Nam Tiền, hắn đã gọi to.
Hắn lập tức phủ nhận. Sai! Thân phận Dương Lão có khi không tầm thường, ngài ấy không làm gì mấy năm nay vẫn có thể sống ung dung bình thãn như vậy.
Thiên Cửu lộ ra vẻ tươi cười, hai hàm răng trắng lộ ra trông thật tốt.
Thiên Cửu tuy ngượng ngùng nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười.
Thi Thể Lão Dương đã không còn trọn vẹn, một con cánh tay bị đứt rời, lục phủ ngũ tạng bể nát lòi ra khỏi bụng, một bên đầu cũng không còn nguyên vẹn.
"Ọc...oạ...Khạc...Khạc..."
Trong lúc Thiên Cửu suy nghĩ xuất thần.
Lúc Thiên Cửu lao ra phía ngoài chạy trốn, hắn đã định ra tay. Thế nhưng người bên cạnh ngăn cản. Ra hiệu hắn đi theo Thiên Cửu.
"Thôi, cất đi! Ngươi cũng là người cực khổ, xem như hôm nay La thúc canh trực, không thu phí của ngươi."
Thiên Cửu vội từ chối.
Một cô nương xinh đẹp, ma mị, quyến rũ.
Hắn quay ra phía ngoài, cất bước đi ra.
"Thấy ngươi chăm chú như thế, không nỡ lòng."
Quay đầu liền chạy, hắn không biết là ai g·i·ế·t c·h·ế·t Dương lão, nhưng lỡ như kẻ đó vẫn còn lảng vảng quanh đây, gặp hắn ở đây có lẽ cũng sẽ g·i·ế·t luôn cả hắn.
Nàng tuy đã có một đứa bé nhưng phong vận vẫn còn, không biết có bao nhiêu người theo đuổi, đều bị nàng từ chối.
"Không phải La thúc đã trải qua rồi sao, ngài hiện giờ chính là dưỡng lão."
Nhung Dương lão là một người bình thường, có gì đáng để cướp.
Thiên Cửu móc ra 2 Tiền đưa cho hắn, tuy nhiên vì thấy hắn lần này cực khổ, La Thúc vẫn là từ chối không nhận.
"Không có việc gì, La thúc! Chỉ là muốn kiếm thêm chút đỉnh thôi mà."
Mùi máu tươi xộc vào khoang mũi khiến cho đầu óc của hắn bị kích động, tay chân bắt đầu run lên, một cỗ chua xót từ trong bụng bắt đầu khoáy đảo.
Làm thị vệ như bọn hắn, tuy không có quyền lực gì, nhưng cũng có thể miễn đi chút việc nhỏ. Hiện tại Thiên Kiếm thành không biết có bao nhiêu người muốn đến.
Thế nhưng điều đó không làm cho bản thân hắn dừng lại những biểu hiện bất thường của mình.
"Đa tạ, La Thúc!"
La Thúc cười ha hả.
Chỉ sợ là kẻ thù trước kia, hoặc là g·i·ế·t người cướp của.
Thị vệ liền cảm khái, thở dài.
Ở một nơi phía Bắc ngoại thành.
Chỉ nghe thấy tiếng vọng của một vị thiếu niên từ trong quán gọi ra.
Thiên Cửu mừng rỡ, 2 tiền đối với hắn cũng là một số tiền lớn.
Chậm chững từng bước tiến lên.
Hai mắt hắn nhìn vọng về phía bầu trời, nơi đó có một đám người, đông đen kẹt nghịt, quay xung quanh cái lỗ đen với phía ngoài là những đoá hoa xinh đẹp kia.
Nàng cười khẽ nói.
Thiên Cửu nở nụ cười, từ chối nhẹ nhàng.
"Được rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Nghe thế, Kiều Phi cũng không giữ lại Thiên Cửu làm gì, để hắn ra về.
"Lần này đúng là không được, kế bên nhà có Lão thúc đang đợi ta về ăn cơm, hẹn lần sau vậy."
"Lão bản nương, hôm nay ta đem củi đến rồi.
"Khi nãy ta đã đem củi chất đầy kho rồi, nếu hết lại gọi ta nha."
"Không biết giờ này, chắc Dương Lão đã dọn cơm đợi sẵn trước nhà chờ hắn về cùng ăn rồi."
Bước đi trên đường lớn, Thiên Cửu vui vẻ ra mặt, khi hôm nay lại có một món tiền vào tay, sẽ không c·h·ế·t đói.
Có thể giúp hắn ăn uống được hai ba ngày.
Một lúc sau.
Suy nghĩ đến đây, hắn liền khựng người một lát. Hình như từ khi đến đây, ngoài hắn ra, Dương Lão cũng không tiếp xúc với ai. C·h·ế·t tiệt!
"Thế huynh ngồi uống miếng nước, đợi mẫu thân ta về rồi đưa tiền cho huynh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.