Tầng hầm tị nạn số 3 Cửu Long Thành.
" Mẹ ơi, bố và ông sẽ về phải không??"
Bên trong không gian, hàng triệu con người hoặc đứng hoặc ngồi, trên khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy các loại cảm xúc bất lực cùng lo âu.
Đứa bé trái tay ôm quả bóng ngồi trong lòng mẹ nó ngây thơ hỏi.
" Ừ, chắc chắn rồi, họ nhất định sẽ không sao đâu, không sao đâu...". Thiếu phụ ở phía sau ôm lấy đứa con trai, muốn mỉm cười vỗ về nó nhưng sao trong lòng ngực cứ như uất nghẹn lại, đôi bàn tay run rẩy, nước mắt không kiềm được mà mãi tuôn ra.
" Mẹ, đừng khóc, Bi sẽ bảo vệ mẹ, Bi sẽ đánh hết lũ quái thú xấu xa " . Đứa nhỏ vô cùng ngây thơ lời nói để mẹ nó càng không kiềm được nước mắt, tiếng khóc như có ma lực lan tỏa ra xung quanh khiến một số đứa trẻ, phụ nữ hoặc ngồi hoặc đứng gần đó cũng thút thít theo.
" Khốn nạn ". Một thanh niên tức giận đấm mạnh lên vách tường hợp kim, dùng lực đến mức máu đỏ chảy dài.
Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình lớn treo trên trần của tầng hầm, nơi đang chiếu lại tình cảnh chiến đấu khốc liệt ngoài tiền tuyến, nơi vô số con người đang liều cả thân mình trong khói lửa ngăn chặn quái thú vượt qua.
" Phải chi, phải chi mình mạnh hơn nữa, siêng năng hơn nữa thì đã có thể vượt qua sát hạch võ giả rồi ". Thanh niên đỏ mắt nghiến răng tự trách bản thân, thân là một chuẩn võ giả vậy mà giờ phải chui rúc trong nơi trú ẩn này không khác gì người bình thường.
Cực kỳ, cực kỳ không cam tâm!
.....
Đông hải.
Lê Khanh cực nhanh bay đến, tốc độ mãnh liệt đột phá bức tường âm thanh khiến nước biển cũng bị rẽ sang hai bên thành những cơn sóng cao, toàn bộ quái thú dám cản đường hắn đi đều b·ị đ·ánh bật ra bên ngoài.
Rất nhanh, hắn đã tiến vào khu vực sương mù đen giăng đầy, gió lốc rít gào, lôi điện vờn quanh.
Một số tia sét như điện xà đánh vào người hắn nhưng đều bị Hắc Thần trang triệt tiêu toàn bộ, trang bị này thậm chí cả công kích cấp Hành Tinh cũng có thể hóa giải 50% thì chút điện này cũng chẳng là gì.
Vượt qua khu bão tố chính là một không gian thoáng đãng hơn, tâm bão.
Bên trong đang diễn ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Mấy vị Chiến Thần cao cấp đang vây công một con Giao Long khổng lồ, dài hơn trăm mét, toàn thân được lân phiến đen kịt bao phủ, trên trán mọc ra hai cây sừng màu bạc có hình tia chớp đang liên tục phóng sét ra xung quanh.
Sức mạnh của một Thú Vương khiến trời đất như rung chuyển, một cú vung đuôi, một tiếng gầm rú đều khiến cho biển cả sôi trào, vuốt sắc cào ra khiến không khí nổ tung hóa thành từng trận gió bão.
Mà trong trung tâm của cuộc chiến, một lão nhân khoác Hắc Thần trang chính là đối thủ chính kháng cự lại mọi đòn t·ấn c·ông của Thâm Hải Hắc Giao Vương.
" Hà hà hộc ". Võ Vương vung lên khiên chắn, mạnh mẽ chặn lại một cái quất đuôi của Giao Vương, nhưng đồng thời cũng b·ị đ·ánh bay xuống mặt biển, đến khi ngoi lên thì đã khụy một chân ôm bụng thở dốc không ngừng.
Giao Vương cuồng hống lên một tiếng, muốn thừa cơ g·iết c·hết nhân loại trước mặt nhưng các Chiến Thần xung quanh làm sao cho nó được như ý.
Lưu Quang, Chu Minh cùng bốn vị Chiến Thần khác lập tức xông lên dùng mọi khả năng của mình tiến hành đã kích q·uấy n·hiễu, tuy nhiên với sức của họ hoàn toàn không làm trầy xước được lớp vảy siêu cứng của Giao Vương.
Giao Vương không b·ị t·hương nhưng vẫn cảm thấy phiền chán vô cùng, cứ như bị một đám ruồi bâu quanh cực kỳ khó chịu, toàn thân lấp lóe tia điện xanh lam hóa thành lôi võng càn quét khắp xung quanh.
" C·hết tiệt, niệm lực hoàn toàn bị áp chế bên trong cơ thể ". Chu Minh bị tia sét đánh cho toàn thân cháy khét rơi thẳng xuống biển, cũng may có bộ đồ Hắc Thần triệt tiêu bớt công kích nên còn giữ được một hơi.
Vội vàng khống chế phi luân đỡ được cơ thể trước khi r·ơi x·uống b·iển.
Một trong hai loại thiên phú sức mạnh của Thâm Hải Hắc Giao Vương chính là tạo ra vùng từ trường áp chế toàn bộ niệm lực, tinh thần niệm sư đối đầu với nó bị khắc chế hoàn toàn, mười phần sức mạnh bị tước mất bảy tám.
Ngoại trừ Chu Minh, một người khác là Lưu Quang cũng có Hắc Thần trang nên tình trạng cũng không khác gì.
Còn những Chiến Thần khác hoàn toàn không được may mắn như vậy, chiến giáp SS trước dòng điện hàng chục triệu cùng sóng nhiệt mấy ngàn độ C hoàn toàn bị hủy diệt, như những cục than cháy đen rơi xuống đại dương.
Ai may mắn thì còn hấp hối, xui xẻo hơn thì đã không còn chút sóng sinh mệnh nào.
" Các anh hùng. Tổ quốc đời đời nhớ ơn các ngươi ". Võ Vương lão lệ chảy dài, trên thân khí thế càng thêm lăng lệ, thậm chí dần dần đuổi kịp cả Giao Vương.
" Cấm thuật bí pháp - Liêu Thọ Tăng Nguyên ".
Chu Minh nằm trên phi luân thấy cảnh này thì lầm bầm, ánh mắt tràn đầy đau đớn.
Liêu Thọ Tăng Nguyên, một bí pháp được khai quật từ di tích văn minh số 8, thông qua thiêu đốt sinh mệnh, tuổi thọ, linh hồn của người dùng mà trong thời gian ngắn khiến họ vượt qua cực hạn của bản thân, thậm chí bước vào cấp độ cao hơn.
Như Võ Vương đại tướng, vốn là Chiến Thần đỉnh cao thì lập tức trở thành tồn tại Siêu việt Chiến Thần, Hành Tinh cấp cường giả.
Nhưng bù lại, số tuổi thọ vốn không nhiều của ông cũng đang điên cuồng trôi đi, làn da ngày càng xám trắng nhưng tinh thần trong mắt thì chưa bao giờ giảm xuống.
Cũng nhờ vậy mà nhóm bọn họ mới có thể cầm cự với Giao Vương đến hiện giờ, nhưng hiển nhiên chỉ là Hành Tinh cấp một là không đủ đối phó nó, bởi vậy Võ Vương hiện tại mới đẩy mạnh tốc độ thiêu đốt sinh mệnh lên, kéo theo lực lượng cũng cực kỳ áp sát Hành Tinh cấp hai.
" Diệt Thế thương pháp đệ tứ trọng - Tịch Diệt Thiên Luân "
Tay phải Võ Vương, nắm chặt một thanh trường thương đỏ như máu, toàn thân sức mạnh, nguyên năng, tinh thần ý chí đều dồn vào một đòn tối cường này, thậm chí còn không giữ lại sức duy trì Hắc Thần trang, để lộ ra cơ thể dù đã già nhưng vẫn vô cùng cường tráng.
Vèo!
Thân ảnh Võ Vương hóa thành một mũi thương khổng lồ xé tan không khí lao về trước, mọi thứ trên đường đều bị lực lượng khủng kh·iếp hủy diệt, trực chỉ thẳng đầu Giao Vương.
Ngao!!
Thâm Hải Hắc Giao Vương hai mắt như điện, há miệng gầm lên một tiếng, sừng bạc trên đầu sáng lên hào quang chói mắt, cuối cùng vậy mà rời khỏi đầu bắn mạnh ra, hóa thành tia sáng đối đầu trực diện cùng Võ Vương.
Hai luồng sáng một đỏ một trắng bạc ầm ầm v·a c·hạm giữa biển rộng.
Mọi âm thanh dường như đều ở giờ phút này mất đi, không gian như ngưng đọng lại.
Sau đó, là một vụ bạo tạc kinh hoàng.
Trời long đất lở, biển cả rít gào tạo ra s·óng t·hần cao hàng trăm mét quét ra xung quanh.
Bão tố bị b·ạo l·ực thổi tan, mây đen khắp trời mở ra một lỗ hỏng to lớn để cho ánh mặt trời chiếu rọi xuống.
Chu Minh khó khăn ổn định thân mình, nắm chặt phi luân mở to mắt nhìn về phía trung tâm, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến mức bật máu.
Ở đó, thủ hộ thần của Việt tộc, đại tướng Võ Vương lơ lửng trên không trung, bóng lưng thẳng tắp như một ngọn trường thương giữa trời đất không bao giờ chịu khuất phục.
Ánh nắng rọi xuống trên người ông như dát lên một tầng vàng kim óng ánh, tràn đầy uy nghiêm cùng thần thánh.
Nhưng, Chu Minh biết, Võ Vương thất bại rồi, sóng sinh mệnh trên thân ông đã hoàn toàn tắt hẳn, đôi mắt vốn anh khí như rồng kia đã mất đi hào quang.
Vèo!!
Một bóng người lao nhanh đến ôm lấy Võ Vương trước khi ông r·ơi x·uống b·iển rộng.
Lê Khanh nhìn lão nhân trong vòng tay mình, hắn vẫn là đến muộn, chỉ kịp nhìn thấy một thương kinh diễm tuyệt luân cuối cùng kia, nhìn thấy khoảnh khắc tỏa sáng cuối cùng đến từ vị thủ hộ Thần dân tộc Việt.
" Võ Vương, xin yên nghỉ. Chuyện còn lại hãy giao cho hậu bối chúng con!"
" Chu hội trưởng, xin hãy bảo quản tốt di hài của ngài ".
Nhẹ nhàng đặt Võ Vương lên phi luân của Chu Minh, Lê Khanh trịnh trọng hành lấy quân lễ, sau đó Phi Thiên Vũ mở bung ra lao v·út về Giao Vương vừa mới ngoi đầu lên trở lại.
" Được ". Chu Minh theo bản năng đáp lời, thậm chí còn chưa phản ứng lại kịp.
Sự xuất hiện của Lê Khanh ở đây là quá mức bất ngờ, thậm chí từ tốc độ lúc nãy thể hiện ra còn vượt qua cả Chiến Thần đỉnh cao bình thường.
Chu Minh thầm tự hỏi, rốt cuộc tên này đã làm gì trong một tháng ở học viện tinh anh mà có thể mạnh lên như thế, đúng là quái thai!!
Lê Khanh không biết Chu Minh trong lòng hiện tại rung động thế nào.
Hắn, chỉ cảm thấy tức giận, vô cùng tức giận.
Cái c·hết của Võ Vương, c·ái c·hết của các Chiến Thần xung quanh, c·ái c·hết của hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đằng kia, c·ái c·hết của vô số dân chúng vô tội không kịp đến nơi tị nạn....
Tất cả, như một khối đá đè vào trong lòng Lê Khanh, như bóp nghẹt trái tim khiến hắn như không thở nổi.
Dù sao, thời gian hắn đến thế giới này vẫn là quá ngắn ngủi, chỉ kịp nhìn thấy cảnh võ giả nhân loại săn g·iết quái thú chưa chưa thật sự nhìn thấy thú triều công thành bao giờ.
Điều này làm cho sâu trong tiềm thức Lê Khanh sinh ra một sự ngộ nhận sai lầm rằng con người vẫn là chủ nhân thế giới, mọi người vẫn có thể sống an toàn hòa bình trong những căn cứ kia.
Cho đến hôm nay, hiện thực mới vả cho hắn một phát vỡ tan ảo tưởng trong lòng.
Từ sau Đại Niết Bàn, nhân loại đã không còn là kẻ đứng đầu chuỗi sinh vật, với sự phát triển tốc độ cao của hải thú hiện nay thì mỗi ngày, mỗi giờ đều có căn cứ bị hủy diệt, vô số người dân bình thường c·hết đi.
Mặc dù Lê Khanh biết, dựa vào cốt truyện thì chỉ cần vài năm nữa thôi, với La Phong quật khởi thì sớm muộn nhân loại cũng lấy lại được vị trí bá chủ của mình.
Nhưng trong thời gian đó thì sao? Bao nhiêu Vương cấp thú triều sẽ xuất hiện? Bao nhiêu con người sẽ tiếp tục c·hết đi?
Rồi quê hương hắn, Cửu Long Thành, Hà Đô Thành rồi sẽ ra sao? Trong nguyên tác hoàn toàn không nhắc đến, tệ nhất có lẽ là đã bị xóa sổ rồi đi.
Mà hắn, hoàn toàn không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra!!
" C·hết đi ". Lê Khanh ánh mắt lăng lệ, toàn bộ sức mạnh ngưng tụ thành một quyền đập mạnh vào đầu Thâm Hải Hắc Giao Vương.
Ngao!!!
Trong ánh mắt trợn tròn của Chu Minh cùng Lưu Quang, Giao Vương mà bọn họ còn không thể làm trầy da bị một đấm này đánh bay đi, ở vị trí tiếp xúc thậm chí còn da tróc vảy bong, giao huyết vung vẩy thiên không.
Tí tách ~~ đì đùng ~~~ oành ~~
Lôi điện bạo nổ, vố số tia chớp đồng loạt t·ấn c·ông đến, tốc độ vượt qua âm thanh vô số lần căn bản không thể né tránh
Mà Lê Khanh cũng không thèm né tránh, dựa vào Hắc Thần trang cùng Haki trực diện ngạnh kháng xông tới, liên tục đấm đá vào người Giao Vương.
Quyền quyền thấu thịt!!
Cước cước nổ máu!!
Sóng chấn động điên cuồng tràn vào trong tàn phá nội tạng cùng mạch máu, khiến Thâm Hải Hắc Giao Vương đau đớn kêu gào.
Hoàn toàn áp đảo!!
Bên trong khu tị nạn, vô số người dân thấy cảnh này lập tức hoan hô lên, có người còn vui mừng đến khóc nức nở nói không ra lời.
Chiến Thần, từ một khắc này chính thức được sinh ra!!
* À thì vậy mà đã cán mốc nho nhỏ 30 chương rồi, các bạn có thể vào đánh giá để ghi lại suy nghĩ của mình về truyện nha. Hì hì
0