" Lần này may nhờ có cậu giúp đỡ, ta thay mặt toàn thể đồng bào Cửu Long thành gửi đến cậu lời cảm ơn sâu sắc nhất "
Sau buổi q·uốc t·ang, thượng tướng q·uân đ·ội Võ Nguyên Gian gửi lời mời gặp riêng Lê Khanh, hai người ngồi lại uống trà với nhau trong một văn phòng đơn sơ tràn đầy khí tức nghiêm nghị.
" Ngài không cần nói vậy, đây là trách nhiệm của một Đại Tá như ta mà ". Lê Khanh cười trả lời.
Nhìn kỹ vị " thủ trưởng " trước mặt mình, là một vị trung niên thân hình quắc thước, diện mạo nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như chim ưng cùng khí thế Chiến Thần trung cấp tỏa ra không hề tầm thường.
Trong cuộc chiến với Thâm Hải Hắc Giao Vương, Võ Nguyên Gian chính là một trong số các Chiến Thần đã liều mình chiến đấu, tuy nhiên vì chênh lệch sức mạnh quá lớn nên cuối cùng vẫn là b·ị đ·ánh cho trọng thương, may mà Lê Khanh đến kịp nên nhặt về một mạng.
À, nghe tên có lẽ cũng biết rồi nhưng Võ Nguyên Gian chính là con trai của Đại tướng Võ Vương, gia đình này đời đời nối nghiệp nghề binh.
" Nói thật, ta vẫn còn cảm thấy như đang trong mơ, chỉ mới hai tháng trước ta còn tự tay phê chuẩn công văn thăng bậc quân hàm của cậu, vậy mà giờ đây..."
Võ Nguyên Gian pha một ly trà nóng đẩy đến trước mặt Lê Khanh, thở dài
" Ta sống 42 năm trên cuộc đời, trải qua thời kỳ Niết Bàn gian khó mà đến hiện tại mới chỉ là trung cấp Chiến Thần, nói ra thật xấu hổ "
" Bởi vì ta bậc hack ". Lê Khanh nhấp một ngụm trà nghĩ thầm trong lòng, nhưng hiển nhiên cũng không nói ra, chỉ là cười cười đáp lời
" Ngài Thượng Tướng vì nước vì dân, làm sao có nhiều thời gian tu luyện như võ giả chúng ta, nói thật, ta rất cảm phục những việc ngài cùng Đại Tướng đã làm cho dân tộc này, các ngài cùng những binh sĩ ngoài kia mới là anh hùng thật sự "
Lời này của hắn là thật lòng.
Trong biên chế q·uân đ·ội Việt Quốc không có quân hàm Đại Tướng, đây là cách mà mọi người xưng hô với những vị anh hùng có đóng góp to lớn cho dân tộc, trong lịch sử hàng ngàn năm số người đạt được danh hào này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đủ thấy sự tôn trọng của cả dân tộc với Võ Vương là to lớn như thế nào.
" So với bố, ta vẫn còn kém rất xa ". Võ Nguyên Gian nét mặt u buồn đáp, hiển nhiên vẫn còn bi thương trước c·ái c·hết của người bố già mà bản thân vô cùng kính yêu.
" Vậy không biết ngài hôm nay muốn gặp ta là...?" Lê Khanh nhanh chóng chuyển chủ đề để xóa đi bầu không khí dần trở nên u ám này.
" Xin lỗi, để cậu chê cười rồi ". Võ Nguyên Gian lấy lại tinh thần.
Sau đó ngồi thẳng lưng lên, nghiêm nghị nói
" Như cậu đã thấy, Việt quốc chúng ta hiện tại chỉ còn lại hai căn cứ, nhưng so với những đại căn cứ của các cường quốc ngoài kia thì thật sự bé nhỏ vô cùng "
" Thêm nữa, bất kể là Cửu Long thành cũng tốt, Hà Đô thành cũng vậy, đều xây dựng cạnh hai con sông lớn là Cửu Long cùng Hồng Hà, một mặt không nhỏ còn tiếp giáp biển lớn "
" Ngoài trừ khoa học kỹ thuật lạc hậu, việc thiếu võ giả cấp cao tọa trấn thủ hộ chính là điều đáng quan ngại nhất, nhất là khi vị Chiến Thần cao cấp duy nhất tại đây cũng đã q·ua đ·ời ".
Lê Khanh im lặng lắng nghe, dường như cũng đã đoán được tiếp sau Võ Nguyên Gian muốn nói điều gì.
" Do đó, ta xin nói thẳng "
Quả nhiên
" Hội đồng q·uân đ·ội nhân dân Việt Quốc đã họp bàn, ra quyết định thăng cấp quân hàm cho Đại Tá Lê Khanh lên thành Thượng Tướng lục quân "
" Hy vọng cậu có thể trở thành một đời mới Thủ hộ thần bảo vệ cho dân tộc "
" Xin nhờ ". Nói đến đây, Võ Nguyên Gian đứng dậy cúi người chín mươi độ, hoàn toàn bỏ qua mặt mũi của một vị Thượng Tướng để cầu xin Lê Khanh.
" Xin ngài đừng làm vậy ta sẽ tổn thọ mất ". Lê Khanh sợ hết hồn vội nâng Võ Nguyên Gian đứng lên.
Trong lòng cảm khái không ngớt.
Mới hai tháng trước hắn vẫn chỉ là một võ giả nho nhỏ, gặp Trung tướng như Trần Thanh Nguyên cũng đã phải ngước mặt lên nhìn, thế mà hiện giờ.
Có điều, Lê Khanh cũng không thể đáp ứng Võ Nguyên Gian, bởi vì chí của hắn không tại nơi đây, mà là ở sân khấu bao la rộng lớn ngoài vũ trụ, nơi vạn tộc tranh hùng, cường giả như mây kia.
Cho nên chỉ có thể thở dài lắc đầu
" Xin lỗi ngài, nhưng thứ ta truy cầu là cực hạn, là sức mạnh, không có cách nào ở mãi tại chỗ thủ hộ nơi này "
" Quả nhiên là vậy sao?". Hai bàn tay đang để trên đùi của Võ Nguyên Gian nắm chặt lại, nhưng sắc mặt không quá ngạc nhiên chắc hẳn đã sớm lường trước được điều này.
" Nếu vậy ta hi vọng cậu có thể ra tay trợ giúp những lúc nguy cấp như lần này, chắc hẳn không phải quá khó khăn chứ? Tất nhiên, q·uân đ·ội cũng sẽ không để cậu chịu thiệt thòi...."
Lê Khanh giơ tay đánh gãy lời Võ Nguyên Gian muốn nói, chăm chú nhìn ông ta
" Tiền bạc đối với ta thật sự đã không còn nhiều ý nghĩa, ngài không cần phải nói lời như vậy "
" Tổ Quốc này là nơi ta lớn lên, tuy ta là trẻ mồ côi nhưng xung quanh vẫn còn có bạn bè, có những người từng đối xử tốt với ta khi ta nghèo khó yếu ớt, ta biết ơn họ, cũng biết ơn Tổ Quốc từ tận đáy lòng "
Đây là lời nói thật tâm, cũng là những cảm xúc mạnh mẽ mà nguyên chủ cơ thể để lại cho hắn, Lê Khanh không bác bỏ nó, vì đó cũng là một phần ý chí của hắn hiện giờ.
" Một đóa hoa không làm nên mùa xuân, thứ ngài cần quan tâm không phải ai đến thủ hộ mảnh đất này, dân tộc này, mà là làm sao để cho dân giàu, nước mạnh, q·uân đ·ội các ngài có thể đủ sức chống lại Vương cấp thú triều, thậm chí là trực diện đánh bại Thú Vương như ta đã từng làm "
" Điều đó căn bản là không thể!". Võ Nguyên Gian không chút do dự lắc đầu, kể cả những cường quốc có cường giả Hành Tinh cấp tọa trấn cũng không làm nổi thì nói chi đến bọn họ đây.
" Không gì là không thể ". Lê Khanh vung tay lên, trên bàn bất thình lình xuất hiện một cái hòm gỗ như từ không khí biến ra.
Thủ đoạn phi thường này khiến đồng tử Võ Nguyên Gian co rụt lại.
Lê Khanh không quá để ý đến nét mặt biến hóa đó, mở ra hòm gỗ, bên trong ngay ngắn cất đặt 50 ống nhỏ bên trong lưu chuyển chất lỏng màu đỏ sậm, thỉnh thoảng còn sủi lên một chút bọt khí.
Võ Nguyên Gian có thể cảm thấy nguồn năng lượng sinh mệnh dồi dào từ bên trong tỏa ra.
" Đây là...?". Hô hấp ông ta cứng lại.
" Huyết thống tiến hóa dược tề ". Lê Khanh trầm tĩnh nói : " Một sản phẩm khoa học kỹ thuật cao đến từ nền văn minh ngoài vũ trụ ".
" Ngoài vũ trụ ". Võ Nguyên Gian lần nữa chấn kinh.
" Giải thích thì dài dòng, nói ngắn gọn thì nhân loại trong vũ trụ được chia làm chín cấp bậc huyết thống, nhân loại địa cầu chúng ta miễn cưỡng có thể bị xếp vào bậc 8, gần với bậc thấp nhất "
" Mà bậc 8, tự thân cao nhất tu luyện cũng chỉ có thể đạt đến cấp Hành Tinh, muốn trở thành cấp Hằng Tinh là khó, vô cùng khó "
Võ Nguyên Gian gật đầu, chuyện phân chia trong vũ trụ này đối với cao tầng Chiến Thần như ông cũng không phải xa lạ gì, chi tiết thì không rõ nhưng Học Đồ cấp, Hành Tinh cấp, Hằng Tinh cấp thì vẫn hiểu được chút ít.
" Mà " huyết thống tiến hóa dược tề này " là thứ có thể khiến huyết thống của người sử dụng tăng lên đến bậc 6 hoặc 7 tùy vào tư chất, từ đó chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì việc đột phá Hành Tinh cấp là chuyện trong tầm tay, Hằng Tinh cấp cũng không phải là không thể".
Lê Khanh trực tiếp tung ra một quả tạc đạn khiến cho Võ Nguyên Gian mị người, nhưng lập tức ánh mắt nhìn về phía hòm gỗ đã trở nên nóng rực, toàn thân không tự chủ được run rẩy lên.
Nhưng như vậy là chưa hết.
" Khi huyết mạch gia tăng, đời sau cũng sẽ được lợi, thậm chí cả đời vô số đời sau đó nữa, thậm chí nếu giữa đường xuất hiện thiên tài tu luyện đến cấp cao thì hiệu quả di truyền sẽ càng tăng lên ". Hắn tiếp tục quăng bom
" Ngài, hiểu ý nghĩa của việc này mà, phải không?"
Hiểu không??
Tất nhiên là hiểu, nếu không hiểu thì cái chức Thượng Tướng này cũng quá trò đùa rồi.
Võ Nguyên Gian lúc này kích động như đứa bé gật đầu như giã tỏi.
Thao tác tốt, thì chỉ cần vài năm, vài chục năm thôi là Việt Tộc sẽ có một nhóm cao thủ cấp Hành Tinh tọa trấn, sau đó năm mươi năm, trăm năm sau thì sẽ ngày càng mở rộng số lượng ra.
Ngàn năm sau, sợ là Việt Tộc sẽ trở thành đại tộc số một thế giới này đi!
Chỉ nghĩ đến thôi là tâm thần Võ Nguyên Gian đã sôi trào, hận không thể lập tức ôm lấy thứ trước mặt vào lòng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lê Khanh lập tức là ông ta tỉnh táo lại
" Dĩ nhiên là không phải đơn giản như vậy, thứ này là có xác suất thất bại không nhỏ, mà thất bại thì chỉ có một kết cục, c·hết."
Dù sao, những người sử dụng này cũng không có hệ thống bảo kê như Lê Khanh, việc cưỡng chế thay đổi tăng cấp hệ gen đột ngột như vậy đâu phải là dễ dàng chịu đựng được, xác suất thất bại theo hệ thống ước tính đạt đến 40%.
Mỗi ống như vậy hắn mua của hệ thống với giá chỉ 1500 điểm, giới hạn số lượng là 50 và bản thân hắn không được phép sử dụng.
Đây là phần thưởng ưu đãi khi hắn lần đầu tiên đánh g·iết được quái thú cấp Hành Tinh mà hệ thống tặng cho, vừa vặn có thể tạm thời giải quyết vấn đề hậu phương này.
Có " huyết thống tiến hóa dược tề " này, Lê Khanh tin là cao tầng Việt Quốc chỉ cần đầu óc còn dùng được thì sẽ biết phải làm sao, khi đó hắn mới có thể an tâm tiến về bên ngoài xông xáo được.
Còn về việc bọn họ có quan liêu, có t·ham ô· gì cho con cháu hay không thì cũng không phải chuyện Lê Khanh cần lo, với hắn thì ai cũng như ai chỉ cần không ngu ngốc đem ra cho người nước ngoài là được.
" Thứ trọng trách này, ta xin giao lại cho ngài, hi vọng ngài sẽ không để cho ta phải thất vọng ". Đóng hộp lại, Lê Khanh trịnh trọng đưa cho Võ Nguyên Gian, lời nói thấm thía cùng ánh mắt ẩn ý tràn đầy nhìn đối phương.
" Rõ, ta thay mặt toàn thể dân tộc cảm ơn công lao trời biển của ngài. Ta dùng tính mạng này để đảm bảo sẽ mang về vinh quang, phồn thịnh cho dân tộc, cho đất nước". Võ Nguyên Gian đứng nghiêm trịnh trọng hành quân lễ cam kết, sau đó mới dùng hai tay cẩn thận ôm lấy hộp gỗ vào lòng.
Thứ này hiện tại còn quý hơn sinh mệnh của ông ta.
Lê Khanh thấy vậy thì nở nụ cười, đưa mắt nhìn lên thiên không rộng lớn ngoài cửa sổ, nơi có vô số tinh cầu thần bí ngoài không gian vũ trụ bao la kia.
Trong lòng tràn đầy hướng tới.
* Ở dưới có thông báo quan trọng, bạn đọc quan tâm truyện có thể nghía qua một phát để biết thêm chi tiết nha!
0