Sau trận chiến với Thâm Hải Hắc Giao Vương, toàn thế giới người đều biết Lê Khanh đã là một tồn tại có chiến lực vượt trên Chiến Thần, tuy vẫn chưa đạt đến Hành Tinh cấp nhưng đã có đủ lực lượng đối kháng trực diện giới cường giả cấp bậc này.
Ngay trong ngày 15 tháng 7.
Học viện tinh anh Lôi Điện chính thức gửi đến cho Lê Khanh một tấm bằng tốt nghiệp, kèm theo đó là mũ trụ kết nối để tiến vào không gian giả lập Chiến Thần cung.
Đồng thời, cũng tuyên bố cho toàn thế giới biết, Lê Khanh chính thức được bổ nhiệm làm vị Tuần Sát Sứ thứ 6 của Lôi Điện võ quán.
Dĩ nhiên, Lê Khanh cũng không tránh khỏi phải nghe một trận phàn nàn đến từ Lôi Thần, mà nguyên nhân chủ yếu đến từ việc hắn bỏ qua giải đấu ' hữu nghị ' của hai võ quán, khiến cho Lôi Điện võ quán năm nay thua quá thảm với tỉ số 3-0.
Đối với việc này, Lê Khanh chỉ có thể cười bồi nhận lỗi về mình, dù sao cũng là bản thân thất hứa trước.
Quận 1A, khu Đại Hà.
Một chiếc xe con màu đen mang biển số q·uân đ·ội từ từ tiến vào, sau khi trình ra giấy tờ cho bảo vệ cổng thì chạy thẳng đến biệt thự số 86.
Từ bên trên bước xuống hai người một nam một nữ.
Nữ mặc đồ công sở xanh, dáng điệu thướt tha, đeo kính mắt tràn đầy tri thức, là một vị mỹ nữ hiếm gặp.
Nam thì cao ráo, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mặc trên người một bộ quần áo bình thường, điểm kỳ lạ duy nhất là lại đeo khẩu trang cùng kính râm che kín mặt mày.
" Mới có hơn tháng thôi mà thật là hoài niệm ". Chàng trai nhìn căn biệt thự được quản lý xinh đẹp ngăn nắp trước mặt khẽ mĩm cười cảm khái.
" Cảm ơn em Hà Nhu, đã làm phiền em suốt thời gian qua rồi ".
" Dạ, không có gì đâu ạ, anh không biết chứ được làm việc cho anh là mong ước của vô số người hiện giờ đấy ạ ". Hà Nhu khẽ đẩy gọng kính cười trả lời, ánh mắt lấp lánh nhìn chàng trai trước mặt.
Đâu ai biết được rằng, cái người ăn mặc kín mít này đây chính là vị cứu tinh anh hùng đã ngăn cơn sóng dữ, cứu lấy hàng triệu tính mạng của người dân trong căn cứ thành này.
Không ai khác chính là Lê Khanh.
Hắn cuối cùng vẫn là không thoát khỏi số phận bị học viện cho tốt nghiệp sớm, hơn nữa vừa ra trường xong là lập tức được tuyển thẳng lên làm quan to.
Trong Lôi Điện võ quán hiện tại Lê Khanh chỉ dưới một người là Quán chủ Lôi Thần, còn lại cũng chỉ có năm Tuần Sát Sứ khác là ngang hàng bằng vế chứ cũng không có quyền ra lệnh cho hắn phải làm gì.
Hai người sóng vai bước vào biệt thự.
Bên trong cảnh sắc vẫn giữ nguyên như trước khi Lê Khanh rời đi.
Hai bên lối vào có vườn hoa đủ mọi màu sắc lung linh trong nắng, giữa sân có một bể phun nước thiết kế tinh xảo, hai bên nhà là hai gốc anh đào to đang nhẹ rơi từng cánh hoa xuống sân.
Cảnh sắc nhẹ nhàng mà êm dịu khiến tâm thần Lê Khanh trở nên buông lỏng, bao nhiêu sự căng thẳng do những trận chiến mang lại thoáng cái đều tan đi, tâm tình trở nên bình thản thoải mái lạ thường.
Hà Nhu bồi cạnh hắn một chút rồi cũng tiếc nuối rời đi, còn tiếc điều gì thì sợ là chỉ có trong lòng cô mới biết được.
Buổi tối hôm đó, giáo quan Trần Hùng, tổng giáo quan Thành Chung, Thanh Phong, Diễm My, các dì các chú trong cô nhi viện đều được Lê Khanh mời đến, tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ chiêu đãi mọi người.
Náo nhiệt cười nói suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào gian phòng.
Lê Khanh ngồi xếp bằng trên giường, quanh thân trôi nổi lấy một sợi dây năng lượng mà vàng nhạt, như rắn con quấn quýt chuyển động tới lui.
" Buông lỏng một hồi vậy mà khiến Tinh Thần Đồ Lục trở nên thông suốt, niệm lực đã đột phá đến Học Đồ bậc 9, tuy chưa bằng cơ thể nhưng cũng khiến lượng Ki tăng thêm một ít ". Lê Khanh mở ra hai mắt mỉm cười, hé miệng hút lấy năng lượng vàng nhạt nuốt vào trong cơ thể.
Đây chính là Ki, thứ năng lượng cao cấp đặc trưng mà chỉ có người Saiyan mới sở hữu.
Bản chất của Ki chính là sự dung hợp của gen nguyên năng và tinh thần niệm lực, lấy huyết mạch Saiyan làm trung gian mà hình thành, sở hữu uy năng vượt trội, đồng thời cũng là tiền đề để hắn có thể tu luyện một loại bí pháp chủng tộc - Siêu Saiyan.
Chỉ cần luyện thành, chiến lực Lê Khanh chắc chắn sẽ tiếp tục có bước nhảy vọt mới, nhưng yêu cầu cũng không đơn giản, ít nhất phải để cả cơ thể lẫn niệm lực đều đột phá Hành Tinh cấp thì mới sinh ra đủ lượng Ki.
" Xem ra, có cần phải tìm đến Ba Ba Tháp ở Vẫn Mặc Tinh Hào một chuyến. Mộc Nha Tinh là thứ tốt có thể giúp ta nhanh chóng đột phá hơn "
Trong nguyên tác, Mộc Nha Tinh là thứ bảo vật mà chủ nhân Vẫn Mặc Tinh Hào- Hô Diên Bác để lại cho đệ tử của mình, giao cho sinh mệnh trí năng Ba Ba Tháp quản lí.
Một viên Mộc Nha Tinh có thể khiến Học Đồ bậc chín nhanh chóng đột phá lên Hành Tinh cấp, hơn nữa năng lượng trong nó là sinh mệnh thuần túy nên có tác dụng với cả gen nguyên năng lẫn tinh thần niệm lực, không phải vừa vặn là thứ mà hắn đang cần hay sao??
" Cũng không biết thiên phú của ta có vào được Ba Ba Tháp chú ý hay không??"
Lê Khanh thú vị nghĩ thầm, sau đó đứng dậy theo cửa sổ nhảy ra, Phi Thiên Vũ hiện lên sau lưng nhanh chóng bay lên bầu trời.
" Miku, đến đón ta "
" Vâng chủ nhân "
....
Chiến cơ Càn Khôn lướt trên bầu trời, bay qua đại dương.
Mục tiêu của Lê Khanh lần này ở tại Châu Úc đại lục.
Nó cùng Nam Mỹ đại rừng rậm Amzon, Châu Phi sa mac Sahara được xưng tụng là thế giới tam đại hiểm địa, bên trong sinh tồn vô số loại quái thú, kể cả võ giả Chiến Thần tiến vào cũng phải cẩn thận vạn phần.
Trong đó, Châu Úc đại lục độ nguy hiểm là đứng đầu, căn bản không có bất kỳ căn cứ thành của nhân loại nào tồn tại được ở đây.
8h30 sáng, chiến cơ dừng lại trên bầu trời trung tâm Châu Úc.
Lê Khanh từ trong khoang bay ra, theo bản đồ hiển thị trên đồng hồ đeo tay bắt đầu tìm kiếm.
Nếu hắn nhớ không lầm, Vụ Đảo nơi chôn dấu Vẫn Mặc Tinh Hào nằm ở giữa một cái hồ to lớn, bên trong sinh sống số lượng lớn hải thú lĩnh chủ cấp, quanh năm bị sương mù bảo phủ che đậy.
Cũng chính vì vậy mà suốt mấy mươi năm trời nơi này mới chưa từng bị võ giả loài người thăm dò được bí mật bên trong.
" Nơi này có rất nhiều hồ nước, nhưng lớn nhất phải kể đến quần thể hồ ở phía Nam, cứ ở đó tìm kiếm thử xem sao "
Tốc độ của Lê Khanh cực nhanh, lại được Phi Thiên Vũ tăng lên nên khi toàn lực phi hành liền như hóa thành một tia sáng lao v·út đi, quái thú trên đường căn bản còn chưa kịp phản ứng thì hắn dã lao v·út ra không biết bao xa, muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
" Đáng tiếc ta đối với nguyên tác không nhớ rõ nên đành phải thủ công tìm kiếm từng chút thế này ". Lê Khanh vừa bay vừa nhìn ngó xung quanh, trong lòng thầm thở dài.
Cứ vậy, ba ngày ròng rã trôi qua.
Lê Khanh dừng lại ở bên cạnh bờ hồ Alexandrina, nhìn làn sương mù mờ mịt bên trong mà thiếu điều nước mắt chảy dài.
Thật quá không dễ dàng mà!
Trọn vẹn hai mươi cái hồ, từ lớn tới nhỏ đều lục lọi một lần, thậm chí còn vài lần bị Vương thú tập kích phải phấn chiến kịch liệt, cuối cùng cũng mò được đến nơi này.
Trước thời Đại Niết Bàn, hồ Alexandrina là một địa điểm du lịch nổi tiếng, dọc bên bờ hồ còn có thể nhìn thấy rất nhiều công trình kiến trúc đã sụp đổ không còn hình dạng.
Trên mặt nước, sương mù lượn lờ nhưng kỳ lạ là lại không có một tí ti nào lan lên trên bờ, dường như bị một loại lực lượng nào đó khống chế dẫn dắt vậy.
Vù!
Phi Thiên Vũ khẽ vỗ, Lê Khanh hóa thành một đạo quang ảnh chui vào bên trong, Hắc Thần trang nhanh chóng bao phủ cơ thể lại, thậm chí để đề phòng hắn còn mở sẵn ra haki vũ trang.
Có một điểm trong nguyên tác là Lê Khanh nhớ rất rõ, đó là dưới hồ này tồn tại vô số hải thú cấp Lĩnh chủ, thậm chí còn có bầy Ngân Điện Mãng lên đến hàng trăm con, một con Xúc Thủ Thú Vương sắp đột phá Thú Hoàng, không dung cho phép hắn khinh thường.
Thú Hoàng, đó chính là cách gọi của con người với quái thú đạt đến Hành Tinh cấp cấp 7 trở lên.
Xúc Thủ Thú Vương hiện tại còn chưa đột phá thành Thú Hoàng nhưng tuyệt đối cũng có thực lực cấp 6, Lê Khanh chưa đến nỗi sợ nhưng đối phó lên sẽ rắc rối vô cùng.
Cách mặt nước 200m, Lê Khanh lướt nhanh đi, thỉnh thoảng bị hải thú phát hiện nhảy lên tập kích thì đều bị hắn dùng sóng chấn động nhanh chóng đánh g·iết, do là phá hủy nội tạng bên trong nên cũng không có máu tanh lan ra hấp dẫn quái thú khác.
Cứ vậy, Lê Khanh một đường hữu kinh vô hiểm tiến vào trung tâm hồ.
Sương mù càng vào sâu càng dày đặc, đến hiện tại tầm mắt nhìn thấy cũng chỉ trong phạm vi trăm mét, ra xa hơn chỉ có cách dùng niệm lực dò xét, nhưng tối đa cũng không vượt qua phạm vi năm trăm.
Gào!!
Một con Ngân Điện Mãng cấp lĩnh chủ đột nhiên từ dưới mặt nước lao lên trời hít thở không khí, hai mắt to đồng tử dọc quét qua thì thấy Lê Khanh mặc giáp đen tuyền lơ lửng kế bên.
Đầu óc không quá thông minh của nó đột nhiên sửng sốt, sau đó theo bản năng tí tách phóng ra một luồng điện cao áp màu trắng bạc.
Lê Khanh nhìn cũng không buồn nhìn, đưa tay lên búng mạnh tạo thành sóng chấn động vô hình vô sắc lan ra, hủy diệt toàn bộ nội tạng bên trong cơ thể Ngân Điện Mãng khiến nó trợn trắng mắt rơi xuống lại trong hồ.
Ánh mắt của hắn khóa chặt vào bóng đen to lớn ở cách đó không xa, mơ hồ nhìn ra được hình dáng của một vùng rừng rậm bị che khuất bên trong sương mù.
" Cuối cùng cũng tìm được ngươi, Vụ Đảo ".
Bàn chân đặt lên bờ cát, lập tức không gian xung quanh truyền đến một trận yên tĩnh tịch mịch đến đáng sợ, thậm chí cả tiếng hải thú gầm gừ bên dưới lòng hồ cũng im bặt đi.
Bờ cát phía trước là rậm rạp rừng rậm, thân cây to lớn chọc thẳng lên trời, bên dưới thì cỏ dại cùng dây leo lan tràn khắp nơi, khung cảnh hệt như vùng nguyên sinh thời kỳ tiền sử.
Niệm lực trải ra, Lê Khanh hoàn toàn không cảm thấy trong chu vi năm trăm mét có bất kỳ phản ứng sinh mệnh nào, thậm chí là côn trùng cóc nhái cũng không nốt.
Có, chỉ là tuyệt đối yên tĩnh, tịch mịch đến mức dọa người.
" Ực, Ma Vân Đằng trên đảo sẽ không tự nhiên tập kích ta đi??". Lê Khanh có chút tự mình hù mình run sợ nghĩ thầm.
0