0
Lê Khanh ở kiếp này, thật ra cũng có một quá khứ không hề tốt đẹp.
Khi Lê Khanh tuổi còn nhỏ, hắn cũng có một gia đình bé nhỏ ấm áp như bao người, cha là một võ giả cấp Chiến Sĩ, mẹ thì là nhân viên của một công ty đầu tư thị trường trong Liên Minh HR.
Cuộc sống không thể gọi là giàu có nhưng cũng sung túc đủ đầy.
Biến cố xảy ra khi Lê Khanh lên năm tuổi.
Mẹ hắn q·ua đ·ời, bởi một vụ t·ai n·ạn xe cộ, tài xế uống say lái xe, mẹ hắn chỉ là một người thường nên không thể kháng cự nổi mà lìa
Trong ký ức Lê Khanh, hôm đó hắn đã khóc bên mộ của mẹ rất nhiều, hắn còn quá nhỏ để biết đến c·ái c·hết, chỉ kêu gào mọi người thả mẹ hắn ra khỏi cái quan tài kia.
Trời hôm đó, mưa rất to.
Nhiều ngày sau đó, trong một trận mưa cũng to không kém.
Bố hắn dẫn một người phụ nữ khác về nhà, bắt hắn gọi là mẹ, tên của bà ấy là Cung Hiểu Nhiên, một ca sĩ hạng ba có quốc tịch Hoa Hạ.
Lúc đầu, Lê Khanh rất tự ti, rất tức giận, vô cùng phản đối chuyện này.
Hắn bỏ ăn, hắn quậy phá, hắn chửi mắng.
Nhưng Cung Hiểu Nhiên không hề trách cứ hắn một lời, ngày qua ngày kiên trì chăm sóc hắn, ôn nhu như một người mẹ thật sự.
Dần dần, Lê Khanh cũng chấp nhận Cung Hiểu Nhiên như người một nhà, nhưng hắn chỉ gọi là dì Nhiên chứ không gọi là mẹ.
Hai năm sau, Lê Khanh bảy tuổi, dì Nhiên mang thai, là một cặp song sinh long phụng, cả nhà đều vui mừng vô cùng.
Nhưng rồi, vận mệnh trớ trêu lần nữa ập đến.
Người nhà của Cung Hiểu Nhiên từ Hoa Hạ tìm tới, ba ấy hóa ra là con ngoài giá thú của một gia tộc lớn ở Kinh Đô, hiện tại bên kia muốn bắt bà về nhận tổ quy tông.
Với điều kiện, bỏ hai bố con hắn ở lại.
Sau đó là hàng loạt những sự kiện như một bộ phim truyền hình cẩu huyết rẻ tiền.
Đứng trước quyền lực quá lớn, bố hắn bất lực, nhìn vợ cùng hai con nhỏ mình bị đưa sang xứ người, sự đau khổ dày xé đó khiến con người ông trở nên sụp đổ.
Những con say men dài thâu đêm suốt sáng.
Những lần đánh mắng, la hét, đổ mọi tội lỗi lên đầu con thơ.
Tuổi nhỏ của Lê Khanh dần rẽ sang một con đường đầy u tối, hắn lúc đó chỉ ước ông nên c·hết quách đi cho xong, và trước khi hắn nhận ra thì đã phát ngôn ra thành lời.
Người bố của hắn lúc đó, thân thể gầy còm, gương mặt hõm sâu lôi thôi râu tóc, quỳ trên sàn nhà ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt ông như có hàng vạn cảm xúc muốn nói, cuối cùng hóa thành bất lực cùng sự hối hận muộn màng.
Từ hôm đó, Lê Khanh không còn thấy bố mình xuất hiện.
Ông đ·ã c·hết, c·ái c·hết của một võ giả khi cố tiến ra hoang dã làm việc trở lại.
Chỉ còn một mình Lê Khanh trong căn nhà lạnh lẽo, cô quạnh.
Cuối cùng, hắn nổi điên.
Một đứa trẻ tám tuổi trở nên điên dại, được người quen biết hỗ trợ bán đi căn nhà để lấy tiền điều trị, suốt hai năm trời mới coi như bình phục nhưng ký ức trước đó thì trở nên tương đối mơ hồ.
Hiện tại, tinh thần niệm lực của Lê Khanh đã tăng cao, cộng thêm một chút nhắc nhở thì những ký ức đó như thác lũ tràn ra, chiếm trọn một vùng trong tâm trí hắn.
" Là dì Nhiên cùng hai đứa em của mình sao?". Lê Khanh trầm tư.
" Ba Ba Tháp "
" Có, cậu cần gì phân phó ". Hình ảnh của Ba Ba Tháp 2 lập tức hiện ra trên đồng hồ thông minh.
" Giúp ta điều tra về một người tên Cung Hiểu Nhiên ở căn cứ Kinh Đô Hoa Hạ, có một cặp trai gái song sinh, ngoài ra còn dính dáng đến vụ án ức h·iếp thiếu nữ mới nhất tại đó "
" Đã rõ "
Có nhiều thông tin như vậy, Ba Ba Tháp 2 làm việc vẫn là cực kỳ hiệu suất, chỉ dùng chưa tới năm phút đã có một bảng chi tiết đưa cho Lê Khanh.
Hắn chăm chú đọc lấy từng chữ một.
Cuối cùng, sau khi hiểu được tiền căn hậu quả của mọi việc thì thở dài một tiếng, bấm máy gọi cho Võ Nguyên Gian.
" Thế nào? Có quyết định rồi?". Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh hùng hậu hữu lực.
" Đúng vậy, phiền ngài nói với bên Hoa Hạ rằng ta sẽ đến đó ngay ".
" Tốt, ta sẽ thay cậu truyền lời "
Sau cuộc gọi, Lê Khanh cũng không tốn thêm thời gian nữa mà khởi hành, chiến cơ bay lên bầu trời rồi khẽ lao v·út đi mất dạng.
" Xem như hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của ngươi đi!!"
....
Căn cứ Kinh Đô, tiền thân là thành phố Kinh Bắc của Hoa Hạ trước thời kỳ Đại Niết Bàn.
So với nơi này, Cửu Long Thành thật sự rất nhỏ bé.
Thua kém cả về diện tích, dân số, kiến trúc lẫn kinh tế.
Lê Khanh cưỡi chiến cơ bay trên bầu trời, hệ thống tự động xác nhận với bộ phận phòng không của nơi này, căn bản không ai dám cản đường của một chiến cơ cấp Càn Khôn do một vị cường giả siêu việt Chiến Thần điều khiển.
Buổi trưa ngày ba tháng chín, Lê Khanh đáp xuống Tổng Hội Quán của Lôi Điện võ quán tại nơi này.
" Xin chào Tuần Sát Sứ đại nhân, ta là Chu Tân, Giám Sát Sứ kiêm nhiệm Hội Trưởng tại nơi này ".
Tiếp đón Lê Khanh cũng chỉ có một người đứng đầu nhất, đây là do hắn đã gọi đến yêu cầu từ trước.
" Chu Giám Sát Sứ nhọc lòng, ta lần này đến là vì việc tư, đã làm phiền ngài rồi!"
Lê Khanh sắc mặt ôn hòa bắt tay cùng Chu Tân, dùng tiếng Hoa tiêu chuẩn giao tiếp, nhập gia thì tùy tục thôi.
Hành động nhỏ này của hắn làm Chu Tân sáng mắt lên, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, thầm nghĩ vị Tuần Sát Sứ trẻ tuổi này cũng không khó nói chuyện như lời đồn.
" Không phiền không phiền, hiếm khi mới có một vị Tuần Sát Sứ đến đây, nếu ta có thể giúp gì được thì xin ngài cứ phân phó!"
" Vậy thì xin cảm ơn, có thể phiền ngài cho người đưa ta đến Cục An Ninh có được không?". Lê Khanh nói
" Dĩ nhiên là được, ta hiện cũng rảnh hay để ta đưa ngài đi ". Chu Tân nở nụ cười trả lời.
Lê Khanh cũng mệt mỏi với mấy lời xã giao sáo rỗng rồi, nhẹ gật đầu rồi cả hai cùng sóng vai ngồi lên một chiếc xe con sang trọng.
Tin tức Lê Khanh đến Kinh Đô Hoa Hạ rất nhanh đã đến tai các vị lãnh đạo lớn ở nơi này, chính hắn có lẽ cũng không biết sức ảnh hưởng của một vị Hành Tinh cấp ở Địa Cầu này lớn đến mức nào.
Cho dù là một đại quốc gia cũng phải kiêng kị vài phần.
Cho nên, lập tức có không ít người bắt đầu làm ra một chút động tác nào đó.
Cục An Ninh là một tổ chức đặc thù, mỗi quốc gia đều có một nơi như vậy, chuyên giải quyết các vấn đề liên quan đến võ giả, chủ yếu là để bảo vệ an toàn cho người thân của họ.
Trên thế giới này có một luật thành văn, bất kể ân oán ra sao thì đều không được liên lụy đến người bình thường, đặc biệt là gia quyến của các võ giả.
Ai dám làm trái, thì cho dù có là Nghị Sĩ cấp Hành Tinh thì cũng sẽ bị phán xử như thường.
Đừng nghĩ đây chỉ là qua loa an ủi người dân, bởi đã từng có tiền lệ một võ giả Hành Tinh cấp hai phạm luật, chẳng những thế vì trốn tội mà còn liên tiếp g·iết hai lượng lớn thành viên trong Chiến Thần Cung, cuối cùng bị Hồng đ·ánh c·hết, làm gương cho cả thế giới.
Tòa nhà Cục An Ninh là một cao ốc cao hai mươi tầng, bên ngoài nhìn như là từ kính tạo thành, sáng chói lóa mắt, rất có khí thế.
Xung quanh có binh sĩ q·uân đ·ội mặc chiến giáp, tay cầm súng laser, lưng vác v·ũ k·hí tóp năm tóp ba đi lại tuần tra, thỉnh thoảng mới có thể thấy một vài nhân viên mặc đồ công sở bình thường ra vào.
Có Chu Tân đi bên cạnh, mọi thủ tục xác nhận đều rất dễ dàng thông qua.
Hai đại võ quán là thế lực còn nằm trên cả quốc gia, Hội Trưởng kiêm Giám Sát Sứ như Chu Tân so với người đứng đầu cả căn cứ như thị trưởng hay thượng tướng đều không thấp hơn.
Có người địa vị cao như vậy đi cùng cũng tiết kiệm cho Lê Khanh rất nhiều thời gian công sức.
Khu tù phạm.
Lê Khanh một đường đi thẳng đến nơi này.
Bên cạnh hắn giờ đây ngoại trừ Chu Tân thì còn có một người khác, bụng bia, đầu hói, đeo kính, liên tục cầm lấy một cái khăn tay lau lấy mồ hôi.
Tên của ông ta là Hứa Vĩnh Thành, Cục Trưởng Cục An Ninh căn cứ Kinh Đô.
Nói thật, lúc nhìn thấy Hứa Vĩnh Thành thì Lê Khanh thật sự bất ngờ, trong thời đại nhà nhà luyện võ, người người luyện võ này mà kiếm được một người bụng bia mặt mỡ như vậy cũng thật hiếm.
Đã vậy còn dùng thân người thường ngồi lên được chức Cục Trưởng quyền lực này thì quả thật phi thường, khiến hắn cũng có chút tò mò là làm sao làm được.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
" Lê Tuần Sát Sứ, về n·ghi p·hạm Cung Thanh Dương mà ngài muốn gặp thì bị tố cáo hai tội danh là cưỡng bức bất thành cùng uy h·iếp, đối tượng là con gái của một vị Chiến Tướng cấp trực thuộc Cực Hạn Võ Quán, hôm nay Giám Sát Sứ cùng người nhà hai bên đều có mặt tại đây, đang ở trong phòng này."
Đến cuối hành lang, Hứa Vĩnh Thành đẩy ra một cánh cửa hợp kim, bên trong là một căn phòng rộng rãi, bày biện như một tòa án thu nhỏ.
Hơn chục người đang hoặc đứng hoặc ngồi.
Ánh mắt Lê Khanh lập tức bị một người phụ nữ trung niên cùng thiếu nữ ngồi ở hàng ghế đầu bên trái hấp dẫn, cạnh bên họ còn có một thanh niên nhuộm tóc vàng đang đứng trong vành móng ngựa được binh sĩ nghiêm ngặt đứng canh.
Gương mặt của người phụ nữ cùng gương mặt trong ký ức dần dần trùng điệp, tuy nhiều thêm một phần từng trải cùng t·ang t·hương nhưng ngũ quan vẫn không khác mấy.
" Dì Nhiên ". Lê Khanh khẽ gọi.
Mà theo âm thanh này vang lên, thoáng cái cả căn phòng đang náo nhiệt đồng thời im phăng phắc lại, mọi ánh nhìn đồng thời đều đổ dồn đến nơi này.
"...." Cung Hiểu Nhiên đứng bật dậy, gương mặt vốn tro tàn cùng mệt mỏi bỗng nhiên kích động đỏ bừng lên, miệng mấp máy không nói thành lời, có chút lảo đảo.
Thiếu nữ ở bên cạnh giật mình vội tiến đến đỡ lại, tò mò nhìn Lê Khanh.
Nếu cô đoán không lầm thì đây chính là người anh trai cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm của mình, một người hiện đang có thân phận địa vị cao kinh khủng.
" Đúng là dì Nhiên rồi, đã lâu không gặp, dì vẫn khỏe chứ ạ!"
Lê Khanh hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì.
Thân ảnh chớp lên dùng tốc độ mà không ai nhìn thấy được lắc người hiện ra trước mặt Cung Hiểu Nhiên, dang tay cho bà một cái ôm to lớn, một hành động như xuất phát từ bản năng mà chính hắn cũng không ngờ.
Có lẽ là do tình cảm của nguyên chủ cũ cơ thể này để lại.
Ánh mắt Chu Tân cùng một người đàn ông khác trong phòng đồng thời co rụt lại, kh·iếp sợ cực kỳ, thân là Chiến Thần cao cấp nhưng hoàn toàn không bắt kịp đu ọe chuyển động của Lê Khanh.
" Chênh lệch thật sự lớn như vậy?". Trong lòng cả hai cay đắng nghĩ thầm, đều nhìn ra trong ánh mắt người kia cũng tràn đầy cảm giác bất lực.
" Hức....Khanh...là con...là con thật rồi...dì xin lỗi...."
" Dì xin lỗi vì năm đó đã bỏ lại con...dì xin lỗi...hức..."
Cảm nhận cái ôm mà chỉ trong những giấc mơ mới từng cảm nhận, Cung Hiểu Nhiên òa lên nức nở, bao nhiêu gánh nặng, tồi lỗi, uất hận trong lòng đều tuôn trào mà ra, hóa thành hai hàng thanh lệ chảy dài xuống.
Lê Khanh dùng tay nhẹ vỗ vào lưng bà, cũng như trong ký ức bà vẫn hay làm thế với hắn lúc nhỏ.
" Không sao rồi, dì đừng lo gì cả! Mọi việc cứ để cháu giải quyết!"
Nói xong, đưa ánh mắt rét lạnh quét qua toàn trường, đặc biệt dừng lại ở hàng ghế đại diện cho Cực Hạn võ quán ở bên kia.
Ánh mắt đó, khiến Khương Hạ Lâm biến sắc!!!
* Mọi bữa chỉ cần một giờ là gõ xong 2k chữ, giờ tốn hẳn gấp đôi. Haizz