Khương Hạ Lâm chính là Giám Sát Sứ của Cực Hạn Võ Quán chịu trách nhiệm giải quyết sự việc lần này.
Trong lòng ông ta cũng có khổ khó nói thành lời.
Nếu là bình thường, những vụ việc cỏn con thế này tuyệt đối sẽ có người đứng ra giải quyết, cho dù là tố tụng hay hòa giải đều không đến lượt một Giám Sát Sứ quyền cao chức trọng như ông ta đụng tay vào.
Nhưng lần này thì khác, nó lại dính dáng đến người thân của vị tân nhiệm Tuần Sát Sứ của Lôi Điện võ quán Lê Khanh, bên trên rất là coi trọng, thậm chí nếu không phải các vị Tuần Sát Sứ khác đều đang bận công vụ thì còn không tới phiên Khương Hạ Lâm ông.
Ca này khó, nếu xử lí thẳng tay thì khác nào tát vào mặt Lê Khanh, đắc tội một vị Tuần Sát Sứ chưa bao giờ là việc khôn ngoan, kể cả đối tượng là thuộc thế lực khác đi chăng nữa.
Nhưng thiên vị, này lại càng không thể, mặt mũi Cực Hạn võ quán đến đó coi như quét rác, mấy vị bên trên, đặc biệt là Quán Chủ Hồng tuyệt đối không có khả năng chấp nhận.
Khương Hạ Lâm đau đầu đến muốn ói cả ra rồi.
Nhưng khi Lê Khanh đưa ánh mắt quét đến, bản năng cùng trách nhiệm vẫn khiến Khương Hạ Lâm lách người đứng chắn trước mặt cha con Trương Thiết, Trương Tụ Nhi.
Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng Khương Hạ Lâm.
Đứng trước ánh mắt của Lê Khanh ông ta thấy mình như đang bị một con hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
" Thật đáng sợ, so với Liễu Tuần Sát Sứ còn áp bách hơn!". Trong lòng Khương Hạ Lâm than khổ liên hồi.
Cũng may, Lê Khanh cũng không có ý định dùng b·ạo l·ực hay quyền thế để giải quyết vấn đề này, bởi theo tư liệu Ba Ba Tháp 2 đưa cho thì tuy chưa xác định nhưng có lẽ cái vị tự xưng " người thân " này của hắn là h·ung t·hủ thật.
Thu hồi ánh mắt, Lê Khanh dìu lại dì Nhiên về lại chỗ ngồi, bản thân cũng ngồi xuống bên phải bà, đối với thiếu nữ bên kia khẽ cười đầu.
Đây là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, tên là Cung Ái Vy, tính theo tuổi mụ thì năm nay vừa tròn mười hai tuổi.
Nhân loại sau Đại Niết Bàn thì hệ gen được nâng cao, lớp nhỏ cũng phát dục sớm hơn để có thể thích ứng với việc tập luyện, nên dù Ái Vy mới chỉ mới học trung học thôi mà đã hơi trổ mã trở thành một thiếu nữ đáng yêu rồi.
Trong trường sợ là cũng phải cấp giáo hoa có nhiều anh theo đuổi đi.
Thấy Lê Khanh nhìn mình cười, Cung Ái Vy đỏ mặt bẽn lẽn cúi đầu xuống, hơi nép vào người Cung Hiểu Nhiên, thỉnh thoảng mới tò mò liếc hắn một cái, rồi như con nai nhỏ giật mình khi b·ị b·ắt gặp.
" Tiểu Khanh, Khanh con, con cứu cậu, con nhất định phải cứu cậu, cậu là cậu ruột của con nè, cậu Bá Tuấn nè..." Thanh niên đang đứng trong vành móng ngựa kích động chồm tới, nhưng lập tức bị hai binh sĩ dùng báng súng đè lại, nước mắt nước mũi khóc một cái tèm lem.
" Im ". Lê Khanh khinh thường quát nhỏ một tiếng.
Niệm lực tỏa ra áp bách tinh thần Cung Bá Tuấn, khiến hắn như thấy quỷ môn quan trước mặt, trong quần nước tiểu cũng chảy ra lết về sau mấy bước.
Hai vệ binh thì hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhíu mày chán ghét lùi ra, như sợ dính phải cái gì đó ô uế.
Phiên tòa kín xét xử bắt đầu.
Các thẩm phán đều là những người chức cao trong hệ thống tòa án Hoa Hạ, lần này đã được dặn trước là cứ theo đúng luật mà làm nên cũng rất nghiêm khắc.
Bắt đầu xét hỏi các bên.
Trước tiên là lời kể lại của bị hại, Trương Tụ Nhi, một thiếu nữ thanh xuân tầm hai hai hai ba, gương mặt nhỏ hơi tròn, mắt to mũi cao, môi đỏ như son, đặc biệt là vòng một đột xuất đúng kiểu mặt học sinh dáng phụ huynh.
Lê Khanh thấy vậy thì cũng hiểu vì sao Cung Bá Tuấn lại động lòng đến nỗi có hành vi cưỡng bức như vậy.
" Kính thưa các vị thẩm phán, tôi là.....ngày hôm đó...
.....Nếu không phải có Vũ Hạo đến kịp thì cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Hức hu hu ". Trương Tụ Nhi nghẹn ngào kể lại, dáng vẻ đáng thương khả ái khiến người đau lòng.
Trương Thiết vội ôm con gái vào lòng an ủi.
Đưa ánh mắt muốn g·iết người nhìn Cung Bá Tuấn, khi biết tin nếu đối phương mà không bị Cục An Ninh bắt thì ông đã liều lĩnh đập c·hết tên khốn muốn hại đời con gái ông rồi.
À mà quên, Vũ Hạo trong lời kể của Trương Tụ Nhi chính là Cung Vũ Hạo, anh trai song sinh của Ái Vy, em cùng cha khác mẹ còn lại của Lê Khanh.
Câu chuyện kể ra thì hơi cẩu huyết.
Trương Tụ Nhi là gia sư của hai chị em, thường đến nhà vào buổi chiều tối để kèm hai đứa học tập.
Cung Bá Tuấn thường xuyên tới chơi, thấy Trương Tụ Nhi ngọt nước, tâm hồn tốt đẹp quá nên nổi máu tà dâm, thường xuyên g·ạ g·ẫm.
Thậm chí còn lôi tên tuổi của Lê Khanh ra mà đe dọa.
Bản thân hắn trước đó mất trí nên cũng không nhớ đến gia đình Cung Hiểu Nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là nhà Cung Hiểu Nhiên không biết, thậm chí là cả các thế lực khác có điều tra qua thì đều rõ ràng chuyện này.
Chỉ là bởi Lê Khanh trước đây cùng bên này quan hệ tương đối phức tạp, lại không tỏ thái độ gì nên cũng chưa ai vọng động tiếp xúc.
Cung Hiểu Nhiên cũng dặn dò người trong nhà không được tự nhận mình có quan hệ với Lê Khanh, sự áy náy trong trái tim khiến bà không thể làm ra hành động ' thấy sang bắt quàng làm họ ' như vậy được.
Dĩ nhiên, lấy danh nghĩa hắn ức h·iếp người càng là bị cấm tuyệt đối.
Nhưng Cung Bá Tuấn ăn chơi đàng điếm đã quen, làm sao chấp nhận điều này?
Trong các cuộc nhận nhẹt ăn chơi với đám hồ bằng cẩu hữu thường xuyên lôi tên tuổi Lê Khanh ra bóc phét, nâng cao địa vị bản thân, ăn chùa uống chùa, chơi gái cũng chùa nốt.
Mọi thứ đều bị Ba Ba Tháp 2 tổng hợp lại trên mạng rồi đưa cho Lê Khanh.
Quay lại chuyện chính.
Trương Tụ Nhi khi biết bối cảnh khủng của Cung Bá Tuấn thì rất sợ hãi, muốn bỏ việc trốn về nhà, nhưng lại sợ liên lụy đến cha mẹ nên cứ dây dưa không dứt.
Cuối cùng, Cung Bá Tuấn hết kiên nhẫn, dùng một số thủ đoạn lừa cả nhà Cung Hiểu Nhiên ra ngoài, còn bản thân thì ở lại đó.
Trương Tụ Nhi không biết nên cứ như ngày thường đến dạy học, thì bị hắn ta giở trò muốn cưỡng gian, Trương Tụ Nhi liễu yếu đào tơ làm sao chống lại được một học viên cao cấp như Cung Bá Tuấn.
Trong lúc hiểm nguy, tưởng chừng sắp mất đi trong trắng đến nơi thì Cung Vũ Hạo đột nhiên trở về, thấy cảnh này thì lập tức đứng ra ngăn cản, biết mình đánh không lại nên trước đó còn nhắn tin cho Cục An Ninh.
Hai cậu cháu đánh nhau ngay trong nhà.
Cho đến khi chính quyền tới gông cổ Cung Bá Tuấn vào đồn.
Thậm chí Cung Vũ Hạo hôm nay còn đứng ra làm nhân chứng bên phía Trương Tụ Nhi, chính là chàng thiếu niên đẹp trai cao ráo, giống Cung Ái Vy đến chín phần.
Hành động này của Cung Vũ Hạo khiến Lê Khanh được mở mang tầm mắt, cũng không biết nên khen đối phương " Đại nghĩa diệt thân " hay chê trách " Báo hại người nhà " nữa!!
Lê Nhanh tự hỏi, nếu là bản thân trong hoàn cảnh đó thì sẽ làm gì??
Ừm, có lẽ cũng không khác gì mấy đâu!!
Bộp!
Thẩm phán chính gõ búa gỗ lên bàn, đưa ra phán quyết cuối cùng.
" Bởi nhân chứng vật chứng đầy đủ, bị cáo Cung Bá Tuấn tội danh c·ưỡng h·iếp bất thành cùng đe dọa gia quyến võ giả được thành lập."
" Dựa theo điều 34 chương 2 bộ luật An Ninh Võ Giả Thế Giới quy định, tuyên phạt bị cáo mức án tử hình."
Cung Hiểu Nhiên khóc ngất.
Cung Ái Vy thì vẻ mặt có phần lo lắng vỗ về bà, nhưng ánh mắt nhìn Cung Bá Tuấn thì lại lạnh lẽo, ông cậu này ăn ở sao mà hoàn toàn không được lòng hai đứa cháu dữ?
" Khanh, cứu cậu, cứu cậu đi con....cậu không muốn c·hết...cứu cậu..."
Cung Bá Tuấn gào thét.
Lê Khanh thở dài, nhìn ánh mắt hi vọng của Cung Hiểu Nhiên thì lại tiếp tục thở dài lần hai.
Nói thật, hắn cảm thấy mức án này là...đáng. Đây là h·ình p·hạt mà Cung Bá Tuấn nên chịu.
Nhưng lại cũng không nỡ nhìn dì Nhiên đau khổ, dù sao đây cũng là đứa em trai bà thương yêu nhất, từ nhiều năm trước khi hắn còn bé thì đã như vậy, nghe nói là vì mẹ của bà trước khi c·hết dặn dò.
Mà lại, Cung Bá Tuấn khi Lê Khanh trước cũng rất ngoan hiền, chỉ là từ lúc về lại Cung gia nhận tổ quy tông thì mới bị tiền tài địa vị làm lu mờ con mắt, ăn chơi trác táng.
Lê Khanh niệm chút tình xưa cũng muốn cứu mạng ông ta một lần.
" Đây có lẽ là tâm lý chung của đám phản diện trong tiểu thuyết mà có con cái hay báo hại đi, bỏ thì không nỡ mà cứu thì bị người đời nó khinh, xong rồi dẫn đến đại họa!". Lê Khanh nói thầm trong lòng.
Sau đó, trong ánh mắt e dè của toàn trường giơ một tay lên đứng dậy.
" Xin chờ đã!"
Khương Hạ Lâm thầm hô hỏng bét.
Trương Thiết, Trương Tụ Nhi tái mặt.
Cung Hiểu Nhiên kinh hỉ, anh em Vũ Hạo Ái Vy thì trong mắt toát ra chút chán ghét.
Những người còn lại cũng đa dạng biểu cảm khác nhau, nhưng nhiều nhất là tò mò, thám tử của các thế lực lớn thì âm thầm ghi hình lại gửi về.
" Lôi, ngươi nghĩ tên tiểu tử này sẽ làm gì?". Trong căn phòng nhỉ, nam tử áo đen hỏi lấy một nam tử khác có cái đầu trọc bóng loáng.
" Làm sao ta biết? Thằng nhóc này nhìn bề ngoài hiền lành như vậy nhưng trong xương toàn là kiêu ngạo, lại yêu thích b·ạo l·ực, có thể làm ra hành động gì quá khích cũng không phải không thể?". Lôi Thần sờ lên cái đầu trọc không chắc chắn nói.
Mà đối diện Lôi Thần, nam tử áo đen không ai khác chính là ' Địa Cầu đệ nhất cường giả ' ' Quán Chủ Cực Hạn Võ Quán ' Hồng.
" Vậy sao? Hắn là thiên tài, dĩ nhiên có quyền kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo là không tốt, lần này để ta thay ngươi mài dũa hắn một chút vậy!". Hồng lạnh nhạt cười, trên thân toát ra một cỗ khí thế bể nghễ tự tin.
" Chỉ có bớt đi kiêu ngạo, hắn mới có thể đi càng xa, phụ giúp ta và ngươi càng tốt hơn bảo hộ cho Địa Cầu nhân loại". Hồng nói xong, lắc mình một cái đột ngột biến mất, để lại tại chỗ một chút ba động không gian rất nhỏ.
" Làm như ngươi không kiêu ngạo vậy?". Lôi Thần bĩu môi nhổ nước bọt trong lòng, nhưng đồng thời cũng đối với Lĩnh Vực mà Hồng vừa sử dụng hâm mộ vô cùng.
" Lĩnh vực a, biết bao giờ ta mới có thể lĩnh ngộ được đây!!"
* Ta đi làm về muộn thế nào lại lăn ra ngủ quên, còn hai chương nhưng sẽ up muộn nha
0