0
" Xin chờ đã!". Âm thanh Lê Khanh vang vọng trong phòng.
Thoáng cái trở thành thu hút điểm chú ý, nhưng hoàn toàn không thể ảnh hưởng hắn chút nào.
" Tuần Sát Sứ đại nhân có gì cần nói?". Thẩm phán chính cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Ông ta dù được cấp trên giao cho trọng trách xử lý công chính vụ này nhưng dù vậy cũng không giám đắc tội một siêu cường giả như Lê Khanh đâu, đừng nhìn ông ta là thẩm phán chính quyền cao chức trọng mà tưởng ngon, so với các Tuần Sát Sứ thì chẳng là cái đinh gì cả.
Một khi bị hắn ghi hận thì chỉ có đường trách mình xui thôi chứ cấp trên dám vì ông ta ra mặt mới là chuyện lạ đó!
" Cũng không có gì, phán quyết của ông là đúng người đúng tội. Tuy nhiên..."
Lê Khanh ngừng lại một chút sắp xếp câu từ trong lòng.
" Theo điều 35 chương 2 của bộ luật An Ninh Võ Giả Thế Giới cũng có ghi lại, trong trường hợp hai bên đồng ý hòa giải với nhau thì sẽ có thể tiến hành giảm nhẹ h·ình p·hạt một bậc, tử hình sẽ trở thành chung thân làm công ích cho xã hội ". Đây là trên đường đến thì Lê Khanh đã nghĩ sẵn cách.
Bản thân đuối lý, lại không thể uy h·iếp bức ép, thì cũng chỉ còn lại một phương pháp duy nhất.
Lợi dụ!!
Dùng lợi ích lớn khiến cho Trương Thiết cùng Trương Tụ Nhi động tâm, từ đó tha cho Cung Bá Tuấn một con đường sống.
Dĩ nhiên, chỉ là sống thôi, tội c·hết có thể miễn nhưng h·ình p·hạt thì vẫn phải nhận.
Dựa theo luật Hoa Hạ, cùng với luật An Ninh Võ Giả, thì hắn cũng sẽ phải chịu tù suốt đời, mỗi ngày đều lao động công ích kiếm tiền duy trì cho các cơ cấu phúc lợi xã hội như cô nhi viện, dưỡng lão viện, bệnh viện...
" Thì ra là vậy ". Thẩm phán chính thở phào vuốt mồ hôi.
Chỉ cần không b·ạo l·ực bá đạo muốn phá luật thì tất cả đều dễ nói.
" Nếu vậy thì ngài sẽ có 1 giờ đồng hồ để hòa đàm cũng phía bị hại, phòng hòa đàm nằm ở bên đây!". Thẩm phán chính chỉ vào một cánh cửa bên phải.
" Cảm ơn ". Lê Khanh lễ phép mỉm cười, rồi quay lại nhìn cha con Trương Thiết Trương Tụ Nhi.
" Có thể phiền hai vị giành ra chút thời gian nói chuyện với ta được không? Yên tâm, ta sẽ không làm khó mọi người đâu!"
Trương Tụ Nhi mặt nhỏ trắng bệch nắm lấy góc áo, sau đó bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp đưa tới nắm lấy tay cô.
Là Cung Vũ Hạo, chỉ thấy cậu chàng nghiêm mặt nhìn Trương Tụ Nhi khẽ nói :" Yên tâm, em đi theo chị. Sẽ không để anh ta ức h·iếp chị đâu!!"
Lê Khanh nghe mà dở khóc dở cười, simp gái quá đó em trai cùng cha khác mẹ ạ!
" Khương đại nhân ". Trương Thiết cũng căng thẳng hỏi nhỏ Khương Hạ Lâm.
" Cứ vào đi, ta cũng sẽ ở cạnh ngươi. Gia đình Cực Hạn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu!". Khương Hạ Lâm vỗ vỗ vai Trương Thiết an ủi.
Một đoàn người nối đuôi đi vào trong phòng nhỏ.
Bên trong có để một cái bàn dài cùng hai hàng ghế hai bên.
Chu Tân, Khương Hạ Lâm, Chính Thẩm phán ngồi ở chủ vị, họ là người chứng kiến xem xét tính công bằng cho lần hòa đàm này.
Lê Khanh ngồi đối diện Trương Thiết, chếch trái là Trương Tụ Nhi cùng Cung Vũ Hạo vẫn dính với nhau.
Cung Hiểu Nhiên, Ái Vy thì ngồi cạnh hắn, mắt to mắt nhỏ nhìn thằng con trai, anh trai vì gái ' đại nghĩa diệt thân '.
" Khụ, trước tiên thì xin cảm ơn Trương tiên sinh đã đồng ý tiến hành hòa đàm lần này, không biết ông cần điều kiện gì để thả cho Cung Bá Tuấn một con đường sống ?". Lê Khanh tiến vào chính đề.
Hắn cũng không gọi Cung Bá Tuấn là cậu, hai bên vốn đâu có quan hệ huyết thống gì, thậm chí nhân phẩm còn tệ như vậy.
" Đây là không thể, loại cặn bã như hắn nên c·hết đi thì hơn!". Trương Thiết chém đinh chặt sắt nói.
Có Khương Hạ Lâm đảm bảo, có Cực Hạn võ quán chống lưng ông ta cũng có can đảm hơn.
Nhưng dù yếu là Lê Khanh từ nãy đến giờ vẫn một bộ người vật vô hại, cộng thêm tuổi tác quá trẻ, gương mặt có chút non trẻ của hắn khiến người đối diện vô thức sinh ra cảm giác ' bề trên ' không có quá nhiều e dè.
" Đúng, nhưng c·hết thì quá đơn giản, để hắn tồn tại cống hiến cuộc đời cho xã hội không phải tốt hơn sao?". Lê Khanh tiếp tục kiên trì khuyên bảo.
Trương Thiết vẫn nhất mực lắc đầu.
Trong lòng ông ta con gái cùng vợ chính là vảy ngược, ai đụng tới thì sẽ liều mạng với người đó tới c·hết mới thôi.
" Haiz, vậy xin thứ cho ta nói thẳng ". Lê Khanh thở dài.
Tinh thần liên lạc cùng trí năng Ba Ba Tháp hai, trên mặt đồng hồ của hắn lập tức xuất hiện bảng thông tin về cả nhà ba người của Trương Thiết.
" Lê Tuần Sát Sứ, ngài định uy h·iếp người của Cực Hạn võ quán hay sao? Xin hãy nghĩ kỹ lại..".Khương Hạ Lâm hai tay chống bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm ngữ khí có mang theo chút uy h·iếp
" Quán Chủ Hồng của...."
" Im lặng ". Lê Khanh đưa mắt tới.
Một áp lực khủng kh·iếp bùng nổ ra ép thẳng tới Khương Hạ Lâm, khiến cho ông ta có cảm giác ngộp thở, tòa thân như có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên, đây hoàn toàn có thể là sự thật, chỉ cần Lê Khanh dùng ý niệm là có thể dùng sóng chấn động oanh ông ta thành bã bất cứ lúc nào?
Hắn uy h·iếp ai?? Hắn căn bản chưa nói gì nặng lời có được hay không?
Đừng có tự tiện mà chụp nồi đen lên đầu hắn!!
Hay là do nhìn mặt Lê Khanh quá non, tính cách nãy giờ quá nhẹ nhàng mà sinh ra khinh thường.
Muốn dùng Hồng hù dọa Lê Khanh hắn?
Kêu Hồng đến đây hắn tuyệt đối không ngại thỉnh giáo một lần!!
Khương Hạ Lâm kia là ai mà dám ở trước mặt hắn chít chít mó mó!
Có một thứ Lôi Thần nói rất đúng, sâu trong xương cốt của Lê Khanh chính là sự kiêu ngạo.
Đây là bản tính ăn sâu trong huyết mạch của người Saiyan, cũng là minh chứng cho bản tâm cường giả của họ.
Hắn có thể làm sai! Hắn có thể nhận lỗi!
Nhưng tuyệt đối không ai có thể uy h·iếp khiến cho Lê Khanh run sợ, có là Bất Hủ hay Thần Linh đến cũng không thể ép hắn một cái đầu!!
Đây là tự tôn!!
Khương Hạ Lâm sắc mặt trắng bệch ngồi phịch xuống ghế.
Mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra, bởi Lê Khanh khống chế rất chuẩn hoàn toàn không lan tràn chút gì ra ngoài.
Hắn vẫn giữ giọng ôn hòa nói với Trương Thiết
" Trương tiên sinh, theo ta được biết ngài đã kẹt lại ở Chiến Tướng cao cấp cũng khá lâu rồi, chắc hẳn rất muốn đột phá Chiến Thần cấp đi!"
Màn hình thay đổi, hiện ra hình ảnh của một ống thủy tinh có chất lỏng màu vàng kim
" Thứ này...." Trương Thiết giật bắn mình, trong mắt hiện lên chút lửa nóng.
" Đây là Long Huyết, chắc hẳn Trương tiên sinh cũng có nghe qua đi. Một ống như vậy có giá 800 triệu nhân dân tệ, ta đảm bảo 100% có thể giúp ngài đột phá lên Chiến Thần, trở thành tinh anh thượng tầng xã hội ".
Giọng Lê Khanh tràn đầy dụ hoặc, chính hắn cũng bất ngờ, không nghĩ bản thân còn có thiên phú bán đa cấp như vậy.
" Phụ thân, nếu không...??". Trương Tụ Nhi tay nhỏ kéo áo Trương Thiết khẽ cắn cánh môi.
" Thôi xong!". Lê Khanh thấy vậy thầm hô hỏng bét.
Quả nhiên, nhìn con gái, nghĩ đến cảnh con mình xem bị c·ưỡng h·iếp mà lửa giận trong lòng Trương Thiết lại bùng lên, kiên quyết lắc đầu.
" Không được. Cung Bá Tuấn nhất định phải c·hết!"
Sự quyết liệt này dọa cho Cung Hiểu Nhiên thất sắc, trong mắt tràn đầy áy náy, buồn bã cùng không biết phải làm sao.
" Xin đừng vội ". Chỉ là Lê Khanh cũng không từ bỏ.
Hắn đưa ra con át chủ bài cuối cùng.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đang nằm liệt giường, thở bằng ống, xung quanh còn có vô số thiết bị y tế.
" Mẹ..." Trương Tụ Nhi nỉ non.
" Lão bà ". Vành mắt Trương Thiết cũng có chút đỏ, như một con hùng sư bị chọc giận gắt gao nhìn Lê Khanh.
Nếu hắn mà dám nói một câu uy h·iếp thì chắc chắn Trương Thiết sẽ mặc kệ tất cả mà lao đến, cho dù sau đó có lập tức c·hết đi thì cũng tuyệt không hối hận, đây là ý chí của một võ giả thực thụ.
Lê Khanh lại liếc nhìn Khương Hạ Lâm ở kia, bị hắn hù một thoáng vậy mà im thin thít rồi.
" Ta không có ý xấu ". Trước tiên đính chính một câu.
" Nghe nói bà ấy là bị bệnh ' suy mệnh ' cực kỳ hiếm gặp, cần thường xuyên dùng các loại dược vật quý hiếm để duy trì mạng sống, nhưng tình hình cũng không khả quan có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào?"
" Thế thì sao?". Trương Thiết cắn răng.
" Ta có thể chữa cho bà ấy!". Lê Khanh nói thẳng.
Khiến người trong phòng đều biểu hiện kinh dị.
' Suy mệnh ' là một căn bệnh cực hiếm gặp, chỉ xuất hiện sau thời kỳ Đại Niết Bàn.
Gọi nó là sự thoái hóa gen hay tiến hóa thất bại thì càng đúng hơn, lúc đầu không có triệu chứng gì chỉ là cơ thể yếu hơn người bình thường, nhưng khi bắt đầu sinh con thì sẽ lập tức trở nặng, sinh mệnh lực không ngừng trôi đi.
Kể cả các loại dược tề quý như " Sinh mệnh dược tề " hay thảo mộc chi linh cũng không trị tận gốc được mà chỉ có thể tăng thêm thời gian sống.
Thu nhập của Trương Thiết kiếm được tám phần đều đổ vào đây, hai cha con hiện tại vẫn còn sống trong một căn hộ nhỏ ọt ẹp.
Mà cũng vì vậy mới khiến Trương Tụ Nhi phải đi làm gia sư kiếm thêm tiền.
Nhưng Lê Khanh thì có biện pháp.
Hắn hỏi hệ thống rồi, chỉ cần bỏ ra năm ngàn điểm mua một trái " Mệnh Quả " là có thể giải quyết triệt để, thứ này ngoài vũ trụ đầy ra nhưng trên Địa Cầu là không tồn tại.
Hiện giờ mỗi trận chiến đấu của Lê Khanh đều thấp nhất là năm nghìn điểm, nê chút này hắn vẫn là bỏ ra được, cũng chỉ bằng một phần mười sáu một viên Thiên niên mộc tâm thôi, tính ra so với Long Huyết còn phải rẻ.
" Ngài nói là thật?". Trương Tụ Nhi kích động đứng bật dậy, chồm người tới muốn chụp lấy tay Lê Khanh nhưng bị hắn nhẹ nhàng né ra.
" Tất nhiên là thật. Chỉ cần cô đồng ý nhường một bước, thì ta sẽ khiến mẹ cô khỏe mạnh lại, thậm chí phần Long Huyết này cũng tặng kèm luôn!"
Dù sao Long Huyết có thể dùng tiền mua trong cửa hàng của võ quán, Lê Khanh hiện tại tài sản kếch xù căn bản không quan tâm thứ này.
" Phụ thân ". Trương Tụ Nhi động lòng rồi, chỉ cần có thể cứu mẹ thì đừng nói ' chút ' oán hận trong lòng này, bắt cô hiện tại lập tức cùng một người xa lạ lên giường cô cũng không chút do dự đồng ý.
"..." Trương Thiết nào cũng khác gì.
Lão bà bệnh tình chính là cái đinh nhức nhối trong lòng ông ta, nay có cơ hội thì làm sao có thể bỏ qua được, hơn nữa con gái cũng đồng ý.
Cuối cùng, thở dài một hơi điểm xuống đầu.
" Ta đồ...."
Cạch!
" Ta không đồng ý, giá trị của thành viên Cực Hạn võ quán ta không thấp như vậy. Muốn hòa đàm, nâng giá cao hơn đi!"
Cửa phòng đúng lúc này mở ra.
Một nam nhân mặc hắc bào như kiểu cổ trang Hoa Hạ đi vào, âm thanh mạnh mẽ tràn đầy khí thế, là sự tự tin vào thực lực của bản thân.
Nhưng vào tai Lê Khanh lại chói vô cùng, sắp thành lại bị ngăn chặn hỏi tâm tình hắn tốt mới lạ.
" Quán Chủ ". Khương Hạ Lâm đứng bật dậy kích động hô to.
Mọi người trong phòng, trừ Lê Khanh đều đồng loạt chấn kinh, ngơ ngác
' Địa Cầu đệ nhất cường giả ' tới!